Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 1563: Người cuối cùng!




Hoặc có lẽ, lúc này đầu óc cô đã trống rỗng, hạnh phúc và mừng rỡ vô tận đã chiếm trọn trái tim cô
Cuối cùng, ngay cả được ôm vào phòng thế nào cô cũng không biết
Thành thật mà nói, Tần Mục làm vậy chỉ vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình mà thôi
Lòng hắn luôn có cảm giác tội lội, cho nên hắn hết sức dịu dàng với Lâm Thi Vận
Hai người ôm nhau triền miên, một đêm này chứa đầy cảnh xuân, có điều, người ngoài không thể nào biết được
Ngày thứ hai, khi Tần Mục tỉnh lại, nhìn thân thể hoàn mỹ đang nằm cạnh mình, hắn có chút say mê
Không nhịn được, hắn lại mút thỏa thích hai cái trên đôi môi nhẵn nhụi kia, sau đó hắn giúp cô đắp chăn lại
Lúc này, cảm giác tội lỗi trong lòng hắn hoàn toàn biết mất, bởi vì hắn cảm thấy người phụ nữ này đã trở thành một phần không thể thiếu trong tánh mạng của hắn
Có lẽ, cho tới lúc này, Lâm Thi Vận mới có thể tính là đã đi vào lòng hắn
-Tần đại ca
Lúc này, Lâm Thi Vận hơi mở mắt ra, khóe mắt hơi ướt, nướt mắt trong suốt bắt đầu chảy xuống
- Thi Vận, sao em lại khóc
Tần Mục vội vàng hỏi:
-Là do anh quá đường đột ư
-Không phải, em đang rất vui
Cả đời Lâm Thi Vận đều là bi kịch, chưa bao giờ cảm nhận được thứ gì gọi là hạnh phúc
Thế nhưng, giờ khắc này, cô đã được trải nghiệm, hơn nữa, trải nghiệm này còn khắc ghi trong lòng của nàng
Tần Mục nghe vậy chợt mĩm cười vuốt ve gò má cô, nói:
-Ngốc quá, hôm qua anh tới tìm em khi không có ý tốt trong đầu đó
-Em biết, có điều em không quan tâm, mọi thứ của em đều là của anh hết
Lâm Thi Vận nghiêm túc nhìn Tần Mục, nói:
-Hơn nữa em có thể cảm nhận được, trong lòng của anh đã bắt đầu có em
Một lần nữa Tần Mục bị lời của cô gái ngốc này làm rung động
Ngay sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, hắn hỏi:
-Hôm qua em nói là có gì đó muốn nói với anh, bây giờ có thể nói rồi đó
-Chuyện này, em thấy không cần thiết phải nói nữa đâu
Lâm Thi Vận xấu hổ chui đầu vào trong chăn
Thật ra thì ngày hôm qua cô lấy hết dụng khí muốn thổ lộ với Tần Mục, để hắn muốn bản thân cô
Ai ngờ Tần Mục còn không chờ cô nói xong đã ra tay
Lúc này, mọi chuyện đã làm xong, còn gì để nói nữa
Tần Mục hơi ngẩn người, sau đó cười xấu xa một tiếng, khi định trêu chọc cô, đột nhiên hắn nghe được tiếng gõ của từ ngoài truyền tới
-Tần Mục, anh ở đâu
-Là Tống Thi Thi, cô tới làm gì
Tần Mục lập tức nghe ra ai đang gọi, hắn nhìn Lâm Thi Vận
-Chết rồi, Thi Thi cô ấy…
Lâm Thi Vận lộ vẻ bối rối
Nếu để Tống Thi Thi thấy bộ dáng lúc này của cô, sao cô có thể gặp người được
Cô theo bản năng muốn xuống giường mặc quần áo
Có điều, khi hơi nhúc nhích, cô lập tức cảm giác được có một cơn đau truyền tới
Mặc dù tối hôm qua Tần Mục rất dịu dàng, thế nhưng dù sao thì đó cũng là lần đầu tiên
Lâm Thi Vận nằm yên nên không có cảm giác, khi nhúc nhích, cảm giác của cô giống hệt với Cung Y Y lần trước
-Được rồi, có gì mà phải che giấu, trước sau gì các cô ấy cũng biết, tốt hơn hết em nên tiếp tục nghỉ ngơi đi
