Bỉnh Chí Trung lạnh nhạt nói:
-Với thân phận của chúng tao, phải ám toán cái loại mày sao
Tần Mục đánh mắt một vòng trên người Bỉnh Chí Trung, hỏi:
-Mày là Âm Dương sứ
-Ồ, không nghĩ tới mày rõ ràng có thể nhận ra tao
Bỉnh Chí Trung có chút kinh nghi
-Âm Dương sứ, Tinh Thần Sứ, Cửu Luân sứ, cùng với Bắc Nguyệt sứ, Âm Dương sứ mày hẳn là xếp hàng thứ nhất hả
Tuy là Tần Mục lần đầu tiên nhìn thấy tứ đại sứ giả của Thiên Ngoại Thiên, có điều hắn đại khái có thể phân biệt nhận ra được
Âm Dương sứ cũng chính là Bỉnh Chí Trung trước mắt có thực lực mạnh nhất, Đường Hân Đồng là Tinh Thần sứ mà Cam Trường Viễn đại khái là Cửu Luân sứ, còn một tên Bắc Nguyệt sứ nữa, tựa hồ vẫn còn bên trong chưa đi ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bỉnh Chí Trung có chút vui vẻ mà nhìn Tần Mục, lại không có trả lời
Lúc này, Đường Hân Đồng thấp giọng nói:
-Trong lịch sử, Âm Dương sứ quả thật là đệ nhất
Chẳng qua lần này không giống quá khứ, ba người chúng ta đều phải nghe Bắc Nguyệt sứ
Cô ấy còn ở bên trong
- Bắc Nguyệt sứ
Tần Mục như có điều suy nghĩ
-Thằng ranh, mày tựa hồ cảm thấy rất hứng thú đối với chúng tao tứ đại sứ giả nhỉ
Cửu Luân sứ Cam trường Viễn cười lạnh hỏi
Tần Mục sờ cằm:
-Xác thực cảm thấy rất hứng thú, ban đầu lúc ở Bạch Đế tinh, đụng phải một tên ranh tự xưng Âm Dương sứ, tên đấy còn có ý đồ cướp đoạt Thiên Duyệt Cầm cơ
-Cái gì
Bỉnh Chí Trung cùng Cam Trường Viễn biến sắc, mà ngay cả Đường Hân Đồng đều nhíu mày
-Tổ tiên tao đâu, người hiện tại như thế nào rồi
Bỉnh Chí Trung âm hàn hỏi
-Ồ, người nọ là tổ tiên của mày à, thật sự tiếc nuối, chỉ sợ gã không có cơ hội còn sống trở về rồi
-Hừ, lúc trước Thiên Duyệt Cầm bị đánh cắp, tổ tiên tao xuống Bạch Đế tinh, ý muốn truy tìm Thiên Duyệt Cầm
Kết quả ở Bạch Đế tinh gặp phải phục kích, không rõ tung tích, thù này tao sớm muộn cũng sẽ báo
Bỉnh Chí Trung căn bản không ngờ tới là Tần Mục ra tay giết tổ tiên của gã, cho rằng nhiều nhất Tần Mục là một kẻ qua đường đứng xem
-Mày quả nhiên là gian tế mà Bạch Đế tinh phái tới, Thiên Ngoại Thiên chúng tao tuy không tham dự cuộc chiến của hai giới, nhưng dù sao thân là một phần tử của Hỗn Độn giới, hôm nay tuyệt không thể thả mày đi
Cam Trường Viễn nói xong, quét mắt về phía mấy người đang đứng phía sau Tần Mục, trong nội tâm nảy lên nghi hoặc
Thằng ranh này trước mặt nhiều người như thế thừa nhận chính mình đến từ Bạch Đế tinh, không có một điểm chú ý lo nghĩ sao
Hơn nữa những người này cũng hoàn toàn chưa từng nhiều kinh ngạc qua, dường như như đã sớm biết rồi, chẳng lẽ toàn bộ đều là đồng lõa của hắn
-Hân Đồng, chẳng lẽ cô cũng muốn cùng gian tế của Bạch Đế tinh làm bạn sao
Đường Hân Đồng cũng có chút chần chừ
Cô mặc dù muốn nhìn Thiên Duyệt Cầm, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không cùng kẻ địch làm bạn
Cô là người của Hỗn Độn giới, sắp xảy ra đại chiến hai giới, lòng của cô tự nhiên là hướng về Hỗn Độn giới rồi
-Chị cả, hắn thật là người của Bạch Đế tinh sao
Đường Hân Đồng không hiểu, chị cả đã biết rõ chuyện này, tại sao còn khách khí đối với hắn như thế
-Hân Đồng, lai lịch Tần công tử sau này sẽ nói cho em biết, chẳng qua trước mắt em bằng lòng đứng về phía nào
Hoa Trường Hận cho Đường Hân Đồng đưa ra một lựa chọn
Đường Hân Đồng lập tức bắt đầu khó xử
Cô bây giờ là Tinh Thần Sứ của Thiên Ngoại Thiên, Hoa Trường Hận cùng Cầm tông đối với cô mà nói lại có một ý nghĩa phi phàm, hai bên đều rất khó dứt bỏ
-Hân Đồng, Đế Quân đối với cô kỳ vọng như thế, cô nên hiểu phải chọn lựa sao cho phải chứ
Bỉnh Chí Trung nhắc nhở
Đường Hân Đồng lại không để ý tới gã, mà là hỏi Hoa Trường Hận:
-Chị cả, chị đối với Thiên Ngoại Thiên rất không hài lòng sao
Nếu đã như vầy, lúc trước vì sao còn tiễn em đi Thiên Ngoại Thiên
Kỳ thật lúc trước chỉ cần một câu nói của chị, cho dù Đế Quân đích thân đến, em cũng sẽ không rời khỏi Cầm tông
-Chị đối với Thiên Ngoại Thiên cũng không có thành kiến, chỉ là hôm nay lập trường bất đồng thôi
-Lập trường bất đồng
Hoa Trường Hận trịnh trọng nói:
-Lập trường của Tần công tử chính là lập trường của chị, Thiên Ngoại Thiên đối đầu với Tần công tử, chúng ta liền trở thành kẻ địch, như thế thôi
Đường Hân Đồng không cách nào lý giải
Trong suy nghĩ của cô ấy về chị cả là tự mình cố gắng độc lập, không tỏ ra cao ngạo, tối thiểu nhất là có chấp niệm và nguyên tắc của bản thân
Nhưng hiện tại mỗi một câu chị nói đều vây quanh Tần Mục, giống như tín đồ trung thành với Tần Mục, đối với hắn vâng vâng dạ dạ
Đây là chị cả trong suy nghĩ của cô sao
-Chị cả, nếu như đây là lập trường của chị, em sẽ đứng về phía chị
Nhưng chị lại muốn yêu cầu đứng về phía lập trường của người khác, thứ cho em khó có thể vâng lời
Đường Hân Đồng đã có quyết định, khi nhìn về phía Tần Mục, ánh mắt lạnh như băng
Trước kia bởi vì Thiên Duyệt Cầm, cô đối với Tần Mục còn có chút ngạc nhiên
Nhưng hiện tại, cô hận thấu cái kẻ đầu độc chị mình này
-Hân Đồng, em…
Hoa Trường Hận không nghĩ tới mình nói một câu, lại phản tác dụng
-Ha ha
Hân Đồng, cô quyết định rất sáng suốt, thằng ranh này có muốn để cho cô đối phó không
Bỉnh Chí Trung thật cao hứng, tuy Đường Hân Đồng còn có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng đứng về phía bọn họ
Bất luận là vật hay là tình cảm, chỉ cần xuất hiện một khe hở, cái khe hở này sẽ càng ngày càng lớn, cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn vỡ toác ra
-Hân Đồng, Đế Quân đối với Thiên Duyệt Cầm rất xem trọng, bắt hắn, tất nhiên có thể được Đế Quân trọng thưởng
