Xem ra đưa cô đến đảo Vong Ưu này là hoàn toàn dư thừa
Trong lòng không có ưu sầu, đâu cần vong ưu làm gì
- Nguyệt Nhi, ngày mai chúng ta về đi
- Tại sao lại gấp như vậy
Nam Cung Nguyệt chần chừ
- Ở lại đảo Vong Ưu đối với con mà nói cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi
- Không, con không tin Ngọc Phi Vũ không quan tâm đến con một chút nào
Con phải đợi anh ấy đến tìm con, nói lời xin lỗi con
Nam Cung Nguyệt cứng đầu nói
- Thì ra con đến đây, mục đích cũng chỉ có bấy nhiêu
Quý phu nhân bất đắc dĩ nói:
- Ngọc Phi Vũ cũng là người đa tình
Tuy cậu ta đang theo đuổi cô gái đến từ Bạch Đế Tinh, nhưng đối với con, chỉ sợ cậu ta cũng không chịu buông tha
Chắc hẳn cậu ta sẽ đến tìm con
- Hừ, nếu anh ấy muốn con trở về, nhất định phải thề không được theo đuổi người phụ nữ đó nữa
Bằng không con sẽ không đi với anh ấy
- Chỉ sợ cậu ta sẽ không đáp ứng điều kiện này
- Tại sao
Con mới là vị hôn thê của anh ấy, anh ấy lại theo đuổi người phụ nữ khác
Đàn ông đều hoa tâm như thế sao
- Vậy còn con
Cho dù Ngọc Phi Vũ đáp ứng sau này không trêu chọc những người con gái khác, con thật sự đồng ý gả cho cậu ta sao
Nam Cung Nguyệt nghi ngờ hỏi:
- Sư phụ, người cảm thấy Ngọc Phi Vũ không tốt sao
- Ta cảm thấy cậu ta không phải là mấu chốt, mấu chốt chính là con đấy
- Con…
Nam Cung Nguyệt chần chừ nói:
- Ngọc Phi Vũ đúng là rất ưu tú
Gả cho anh ấy hẳn là chuyện rất tốt
Quý phu nhân than khẽ, lắc đầu nói:
- Con còn chưa trải qua, đối với chuyện tình yêu nam nữ căn bản không hiểu
Nhưng không hiểu cũng chưa hẳn là chuyện không tốt, ít nhất cũng không có nhiều phiền não
- Con cũng nghe qua rất nhiều chuyện tình yêu, nhưng con cảm thấy nó giả tạo quá
Tại sao có người nguyện ý vì một người khác mà trả giá hết thảy, ngay cả tính mạng cũng không cần
Nam Cung Nguyệt nghe qua quá nhiều câu chuyện tình yêu, nhưng phần lớn đều xì mũi coi thường, không cho là đúng
Tuy cô rất thích Ngọc Phi Vũ, nhưng cô vẫn thích bản thân mình hơn
Muốn nói cô vì một người đàn ông khác mà trả giá hết thảy, một chút cũng chẳng tốt chút nào, ngược lại còn khiến cô buồn nôn
- Được rồi, ta cũng hy vọng con vĩnh viễn đừng nên tiếp xúc với chuyện đó
Thôi, không nói chuyện này nữa
Khoảng hai ngày nữa, chắc hẳn Ngọc Phi Vũ sẽ đến tìm con
Oành
Lúc này, cả lương đình đột nhiên rung lên
Nam Cung Nguyệt và quý phu nhân đều cau mày
- Dường như có rất nhiều người đến đây
Không phải muốn đánh nhau chứ
Nam Cung Nguyệt cảm thấy không vui
- Hay là người mà mấy hôm trước ta đã đả thương
Quý phu nhân cau mày nói
- Đám người này đúng thật không biết phân biệt
Biết rõ chúng ta đang ở đây, vậy mà cũng dám đến quấy rầy
Sư phụ, lần trước người ra tay quá nhẹ rồi
Lần này tự mình ra mặt chấn nhiếp bọn họ một chút
- Dù sao chúng ta cũng là người ngoài
Lần trước ra tay cũng đã không thỏa đáng rồi
Lần này…
- Sư phụ, người chỉ là chấn nhiếp bọn họ, không giết bọn họ là được
Chờ sau khi chúng ta đi, cứ tùy bọn họ vào đây làm loạn
Đảo Vong Ưu nịnh nọt chúng ta như vậy, tất cũng nên cho bọn họ nếm thử quả ngọt chứ
- Được rồi, để ta ra ngoài một chuyến
Quý phu nhân chuẩn bị ra ngoài
Đúng lúc này, một luồng cường phong mạnh mẽ thổi tới, khiến cho quý phu nhân đứng không vững, liên tục lui về sau mấy bước
- Chỉ là chút chuyện nhỏ, tôi nghĩ hai vị cũng đừng nên can thiệp vào
Quý phu nhân kinh hãi
Cổ quái phong này tuyệt đối là do khí thế của con người tạo nên
Chỉ dựa vào khí thế lại mang đến sự trùng kích tuyệt đối, người này nhất định không phải hạng người bình thường
Một đạo nhân ảnh quỷ mỵ, lập lòe từ cửa đình viện trong thoáng chốc đã đến lương đình, ánh mắt quét qua hai người, cuối cùng rơi xuống cây đàn cổ trước người Nam Cung Nguyệt
Nam Cung Nguyệt vừa mới hồi phục lại tinh thần
Đối với cô mà nói, Tần Mục lăng không xuất hiện trong lương đình, nhưng cô lại không thấy rõ quá trình
- Anh là ai
Nam Cung Nguyệt và quý phu nhân đồng thời lên tiếng
- Hai người phụ nữ đánh đàn không khỏi quá tịch mịch hay không
Tôi đến để bồi hai người
Tần Mục tùy ý thò tay nhẹ nhàng mơn trớn dây đàn
Loong coong
Dây đàn nảy lên, bắn ra một luồng sức mạnh
- Cũng không tệ lắm
Cầm có linh tính
Tần Mục tán thưởng