Tần Mục hôn lên má cô một cái rồi nhanh chóng mặc quần áo tử tế, sau đó đứng dậy mở cửa
Mặt Lâm Thi Vận đỏ lên, không tiếp tục đứng dậy nữa, có điều, cả người cô đã chui vào trong chăn
Tần Mục mở cửa, quả nhiên Tống Thi Thi đang vô cùng lo lắng đứng ngoài cửa
-Tần Mục, Thi Vận cả đêm không về, anh có…
Khi Tống Thi Thi nói chuyện, khóe mắt cô đúng dịp nhìn thấy có một người đang ẩn núp trên cái giường trong phòng
Mặc dù không biết là ai, thế nhưng trong chăn chắc chắn có một người
-Thi Vận đang ngủ bên trong, cô có thể vào thăm nàng
Tần Mục nhún nhún vai, nói
-Á… Hai người…
Tống Thi Thi đột nhiên trừng mắt nhìn Tần Mục rồi xoay người bỏ chạy
Tần Mục bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đóng cửa rồi trở vào trong phòng
-Cô ta đi rồi, đừng núp nữa
Lâm Thi Vận vươn đầu ra, mặt đã đỏ ửng, hỏi:
-Tần đại ca, sau này em phải đối diện người khác thế nào đây
-Có gì đâu, đây là quá trình họ không thể trốn được, chỉ có điều quá trình này diễn ra với em trước thôi
Nếu các cô ấy dám cười em, sau này em hãy cười lại gấp đôi
Lòng Lâm Thi Vận hơi động, nói:
-Tần đại ca, chẳng lẽ anh và Khinh Tuyết chưa…
-Khinh Tuyết vẫn chưa, có điều lúc ở Viêm Tộc, anh và Y Y đã… Em là người phụ nữ thứ hai của anh
-Người thứ hai ư
Lâm Thi Vận cảm thấy lòng mình rất ngọt ngào
Cô chưa bao giờ có hi vọng xa vời mình là người phụ nữ duy nhất của Tần Mục
Thậm chí, cô còn cảm thấy mình hơi hèn mọn, lại không ngờ, mình lại là người phụ nữ thứ hai của Tần Mục
-Thành chủ, bên ngoài có hai người phụ nữ muốn gặp ngài
Lúc này, đột nhiên Tần Mục nghe được truyền âm của Kế Phong
Tần Mục hơi ngừng lại, thần thức của hắn lập tức quét qua, thấy được có hai bóng người đang đứng bên ngoài phủ thành chủ
-Bọn họ…
Lòng Tần Mục hơi động, nói với Lâm Thi Vận:
-Thi Vận, em nghỉ ngơi đi, có hai người bạn tới, , anh ra tiếp bọn họ
-Ừ
Tần Mục đi ra, Yến Vương vẫn cao quý như trước, có điều, hắn không liếc nhìn cô
Ánh mắt của hắn trực tiếp rơi trên người thiếu nữ áo đỏ bên cạnh, sau đó hắn nở nụ cười
Thiếu nữ áo đỏ nở nụ cười, bên cạnh cô có một Độc Giác Thú màu trắng cao ba thước đứng bên cạnh, nó nhàm chán ngáp một cái
-Tần Mục
Dịch Trúc Tuyết nhìn thấy Tần Mục, lập tức cảm thấy rất mừng rỡ
-Trúc Tuyết, đã lâu không gặp
-Ừ, đúng là thật lâu rồi
Ánh mắt của Tần Mục rơi trên người con Độc Giác Thú kia, nói:
-Lúc trước, nghe nói ở bảy vùng cấm sinh mệnh xuất hiện một Thần Nữ Độc Giác Thú, không ngờ là cô thật
Dịch Trúc Tuyết cười nói:
-Lúc đó tôi mới tới Bạch Đế Tinh, mơ mơ màng màng thế nào lại chạy tới bảy vùng cấm sinh mạng, hơn nữa còn đánh một trận với vài người khác, lại không hiểu tại sao lại bị đẩy làm đệ nhất
Thật lâu sau tôi vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì
-Vậy sao đó thì sao, cô đi U Minh Tộc
Tần Mục nhíu mày hỏi:
-Cô đi tìm Vân Mặc ư
Dịch Trúc Tuyết gật đầu một cái, thế nhưng, ngay sau đó, dường như sợ Tần Mục hiểu lầm cho nên cô giải thích:
-Tôi phụng lệnh sự phụ tới gặp y, tôi không hề có quan hệ gì với y cả