Cam Trường Viễn cũng bắt đầu đầu độc
Đường Hân Đồng không thèm trọng thưởng của Đế Quân, chẳng qua cô thật sự muốn chiến đấu với Tần Mục một trận
Một là lĩnh giáo qua một chút sự lợi hại của Thiên Duyệt Cầm, thứ hai là muốn nhìn một chút cái kẻ này có tài cán gì mà lại khiến cho đại tỷ khăng khăng một mực như thế
Chẳng qua đúng lúc này, một bóng người đã chắn trước mặt của cô
Nam Cung Lâm
-Chị Đường, lúc nhỏ tôi vẫn rất sùng bái chị, luôn học tập chị
Lúc chị là một trong tứ đại Cầm chủ tôi vẫn chỉ là một cô nhóc không rành thế sự
Chẳng qua hiện giờ tôi và chị lập trường bất đồng, rất mong có thể lãnh giáo chị Đường vài chiêu
Đường Hân Đồng cùng Nam Cung Lâm không kém mấy tuổi, có thể nói là cùng thời đại
Chỉ có điều cho tới nay Đường Hân Đồng đều hào quang quá mức, mặc dù không có đứng hàng bát đại thiên kiêu, nhưng so với bát đại thiên kiêu cũng mạnh hơn rất nhiều
Mà Nam Cung Lâm, một mực ẩn dật ở Nam Cung gia, rất ít xuất thế, người biết rõ cô cũng không có bao nhiêu
Đương nhiên, Đường Hân Đồng khẳng định quen biết Nam Cung Lâm, bởi vậy nghe được cô nói ra như thế, lại một lần nữa khó có thể lý giải nổi
-Cô muốn động thủ với tôi
-Có thể cùng với thần tượng so chiêu, là vinh hạnh của tôi
Đường Hân Đồng cười khổ:
-Cô có lẽ minh bạch, chúng ta không phải bàn luận võ học mà là chân chính chiến đấu
-Tôi đã hiểu
-Cho nên tôi muốn hỏi chính là… Tại sao
Nam Cung Lâm rất tự nhiên đáp:
-Nếu như cô cứ nhất quyết muốn làm Tần công tử khó xử, trận chiến này là không thể tránh né
Đường Hân Đồng lại ngây dại, quả nhiên lại là vì thằng ranh kia
Nam Cung Lâm ngoài miệng nói xem mình là thần tượng, có thể trong lòng cô một vạn thần tượng như mình cũng đọ không nổi một tên Tần Mục kia
Bằng không thì cô ấy tại sao muốn có một trận chiến với mình chứ
-Tại sao, các người cả đám đều xảy ra chuyện gì vậy, bị hắn hạ dược sao
Đường Hân Đồng đối với Tần Mục “Hận” càng thêm một phần sâu đậm
Cô cảm giác tất cả mọi người bị điên hết rồi, trúng phải bùa ngải của Tần Mục
Nam Cung Lâm lắc đầu nói:
-Chị Đường, ra chiêu đi
Đường Hân Đồng cho rằng Nam Cung Lâm không chỉ bị Tần Mục mê hoặc trái tim, mà đến chỉ số thông minh đều đã bị hạ thấp
Trước đây cô đã là một trong tứ đại cầm chủ, mà hôm nay, thực lực của cô sẽ không thấp hơn đại tỷ, Nam Cung Lâm lại dám động thủ với cô
- Đường tỷ tỷ, chị nói lời này không khỏi quá sớm đi
Nam Cung Lâm thấy Đường Hân Đồng bất động, cô cũng không khách khí, hành động trước
Chiêu thức của Nam Cung Lâm không hoa lệ, nguyên lực mạnh mẽ tụ tại ở hai tay, trực tiếp hướng về phía Đường Hân Đồng do thám
Đường Hân Đồng tự nhận là rất hiểu rõ thực lực của Nam Cung Lâm, cho dù mấy năm nay cô ta có tiến bộ, nhưng có lẽ cũng ở trong phạm vi dự đoán
Vì thế cô ta không hề lấy Xích Yêu Cầm ra mà tùy ý chém ra một chưởng, va chạm với Nam Cung Lâm
Nhưng ở lần giao phong đầu tiên, Đường Hân Đồng đã bị chấn đến khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn không thôi, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy hoảng sợ vô cùng
-Làm sao có thể, cô…
Nỗi khiếp sợ tràn ngập hai con mắt của Đường Hân Đồng
Chiêu thức của Nam Cung Lâm bình thường, nhưng nguyên lực mạnh mẽ giống như cơn sóng lớn mãnh liệt bành trướng, hơn nữa sóng sau cao hơn sóng trước, cuộn cuộn không dứt
Cô ta, lại không thể đỡ được
- Đường tỷ tỷ, đến Xích Yêu Cầm chị cũng không lấy ra, chị đang xem thường tôi sao
Áo Nam Cung Lâm trắng hơn tuyết, tóc đen bay tán loạn, cả người tản ra khí chất trong trẻo, lạnh lùng
-Hân Đồng, chịu thiệt bởi một tiểu bối, cô chủ quan quá rồi
Bình Chí Trung lắc đầu
Anh ta thấy rất rõ ràng, tạm không nói đến chuyện Đường Hân Đồng không sử dụng Xích Yêu Cầm, thậm chí một chưởng ngăn Nam Cung Lâm lại cũng rất tùy ý, hẳn là không cẩn thận đã lén bị thiệt thòi
Nếu nói Nam Cung Lâm lợi hại hơn Đường Hân Đồng, anh ta không hề tin tưởng
-Hân Đồng, đối thủ của cô là thằng nhãi kia, con nhóc này giao cho tôi dạy dỗ cho
Cam Trường Viễn cười nhạt, dường như rất có hứng thú với Nam Cung Lâm
-Cửu Luân Sứ
Nam Cung Lâm khẽ hỏi
-Đúng vậy
Cam Trường Viễn cười nói
Nam Cung Lâm không nói những lời thừa thãi, khí thế đột nhiên thay đổi, toàn bộ khí tức bẩm sinh tản ra, giống như biển cả mênh mông, xa xăm lặng sóng
Nhưng ngay sau đó, thủy triều đột ngột dâng, trở nên vô cùng đáng sợ
Từng cuộn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, quần ma quỷ quái, sóng dữ vọt cao sôi trào
Chiêu thức của Nam Cung Lâm không hoa lệ
Một chiêu này, muốn bao nhiêu hoa lệ, có bấy nhiêu hoa lệ
-Bích Hải Triều Sinh
Bạch quang cực hạn nháy mắt biến thành vĩnh hằng, Nam Cung Lâm đột nhiên tung ra một chưởng, phi thẳng đến Cam Trường Viễn
Ý cười vui vẻ của Cam Trường Viễn sớm đã biến mất, mặc dù trong lòng đề cao cảnh giác nhưng vẫn có chút bất ngờ
Ầm
Thân hình to lớn của Cam Trường Viễn đụng hỏng cửa sổ, bay vọt ra ngoài
Vào thời khắc này, ánh mắt Đường Hân Đồng và Bình Chí Trung co rút lại, vẻ mặt đại biến
Cho dù Cam Trường Viễn chưa hẳn là thật sự nghiêm túc, nhưng sau khi thấy Đường Hân Đồng chịu thiệt, tuyệt đối cũng đã lên tinh thần
Nhưng kết quả của gã còn thảm hơn Đường Hân Đồng, thảm hơn rất nhiều
Một chưởng giao phong lúc trước, Đường Hân Đồng chủ quan, không hề xuất lực, nhưng chẳng lẽ Nam Cung Lâm đã xuất hết toàn lực
Nam Cung Lâm quen biết Đường Hân Đồng, ra tay sẽ lưu tình
Cam Trường Viễn là thứ gì, tự giơ mặt ra đây, không đánh gã mới là lạ
Hoa Trường Hận cũng hít vào một hơi khí lạnh
