[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng vậy mà từ chối Dục Vương
Là cố ý trêu chọc để hắn theo đuổi, hay là trong lòng đã có người trong mộng
Quân Thiên Triệt thấy Đường Mật cự tuyệt Dạ Quân Dục, lông mày hắn trong phút chốc giãn ra
Tổ mẫu nói không sai, Đường Lão Phu Nhân đích thật đã dạy dỗ biểu muội rất tốt
Dạ Thần Hiên trong mắt cũng loé lên tia sáng, nhưng rồi chợt nghĩ đến điều gì, tia sáng ấy trong nháy mắt lại ảm đạm xuống
Nàng không muốn vào Dục Vương phủ, hẳn là cũng không muốn vào Hiên Vương phủ
Chương 42: Niết Bàn
Tiêu Lãnh Ngọc thấy Dạ Quân Dục mặt mày đen sầm, liền vội vàng cười hòa giải, “Sau đó đến phiên Đường Đại cô nương làm thơ.” Nói rồi, nàng liền nhìn về phía nha hoàn bên cạnh, nha hoàn lập tức hiểu ý cầm bức tranh đỏ trắng đến
Đường Mật nhìn bức tranh đó mà nhíu mày, bức tranh lớn như vậy chỉ để viết thơ e là không đủ
Đường Mật nhìn Tiêu Lãnh Ngọc, nghĩ đến điều gì, đáy mắt lộ ra một tia bi thương đồng điệu, lập tức liền động bút
Nàng không đề tự, mà bắt đầu trước vẽ tranh
Ngọn bút vung vẩy, động tác kia quyết đoán, như nước chảy mây trôi, lại khiến đám người không hiểu ra sao, bởi vì thật sự không nhìn ra nàng đang vẽ cái gì, chỉ cảm thấy đầy bức vẽ là mực đen, khiến người ta nhìn vào mà vô cùng kiềm chế
Loại kiềm chế này, khi mọi người nhìn rõ nàng vẽ là gì, liền trào dâng đến đỉnh điểm
Từng lớp mực, dưới nét vẽ tinh xảo của nàng, vẽ thành một con đường, một mảnh sông, một cây cầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sự hắc ám vô tận và tĩnh mịch trong nháy mắt khiến mọi người nghĩ đến một nơi
Quỷ Môn Quan, Hoàng Tuyền Lộ, Vong Xuyên Hà cùng Nại Hà Kiều lập tức hiện lên trong đầu mọi người, tất cả đều ngột ngạt, đè nén, phảng phất tử lộ đang ở trước mắt, không có một chút hy vọng sống, chỉ có vô tận tuyệt vọng, không một lối thoát
Thế nhưng trong nháy mắt, lớp mực yên lặng kia liền bị bao phủ, theo đó là một mảnh đỏ, mảng lớn biển lửa che lấp đi bóng tối
Nhìn chằm chằm những lưỡi hỏa xà màu đỏ đang phun trào, Đường Mật trong chốc lát liền tái mét mặt, giống như trở về khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc tuyệt vọng đến mức không thở nổi trước khi chết
Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng đang ngạt thở, có người thậm chí cùng với nàng nín thở
Dạ Thần Hiên chau mày nhìn nàng, người đang nghịch hành trong tuyệt vọng, nhưng vẫn chỉ có thể từ từ trôi về phía hủy diệt, trái tim hắn trong nháy mắt đau đến ngạt thở
Nàng rốt cuộc đã trải qua điều gì
Là dạng tuyệt vọng và hắc ám nào, mới có thể khiến nàng vẽ ra bức tranh như vậy
Ngay tại lúc tất cả mọi người đang chìm đắm trong sự tuyệt vọng khiến người ta nghẹt thở, ngọn lửa ngẫu nhiên kia trong nháy mắt bùng lên, có thứ gì đó từ trong ngọn lửa ngút trời mà bay lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Màu đỏ cực quang bay ngang qua bầu trời, đám người trong nháy mắt nhìn thấy một con phượng hoàng dục hỏa niết bàn, giờ khắc này mọi người phảng phất có thể nghe thấy tiếng kêu to kích động lại trong trẻo của phượng hoàng, niềm vui sướng sống sót sau tai nạn cũng không còn cách nào che giấu
Đường Mật chính mình cũng cuối cùng thoát ra khỏi cảm giác nghẹt thở vừa rồi, phảng phất trùng sinh bình thường, cả người từ trầm mặc lạnh lùng trở nên rạng rỡ, mặt mày tỏa sáng
Tất cả mọi người đều vui lây, là vui cho phượng hoàng, là vui cho Đường Mật
Tiêu Lãnh Ngọc thậm chí đều vui đến phát khóc
Vẽ xong nét bút cuối cùng, Đường Mật mới thu bút, cũng không đề thơ nữa, cũng không có ai nhắc đến chuyện thơ ca, mọi người dường như vẫn còn chìm đắm trong họa phẩm của nàng, không cách nào tự kềm chế
“Đùng đùng!” Tiêu Dực Nhiên là người đầu tiên lấy lại tinh thần, mặt đầy ngạc nhiên vỗ tay, “Vốn dĩ cho rằng thơ của Đường Đại cô nương đã rất hay, nhưng ai ngờ Đường Đại cô nương trong hội họa cũng có thành tựu cao đến vậy.”