-Trúc Tuyết, con cứ bán sư phụ mình vậy ư
Yến Vương ở bên cạnh bất đắc dĩ nói:
-Sợ Tần Mục hiểu lầm, cho nên con để ta gánh trách nhiệm
-Vốn là vậy mà, chừng nào oan uổng mới gọi là gánh tránh nhiệm, thế nhưng mọi chuyện con nói đều là thật, đúng không
Dịch Trúc Tuyết bĩu môi một cái
-Ài, cứ coi là vậy đi, xem ra tên đồ đệ này ta dạy không công rồi
Tần Mục nhịn không được cười nói:
-Trúc Tuyết, hoan nghênh cô tới thành Thiên Mạc làm khách
Có điều, cô tới thật đúng lúc, có thể xem như cô là người cuối cùng đứng về phía tôi
-Người cuối cùng, là sao
Dịch Trúc Tuyết và Yến Vương hơi sửng sốt
-Bởi vì, từ giờ khắc này, màn che đã bắt đầu kéo ra
Tần Mục đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời
Lúc này, dường như Độc Giác Thú bên cạnh Dịch Trúc Tuyết cảm nhận được gì đó, dáng vẻ lười biếng của nó đã biến mất, cảnh giác chắn trước mặt Dịch Trúc Tuyết, dường như đang bảo vệ chủ nhân của mình
-Cung Y Y, tôi biết cô đang ở đây, ra đây đánh một trận với tôi
Ngay lúc này, đột nhiên có một bóng người dùng phong thái tuyệt thế xuất hiện trên bầu trời của thành Thiên Mạc
Người này cứ như nữ hoàng nhìn thiên hạ bằng nữa con mắt, thế nhưng, trên người nàng lại có một luồng sát khí bức người
Cũng trong lúc đó, Cung Y Y vốn đang bế quan chợt mở mắt ra
-Hoắc Đình Đình
Ánh mắt ngưng tụ lại, mặc dù cô gái áo tím trước mặt này hơi thay đổi, thế nhưng vẫn còn rất giống
-Hoắc Đình Đình, quả nhiên là cô
Cung Y Y nhìn chằm chằm Hoắc Đình Đình, khó hiểu hỏi:
-Tại sao cô lại ở đây, hơn nữa, cô tới tìm tôi làm gì
Khi còn ở Đông Vương Triều của Tinh Không Tứ Phương, cô là công chúa của Đông Vương Triều, Hoắc Đình Đình là Thánh Nữ của Thánh Tông, cả hai đều là nữ thiên tài
Hơn nữa, bởi vì quan hệ của Đông Vương Triều và Thánh Tông, cho nên hai người thường được mang ra so sánh với nhau
Bởi thế ngay từ đầu, hai người đã không thể tự chủ trở thành đối thủ của nhau
Chỉ có điều, Cung Y Y cho là từ khi cô lấy được Thiên Duyệt Cầm cùng với gặp được Tần Mục, Thánh Tông hẳn là đã thất bại
Mà cô và Hoắc Đình Đình đã hoàn toàn không phải là người cùng thế giới, không thể nào cùng xuất hiện được nữa
Thậm chí Tần Mục còn nói cho cô biết: lúc trước, khi hắn ở Bắc Vương Triều, hắn từng thấy tộc Ba Mắt đuổi giết Hoắc Đình Đình
Thánh Tông đã bị diệt, cho nên kết quả của cô hết sức thê thảm
Cuối cùng, Tần Mục ra tay cứu cô một lần
Nàng yêu cầu Tần Mục nang cô ta tới Bạch Đế Tinh, thế nhưng Tần Mục đã từ chối, vì vậy cô ôm hận rời khỏi
Hoắc Đình Đình nhìn Cung Y Y trước mặt, ngọn lửa ghen tị vô biên cháy rực trong lòng cô
Trong khoảng thời gian này, cô bị vô số hành hạ, thế nhưng Cung Y Y lại một đường thẳng tiến
Thậm chí còn có được hạnh phúc lớn nhất trên đời đó là có một nam nhân yêu cô, bảo vệ cô
Vì sao trên thế gian lại có chuyện không công bằng tới thế
-Cung Y Y, tôi tới nơi này là để giải quyết hết ân oán giữa hai chúng ta
Hoắc Đình Đình hơi vẫy tay, ánh sáng màu đen xuất hiện, ma khí tỏa sáng, khuấy động gió mây trong trời đất