Mặc dù cô nghe Tiểu Thanh nói một chút về chuyện của Nam Cung Lâm nhưng không nghĩ rằng thực lực của cô ta lại khủng bố đến trình độ này, chỉ sợ đến cả mình cũng chưa hẳn có thể dễ dàng đánh thắng cô ta
- Đường tỷ tỷ, lấy Xích Yêu Cầm ra, nếu không thì chị không phải là đối thủ của tôi
Nam Cung Lâm ngạo nghễ đứng đó, dường như đang gây hấn với Đường Hân Đồng
Trong nháy mắt Đường Hân Đồng cảm thấy hết sức vớ vẩn, Nam Cung Lâm vậy mà cũng có tư cách khiêu chiến cô
Hơn nữa với một chiêu đánh bay Cam Trường Viễn của cô ta, cho dù mình có lấy Xích Yêu Cầm ra chiến, có thể đánh thắng được cô ta hay không là hai chuyện khác nhau
-Hân Đồng, cô ta là ai
Lúc này Bình Chí Trung cũng bắt đầu thận trọng, thậm chí trong lòng còn có chút sợ hãi
Nam Cung Lâm còn trẻ như thế mà đã có tu vi mạnh mẽ như vậy, nếu như Đế Quân biết được, sớm đã mời cô ta vào Thiên Ngoại Thiên rồi
-Chẳng lẽ chính là một trong cái gọi là Bát Đại Thiên Kiêu kia
Đường Hân Đồng lắc đầu, Bát Đại Thiên Kiêu
Đó so sánh với Nam Cung Lâm, tính là cái thứ gì chứ
-Nam Cung Lâm, nếu cô muốn, tôi có thể dẫn tiến cô với Đế Quân
Với năng lực của cô, tuyệt đối sẽ được Đế Quân coi trọng
Đường Hân Đồng nghiêm túc nói
Nghe vậy, Nam Cung Lâm lộ ra ý cười khinh miệt, lắc đầu nói:
- Đường tỷ tỷ, xem ra từ sau khi chị đến Thiên Ngoại Thiên cũng bắt đầu thích hư vinh rồi
Đáng tiếc, Thiên Ngoại Thiên chẳng có chút hấp dẫn gì với tôi cả
Đường Hân Đồng nao nao, cô thích hư vinh sao
Nếu như cô vẫn còn là cô ở Cầm tông trước đây, cô cũng sẽ chằng thèm đoái hoài đến Thiên Ngoại Thiên, chỉ cần Hoa Trường Hận nói không đồng ý cho cô đến Thiên Ngoại Thiên, cô tuyệt đối sẽ không đi
Có điều sau khi sống vài năm ở Thiên Ngoại Thiên, cô đã trở thành Tinh Thần Sứ, mà quan niệm của cô cũng dần âm thầm thay đổi trong
Thiên Ngoại Thiên, tự nhiên cũng đã trở thành một trong những niềm kiêu ngạo của cô
Cho dù không có Tần Mục, Hoa Trường Hận bảo cô rời khỏi Thiên Ngoại Thiên, cô thật sự có thể dứt khoát kiên quyết trở lại Cầm tông như ngoài miệng nói sao
Có lẽ sẽ không
Có nhiều thứ, một khi đã trở thành thói quen, khi mất đi sẽ trở nên không biết làm thế nào
Đường Hân Đồng lặng yên thở dài, bàn tay lơ lửng, một cây đàn cổ màu đỏ thẫm xuất hiện trong tay cô
Đột nhiên, tiếng đàn chưa cất lên nhưng một cỗ uy áp tâm linh cuồn cuộn làm kinh sợ tâm hồn của mỗi người
-Đây chính là Xích Yêu Cầm, đã rất lâu tôi chưa dùng nó để chiến đấu rồi
Đường Hân Đồng nhìn thẳng vào Nam Cung Lâm, nói:
- Thế nào, cô còn mấy phần nắm chắc để chiến một trận với tôi đây
-Tôi không làm gì được chị cả
Nam Cung Lâm suy nghĩ một chút rồi nói
Đường Hân Đồng còn cho rằng Nam Cung Lâm yếu thế, đang muốn nói thì lại nghe Nam Cung Lâm thản nhiên nói:
- Nhưng chỉ sợ chị cũng chẳng làm gì được tôi
Đường Hân Đồng ngây cả người, cô không ngờ sau khi Nam Cung Lâm nhìn thấy sự lợi hại của Xích Yêu Cầm vẫn có thể phách lối như vậy
-Cô chắc chắn
Nam Cung Lâm hít sâu một hơi:
- Thử thì biết
-Được, nếu đã như vậy thì tôi sẽ cho cô toại nguyện
Đường Hân Đồng cũng có chút tức giận, lần này cô nhất định sẽ không lưu tình, sẽ toàn lực ứng phó
-Đợi đã
Lúc này Tần Mục đột nhiên lên tiếng, cắt đứt hai người
-Nam Cung tiểu thư, để tôi tiếp đi
Nam Cung Lâm hơi khẽ dừng, lập tức gật đầu, một câu cũng không nói lùi lại phía sau
Đường Hân Đồng lại tức giận một lần nữa, lúc trước Nam Cung Lâm mạnh mẽ đến mức loạn hết cả lên, mặc cho cô khuyên bảo thế nào cũng đều thờ ơ, cố ý muốn cùng cô chiến một trận
Nhưng bây giờ, Tần Mục chỉ nói một câu, cô ta lại nghe theo răm rắp, không có chút phản đối nào
-Cậu muốn ra tay
Sau khi khó chịu, Đường Hân Đồng lại vui vẻ trở lại
Giao thủ với Tần Mục, rất vừa ý cô
Nam Cung Lâm quả thực là rất mạnh, cô cảm thấy cho dù thật sự có thể đánh bại cô ta, e là cũng chỉ cần một chút thời gian, nói không chừng còn có thể lưỡng bại câu thương
-Cô muốn thử sức Thiên Duyệt Cầm, tôi muốn thử sức Xích Yêu Cầm, ăn nhịp với nhau
Tần Mục cười nhạt
-Rất tốt, vậy xuất ra toàn bộ thực lực của cậu đi, tôi sẽ đánh bại cậu trong nháy mắt
Tần Mục nhìn Đường Hân Đồng đang bày ra khuôn mặt lạnh lùng
- Nhiều lời vô ích, sao không để thuộc hạ thấy chiêu thật
Đường hần Đồng tay trái cầm đang, tay phải ngón tay đã đặt lên dây đồng đỏ thẫm trên đào
- Hân Đồng
Không được
Lúc này Hoa Trường Hận lúc này cũng không biết phải làm gì
- Đại tỷ, chị yên tâm, hắn đã có tự tin, chắc chắn có thể tiếp được một chiêu của em
- Hân Đồng, sao em vẫn không chịu hiểu, chỉ dựa vào em căn bản không phải là đối thủ của Tần công tử
Đường Hân Đồng lại cười lạnh nói:
- Đại tỷ, nhận thức của chị đối với em, chỉ sợ hình như vẫn giống như trước kia nhỉ
Em đã ở bên ngoài mấy năm, không phải là không công đâu
- Aizz…
Hoa Trường Hận thở dài một hơi
Không cách nào khuyên nhủ cô nữa rồi, Đường Hân Đồng căn bản sẽ không nghe
- Tần công tử, mong cậu hạ thủ lưu tình
- Hoa tiền bối yên tâm, chúng tôi chỉ là luận bàn, tìm hiểu chút sở trường của đối phương mà thôi
Trong lòng Đường Hân Đồng thoáng thấy kỳ quái, Tần Mục lại gọi đại tỷ là tiền bối
Nghe có vẻ rất tôn trọng cô thì phải, rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ gì
Sở dĩ cô tức giận với Tần Mục là vì cảm thấy Tần Mục lừa gạt đầu độc Hoa Trường Hận, nhưng bây giờ lại phát hiện hình như chuyện không phải như vậy, trong lòng liền lộ vẻ do dự
- Trước khi đối địch, do dự không quyết, điều này là đại kỵ, chuyên tâm một chút đi
Tần Mục lên tiếng nhắc nhở
Hân Đồng phục hồi lại tinh thần, kiên định lại niềm tin