- Đó là đương nhiên
Mặc dù Tử Vi Cầm của ta còn kém hơn tứ đại tuyệt cầm, nhưng lại là cây đàn mạnh nhất dưới tứ đại tuyệt cầm
Nam Cung Nguyệt ngạo nghễ, nhưng rất nhanh cô đẩy tay Tần Mục ra, có chút tức giận nói:
- Tử Vi Cầm là vật sở hữu cá nhân của ta, ngay cả Ngọc Phi Vũ cũng không được chạm vào
Anh dựa vào cái gì mà chạm nó
Tần Mục ngạc nhiên:
- Ngọc Phi Vũ là ai
Tình lang của cô à
- Anh không biết Ngọc Phi Vũ
Nam Cung Nguyệt nhìn Tần Mục giống như nhìn quái vật, sau đó nói:
- Anh từ đầu xuất hiện, lại dám lỗ mãng trước mặt chúng tôi như vậy
- Các người là người của Cầm tông
- Đúng vậy
- Lần trước An Khánh Nguyên là do các người đả thương
- An Khánh Nguyên là ai
Tần Mục thản nhiên nói:
- Đừng giả bộ hồ đồ
Bên ngoài còn đang chiến đấu, các người chẳng lẽ không đoán được là ai
Quý phu nhân nhìn Tần Mục, trong lòng kinh nghi bất định
Người trước mặt còn trẻ hơn so với Ngọc Phi Vũ, nhưng lại mang đến cho người khác một cảm giác áp bách
Quả thật không thể tưởng tượng nổi
- Lần trước xác thực là tôi đã đả thương một người
Chúng tôi làm khách ở đảo Vong Ưu, đảo Vong Ưu gặp nạn, tôi cũng chỉ thuận tay giúp mà thôi
- Vậy thì đúng rồi
Tần Mục nhún vai:
- An Khánh Nguyên nhìn thấy được thực lực của cô, nhưng ông ta vẫn dám giết đến đảo Vong Ưu
Nếu các người đã biết tại sao, thì cũng đã biết tôi là ai rồi
Trong đầu Nam Cung Nguyệt đầy dấu chấm hỏi
Biểu hiện của cô là hoàn toàn không hiểu Tần Mục đang nói cái gì
Quý phu nhân thoáng trầm ngưng, sau đó lên tiếng:
- Nói như vậy, cậu chính là người mà ông ta mời đến để đối phó chúng tôi
- Thông minh đấy
Tần Mục cười nhạt, hai tay lại nhẹ nhàng sượt qua dây đàn:
- Tiểu cô nương, cô còn kém xa sư phụ của mình, phải cần cố gắng học tập, cả ngày suy nghĩ về tình yêu sẽ dễ sa đọa lắm
Nam Cung Nguyệt sửng sốt
Giải thích này rất hợp lý
An Khánh Nguyên biết sư phụ lợi hại, nhưng vẫn còn dám giết đến tận cửa, nói rõ đã có thủ đoạn đối phó người
Chỉ là cô không tin, Tần Mục có vốn liếng để đối kháng sư phụ
Ngữ khí lỗ mãng, thậm chí là lưu manh của Tần Mục khiến cho cô càng thêm tức giận:
- Cái tên dê xồm này, có tin tôi xé miệng anh hay không
- Chỉ sợ cô không có khả năng đó
Để sư phụ cô ra tay thì dễ nghe hơn
- Hỗn đãn
Nam Cung Nguyệt mắng
Chưa bao giờ cô lại muốn giáo huấn một người như lúc này
- Tử Vi Yểm Nguyệt
Phẫn nộ, hai tay Nam Cung Nguyệt trực tiếp vỗ vào Tử Vi Cầm
Đây không phải là đánh đàn, mà là đem sự phẫn nộ quán chú vào bên trong
Boong boong
Tiếng đàn nổ vang, giống như âm thanh phát nổ, bén nhọn chói tai
Sát ý cường đại từ bên trong phát ra, hóa thành vòng tròn quay liên tục
Nửa hình tròn vô cùng hoa mỹ, nhưng sát cơ vô hạn, toàn bộ không gian đều tràn ngập âm hưởng và thanh mang lập lòe, khiến cục diện trở nên cực kỳ hỗn loạn
Keng sau một khắc, âm hưởng hỗn tạp biến mất, giống như sau khi trải qua vô số tiếng nổ mạnh, đột nhiên khôi phục thanh tĩnh, ngay cả lỗ tai cũng chưa kịp thích ứng
Im lặng một cách đáng sợ
Âm hưởng biến mất, sát ý tán loạn, vòng tròn quay liên tục đột nhiên biến mất, chỉ để lại gương mặt kinh ngạc của Nam Cung Nguyệt
Trong lòng Nam Cung Nguyệt cực kỳ khó chịu
Khi làm bất cứ chuyện gì, đương nhiên công việc đó phải được làm một cách trơn tru
Nếu nửa đường đứt gánh, không chỉ là đột ngột, mà càng khiến lòng người sợ hãi
Cầm thuật của Nam Cung Nguyệt cũng giống như vậy
Bởi vì tức giận, cô đã thi triển tuyệt chiêu
Nhưng chiêu chỉ ra được một nửa đã phải ngừng lại, khiến cho cô thiếu chút nữa bị nội thương
Đương nhiên không phải do cô chủ động ngừng lại
Cô cúi đầu xuống, ánh mắt ngây ngốc nhìn cây đàn cổ
Cây đàn cổ này đã có hai người sử dụng được, một là cô, người còn lại chính là Tần Mục
Cô xuất thân Cầm tông, tất nhiên dùng cầm làm vũ khí
Chỉ sờ nhẹ dây đàn, tiếng đàn có thể hóa thành sát khí, giết địch ngoài ngàn dặm
Nhưng lúc này, cây đàn lại xuất hiện kẻ sử dụng thứ hai
Người đó không hề làm bất cứ động tác gì, chỉ đặt tay lên dây đàn, nhưng có thể biến Tử Vi Cầm thành cầm câm
Đúng vậy, là cầm câm
Nam Cung Nguyệt thử kích thích dây đàn
Dây đàn có động, nhưng lại không phát ra âm thanh
Không phát ra âm thanh, làm sao mà công kích
- Anh.