-Lực lượng này là…
Cung Y Y nhíu mày, nàng quát hỏi
-Cô gia nhập Hắc Ám Ma Giới
-Trong mắt tôi, không có gì là Chính với Ma, trong mắt tôi chỉ có sức mạnh mà thôi
Hoắc Đình Đình lạnh lùng nói:
-Đây là lực lượng để đánh bại cô
Cung Y Y bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
-Hoắc Đình Đình, lúc trước, tôi và cô chỉ khác lập trường nhau, thật ra thì hai chúng ta không có thù hận gì
Bây giờ Đông Vương Triều và Thánh Tông đã không còn, cần gì phải như thế
Nếu như có thể, chúng ta có thể làm bạn
-Bạn
Hoắc Đình Đình cười lạnh, nói:
-Cô đang châm chọc tôi ư
Cung Y Y yên lặng không lên tiếng, cảm thấy Hoắc Đình Đình đã lún rất sâu, không thể khuyên được nữa
Chúng nữ trong thành Thiên Mạc đã bay ra ngoài, có người trong số các cô biết ân oán giữa Cung Y Y và Hoắc Đình Đình, thế nhưng, cũng có người không biết
Có điều, mặc kệ thế nào, các cô cũng sẽ đứng về phía Cung Y Y
-Các cô không nên ra tay, đây là ân oán giữa hai người bọn tôi, để bọn tôi tự giải quyết
Cung Y Y vung tay lên cản mọi người lại, đồng thời Hỗn Độn Thiên Duyệt Cầm cũng xuất hiện rồi lơ lửng giữa trời
-Hoắc Đình Đình, nếu cô muốn đánh một trận, tôi sẽ đánh với cô
-Rất tốt
Chiến ý của Hoắc Đình Đình dâng cao, ma khí trở nên mạnh hơn
Hai người nhìn nhau, cuộc chiến giữa hai người chỉ cần chạm một cái là nổ ra
Phía dưới, Yến Vương nhìn Hoắc Đình Đình, dò xét một lúc, nàng thở dài, nói:
-Cô gái này đã nhập ma đạo, nhân tính đã mất hết, thật đáng buồn
Tần Mục lại xem thường, hắn nói:
-Mọi việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài, có lẽ cô ấy có nỗi khổ bất dắc dĩ nào đó
Yến Vương liếc mắt Tần Mục, cười nói:
-Đối với phụ nữ, cậu vẫn luôn tỏ ra thương hại, cho dù đó là kẻ thù của cậu
-Trên thực tế, cô ấy vẫn không tính là kẻ thù
-Ồ
Yến Vương kinh ngạc hỏi:
-Chẳng lẽ cậu và cô ta có giao tình gì
-Không có giao tình, có điều, hiện tại tình trạng của cô ta không tốt, bị người điều khiển, không thể làm theo ý mình được
-Không thể làm theo ý mình
Yến Vương hơi ngẩn người
Dịch Trúc Tuyết nghĩ tới câu nói trước đó của Tần Mục, nhịn không được hỏi:
-Tần Mục, anh nói “bắt đầu” là có ý gì
-Chờ hai người bọn họ đánh xong sẽ biết
Dịch Trúc Tuyết hơi ngừng lại, sau đó hỏi:
-Vậy anh không can thiệp ư
-Y Y đã nói đây là chuyện của hai người họ, trước khi phân thắng bại, tôi sẽ không can thiệp
-Vậy công chúa Y Y sẽ thắng chứ
Tần Mục lại lắc đầu, hắn nói:
-Không, Y Y sẽ thua
-Hả
Dịch Trúc Tuyết rất khó hiểu
Yến Vương liếc nhìn Thiên Duyệt Cầm một cái rồi nói:
-Số tài liệu hỗn độn mà cậu lấy đi hẳn là đã dung nhập vào Thiên Duyệt Cầm
Tôi có thể nhìn ra, Thiên Duyệt Cầm đã trở thành Hỗn Độn Linh Bảo
-Quả thật là Thiên Duyệt Cầm đã là Hỗn Độn Linh Bảo, có điều tôi không thêm vào tài liệu hỗn độn, số tài liệu hỗn độn kia bị tôi ném rồi
Tần Mục bình thản nói
Khóe miệng của Yến Vương giật một cái
Lúc đầu, khi ở Thiên Ngoại Thiên, Tần Mục chiến đấu với cô là vì tài liệu hỗn độn, hơn nữa hắn còn giết Minh Cửu, kết quả là hắn nói mình đã ném mất tài liệu hỗn độn