Đều đã đến nước này, vậy thì chỉ có thể đánh thắng rồi nói đi
- Tư thế không tệ
Hy vọng cô có thể duy trì
Tần Mục nói xong, đạo vận toàn thân ngưng tụ, trước người hắn chậm rãi hóa ra một chiếc đàn cổ
- Đây là Thiên Duyệt Cầm
Đường Hân Đồng hơi kinh hãi, chăm chú nhìn Thiên Duyệt Cầm
Mặc dù chỉ là hư ảo, là Thiên Duyệt Cầm mà Tần Mục tìm hiểu mà ra, dùng đạo vận mô phỏng ra thôi, nhưng cô vẫn cảm thấy thật bất phàm
Ong ong ong
Xích Yêu Cầm trong tay cô kích động, phát ra sự cộng minh, tựa hồ như muốn đấu cùng Thiên Duyệt Cầm một trận như cô vậy
- Được
Hy vọng anh không để tôi thất vọng
Máu huyết Đường Hân Đồng sôi trào, ngón tay đè nặng dây đàn đột nhiên đánh ra, âm lượng tích tụ đã lâu đột nhiên ầm ầm bạo tán
- Chiêu này, tên là ” Nhiếp Hồn Đoạt Mệnh Khúc
Loong coong
Tiếng đàn bén nhọn chói tai vang lên, giống như âm thanh nổ tung, khiến cho lỗ tai người ta rách ra
Trong chốc lát, tiếng đàn biến thành thực chất, lôi cuốn con người vào ngoạn cảnh
Mọi người như thể nhìn thấy một bầy đại quân yêu ma, xung phong liều chết trên chiến trường, quần ma loạn vũ, âm thanh rung chuyển trời đất
Xích Yêu Cầm, xuất ra một từ “yêu”, mang theo sức mạnh tà tính mà bá đạo
- ” Nhiếp Hồn Đoạt Mệnh Khúc”, cái tên rất dễ nghe
Nhưng mà…
Tần Mục đột nhiên lắc đầu, ngón tay sờ nhẹ, thanh Thiên Duyệt Cầm hư ảo kia dường như bị hắn kéo một dây đàn, hơn nữa còn quấn trên ngón tay
Tranh
So với tiếng đàn hỗn độn của Đường Hân Đồng, tiếng đàn mà Tần Mục phát ra rất đơn điệu, thậm chí chỉ có một âm điệu
Chỉ có một tiếng
Nhưng mà một tiếng như vậy lại khiến cho Đường Hân Đồng rơi vào mê luyến
Trong thoáng chốc, cô nhìn thấy tiếng đàn của chính mình biến thành chiến trường, biến thành đại quân yêu ma
Đang trong thời điểm hỗn chiến, xa xôi phía chân trời, một đường sát cơ không hiểu quét ngang qua, đại quân yêu ma giống như bọt biển, lập tức tán loạn
Mà uy thế đường sát cơ này không giảm chút nào, lại giống như đang phá tan hư ảo, phá tan đất trời
Keng
Cô giống như nghe thấy tiếng gì đó bị đứt, ngay sau đó, đường sát cơ kia trực tiếp oanh tạc trên cơ thể mình
Phốc
Một ngụm máu tươi phun ra, thân thể Đường Hân Đồng bay ra ngoài
Một mình Khương Hi Doanh ngồi bên trong nghĩ ngợi, không hề có hứng thú gì với chuyện phân tranh bên ngoài
Đường Hân Đồng đối với thế giới bên ngoài mà nói, quả thực rất quan trọng
Không chỉ bởi vì cô thiên tư thông minh, mà còn bởi vì cô là truyền nhân của Xích Yêu Cầm
Xích Yêu Cầm đối với Đế Quân, cũng chính bố của cô có vai trò rất quan trọng
Nhưng đó cũng không phải vì Xích Yêu Cầm là pháp bảo nghịch thiên thế nào
Trên thực tế, Xích Yêu Cầm tối đa cũng chỉ cùng một đẳng cấp với Thiên Duyệt Cầm, uy lực chỉ dừng bước ở Tiên Thiên Linh Bảo
Mà ngay cả Hỗn Độn Linh Bảo Thiên Ngoại Thiên cũng vẫn có, há gì lại coi trọng uy lực của Xích Yêu Cầm
Xích Thiên Cầm phỏng theo Thiên Duyệt Cầm, thứ phụ vương coi trọng, cũng chính là Thiên Duyệt Cầm
Thiên Duyệt Cầm chính là Tiên Thiên Linh Bảo, sinh ra giữa thiên địa, lúc đầu vô chủ
Sau này phụ vương vô tình gặp được Thiên Duyệt Cầm, liền thu phục nó
Ai ngờ một cô gái phong hoa tuyệt đại hiện thân, đả thương phụ vương, cướp đi Thiên Duyệt Cầm, rời đi một cách tuyệt trần
Nếu như là người khác, gặp phải chuyện này, sẽ hận cô ta thấu xương
Nhưng hết lần này tới lần khác, phụ vương lại không hề hận, ngược lại còn sinh ra tương tư đơn phương, mê luyến cô ta
Sau này, trận chiến chư thần, phụ vương đại diện cho Hỗn Độn Giới xuất chiến, trong chiến loạn tìm được thanh Thiên Duyệt Cầm đó, khi đó Thiên Duyệt Cầm lại biến thành vô chủ
Phụ vương hiểu rõ, người phụ nữ ông vẫn luôn nhớ thương chỉ sợ đã mất tích trong trận chiến chư thần, cho nên liền mang Thiên Duyệt Cầm về, tôn sùng là thánh vật
Lại sau này, Bạch Đế Tinh và Hỗn Độn Giới xảy ra chiến tranh, Thiên Duyệt Cầm mất đi, phụ vương tiếc hận mãi không thôi, cho nên mới dùng nguyên liệu hỗn độn trong bảo khố của Thiên Ngoại Thiên, phỏng theo Thiên Duyệt Cầm, tạo ra Xích Yêu Cầm
Nói cách khác, Xích Yêu Cầm, Thiên Duyệt Cầm đối với phụ vương mà nói, không phải là một linh bảo tấn công, mà chỉ là một loại ký thác tình cảm
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nổ mênh mông, giống như khi tức vô tận của biển cả vô tận, ngay sau đó chợt nghe thấy tiếng phá không vang lên
Khương Hi Doanh hơi kinh ngạc:
-Người ra tay là người phương nào
Sao lại dễ dàng đánh bại Cam Trường Viễn, mặc dù nói Cam Trường Viễn hơi chủ quan một chút…
Biến cố bên ngoài, lại khiến cho Khương Hi Doanh sinh ra hiếu kỳ, cô bắt đầu thu hồi suy nghĩ, chăm chú nghe ngóng động tĩnh bên ngoài
- Muốn dùng Xích Yêu Cầm sao
Cẩn thận rồi đấy
Khương Hi Doanh đeo màn che mặt, không thâsy rõ hình dạng, nhưng có thể nhìn ra được cô đang nhíu mày
Yêu lực của Xích Yêu Cầm cô hiểu ro, nếu như Đường Hân Đồng toàn lực thi triển, chỉ sợ cô cũng không cách nào coi thường
- Đây là… Nhiếp Hồn Đoạt Mệnh Khúc
Khương Hi Doanh đột nhiên đứng dậy:
-Quá xằng bậy, ở nơi thế này mà lại thi triển Nhiếp Hồn Đoạt Mệnh Khúc
Giờ khắc này, rốt cục cô không nhịn được nữa, chuẩn bị ra ngoài ngăn cả
Bành
Nhưng mà sau một khắc, một bóng người đụng nát cửa lớn, lao vào trong, vừa vặn rơi xuống trước người cô
- Hân Đồng
Khương Hi Doanh ngây ngốc một lúc
Cô đứng dậy đi ra ngoài là muốn ngăn cản Đường Hân Đồng, bởi vì chiêu này uy lực quá lớn, sẽ làm người vô tội bị thương
Nhưng bây giờ lại là chuyện gì vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đường Hân Đồng thi triển hết sức một chiêu “Nhiếp Hồn Đoạt Mệnh Khúc, sao giờ lại biến thành thế này