Nam Cung Nguyệt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tần Mục, nhưng hơn cả sự phẫn nộ là khiếp sợ
- Tôi nói rồi, cô còn chưa có khả năng
Tần Mục nói xong, ngón tay chúi xuống, lập tức bắn ngược
Keng
Tử Vi Cầm nổ vang, một luồng sức mạnh mênh mông tán ra
Bành
Nam Cung Nguyệt đứng mũi chịu sào, bị cổ sức mạnh này đánh bay ra ngoài
Cũng may quý phu nhân tay mắt lanh lẹ, lập tức phi thân tiếp được Nam Cung Nguyệt, bằng không thì chỉ sợ cô đã bay ra khỏi lương đình rồi
Nhưng lúc này, Tử Vi Cầm nghiễm nhiên đã rơi vào tay Tần Mục
- Quả nhiên là một hảo cầm
Nhưng đáng tiếc…
Tần Mục thầm than
Tử Vi Cầm này so với Thiên Duyệt Cầm kém không ít cấp
Lúc này, Nam Cung Nguyệt giống như người nằm mộng
Nhưng Tử Vi Cầm mà cô coi trọng còn hơn cả tính mạng rơi vào tay Tần Mục, cô lập tức khẩn cầu quý phu nhân:
- Sư phụ, hắn khinh người quá đáng
Người nhất định phải làm chủ cho Nguyệt Nhi
- Nguyệt Nhi, con đừng vội, để ta xử lý
Quý phu nhân trấn an Nam Cung Nguyệt, ánh mắt rơi xuống người Tần Mục, hít sâu một hơi:
- Rốt cuộc cậu là ai
- Lúc trước tôi nói còn chưa rõ sao
Tần Mục nhìn Tử Vi Cầm, không thèm đếm xỉa
- Cái gì
- Mục đích của tôi, ngay từ đầu tôi đã nói cho bà biết
Ân oán giữa Thiên Xà cung và đảo Vong Ưu có từ xưa đến nay, tôi và bà đều là người ngoài, không nên nhúng tay vào
- Nếu như tôi vẫn cứ nhúng tay thì sao
Tần Mục ngẩng đầu lên, nhìn quý phu nhân, cười nhạt:
- Nhiệm vụ của tôi chính là không cho bà nhúng tay vào
- Dựa vào cái gì
Trong giọng nói của quý phu nhân mang theo một cỗ uy áp
Trước đó bà đã bị thủ đoạn của Tần Mục chấn trụ
Nhưng đó là vì ngay từ ban đầu bà xem hắn chỉ là một hậu bối
Những hậu bối mà bà biết, cũng chỉ là bát đại thiên kiêu của liên minh là xuất sắc
Và tám người này bà đều biết cả
Thực lực của Tần Mục lại không kém gì bát đại thiên kiêu, khiến cho bà cảm thấy lạ lẫm
Nhưng thiên tài bình thường cũng vậy, mà bát đại thiên kiêu cũng thế, trong mắt bà cũng chỉ là hậu bối
Bà cũng có thể tán phục thiên tư của bọn họ, nhưng nếu bà muốn động thủ giết bọn họ, tất cả chỉ trong nháy mắt
Không phải cái gì khác, cũng chỉ vì bà là một trong tứ đại cầm chủ, Huyền Tiên Cầm Chủ
Tần Mục gãi đầu, bộ dạng khó hiểu:
- Vấn đề này thú vị đây, dường như rất khó trả lời
Nam Cung Nguyệt lãnh đạm nói:
- Đừng nói là anh, cho dù bát đại thiên kiêu đứng trước mặt sư phụ tôi cũng không có tư cách thể hiện
- Không, lời này không phải nói như thế
Tần Mục lắc đầu
- Thế nói như thế nào
Tần Mục nhìn Nam Cung Nguyệt, rồi lại nhìn quý phu nhân:
- Tôi đã đáp ứng người khác ngăn cản các người ra tay, vậy thì nhất định tôi sẽ làm được
- Cậu cho rằng mình có năng lực đó sao
- Vậy thì bà dựa vào cái gì mà nói rằng tôi không có năng lực
Tần Mục đem nguyên câu hỏi hỏi lại quý phu nhân
Quý phu nhân giật mình, trong lòng lại càng không bình tĩnh
Lần này không vì cái gì khác, cũng chỉ vì sự cuồng vọng của Tần Mục
Cho dù người đứng đầu Bát đại thiên kiêu cũng không cuồng vọng bằng hắn
Bằng cái gì
Ba chữ này đại diện cho một loại hàm nghĩa
Có thể nói ba chữ đó, thứ nhất chính là đã có sự tự tin cực độ đối với bản thân, thứ hai chính là khinh thường đối phương
Bà là một trong tứ đại cầm chủ, nghe lời nói này của một vãn bối, làm sao cũng không lọt lỗ tai
Còn Tần Mục, với tư cách là một hậu bối, hơn nữa cũng chẳng có thanh danh, nhưng lại dám nói lời này với bà
Chẳng lẽ hắn cho rằng hắn có thể áp đảo bà
- Này, rốt cuộc anh có biết sư phụ tôi là ai không
Dám nói những lời này mà không biết ngượng miệng
Nam Cung Nguyệt bị cơn tức làm cho hồ đồ
Tại sao trên đời này lại có loại người không biết trời cao đất rộng như vậy
- An Khánh Nguyên nói với tôi, đây chính là một trong tứ đại cầm chủ
- Trước kia cậu chưa từng nghe qua về tôi
Quý phu nhân ngạc nhiên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Tại sao phải nghe về bà
Tôi là người rất ít khi nghe mấy tin tức bát quái
Tần Mục trả lời không sai
Hắn chỉ mới đến Hỗn Độn giới, chưa từng nghe Tứ đại cầm chủ cũng là chuyện đương nhiên
- Thì ra thanh danh của ta chỉ là tin tức bát quái mà thôi
Quý phu nhân đột nhiên mỉm cười, cười vô cùng yêu mị
Mọi cử động đều triển lộ sự thành thục
- Nếu cậu muốn biết tôi là ai, vậy thì để tôi nói cho cậu biết tôi là ai
Lời nói vừa dứt, thân ảnh quý phu nhân biến mất như quỷ mị
- Bà không chạy được đâu
Tần Mục cười nhạt, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ
Nhiệm vụ của hắn là ngăn cản Huyền Tiên Cầm chủ, không cho bà ra tay
Cho nên hắn tuyệt đối không để đối phương rời khỏi đình viện này
Trong lương đình chỉ còn lại một mình Nam Cung Nguyệt
Cô hơi chút ngốc trệ, không kịp phản ứng khi quý phu nhân và thân ảnh Tần Mục biến mất
- Sư phụ, người nhất định phải thắng
Chẳng biết tại sao, trong lòng Nam Cung Nguyệt lại toát ra suy nghĩ như vậy
Suy nghĩ này khiến cho cô giật nảy mình
Tại sao lại có suy nghĩ đó
Sư phụ thắng không phải là chuyện tất nhiên sao
Nhưng trên thực tế, khi Tần Mục dễ dàng cướp được Tử Vi cầm trong tay cô, cô đã hoàn toàn không hiểu người này
Ấn tượng đầu tiên về hắn, từ ngôn hành cử chỉ hoàn toàn kém xa thiên chi kiêu tử Ngọc Phi Vũ