-Nếu Thiên Duyệt Cầm đã là Hỗn Độn Linh Bảo, tại sao cậu lại nói bạn của mình thất bại
Ánh mắt của Yến Vương rơi trên người Hoắc Đình Đình, nói:
-Mặc dù ma khí của cô ta rất nồng, thế nhưng chỉ có hoa mà không có quả, bên ngoài thì mạnh thế nhưng bên trong lại rất yếu, căn cơ không ổn
Có thể thấy được cô ta cưỡng ép tăng cường tu vi trong thời gian ngắn, tối đa chỉ có thể đánh ngang tay với bạn của cậu thôi
-Có lúc, thắng thua không phải dựa vào thực lực mà dựa vào tâm cảnh
-Tâm cảnh
-Nếu không có lòng tranh hơn thua, vậy thì, thắng có ý nghĩa gì
Yến Vương nghe vậy mới hiểu ra
Hoắc Đình Đình nóng lòng đánh bại Cung Y Y để chứng minh bản thân
Cung Y Y thì có vẻ mềm lòng, nhìn có vẻ như chiến đấu rất hăng hái, kỳ thật cô cố ý nhường để thỏa mãn lòng hiếu thắng của Hoắc Đình Đình
-Xem ra đây là một trận đánh rất buồn chán
Yến Vương cảm thấy thất vọng
-Một lúc nữa cô sẽ không cảm thấy vậy đâu
-Ý cậu là sau khi cuộc chiến của hai người kết thúc, sẽ có một cường giả xuất hiện
Tần Mục thản nhiên nói:
-Người này rất mạnh, còn mạnh hơn cả sự tưởng tượng của cô
-Vậy thì thật thú vị, tôi sẽ mở mắt đón chờ
Ngoài miệng thì Yến Vương nói vậy thế nhưng trong lòng lại không xác định được, cô không biết chuyện Tần Mục nói là thật hay giả
Cường giả vượt qua tưởng tượng của cô
Lúc này, ma khí của Hoắc Đình Đình phun trào, cô ra tay trước, sát chiêu dùng hết, đánh tới chỗ Cung Y Y
Hai tay Cung Y Y bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn dịu dàng nhưng không mất lực
Hai người lần lượt giao nhau, núi lở mây tan, trời đất chia cách
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
-Cung Y Y, sao tiếng đàn của cô không có chút sát khí nào, cô xem thường tôi ư
Hoắc Đình Đình giận dữ hỏi
-Tôi chỉ đáp ứng luận bàn với cô một trận chứ không có đáp ứng đánh một trận sống chết với cô, không cần thiết phải vậy
-Dùng cớ luận bàn chỉ làm cho cô bó tay bó chân mà thôi
Không dùng toàn lực để xác định thắng thua là không có ý nghĩa
Ngón tay của Cung Y Y ngừng lại, ảm đạm thở dài, nói:
-Đình Đình, thật sự không cần phải như thế
-Thế nhưng tôi cảm thấy cần phải làm vậy
-Tại sao, vì Thánh Tông ư
Cung Y Y không hiểu, nàng nói:
-Thế nhưng, Thánh Tông đã diệt vong rồi
-Không phải vì Thánh Tông, chỉ vì một nguyện vọng trong lòng
-Tôi đâu có tranh đua gì với cô, tại sao cô lại tức giận
Lúc này, Hoắc Đình Đình đột nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt cô di chuyển, sau đó rơi lên người Tần Mục
Thật ra thì sau khi Thánh Tông bị tộc Ba Mắt tiêu diệt, lòng của cô đã như tro tàn
Khi bị tộc Ba Mắt đuổi giết, cô gặp được Tần Mục, hơn nữa Tần Mục còn ra tay cứu cô
Khi đó, cô vừa ngưỡng mộ vừa cảm kích Tần Mục, đây là một người đàn ông rất mạnh mẽ, nếu như có thể nương tựa vào hắn thì tốt biết bao, giống như Cung Y Y vậy
Cô bảo Tần Mục mang mình tới Bạch Đế Tinh, nếu như Tần Mục đồng ý, có lẽ hết thảy mọi chuyện sẽ không biến thành thế này