Đường Mật cảm tạ khẽ cúi đầu về phía Tiêu Dực Nhiên: “Chỉ là tiện tay vẽ xấu mà thôi, tiểu hầu gia chê cười rồi.”
Thấy nàng khiêm nhường như vậy, Tiêu Dực Nhiên cười khổ: “Nếu bức họa như của ngươi mà chỉ có thể xem là tiện tay vẽ xấu, vậy ta thật sự hổ thẹn với cái tên tài tử.” Lời này Tiêu Dực Nhiên cũng không phải dỗ dành Đường Mật, hắn được chứng kiến những tài hoa này của Đường Mật xong, quả thực hổ thẹn cảm thấy mình không có khả năng tính là một tài tử, hắn cùng người ta so còn kém xa lắm
“Tiểu hầu gia quá khiêm tốn.” Đường Mật cũng không cảm thấy mình lợi hại hơn người khác, nhất là vị tiểu hầu gia này, cái tên tài tử tuyệt không phải là hư danh
Thấy hai người khiêm tốn qua lại, Hạ Quán Quán nhịn không được chế nhạo nói: “Tiểu hầu gia tự nhiên là tài tử, bất quá Đường Đại cô nương cũng tuyệt đối có thể xưng một câu tài nữ, mọi người nói có đúng không?”
Lời Hạ Quán Quán vừa thốt ra, lập tức có các cô nương phụ họa nói: “Đường Đại cô nương không những làm thơ hay, vẽ tranh cũng tuyệt đỉnh, cầm địch càng khiến người ta say mê, nếu Đường Đại cô nương cũng không thể xưng tài nữ, còn ai có thể làm được.”
“Ta thấy Đường Đại cô nương không chỉ là Kinh Đô đệ nhất tài nữ, mà còn là Kinh Đô đệ nhất mỹ nhân nữa đó!” Một cô nương vừa nói xong, toàn trường trong nháy mắt liền im lặng, mọi người đồng loạt nhìn về phía Đường Doanh
Hiện tại đệ nhất mỹ nhân lại là Đường Nhị cô nương này, đây chẳng phải là muốn tỷ muội tranh chấp sao, bất quá nói thật, Đường Nhị cô nương này tuy cũng rất đẹp, nhưng so với Đường Đại cô nương vẫn còn kém xa
Trước đây cũng chính là Đường Đại cô nương từ trước tới giờ không ra ngoài, bọn họ đều chưa từng được chứng kiến, nếu không thì danh xưng đệ nhất mỹ nhân này, làm sao có thể rơi vào trên thân Đường Nhị cô nương được
Đường Doanh thấy mọi người nhìn mình sắc mặt có chút khó coi, mắt nhanh chóng đảo một vòng, liền cười nói: “Đại tỷ tỷ tài mạo song toàn, dung mạo càng hơn xa ta, danh xưng đệ nhất mỹ nhân ở Kinh Đô đây đúng là phải dành cho đại tỷ tỷ
Bất quá đệ nhất tài nữ Kinh Đô vẫn luôn là Mạc cô nương……”
Đường Doanh nói được nửa câu, mọi người liền đồng loạt nhìn về phía Mạc Tuyết Du
Mạc Tuyết Du vốn có danh xưng Kinh Đô đệ nhất tài nữ, nàng cũng đích thật là rất có tài hoa
Nếu là nàng cùng Đường Đại cô nương so một lần……
Các nữ nhân ở đây đều tò mò nhìn Đường Mật và Mạc Tuyết Du, Đường Đại cô nương này dựa vào Dung Quốc Công phủ, Mạc Tuyết Du phía sau lại có hoàng hậu chống đỡ, hai người này một người so một người lợi hại, cũng không biết ai sẽ lợi hại hơn một chút
Đường Mật thấy Đường Doanh cố ý gây mâu thuẫn giữa nàng và Mạc Tuyết Du, liền nhàn nhạt kéo môi: “Nhị muội muội nói đùa, lời nói vui đùa của mọi người, không thể coi là thật.” Kiếp trước, nàng cùng Mạc Tuyết Du đã đấu thắng, bất quá lại là vì Dạ Quân Dục, bây giờ nàng cùng Dạ Quân Dục lại không có liên quan, nàng cũng không muốn lại đi trêu chọc Mạc Tuyết Du
Hơn nữa nàng cũng biết Mạc Tuyết Du người này cũng không xấu, so với Đường Doanh nữ nhân độc ác này, người ta sạch sẽ hơn nhiều lắm
Mạc Tuyết Du vẫn luôn có vẻ không mấy để ý, lúc này nghe Đường Mật nói như vậy, liền hừ lạnh nói: “Ta cũng cảm thấy cái gì đệ nhất mỹ nhân, đệ nhất tài nữ đều là hư danh, càng không có người nào quan tâm, ngược lại là Đường Đại cô nương giống ta, đều không để ý.”