Nhưng sau khi tiếp xúc, cô phát hiện, mỗi cái nhấc tay của hắn đều phát ra sự bén nhọn, bất luận kẻ nào cũng không với tới được
Dưới sự bén nhọn này, Nam Cung Nguyệt nhìn thì như bị chọc giận, nhưng thật ra là bị chấn động
Ào ào
Hai đạo thân ảnh như ẩn như hiện tung hoành trong đình viện
Lúc bên phải, lúc bên trái, lúc thì trên trời, lúc thì dưới đất
Nhưng bất luận thế nào, hai người thủy chung vẫn không rời khỏi phạm vi đình viện một bước
Một lát sau, quý phu nhân về đến lương đình nghỉ mát, sắc mặt ửng hồng, có chút thở hổn hển
- Sư phụ
Nam Cung Nguyệt chạy đến, hỏi:
- Người sao rồi
Quý phu nhân cũng không trả lời, chỉ hít một hơi, cao giọng hỏi:
- Cậu tên gì
- Tần Mục
Dứt lời, thân ảnh Tần Mục bay đến
- Nếu cậu có bản lãnh như vậy, tại sao lại ở một tiểu vực
- Gần đây tôi cũng có ý định ra ngoài, nhưng phải đợi một người
Quý phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chi bằng đến Cầm tông ta làm khách
- Bà không nói thì tôi cũng có ý định này
- Vốn cậu định đến Cầm tông
Tần Mục gật đầu:
- Tôi có một người bạn, cũng là người yêu cầm, nhưng cô luyện cầm cũng chỉ dựa vào cảm ngộ
Tôi nghĩ Cầm tông các người có lẽ hợp với công pháp của cô ấy
Trước kia, dường như Thiên Duyệt Cầm cũng đã từng đến Hỗn Độn giới, hơn nữa còn được tôn sùng là chí bảo
Cho nên Tần Mục cũng không đem Thiên Duyệt Cầm nói ra, tránh cho phiền toái không cần thiết
- Cầm tông chúng ta tất có công pháp luyện cầm
Chỉ là công pháp này không được truyền ra ngoài
Chỉ sợ cậu sẽ khó được như ý nguyện
- Rất khó nhưng không phải là không có cơ hội
Tần Mục nghe xong, cũng không nhụt chí, ngược lại còn rất cao hứng
Quý phu nhân khó hiểu
Lúc này bà cảm giác chàng thanh niên tuổi tác không lớn này có chút thú vị
- Biện pháp không phải là không có
Biện pháp đơn giản nhất chính là để người bạn của cậu gia nhập Cầm tông
Tần Mục tỏ ra đáng tiếc:
- Cô ấy không ở đây, cũng chẳng gia nhập bất cứ tông môn nào
Biện pháp này sợ không thực hiện được
- Vậy cậu phải trả một cái giá thật cao rồi
- Có điều kiện thì tốt rồi
- Điều kiện thì cậu bàn với đại tỷ của tôi
Chị ấy mới là tông chủ Cầm tông
Tần Mục thoáng tò mò:
- Không biết bà xếp thứ mấy trong tứ đại cầm chủ
- Thiên Ma Cầm, Địa U Cầm, Huyền Tiên Cầm, Xích Yêu Cầm, tôi đứng thứ ba
- Chỉ là thứ ba thôi sao
Tần Mục lại càng thêm hứng thú với Cầm tông:
- Khi nào thì các người trở lại Cầm tông
- Cái này thì tùy cậu
Chúng tôi có thể lên đường bất cứ lúc nào
Tần Mục suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy thì các người đến Thiên Xà cung nghỉ tạm vài ngày đi
- Cũng được
Quý phu nhân không chút do dự mà đáp ứng
Nam Cung Nguyệt há to miệng, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng lại không thể nói ra
- Này, trả Tử Vi Cầm cho tôi
- Rất lâu không đụng đến cầm rồi, cảm thấy khá nhớ
Cầm này của cô cũng không tệ, cho tôi mượn chơi hai ngày
Tần Mục không trả
Nam Cung Nguyệt khó thở
Đối với người đánh đàn mà nói, cầm là vũ khí, là vật thiếp thân, lại còn là bạn
Tâm linh giao hòa với cầm mới có thể đạt đến cực hạn của cầm đạo
Nam Cung Nguyệt đối với Tử Vi Cầm càng có tình cảm, ngoại trừ sư phụ thì không ai được đụng vào cầm của cô
Tần Mục hai lần khinh nhờn Tử Vi Cầm thì thôi, bây giờ nói còn không lựa lời, muốn mượn cầm của cô chơi hai ngày, bảo cô làm sao mà chấp nhận
- Trả lại cho tôi, bằng không tôi không để yên cho anh đâu
Nam Cung Nguyệt như hổ đói nhào tới
Thực lực của cô không bằng Tần Mục, nhưng vừa nhào tới vừa cắn, chẳng khác nào người đàn bà chanh chua đánh nhau
- Ngừng, ngừng lại
Tôi trả cho cô
Tần Mục không chịu nổi, bất đắc dĩ trả Tử Vi Cầm cho Nam Cung Nguyệt
Cầm lại Tử Vi Cầm trong tay Tần Mục, Nam Cung Nguyệt lập tức đắc ý
Lợi hại thì sao, còn không phải ngoan ngoãn nghe theo lời tôi sao
- Cô gái này, tuổi cũng không còn nhỏ, khóc lóc om sòm như con nít, coi chừng sau này không gả được đấy
- Hừ, làm cho anh thất vọng rồi
Tôi đã có vị hôn phu
- Tôi cảm thấy bất hạnh thay cho vị hôn phu của cô
- Anh…
Quý phu nhân nhìn Tần Mục rồi lại nhìn Nam Cung Nguyệt, đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại với Nam Cung Nguyệt lúc trước, trong lòng có một dự cảm bất hảo
Khi ba người bước ra khỏi đình viện, cuộc chiến giữa Thiên Xà Cung và đảo Vong Ưu trên cơ bản cũng đã xong
Đảo Vong Ưu bởi vì mạch khoáng thiên nguyên mà tổn thất một số Thần Vương
Ở lại đảo Vong Ưu, bao gồm đảo chủ Trình Khiếu cũng chỉ còn ba Thần Vương
Còn bên Thiên Xà Cung thì có bốn Thần Vương
Tuy nói An Khánh Nguyên bị thương một chút, nhưng thế cục vẫn nghiêng về một bên
Đa số người của đảo Vong Ưu đều bị bắt làm tù binh
- Tô tiền bối, cầu người giúp chúng tôi
Trình Khiếu bị nhốt nhìn thấy Tô Tĩnh Quỳnh bước tới, lập tức cầu cứu
Nhưng không đợi ông ta đến gần, Tần Mục vung tay lên, Trình Khiếu giống như bị sét đánh, bay ngược ra ngoài
- An cung chủ, hiệu suất này của ông thấp quá
Nhanh bắt lại hết đi, chúng ta còn phải trở về
Tần Mục nói
An Khánh Nguyên chần chừ một chút, ánh mắt rơi xuống người Tô Tĩnh Quỳnh
Tuy lần trước ông không nhìn thấy người ra tay, nhưng lúc này ông đã có thể khẳng định người đó chính là Tô Tĩnh Quỳnh