Đáng tiếc Tần Mục đã từ chối, mà lý do hắn từ chối là vì sợ Cung Y Y không vui
Tại sao Cung Y Y đã có được Thiên Duyệt Cầm, lại còn được một người đàn ông cường đại như vậy bảo vệ
Còn cô cái gì cũng không có
Cho nên, cô thề, nhất định phải chứng minh mình lần nữa
Chỉ là cổ ý chí chiến đấu này không biết đến từ Cung Y Y hay là Tần Mục
Thấy ánh mắt Hoắc Đình Đình nhìn mình, Tần Mục nhịn không được mở miệng nói:
- Hoắc Đình Đình, lúc trước đã cứu cô một lần, tôi cũng chẳng mong cô báo đáp tôi
Nhưng cũng không đến nỗi lấy oán báo ơn chứ
- Hừ, anh không có tư cách nói tôi
Hoắc Đình Đình trợn mắt
Ma khí biến ảo thành sát chiêu bay thẳng đến Tần Mục
- Hoắc Đình Đình, cô ra tay với tôi là được rồi, tại sao lại ra tay với anh ấy
Cung Y Y giận dữ, hai tay đánh đàn
Tiếng đành nhanh chóng quay ngược lại, lần đầu tiên lộ ra sát ý
- Ra tay với hắn ta, cô mới tức giận
Xem ra hiệu quả không tệ
Hoắc Đình Đình cười lạnh, bắt đầu kịch chiến với Cung Y Y
Tần Mục cau mày, tiện tay hóa giải sát chiêu của Hoắc Đình Đình, đột nhiên tinh thần khẽ động
Trong tay hắn dường như bắt được thứ gì, hẳn đã được che giấu trong ma khí
Mở bàn tay, hắn liền nhìn thấy một quả ngọc
Nghi hoặc, Tần Mục bóp nát quả châu
Một cổ thần niệm truyền vào trong đầu
- Tần Mục, coi chừng Chi Chủ Hủy Diệt
Tần Mục khó hiểu, nhưng lập tức khóe miệng giương lên
Hắn còn tưởng rằng Hoắc Đình Đình lấy oán trả ơn, không nghĩ rằng cô chỉ mượn vẻ hung ác, tìm cơ hội âm thầm nhắc nhở hắn đang có địch nhân theo dõi hắn
Tuy hắn đã sớm biết điều này, nhưng Hoắc Đình Đình tốt bụng như vậy, hắn vẫn rất vui
Hoắc Đình Đình thân bất do kỷ, bị người ta khống chế, không thể không diễn kịch
- Chi Chủ Hủy Diệt
Tần Mục ghi nhớ cái tên này
- Người đàn bà này thật ghê tởm
Chờ chị Y Y đánh xong, em nhất định sẽ giáo huấn ả ta một trận
Tần Phỉ Phỉ tức giận nói với Tần Mục
Tần Mục vỗ đầu cô:
- Em còn chưa phải là đối thủ của cô ta
Hơn nữa, mọi việc không thể nhìn bề ngoài được
- Có ý gì vậy
Tần Phỉ Phỉ khó hiểu hỏi
- Tu vi của cô ấy không bị thiên đạo áp bách
Thậm chí còn dung hợp với quy tắc thiên đạo
Cô ấy nhìn thì rất hung ác, nhưng vẫn còn hạ thủ lưu tình với Y Y
- Vậy tại sao lại hạ thủ lưu tình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tần Phỉ Phỉ một chút cũng không cảm thấy như vậy
Cái cô nhìn thấy là Hoắc Đình Đình một lòng muốn giết Cung Y Y
- Dù sao, không giả bộ giống như vậy, rất dễ bị người ta vạch trần
Lúc này, Hoắc Đình Đình và Cung Y Y đều sử dụng tuyệt chiêu, càng đánh càng kịch liệt
Nhưng thân hình hai người phiêu động, rất nhanh bay đến trên không thành Thiên Mạc, đánh tới phía đông
- Kế Phong, anh hãy bảo vệ thành Thiên Mạc cho tốt
Trước khi tôi trở lại, bất luận chuyện gì phát sinh, cũng không được cho người ra vào
Tần Mục phân phó
- Tuân mệnh
Kế Phong đối với lời nói của Tần Mục, tất nhiên là nói gì nghe nấy
Đám người Tần Mục đuổi theo Cung Y Y và Hoắc Đình Đình, rất nhanh bay về phía đông
Bành
Khi mọi người đuổi tới nơi, hai người vẫn đang đánh nhau kịch liệt