- Đường Hân Đồng, Xích Yêu Cầm của cô tôi đã lãnh giáo đủ
Ngoài cửa truyền đến một âm thanh phiêu dật hư vô:
- Nói thật, tôi không phải rất hài lòng, Thiên Duyệt Cầm không phải chỉ có trình độ này
Đồ nhái cuối cùng cũng chỉ là đồ nhái, mặc dù nguyên liệu trân quý, cũng không thể siêu việt được
Theo tiếng nói này vừa nói ra, người bên ngoài tựa hồ đã rời đi
Khương Hi Doanh vội vàng tiến lên đỡ Đường Hân Đồng dậy hỏi:
- Hân Đồng, cô sao vậy
Lại thấy khóe miệng Đường Hân Đồng tràn ra tơ má, hai mắt vô thần, trở nên si ngốc, cả người thất hồn lạc phách
- Đế nữ, Xích Yêu Cầm…
Khương Hi Doanh chuyển mắt, rơi vào thanh đàn cổ trên tay Đường Hân Đồng, đồng tử bỗng nhiên co rút lại, thần sắc đại biến
Chỉ thấy chính giữa Xích Yêu Cầm, một sợi dây đàn đã đứt đoạn
Vừa rồi ở Mãn Nguyệt Lâu, Tô Tịnh Quỳnh và Khúc La Lan một câu cũng không nói, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ có khiếp sợ
Vốn là khiếp sợ sức mạnh của Nam Cung Lâm, sau lại thành khiếp sợ sự khủng bố của Tần Mục
Thế cho nên sau cùng ngay cả Đường Hân Đồng cũng trọng thương, các cô đều vô cùng đờ đãn, không hề để ý tới
Bởi vì đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, không biết đang suy nghĩ gì
Khúc Hồng cúi đầu đi bên cạnh Khúc La Lan, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về Tần Mục ở phía trươc, thần sắc lại vô cùng ảm đạm
Cô ngưỡng mộ Ngọc Phi Vũ, bởi vì Ngọc Phi Vũ là một trong bát đại thiên kiêu, nhân vật phong vân của liên minh
Nhưng sau khi biết Tần Mục, cô phát hiện Ngọc Phi Vũ so với Tần Mục, thật sự gã quá bình thường, cho nên bây giờ chẳng còn hứng thú gì với gã nữa
Trong đầu cô đã hoàn toàn bị hình ảnh của Tần Mục chiếm cứ
Chỉ tiếc là cô hiểu, trong mắt loại người này, vĩnh viễn không hề có Khúc Hồng cô
Tần Mục cảm thấy hơi quái dị, nhún vai nói:
- Hoa tiền bối, cô sẽ không trách tôi ra tay quá mạnh chứ
Hoa Trường Hận phục hồi tinh thần, lập tức nói:
- Không, tôi biết cậu đã hạ thủ lưu tình rồi
Chỉ là đả kích lần này đối với Hân Đồng không hề nhỏ, tôi có chút lo lắng cho nó
Tần Mục cười nhạt nói:
- Không cần lo lắng, cô nhất định sẽ thất vọng vài ngày, nhưng mà sớm muộn gì cũng có thể thoát khỏi bóng ma
Cô ấy không phải là người dễ dàng nản chí như thế
- Cũng quả thực là như thế, một lần đả kích, có lẽ đối với nó mà nói cũng có lợi, nhưng…
Hoa Trường Hận chần chờ nói:
- Xích yêu Cầm có phải hay không…
- Tôi nghĩ, hẳn là đứt rồi
Tần Mục không quan tâm nói
Đồng tử Hoa Trường Hận hơi co rụt lại, lập tức hít một hơi lạnh
Mặc dù trước đó đã có chút rõ ràng, nhưng cô vẫn không thể nào tin được đó là thật
Xích Yêu Cầm lại có thể bị đứt
- Xích Yêu Cầm là dùng nguyên liệu hỗn độn để tạo thành, nhưng dây đàn lại không phải, rất hiển nhiên chất lượng phải kém không ít
Nguyên liệu dùng làm dây đàn mặc dù rất hi hữu, nhưng bên ở Thiên Ngoại Thiên có lẽ còn có thể có, có thể sửa chữa được
Hoa Trường Hận khẽ gật đầu:
- Tôi hiểu
- Vậy thì tốt, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ là điển lễ Chí Tôn, hơn phân nửa vẫn còn phải gặp tiểu sư muội của mấy người
Đây là chân núi Vô Lượng, nội thành vô cùng náo nhiệt, có thể thấy có rất nhiều đại nhân vật qua lại
Dù sao ngày mai sẽ là điển lễ Chí tôn của đạo chủ Vô Lượng Sơn, người đến chúc mừng rất nhiều
Đương nhiên, những đại nhân vật trong mắt người bình thường này, kỳ thực trước mặt Vô Lượng Sơn, cũng chỉ là tiểu nhân vật
Đại nhân vật chân chính có thể ngồi trên đài, lúc này khẳng định đã ở Vô Lượng Sơn, những người lúc này vẫn còn ở trong thành, thân phận thấp kém, không đủ tư cách ở lại Vô Lượng Sơn
Trong đêm đen, hai bóng người phiên nhiên mà tới, không hẹn mà gặp
Hai mắt nhìn nhau, hai người nín thở ngưng thần, vốn là nghi ngờ sau đó là kinh ngạc cuối cùng lại không hẹn mà cùng nở nụ cười lạnh
Cách ăn mặc của hai người cơ hồ là giống nhau như đúc, toàn thân đều mặc áo đen, hoàn toàn không thấy rõ diện mạo, chỉ chừa lại một đôi mi mắt ở bên ngoài
Có điều có đôi khi chỉ cần dựa vào một đôi mắt cũng đủ để phân biệt được thân phận của đối phương
-Không ngờ lại trùng hợp như vậy
-Rất trùng hợp, nhưng lại ở trong dự liệu
Dù sao thì đều là điển lễ Chí Tôn của Tuần Chính Kỳ, tôi và anh đều nên cho gã chút thể diện
-So với Tuần Chính Kỳ, tôi càng có hứng thú với anh hơn
-Hử, vậy sao
Chẳng lẽ anh biết tôi
Một người hơi thoáng chần chừ, lập tức cười vang nói:
- Không, không biết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
-Khéo quá, tôi cũng không biết anh
-Đúng, chúng ta không biết đối phương
Hai người nói xong lại im lặng
Đột nhiên hai người lại đồng thời ra tay như chớp, thế như sấm sét
Ầm
Trong giây lát, giao chiến mấy chục chưởng, dư âm khủng bố còn lại tản ra, dường như cả trời đất đều đang tách ra
Bá bá bá
Hai người vừa giao thủ, thân ảnh không ngừng tung hoành, giống như quỷ mị, lập tức di chuyển ra hơn trăm trượng
-Lâu lắm rồi không được đánh thống khoái như vậy
-Vậy thì đừng lưu tình, dốc sức chiến đi
-Tôi cũng có ý đó
Trận chiến của hai người càng ngày càng tăng vọt, biến hóa không ngừng, thủ đoạn chiêu thức tầng tầng lớp lớp, đánh cho đến khi thiên băng địa liệt, sấm sét vang dội
Rất nhanh, hai người đã tới gần thành trấn, phong bạo từ trận chiến gần như bao trùm toàn bộ thành trấn, khiến vô số người gặp nạn
Nhưng có lẽ trong mắt bọn họ, những người này cũng chỉ là con sâu con kiến, chỉ cần có thể làm cho mình tận hứng, bọn họ sẽ không bận tâm đến thương vong cũng nhưng con sâu cái kiến này