Nói cách khác, người này là một trong tứ đại cầm chủ, Huyền Tiên cầm chủ
Trước mặt Huyền Tiên cầm chủ, ông nhất thời không dám lỗ mãng
- Ông sợ cái gì chứ
Huyền Tiên cầm chủ đang định đến Thiên Xà Cung làm khách
Bây giờ chúng ta là người một nhà
- Sao
Không chỉ An Khánh Nguyên, toàn bộ người của Thiên Xà Cung đều ngẩn ra, còn người của đảo Vong Ưu thì hoảng sợ
- An cung chủ, lần trước đắc tội nhiều, mong được tha thứ
Tô Tĩnh Quỳnh chủ động nhận lỗi với An Khánh Nguyên
An Khánh Nguyên nghe xong, toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa té từ trên trời xuống
Huyền Tiên cầm chủ xin lỗi ông ta
- Không, không dám
Tô tiền bối nói hơi quá, hẳn là tôi nên cảm ơn bà đã hạ thủ lưu tình
An Khánh Nguyên rất có hiểu biết
Với thực lực của Tô Tĩnh Quỳnh, muốn giết ông ta, ông ta tuyệt đối không thể sống sót, càng không có khả năng chỉ bị thương nhẹ
- Thế tôi đến Thiên Xà cung làm khách, An cung chủ có hoan nghênh không
- Rất vinh hạnh, rất vinh hạnh
An Khánh Nguyên cảm giác giống như mình đang nằm mơ
- Tô tiền bối, Tô tiền bối, ngài không thể cư xử với chúng tôi như vậy
Trình Khiếu vẫn chưa từ bỏ ý định
Lần này An Khánh Nguyên không để ông ta được như ý nguyện, rất nhanh chế phục ông ta luôn
- Còn nữa, chúng tôi đều là người ngoài, không tham dự vào tranh đấu
Kết quả lại phải chủ trì chiến cuộc ở đây
Nam Cung Nguyệt oán hận nói
- Thiên Xà cung sẽ thắng, tôi là một người biết thời biết thế mà
- Có quỷ mới tin
Anh nhất định đã giết Thần Vương của đảo Vong Ưu
Bằng không thì đảo Vong Ưu sẽ không có khả năng nhận thua nhanh chóng như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Ồ, không nghĩ đến cô lại thông minh như vậy
Nhưng các người ra tay trước đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ
Tôi ra tay sau, rất khó nắm chắc độ mạnh yếu
Giết chết mấy người cũng chỉ là chuyện bình thường
- Nói xạo
Nam Cung Nguyệt trừng mắt, dường như không muốn chấp nhặt với Tần Mục
Rất nhanh, đám người An Khánh Nguyên đã chiếm lĩnh đảo Vong Ưu
Đám người Trình Khiếu bị bắt toàn bộ
Còn đám người Thiên Xà cung bị bắt đều được thả ra
- Tần công tử, đám người đảo Vong Ưu nên xử lý như thế nào
An Khánh Nguyên hỏi
- Đây là việc của ông, tôi sẽ không can thiệp
Hai người bọn họ cũng không can thiệp vào, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó
An Khánh Nguyên gật đầu, sau đó quay người trở về
Tuy Thiên Xà cung không cường thịnh bằng thời kỳ viễn cổ, nhưng cho đến nay, bọn họ làm việc vô cùng chính phái
Lần này, An Khánh Nguyên cũng không giết hại một người nào, để tự bọn họ giải tán đảo Vong Ưu
- Thiên Xà cung rất không tồi
Xem ra tôi trợ giúp sai người rồi
Tô Tĩnh Quỳnh cảm thán nói
Khi đảo Vong Ưu chiếm ưu thế, bức bách và bắt không ít người của Thiên Xà cung, lại còn dùng cực hình
Nhưng khi Thiên Xà cung quật khởi, bọn họ nhân nghĩa hơn đảo Vong Ưu rất nhiều
- Thiên Xà cung đã tồn tại rất lâu, không kém gì Cầm tông
Bà không nên coi thường bọn họ
- Thôi đi, lại khoác lác nữa rồi
Nam Cung Nguyệt không cho là đúng
Một tông môn tiểu vực lại lấy ra so sánh với Cầm tông
Nhưng Tô Tĩnh Quỳnh lại suy nghĩ sâu xa hơn:
- Thiên Xà cung…
Sau khi giải tán đảo Vong Ưu, An Khánh Nguyên cũng không muốn ở chỗ này lâu
Huống chi Tần Mục và Tô Tĩnh Quỳnh còn đang đợi ông ta, ông ta càng không dám chần chừ, đoàn người lại tiếp tục trở về Thiên Xà cung
Lần giao phong này, Thiên Xà cung vốn một chút phần thắng cũng không có
Nhưng nhờ có Tần Mục, Thiên Xà cung không hề bị tổn thương gì đã thay đổi được chiến cuộc
Hơn nữa Tần Mục cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì kéo gần được quan hệ với Huyền Tiên cầm chủ
Cho nên trong thời khắc này, toàn bộ Thiên Xà cung đều tán dương Tần Mục, xem hắn là thần tượng, thậm chí là thần minh
Người Tư Đồ gia vốn còn đang có ý định báo thù cho Tư Đồ Hiên, nhưng lúc này nghĩ cũng không dám nghĩ
Hơn nữa còn dẫn Tư Đồ Hạo đến trước mặt Tần Mục nhận tội
Tần Mục chẳng ưa Tư Đồ gia, nhưng cũng không làm khó bọn họ
Dù sao Tư Đồ Hiên cũng đã bị hắn giết
Nam Cung Nguyệt và Tô Tĩnh Quỳnh không thích địa phương huyên náo, sớm lánh mặt chỗ khác, hơn nữa còn bảo An Khánh Nguyên không được để người khác quấy rầy mình
- Hoàn cảnh ở đây có chút không tốt bằng đảo Vong Ưu
Nam Cung Nguyệt phàn nàn
- Không, Nguyệt nhi, hoàn cảnh ở đây tốt hơn đảo Vong Ưu ngàn vạn lần
Vẻ mặt Tô Tĩnh Quỳnh nghiêm túc, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chung quanh Thiên Xà cung, giống như đang tìm kiếm cái gì
- Tại sao người lại nói như vậy
Ở đây có rất nhiều chỗ bị cũ nát mà
- Có những lúc, đồ càng cũ thì lại càng có giá trị
Tô Tĩnh Quỳnh cảm thán:
- Thiên Xà cung quả nhiên không tầm thường, truyền thừa có lẽ còn mạnh hơn cả Cầm tông chúng ta
- Không thể nào
Cầm tông tổ sư chính là nhân vật phong vân ngày trước
Toàn bộ Hỗn Độn giới chẳng có mấy ai có thể tranh phong với ngài
Cho dù lời này xuất phát từ miệng sư phụ mà cô kính trọng nhất, Nam Cung Nguyệt cũng khó mà tiếp nhận
- Ta chỉ nói là có lẽ
Cường giả viễn cổ, hậu thế biết rất ít
Ta cũng chỉ gặp được một hai người trong đó
Rất nhiều thứ đã sớm mất đi trong dòng sông của lịch sử
Tô Tĩnh Quỳnh nói xong, lại im lặng một hồi
Hồi lâu, bà lại lắc đầu nói:
- Được rồi, không truy cứu điều này nữa
Chúng ta nói đến chuyện của Tần Mục đi
- Cái thứ lãng tử đó có gì mà cần nói chứ
Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt khinh thường
- Trong lòng con nghĩ thế sao
Tô Tĩnh Quỳnh như cười như không
- Đương nhiên rồi
Con chưa từng thấy qua người đàn ông nào vô sỉ, phẩm đức kém đến như vậy, chẳng cách nào so sánh với Ngọc Phi Vũ
Nam Cung Nguyệt khẳng định
- Nhưng ta thì lại không nghĩ vậy
Ngọc Phi Vũ không cách nào so sánh với hắn mới đúng
Nam Cung Nguyệt khẽ giật mình, nhưng cũng không quá nhiều kinh ngạc:
- Sư phụ, hắn thật sự lợi hại hơn so với Ngọc Phi Vũ
- Ít nhất phải mạnh hơn một cấp
- Con không tin
Cho dù đã mơ hồ đoán được, nhưng trong lòng Nam Cung Nguyệt lại không được thoải mái
Loại người có phẩm hạnh như vậy, tuổi tác cũng chỉ ngang bằng cô, dựa vào cái gì mà thực lực lại mạnh như vậy
Nam Cung Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định:
- Khi người đấu với hắn, hẳn đã hạ thủ lưu tình
Còn nữa, Cầm tông chúng ta đánh nhau, đương nhiên phải dùng cầm
Người không lấy Huyền Tiên cầm ra, thực lực không phát huy được cho dù chỉ một nửa
- Huyền Tiên cầm chính là sát cầm
Nếu không phải cuộc chiến sinh tử, ta sẽ không dùng nó để chiến đấu
Dù sao uy lực của nó cũng quá lớn
- Nói cách khác, nếu sư phụ xuất ra Huyền Tiên cầm, tên dê xồm kia sẽ không ngăn được rồi
Nam Cung Nguyệt dường như rất hứng thú với việc hạ thấp Tần Mục
- Tuổi tác của Tần Mục cũng giống như con, dù sao cũng còn cần không gian để phát triển
Dùng cầm để đấu với hắn là không công bằng
- Nhưng tên này ngay cả sư phụ cũng không để vào mắt
Không diệt uy phong của hắn, trong lòng con cảm thấy không thoải mái
- Cái này chỉ sợ rất khó
Cho dù ta có đánh bại được hắn, phần thắng cũng không cao
Còn xác suất Ngọc Phi Vũ có thể đánh bại hắn còn chưa đủ hai phần
Bên trong bát đại thiên kiêu, cũng chỉ có người đứng nhất mới có thể liều mạng với hắn
- Hừ, tên này nhất định là quái thai
Nhưng cho dù hắn lợi hại, cũng chẳng thay đổi được cái nhìn của con đối với hắn
Tô Tĩnh Quỳnh nhìn Nam Cung Nguyệt, trong lòng bất đắc dĩ
Nam Cung Nguyệt càng như vậy, bà lại càng cảm thấy không ổn
Không nói đến ấn tượng của Nam Cung Nguyệt đối với Tần Mục tốt hay xấu, tối thiểu ấn tượng của cô đối với Tần Mục rất sâu, sâu đến mức khó có thể quên
Nếu một cô gái khắc sâu một người đàn ông trong trí nhớ, đó là một điều rất đáng sợ
Tần Mục đang nghỉ ngơi trong phòng, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, trong lòng có chút nghi hoặc
- Cửa không khóa, mời vào
Sau khi nghe Tần Mục đồng ý, cánh cửa liền mở ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Thượng Quan cô nương
Người đến không phải ai khác chính là Thượng Quan Phù
Trước khi đến, Thượng Quan Phù đã trải qua một phen chải chuốt, mặc chiếc áo đỏ bó sát người mà Tần Mục đã nhìn thấy ở sơn mạch Địa Sát, bên hông còn buộc một sợi dây lưng lụa cũng màu đỏ, ôm trọn vòng eo bé bỏng
Cũng chính vì bộ trang phục này, Tần Mục mới cảm thấy Thượng Quan Phù giống Tần Phỉ Phỉ, mang đến một sự hấp dẫn, mà cũng vì vậy nên mới có ấn tượng tốt với cô nàng
Tần Mục tất nhiên là không có ý gì với Thượng Quan Phù, chỉ là lúc này không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần
Cách ăn mặc của Thượng Quan Phù, thoạt nhìn thì khoan khoái, nhẹ nhàng, càng lúc càng giống Tần Phỉ Phỉ
- Tần Mục, nhìn được không
Cặp môi đỏ mọng của Thượng Quan Phù mở ra, sóng mắt rung động
Trong lòng cô đang mừng thầm, một lần nữa nhìn thấy thần sắc “si mê” của Tần Mục đối với mình
Lần đầu tiên gặp mặt ở sơn mạch Địa Sát, Tần Mục chính là dùng loại ánh mắt này mà nhìn cô
Nhưng khi đó cô cũng chỉ là thỏa mãn được lòng hư vinh của mình chứ cũng không nghĩ gì khác
Nhưng lúc này, cô thậm chí có chút cảm giác kích động và mê muội
Tần Mục có thể dùng sức một mình, trợ giúp Thiên Xà cung đánh tan đảo Vong Ưu, ngay cả cung chủ cũng rất tôn kính Tần Mục
Cô còn nghe nói Tần Mục giết chết một gã Thần Vương của đảo Vong Ưu
Thần Vương đối với cô mà nói, đó chính là một mong ước xa vời
Tần Mục có thể giết chết người đó, chứng tỏ Tần Mục mạnh hơn rất nhiều
Buồn cười nhất là trước kia, khi cô vẫn còn qua lại với Tư Đồ Hạo, vẫn luôn cho rằng tu vi của Tần Mục thấp kém
Nhưng cũng may là, cho đến bây giờ, cô vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn nào với Tần Mục
Thậm chí Tần Mục dường như còn để ý đến dung mạo của cô
Nếu có thể làm bạn gái của hắn, không, cho dù chỉ là tiểu thiếp, đời này không có gì là cô không có được
Với khả năng của Tần Mục, cô muốn cái gì, Tần Mục còn không cho được cô sao
Tần Mục rất nhanh hồi phục lại tinh thần, mỉm cười với Thượng Quan Phù:
- Cô mặc bộ quần áo này đúng là rất đẹp
Gương mặt Thượng Quan Phù đỏ bừng, bước đến trước mặt Tần Mục, thấp giọng hỏi:
- Vậy anh có thích tôi không
- Ơ
Tần Mục dừng lại, không biết trả lời như thế nào
Hắn không biết Thượng Quan Phù hỏi câu này là có ý gì