-Đại Phong Khởi Hề Trần Phi Dương
Một gã áo đen giơ trường bào lên, lập tức trời đất cuồng phong gào thét, không ngừng gào thét
Trong thành trấn bị cuồng phong tàn sát bừa bãi, vô số nhà lầu sụp đổ
-Đang chờ chiêu này của anh, xem tôi đây
Một người áo đen khác không cam lòng yếu thế, điên cuồng gào thét một tiếng, chỉ về trời đất phía xa:
- Chư Thiên Vạn Giới Tinh Thần Vẫn
Ầm ầm
Dường như vô số ngôi sao rơi xuống, lực lượng vũ trụ mênh mông lập tức khiến người ta cảm giác tính mạng chỉ bé nhỏ như hạt cát
Toàn bộ tuyệt chiêu của hai người khiến đêm đen biến thành ban ngày, dị tượng khủng bố một chồng lên một
Giờ phút này, vô số người trong thành trấn ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong thần sắc mang theo vẻ tuyệt vọng
Hai gã cường giả tuyệt thế này giao chiến đã tạo nên không gian hỗn loạn, quy tắc đạo vận pha tạp, cho dù là tu vi Thần Cảnh căn bản đều khó có thể nhúc nhích, chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi loạn thế hàng lâm
Bọn họ biết rõ, nếu hai người này còn tiếp tục đánh tiếp, cả tòa thành sẽ bị hủy diệt, tất cả mọi người đều khó có thể may mắn thoát khỏi
Có điều đúng lúc này, bóng đêm lại một lần nữa phủ xuống, che đi toàn bộ ánh sáng rừng rực mà hai người giao chiến sinh ra, khiến đêm tối yên lặng khôi phục lại một lần nữa
Hai người đồng thời ngừng ra tay, trong mắt lộ ra kinh hãi
Trong khi bọn họ đang giao thủ, chiến đấu đang tiến vào giai đoạn gay cấn, lại có người có thể can dự vào trận chiến của bọn họ
Ít nhất là đối thủ khác cùng cấp, trong lòng hai người nghĩ vậy
-Xin hỏi là vị đạo hữu nào
Một người lên tiếng hỏi
-Tiên Sơn nơi nào tìm Phiêu Miểu, niệm chú tinh thần Gia Cát thần
Theo sau thanh âm tựa u linh vang lên, một bà lão chống quải trượng, lưng còng xuống từ từ đi ra trong bóng tối
Hai người áo đen cảm thấy hoảng sợ, càng thêm tin tưởng bà lão còng lưng này không thấp hơn sự hiện hữu của bọn họ, hơn nữa đối phương còn thuận miệng nêu ra thân phận của bọn họ
Tiên Sơn nơi nào tìm Phiêu Miểu, niệm chú tinh thần Gia Cát Thần, biểu thị một đoạn chuyện xưa ân oán giữa Gia Cát gia và Phiêu Miểu sơn trang, người bình thường không thể nào biết được
-Không biết xưng hô của các hạ là
Một người nhìn chằm chằm vào bà lão lưng còng, gã luôn có cảm giác dường như đã từng quen biết bà lão này
Trong trời đất rộng lớn này, người có được tu vi Chí Tôn Cảnh có mấy người chứ
-Tôi chỉ là một bà lão, xưng hô thế nào cũng không sao cả
Bà lão lưng còng bình tĩnh nói
-Vậy… các hạ đột nhiên chặn ngang chúng tôi, là vì cớ gì
Bà lão lưng còng thở dài:
- Đừng trách bà lão này không cảnh cáo hai vị, chủ nhân nhà tôi đang nghỉ ngơi ở trong thành, bị động tĩnh của hai vị quấy rầy, bây giờ đang rất tức giận
Nếu hai vị không muốn chết, tốt nhất lập tức cút xa một chút
Phiêu Miểu Thánh Quân và Gia Cát Thần Cơ là Chí tôn của Phiêu Miểu sơn trang và gia tộc Gia Cát, tung hoành thiên địa bao nhiêu năm trời, chưa từng nghe qua lời cuồng ngôn bậc này
Không muốn chết thì cút xa chút
Nếu như đổi thành một người khác, hai người đã đập cho thành thịt nát rồi
Có điều bà lão này không thể coi thường, tu vi không kém gì bọn họ, đều là Chí Tôn, mới biết đến Chí Tôn, làm sao mà dễ dàng được, huống chi trong trời đất này có thể có bao nhiêu Chí Tôn đồng thời tồn tại chứ
Vì thế bọn họ không muốn khinh địch đối đầu với bà lão
-Dù gì các hạ cũng là người trong lớp đời ta, sao nói chuyện lại không có phong độ, không phân nặng nhẹ như vậy
Phiêu Miểu Thánh Quân lạnh lùng nói
-Mặc dù bà già tôi lớn tuổi, nhưng vẫn chưa đến mức lú lẫn hồ đồ, nói chuyện vẫn có thể phân nặng nhẹ
Gia Cát Thần Cơ cười nói:
- Vậy các hạ tự xưng là nô bộc, chẳng phải là tự hạ thân phận
Chí Tôn là chúa tể trong trời đất, sao có thể làm nô bộc được
-Bà già tôi không biết nói dối, chủ nhân nhà tôi ngay tại trong thành
Tôi cũng chỉ là đến đưa tin, nếu hai người cố ý muốn đánh tiếp, vậy… cứ tiếp tục đi
Bà lão nói xong, từ từ đi vào bóng tối, hòa nhập vào màn đêm, biến mất không thấy gì nữa
-Thần Cơ huynh, anh có cảm thấy bà ta…
-Nếu như tôi không đoán sai, hẳn đó chính là Hắc Phong bà bà vạn năm trước mai danh ẩn tích, bây giờ lại xuất hiện rồi
-Vậy Thần Cơ huynh cảm thấy lời bà ta nói có thể tin được không
Gia Cát Thần Cơ cười nhạt một tiếng:
- Phiêu Miểu huynh nghĩ sao
Hai người nhìn nhau đều cảm thấy buồn cười, hoàn toàn không hề để lời nói của Hắc Phong bà bà vào trong lòng
-Mặc dù không biết Hắc Phong bà bà xuất hiện là có dụng ý gì, nhưng tôi nghĩ chúng ta cũng đã đánh đủ rồi
Mai chính là Tuần Chính Kỳ Chí Tôn điển lễ, dù sao cũng nên cho gã thể diện, hôm nay hãy dừng tay đi
-Ừ, đúng là như vậy
Có điều anh đã quên rồi sao , chúng ta đều che mặt, anh chưa từng thấy tôi, tôi chưa từng gặp anh
-Đúng vậy, chúng ta chưa từng gặp nhau, tạm biệt
Nói xong, hai người đồng thời bay về hai hướng bất đồng, biến mất trong bóng đêm
…
Hai vị Chí Tôn cường giả giao chiến, động tĩnh vô cùng lớn, đã tạo thành sự hủy hoại vô cùng lớn cho thành Vô Lượng
Phía núi Vô Lượng dường như không hề biết gì, mãi đến sáng hôm sau mới phái người đến điều tra, hơn nữa người điều tra cũng vô cùng qua loa, làm cho có
Người thông minh đều biết núi Vô Lượng chắc chắn đã phát hiện ra tình hình tối hôm qua, chỉ là bọn họ ngầm đồng ý dung túng hai vị Chí Tôn này, không muốn đắc tội
Hôm nay đến điều tra tình hình, chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi
-Hai gã điểu nhân này, thật sự là khiến người ta tức giận
Tần Mục vươn vươn vai, tối hôm qua giằng co đến tận nửa đêm mới ngủ, nhẫn nhịn một bụng lửa giận
Tiểu Thanh ở bên cạnh dịu dàng sửa sang lại quần áo cho Tần Mục, nói:
- Vậy tại sao tối hôm qua anh làm gì mà không ra mặt
-Anh sợ không nhịn nổi, ra tay quá nặng
-Nhịn
Tiểu Thanh cảm thấy ngạc nhiên
– Anh cũng biết chữ nhịn viết thế nào sao
Trong ấn tượng của cô, Tần Mục từ trước đến nay sẽ không ẩn nhẫn, có thù sẽ báo ngay tại chỗ
-Đừng nói anh như vậy, anh cũng rất có chừng mực đấy
Đại chiến của Bạch Đế Tinh và Hỗn Độn Giới sắp xảy ra, nếu anh ra tay, liệu có ảnh hưởng trực tiếp đến sự cân bằng của chiến tranh không
-Đó là dĩ nhiên, nếu anh đứng ở phía Bạch Đế Tinh, chỉ sợ Hỗn Độn giới sẽ không có cửa thắng
-Trong lòng anh vẫn hướng về phía Bạch Đế Tinh, có điều cũng sẽ không trực tiếp ra mặt làm kẻ đánh thay
Đại chiến của hai giới, vẫn nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn
Tiểu Thanh kinh ngạc nói:
- Anh biết rồi
-Anh chỉ biết Tử Nhi và Long Đế dường như đang thúc đẩy hai giới đại chiến, hơn nữa còn muốn rút ngắn thời gian lại, vì thế anh không có ý định can thiệp vào trận chiến này
Tần Mục nhún vai nói:
- Nhưng anh không biết có ý nghĩa gì
-Tử Nhi làm việc, đương nhiên là có đạo lý
-Anh cũng tin tưởng cô ấy, chỉ là không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau
Tần Mục thở dài
-Được rồi, không nói nữa, nên xuất phát rồi nhỉ
…
Hoa Trường Hận, Nam Cung Lâm chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Tần Mục và Tiểu Thanh đi tới, trong nội tâm đều cất chứa rất nhiều nghi hoặc, muốn xác nhận
Có điều vẫn liên tục chần chừ, không ai đứng ra hỏi
-Nhìn dáng vẻ không có tinh thần của hai người, có phải tối hôm qua không ngủ ngon không
Tần Mục biết rõ còn cố hỏi
Hoa Trường Hận trầm giọng nói:
- Thánh Quân của Phiêu Miểu sơn trang, Thánh Tổ của Gia Cát gia đều đến rồi, Chí Tôn điển lễ lần này náo nhiệt hơn trước đây nhiều
Tần Mục thấy được sự lo lắng của bà ta, cười nhạt nói:
- Hoa tiền bối không cần lo lắng, chỉ cần là chuyện bà không muốn, không ai có thể bắt buộc được bà
-Chỉ hy vọng Tuần Chính Kỳ có thể nhìn rộng một chút, tôi thật sự không hy vọng vì tôi mà gây ra chuyện gì không thoải mái
Hoa Trường Hận biết nếu Tần Mục náo loạn lên thì toàn bộ núi Vô Lượng đều sẽ gà bay chó chạy
-Có một số việc không tránh được, thỏa hiệp cũng không được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi
Tần Mục thản nhiên nói:
- Đi thôi, cũng sắp đến lúc rồi
…
Chí Tôn điển lễ có thể nói là loại điển lễ long trọng nhất giới Hỗn Độn, núi Vô Lượng vì tạo thế cho đạo chủ, cũng dốc hết khả năng đi tuyên truyền, phàm là những người có chút thân phận đều nhận được lời mời
Vì thế điển lễ lần này, người nhiều đến nổi không thể tưởng tượng nổi
Núi Vô Lượng có mấy trăm ngọn núi nhưng hầu như toàn bộ đều chật kín người
-Điều này có phải là khoa trương quá không, tôi còn tưởng rằng chỉ là mời những nhân vật hùng bá một phương, nhưng xem tình hình này, loại người nào cũng đều đến rồi
Tiểu Thanh hết chỗ nói
-Không ai đến dẫn đường cho chúng ta, sợ là không dễ tìm đến nơi
Nếu để chúng ta lách vào trong đám người, tôi không có hứng đâu
Tần Mục cũng có chút khuyết thiếu hứng thú, :
- Chúng ta dứt khoát trở về thôi
-Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta về đi, Chí Tôn điển lễ cái gì chứ, chẳng thú vị chút nào
Vu Linh Nhi lầm bầm nói
-Hoa tiền bối, bà thấy thế nào
Tần Mục nhìn về phía Hoa Trường Hận
Hoa Trường Hận chần chừ một chút, trước kia với tư cách Cầm Tông tông chủ, loại trường hợp này cô nhất định phải đến dự
Chẳng qua bây giờ, cô ta đã tính sẽ đi theo Tần Mục, cũng không cần phải để ý đến cái nhìn của liên minh, càng không cần để ý đến cách nhìn của núi Vô Lượng
Chí Tôn điển lễ này, cần gì phải tham gia
Hoa Trường Hận đang chuẩn bị gật đầu thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên truyền đến
-Hoa sư muội, cuối cùng muội đã đến rồi
Một dáng người to lớn cao phiêu nhiên đi đến, không phải là ai khác, đúng là đạo chủ của núi Vô Lượng, Tuần Chính Kỳ
-Hoa sư muội, hôm qua nghe Huyền Cơ huynh nói muội đã đến, tại sao hôm nay mới lên núi
Tuần Chính Kỳ nhìn qua Hoa Trường Hận, không thèm che dấu tình ý trong mắt
-Tuần sư huynh, hôm nay là ngày lễ của huynh, sao huynh có thể tự mình chạy ra đây
Hoa Trường Hận có chút chấn kinh nói
Tuần Chính Kỳ cười nói:
- Hoa sư muội đến đây, sao tôi có thể không tự mình nghênh đón chứ
Mặc dù Chí Tôn điển lễ này quan trọng, nhưng cũng chẳng bằng một phần trăm của muội
Lời nói động lòng người như vậy, nếu đổi thành một người phụ nữ khác, sợ là sẽ cảm động không tôi
Chỉ tiếc…
Hoa Trường Hận thầm than trong lòng không thôi, quả nhiên vẫn là không tránh được
Ý của Hoa Trường Hận đã vô cùng rõ ràng, nhưng Tuần Chính Kỳ giống như không hiểu cô ta đang nói gì, cười nói:
- Hoa sư muội nghĩ nhiều rồi, đợi sau khi Chí Tôn điển lễ kết thúc, huynh sẽ từ chức đạo chủ, sau đó, rất nhiều chuyện đều không cần huynh xử lý
Nói xong, ánh mắt của gã lại đảo qua người Tần Mục, Tô Tịnh Quỳnh
Tô Tịnh Quỳnh thì gã biết, Tần Mục và Tiểu Thanh gã không quen, có điều nếu là đi cùng với Hoa Trường Hận, gã cũng sẽ tận lực lễ đãi
-Hoa sư muội, thời gian cũng không còn sớm nữa, đi theo anh vào đi
-Chuyện này…
Hoa Trường Hận quay đầu lại nhìn Tần Mục
Tần Mục không sao cả nói:
- Nếu đã đến đây, vậy thì cứ ở thôi, có điều hãy sắp xếp cho chúng tôi một nơi rộng rãi
-Đó là tự nhiên, bạn bè của Hoa sư muội, sẽ có đãi ngộ đặc biệt
Tuần Chính Kỳ ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nhìn Tần Mục vào lần, có chút nghi kỵ