Nếu nói thích, không khỏi khiến cô hiểu lầm
Nếu nói không thích, vậy thì đắc tội rồi
Đang trong lúc suy nghĩ nên trả lời như thế nào, một cơ thể mềm mại nhào vào lòng hắn, khiến hắn hoảng sợ vô cùng
Cô ta làm thật sao
Tần Mục bó tay
Đêm hôm khuya khoắt chạy đến phòng của hắn, chẳng lẽ định hiến thân
- Tần Mục, tôi và Tư Đồ Hạo chỉ là thanh mai trúc mã, kỳ thật không có chuyện gì phát sinh
Không tin thì anh có thể kiểm tra
Tôi…tôi vẫn còn trong trắng đó
Thượng Quan Phù nói xong, bàn tay ngọc ngà đặt vào bên hông, chậm rãi kéo dây lưng lụa màu đỏ xuống
Bộ quần áo màu đỏ bó sát chậm rãi rơi xuống
Tuy Thượng Quan Phù rất thẹn thùng, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí, chậm rãi cởi quần áo, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết và chiếc áo lót khêu gợi màu trắng
Tần Mục giật mình, xuân quang kiều diễm trước mặt đúng là rất hấp dẫn, nhưng trong đầu hắn lại nhớ đến Tần Phỉ Phỉ
Lúc này, hắn đã đem Thượng Quan Phù thành Tần Phỉ Phỉ, lời nói cự tuyệt đến bên miệng liền nuốt xuống
Không cách nào cự tuyệt
Thượng Quan Phù chỉ cảm thấy sắc mặt mình nóng rát
Cởi quần áo trước mặt một người đàn ông không tính là quen thuộc, hơn nữa còn nói muốn đem cơ thể giao cho hắn, thật sự là quá khó xử mà
Nhưng nghĩ đến sự ưu tú của người đàn ông này, trong lòng cô vô cùng kích động và vui mừng
Cô nhìn bộ dạng có chút ngây ngốc của Tần Mục, nhưng cũng không cự tuyệt
Nói cách khác, trong lòng hắn đã tiếp nhận cô
Thượng Quan Phù cho rằng Tần Mục có lẽ thích phụ nữ chủ động
Cho dù cảm thấy khó xử, nhưng cô sẽ không lùi bước
Chỉ cần trở thành người đàn bà của hắn, cô sẽ có hết thảy
Thượng Quan Phù thò tay, chậm rãi kéo áo lót xuống, muốn đem chỗ bí ẩn nhất của mình giao cho Tần Mục xem xét
Hô hấp Tần Mục có chút dồn dập
Trong lúc này, hắn không cách nào phủ nhận được dục vọng của chính mình
Chỉ cần hắn nguyện ý, có thể đem cô gái trước mặt áp dưới thân, muốn làm gì thì làm
Chà đạp phát tiết, hoặc ôn nhu yêu thương
Tất cả đều phụ thuộc vào hắn
- Không được
Khi dục vọng sắp bộc phát, ánh mắt mê ly của Tần Mục đột nhiên trở nên bình tĩnh
Thần sắc lãnh đạm, khiến Thượng Quan Phù đang nhiệt tình như lửa phải lui về sau vài bước
- Tần Mục, anh…
Thượng Quan Phù không rõ, tại sao lại có đàn ông có thể nhịn được trong giờ phút này
Nếu như hắn vô tâm, tại sao ngay từ đầu không cự tuyệt cô
- Xin lỗi, dù sao cô cũng không phải em ấy
Tôi không tiếp nhận cô được
Tần Mục nói xong, thân ảnh đột nhiên biến mất trong phòng
Quần áo không chỉnh tề, Thượng Quan Phù cả người như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch
Cô đã hiểu, thì ra Tần Mục đã có người hắn yêu
Cho đến nay, cô vẫn luôn cho rằng Tần Mục si mê dung mạo của cô
Kỳ thật là vì cô giống với người mà hắn thích
Tần Mục rời khỏi phòng, đến một nơi yên tĩnh, muốn cho lòng mình bình lặng một chút
Nói thật, vẻ ta đây của Thượng Quan Phù khiến người ta cảm thấy phản cảm
Nếu đổi lại là cô gái khác, cho dù xinh đẹp, Tần Mục cũng lười liếc mắt
Sở dĩ ngay từ đầu hắn không từ chối Thượng Quan Phù là vì hắn xem Thượng Quan Phù là Tần Phỉ Phỉ
Nhưng dù sao Thượng Quan Phù cũng chỉ tương tự Tần Phỉ Phỉ
Hai người vẫn kém nhau quá xa
Đừng nói Tần Phỉ Phỉ xinh đẹp hơn Thượng Quan Phù rất nhiều, cho dù không đẹp bằng, Thượng Quan Phù vĩnh viễn cũng không có khả năng thay thế Tần Phỉ Phỉ
- Nếu là Phỉ Phỉ, mình có từ chối không
Bằng không, nếu bị cô gái này dây dưa, khả năng hắn sẽ nói vài lời khó nghe rồi
Hắn và Thượng Quan Phù tối đa cũng chỉ duy trì quan hệ bạn bè bình thường
Nếu tối qua nhịn không được, xảy ra chuyện gì đó, đối với ba người đều không công bằng
Liên tiếp vài ngày, Thượng Quan Phù cũng không thấy bóng dáng, chắc là đã nghĩ thông suốt, ngược lại Tư Đồ Vũ Cầm đến tìm hắn mấy lần
Điều khiến cho Tần Mục im lặng chính là, cho dù Tư Đồ Vũ Cầm nói không rõ ràng, nhưng nội dung ám chỉ lại không khác gì Thượng Quan Phù
Đương nhiên, ám chỉ thì ám chỉ, tính cách và mục đích của hai người vẫn hoàn toàn khác nhau
Thượng Quan Phù chỉ ái mộ hư vinh, dùng hiến thân để đổi lấy thứ cô cần
Còn Tư Đồ Vũ Cầm thì đa phần là áy náy và cảm kích
Lần trước cô thỉnh cầu Tần Mục ra tay, đã từng nói qua sẽ dùng hết cách để báo đáp hắn
Tần Mục cự tuyệt Thượng Quan Phù, tất nhiên cũng sẽ không động đến Tư Đồ Vũ Cầm
Hai cô gái này, hắn chẳng hứng thú với ai
Tư Đồ Vũ Cầm bị từ chối, liền thở phào một hơi, nhưng trong lòng dường như có chút thất vọng
Một tháng đã trôi qua, Tiểu Thanh đúng hẹn trở lại Thiên Xà cung
Tiểu Thanh trở về, thậm chí còn không kịp thông báo cho An Khánh Nguyên, đã trực tiếp đến tìm Tần Mục
Tần Mục nhìn vào cô rất lâu, phát hiện so với một tháng trước, cô có sự thay đổi không ít
Sự thay đổi này không phải là dáng vẻ bề ngoài mà là khí chất
- Anh đang nhìn cái gì thế
Nhìn đẹp không
Tiểu Thanh dạo qua một vòng trước mặt Tần Mục, tùy ý để Tần Mục nhìn cô
Có người ái mộ mình, đó cũng được xem là một loại hạnh phúc
- Đương nhiên là đẹp rồi
Vài năm không gặp, em càng lúc càng mặn mà
Tần Mục cười, khen ngợi từ đáy lòng
- Vài năm không gặp, anh đã học được thói hoa ngôn xảo ngữ rồi