Cái quay đầu lại này của Hoa Trường Hận, hiển nhiên là ý tứ hỏi thăm, mà Tần Mục cũng quả thực đã trả lời
Nhìn lại mấy người còn lại, dường như cũng lấy Tần Mục làm trung tâm
Người trẻ tuổi này không đơn giản
Đương nhiên, gã cũng không nghĩ Hoa Trường Hận sẽ có quan hệ thân mật gì với Tần Mục
Thứ nhất là gã rất hiểu tính cách của Hoa Trường Hận, thứ hai là Tần Mục quá trẻ,có lẽ là một thiếu gia thân phận bất phàm nào đó
-Mọi người đi theo tôi
Tuần Chính Kỳ dẫn đoàn người Tần Mục trực tiếp bay vọt qua hơn mười ngọn núi
Tần Mục đối với núi Vô Lượng rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy này có chút hiếu kỳ, ánh mắt không ngừng quét tới quét lui, mà cùng lúc đó, trên mỗi một ngọn núi đều có không ít những thần thức lộn xộn dò xét ra, dường như là muốn xem xem người mà Tuần Chính Kỳ đạo chủ nói muốn tự mình chiêu đãi là nhân vật phương nào
-Hửm
Đột nhiên Tần Mục nhướng mày, ánh mắt nhìn về một ngọn núi phía xa
Có lẽ ngọn núi kia ở vị trí vắng vẻ, chẳng có người nào, nhưng Tần Mục lại cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc từ ngọn núi đó
Đương nhiên không phải là khí tức của người, mà là khí tức của một loại dã thú
-Thì ra là thế
Sau khi tự định giá, khóe miệng Tần Mục có chút giương lên, cuối cùng cũng nghĩ ra rồi
Trước kia ở Chiến Tộc, Hỗn Độn Châu xé rách không gian, khiến cho một khu vực như Chiến Tộc biến thành một vết nứt không gian vô tận
Tần Mục vì đi cứu Lâm Thi Vận, trong hư không du đãng mấy ngày, gặp một con Cự Thú Cắn Nuốt, còn bị nó nuốt vào trong bụng
Có điều đó cũng coi như nhân họa đắc phúc, trong bụng của con Cự Thú kia, Tần Mục lĩnh ngộ được không gian chi pháp, khi xuất quan có thể tiện tay xé rách không gian
Con Cự Thú Cắn Nuốt kia tự nhiên là bị Tần Mục giết chế, nhưng trong ngọn núi xa xăm kia, hắn lại cảm nhận được khí tức của con Cự Thú như vậy lần nữa
Rất hiển nhiên, loại Cự Thú Cắn Nuốt này là do người của núi Vô Lượng nuôi nhốt
Con Cự Thú lần trước ở Chiến Tộc hư không kia cũng là do người của núi Vô Lượng thả vào
-Không ngờ lại còn có kẻ địch tiềm ẩn, thiết chút nữa thì quên mất
Tần Mục nghĩ thầm, nuôi nhốt loại cự thú này vô cùng khó khăn, vô cùng trân quý
Nếu như bị người của núi Vô Lượng biết mình đã giết một con, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua
Nói đến cự thú, Tần Mục lại nghĩ đến đạo hư ảnh đã tấn công Chiến Văn Vũ và Lâm Thi Vận
Đây cũng là một kẻ địch tiềm ẩn
Đương nhiên, Tần Mục sẽ đề phòng nhưng không đến mức sợ hãi
Bọn họ không tìm đến cửa cũng may, nếu thực sự có can đảm tìm đến cửa, vậy hắn cũng sẽ không cố kỵ sự cân bằng của chiến tranh gì nữa
Rất nhanh, đoàn người đáp xuống một ngọn núi yên tĩnh
Mặc dù trên ngọn núi này cũng không ít người, nhưng so với những ngọn núi khác thì thưa hơn rất nhiều
-Núi Vô Lượng phân ra thành đỉnh trong, đỉnh ngoài
Các ngọn núi chen chúc mà mọi người nhìn thấy kia đều là đỉnh ngoài, tình hình ở đỉnh trong thì khá hơn rất nhiều
Tuần Chính Kỳ giải thích nói
Tần Mục hiểu rõ, hiển nhiên người có thể đi vào đỉnh trong cũng không phải là người bình thường, hơn nữa chút nữa đến thời điểm làm điển lễ, đỉnh trong là vị trí xem lễ thích hợp nhất
Những người xung quanh thấy nhân vật chính của ngày hôm nay – Tuần Chính Kỳ hiện thân, cảm thấy rất ngạc nhiên, nhao nhao đi lại
-Tuần đạo chủ, không phải lúc này ngài đang chuẩn bị điển lễ ư
Sao lại…
-Ồ, thì ra là Hoa tông chủ, hạnh ngộ, hạnh ngộ
-Tứ đại Cầm chủ, nghe danh đã lâu không ngờ hôm nay lại gặp được ba vị
Rất nhiều người chú ý đến Hoa Trường Hận, cũng có một nhóm người thậm chí còn nhận ra Tô Tịnh Quỳnh và Khúc La Lan
Tự nhiên, bọn họ cũng đoán được rằng tại sao Tuần Chính Kỳ lại tự mình đến, dù sao thì chuyện của Tuần Chính Kỳ và Hoa Trường Hận trước đây, ít nhiều vẫn có người biết đến
-Chúc mừng Tuần đạo chủ
Rất nhiều người bắt đầu chúc mừng
Người hiểu được đều biết đây không phải là chúc mừng gã đột phá Chí Tôn, mà là chúc mừng gã ôm được người đẹp về nhà
Tuần Chính Kỳ mặt đầy rạng rỡ, thần thái có chút đắc ý
Hoa Trường Hận không thể không miễn cưỡng cười vui, trong lòng lại xoắn xuýt vô cùng
Kế tạm thích ứng trước đây, giờ lại khiến cho cô tiến thoái lưỡng nan
Lúc này hy vọng duy nhất của cô cũng chỉ có thể ký thác vào người Tần Mục
-Hoa sư muội, huynh còn phải đi chuẩn bị cho điển lễ, tạm thời không thể ở cùng muội, muội và bạn của muội ở đây đợt một chút, chút nữa huynh sẽ tặng cho em một điều ngạc nhiên
-Tuần sư huynh đi đi, chúng tôi ở đây là được
Hoa Trường Hận nói xong, trong lòng lại cười khổ không thôi
Còn kinh hỉ, chỉ mong không phải là kinh hãi là được
Tuần Chính Kỳ lịch sự tạm biệt những người còn lại rồi lập tức phi thân rời đi
-Chị
Sau khi Tuần Chính Kỳ rời đi, Nam Cung Hạc và Nam Cung Nguyệt từ một ngọn núi khác bay đến
Ngọn núi của bọn họ tự nhiên cũng là đỉnh trong nhưng vị trí không tốt như ngọn núi này
Ngọn núi mà Tuần Chính Kỳ sắp xếp cho Hoa Trường Hận tự nhiên là ngọn núi tốt nhất
Nam Cung Lâm sớm biết Nam Cung gia sẽ tham gia điển lễ này, vì thế khi nhìn thấy Nam Cung Nguyệt và Nam Cung Hạc cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, dường như đều là ở trong dự liệu
Có điều Nam Cung Nguyệt vừa thấy cô đã nhào vào trong lòng cô khóc lên, khiến cho cô có chút không rõ ràng
-Nguyệt Nhi, sao vậy
-Chị, chị thật sự không cần Nguyệt Nhi, không cần gia tộc nữa sao
Nam Cung Nguyệt khóc đỏ mắt
Đến bây giờ cô vẫn không rõ tại sao Nam Cung Lâm lại ra quyết định như vậy