Không biết lừa bao nhiêu cô gái nữa
Tiểu Thanh hừ một tiếng
- Cũng không còn cách nào
Ai bảo các người dễ bị lừa như vậy
Tần Mục xoa xoa mái tóc của Tiểu Thanh, mùi hương thiếu nữ khiến hắn nhịn không được, hôn lên cái miệng nhỏ của cô
Sau khi nếm được vị ngọt, Tần Mục cảm thấy thỏa mãn vô cùng
- Ai cho anh hôn em
Chẳng thèm hỏi ý kiến người ta gì cả
Sắc mặt Tiểu Thanh đỏ bừng, nhưng chẳng hề có dấu hiệu tức giận
- Việc này còn phải hỏi qua em sao
Tần Mục cười hắc hắc
Muốn hôn người ta, chẳng lẽ còn phải hỏi là có được hôn hay không
Nếu hỏi, chẳng phải không còn tình thú nữa sao
- Cái anh này, sao bây giờ lại chủ động như vậy
Trước kia anh đâu như thế
- Nói mò
Trước kia anh là loại người nào
Tần Mục cảm thấy hắn đâu có thay đổi bao nhiêu
- Anh trước kia…
Tiểu Thanh dường như nhớ lại, nhưng rất nhanh cong môi nói:
- Được rồi, dường như cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, vẫn xấu xa như ngày nào, làm cho người ta chán ghét
- Nếu đi theo kẻ đáng ghét này cả đời, chẳng phải sau này em sẽ thống khổ đến chết sao
Tần Mục kéo Tiểu Thanh vào lòng
- Anh nghĩ hay quá nhỉ
Ai nói sẽ ở cả đời với anh
Tiểu Thanh ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cơ thể lại có chút vặn vẹo, thay đổi một tư thế thoải mái hơn dựa vào người Tần Mục
Khóe miệng Tần Mục nhếch lên
Nha đầu này chính là ưa thích khẩu thị tâm phi
- Đúng rồi, Tiểu Thanh, em đến Hỗn Độn giới bằng cách nào
Tần Mục đột nhiên hỏi:
- Anh nghe nói có người đưa em đến Thiên Xà cung
- Ừm, người đó anh quen đấy
Tiểu Thanh cười dí dỏm
Tần Mục hơi sững sờ:
- Anh quen
- Long Đế
Tiểu Thanh dùng một ngữ điệu thần bí để nói
- Long Đế
Tần Mục chấn kinh, sau đó lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh
Theo như lời Thượng Quan Phù, người đưa Tiểu Thanh đến Thiên Xà cung ngày đó có thể đánh bại cung chủ An Khánh Nguyên một cách nhẹ nhàng
Điều này có nghĩa Long Đế đã có được thực lực của một Thần Vương
- Thực lực của y làm sao mà tăng nhanh như vậy
- Bởi vì ông ấy là Thủ Hộ giả
Tiểu Thanh cảm thấy điều này là đương nhiên
- Thủ hộ giả
Tần Mục nghi hoặc:
- Thủ hộ ai
- Anh đoán được không
Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Tần Mục:
- Cái này còn phải hỏi sao
Trong lòng Tần Mục khẽ động
Hắn mơ hồ đoán được nhưng Tiểu Thanh không nói, hắn không dám xác định
- Long Đế có phải đi cùng Tử Nhi hay không
- Ừm, bạn của anh đều ở đó cả
- Ở đâu
- Hỗn Độn thiên cung
Tần Mục cau mày:
- Hỗn Độn thiên cung, Hỗn Độn giới
- Đương nhiên không phải
Hỗn Độn thiên cung không thuộc về bất cứ một không gian nào
Cho dù là Chí tôn, cả đời này cũng chưa chắc tìm được vị trí của Hỗn Độn thiên cung
- Em từ nơi đó ra, chắc phải biết cách để đến đó chứ
Tần Mục rất muốn gặp lại Tử Nhi
Huống chi ở Hỗn Độn thiên cung còn có rất nhiều bạn cũ
Chỉ sợ Ngân Hồ, Ninh Vi Vi, Bạch Huyên vẫn đang ở đó
- Không, có thể ra vào tự do cũng chỉ có Tử nhi và Long Đế
Em không vào được
Hơn nữa, Tử nhi và Long Đế đang bị người khác theo dõi
Bình thường bọn họ chỉ ở lại bên trong Hỗn Độn thiên cung, không thể ra ngoài được
- Bị người theo dõi
Tần Mục khiếp sợ
Với thực lực của Tử nhi và Long Đế, còn e ngại người nào nữa chứ
- Em cũng không biết là ai, chỉ biết là rất mạnh
Tử nhi rất kiêng kỵ người đó
- Vậy chúng ta nên làm cái gì
- Nên làm gì thì làm cái đó, không cần lo cho Tử nhi đâu
Bọn họ chỉ cần ở lại Thiên cung, sẽ chẳng bao giờ gặp nguy hiểm
Tử nhi nói, chỉ cần đến lúc thích hợp, sẽ mang anh đến thiên cung
- Được rồi
Tần Mục gật đầu
Chỉ cần bọn họ không gặp nguy hiểm là được, mà hắn ở bên này cũng còn chuyện để làm
Phải tranh thủ thôi
- Tiểu Thanh, anh đến Hỗn Độn giới để tìm hai người
Nhưng xem ra bọn họ không ở cùng một khu vực
Anh muốn đến khu vực trung tâm của Hỗn Độn giới, em đi với anh không
- Chúng ta vừa mới gặp lại, anh đã muốn quăng em sang một bên
Không có cửa đâu
Tiểu Thanh trừng mắt
- Vậy thì đi cùng, chúng ta đến Cầm tông trước
Tần Mục dẫn Tiểu Thanh đến tìm An Khánh Nguyên
Dù sao Tiểu Thanh cũng nhận được truyền thừa của thiên xà viễn cổ, cũng được xem là nửa người của Thiên Xà cung
Nếu đi mà không nói thì cạn tình quá
An Khánh Nguyên dường như cũng biết được Thiên Xà cung không giữ được Tiểu Thanh
Nếu trong tương lai Tiểu Thanh có thể tạo dựng được tên tuổi, Thiên Xà cung cũng có được chỗ tốt
Nhận được sự đồng ý của An Khánh Nguyên, Tần Mục gọi Tô Tĩnh Quỳnh và Nam Cung Nguyệt chuẩn bị đến Cầm tông
Đối với sự xuất hiện của Tiểu Thanh, ánh mắt Tô Tĩnh Quỳnh hiện lên sự ngưng trọng, lông mày cau lại, dường như đang đánh giá điều gì
Còn Nam Cung Nguyệt thấy Tần Mục và Tiểu Thanh khắng khít với nhau, chẳng khác nào đôi tình nhân, trong lòng vô cùng không thoải mái, càng cảm thấy đáng tiếc cho Tiểu Thanh
Tiểu Thanh bất luận là khí chất hay dung mạo đều không thua kém cô
Nếu đến liên minh, chỉ sợ bát đại thiên kiêu sẽ chạy theo cô như vịt, nhưng cô lại dính với tên háo sắc Tần Mục
- Vị muội muội này, chị khuyên em khi tìm bạn phải biết suy nghĩ, không nên bị lời ngon tiếng ngọt của người khác mê hoặc
Loại lãng tử háo sắc này, lúc nào cũng chỉ biết bội tình bạc nghĩa thôi đấy