Nhưng Hoắc Đình Đình chỉ lui một bước, Cung Y Y đã lui mấy chục bước, rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong
- Thắng bại đã định
Cung Y Y, cô thua rồi
Hoắc Đình Đình nói
Nhìn Tần Mục chạy đến, cô liền hóa thành một đạo lưu quang bay đi mất
- Y Y, em không sao chứ
Cung Y Y lắc đầu:
- Em không sao, chỉ là có cảm giác kỳ quái
- Kỳ quái chỗ nào
- Nói không được
Ngoài miệng thì cô ấy nói hận em thấu xương, nhưng dường như lại hạ thủ lưu tình với em
- Y Y, chị cũng hạ thủ lưu tình với cô ta mà
Bằng không, làm sao có thể thua bởi cô ta chứ
Tần Phỉ Phỉ nhếch miệng
- Haiz, chị hy vọng để cô ta thắng chị, trong lòng cô ta sẽ thoải mái hơn một chút
Bây giờ cô ta cũng rất đáng thương
- Loại người lấy oán trả ơn, có cái gì đáng thương chứ
………
Bạch Đế Tinh, Thiên Ngoại chi điện
Một cô gái dáng người thon gọn, đầu đội vương miệng, ăn mặc xinh đẹp ngạo nghễ ngồi chính giữa
Hai bên là hai người đàn ông
Bên trái là một người thanh niên lạnh lùng, bên phải là người đàn ông trung niên tóc dài
Nếu Tần Mục có ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra hai người này
Người đàn ông tóc dài là Ma Hoàng của Ma giới mà hắn đã từng gặp lúc trước
Còn người thanh niên lạnh lùng, chính là học trò của hắn đã mất tích từ lâu, Trần Minh

Một đạo lưu quang chợt rơi xuống, là Hoắc Đình Đình
- Chủ thượng
Hoắc Đình Đình quỳ gối trước cô gái xinh đẹp
- Chuyện của ngươi đã hoàn thành chưa
Cô gái nhẹ giọng hỏi
- Đa tạ chủ thượng đã cho Đình Đình cơ hội giải quyết xong tâm nguyện
- Giải quyết xong tâm nguyện
Cô gái mỉm cười:
- Ngươi chỉ muốn chiến một trận với Cung Y Y hay là mật báo cho người đàn ông kia
Thần sắc Hoắc Đình Đình thay đổi:
- Chủ thượng, ta…
Bành
Cô gái vung tay lên
Một luồng sức mạnh mênh mông đánh vào người Hoắc Đình Đình, khiến cho thân hình mảnh mai của cô như diều đứt dây, bay thẳng ra ngoài
Chỉ một kích, Hoắc Đình Đình cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình nát bấy, thần trí tán loạn, rơi vào hấp hối
- Ta giữ lại một hơi tàn cho ngươi, để ngươi mở to mắt nhìn ta chấm dứt tính mạng người đàn ông kia, hủy diệt thiên địa này, để cho chúng thấy chúng bất lực đến cỡ nào
Cô gái chắp tay sau lưng bỏ đi
- Cung kính chủ thượng
Ma Hoàng và Trần Minh cung kính quỳ xuống tiễn đưa
Cô gái đi rồi, Trần Minh bước đến bên cạnh Hoắc Đình Đình
- Trần Minh, ngươi muốn làm cái gì
- Cứu nàng
- Không được
Chủ thượng biết, ngươi sẽ chết
Ma Hoàng kinh hãi nói
- Ta biết, nhưng nàng ấy trọng tình với huấn luyện viên như vậy, tại sao ta có thể trơ mắt nhìn nàng chết đi
Trong hắc uyên vô tận
Vận Mệnh Tổ Thần đột nhiên ngưng trọng
- Chi Chủ Hủy Diệt xuất hiện
Đoán chừng nàng ta muốn giết thiên tội giả
Trận chiến này, chúng ta phải ra tay thôi
- Vì sao, thiên tội giả chết thì có liên quan gì đến chúng ta
- Thiên tội giả kế thừa mệnh cách của Vân Mặc
Cho nên, Chi Chủ Hủy Diệt sẽ ngộ nhận hắn là người mà lời tiên đoán nói sẽ chết, nhất định sẽ giết hắn
Còn chúng ta là người đã tạo nên thiên tội giả là Tần Mục để lừa gạt, để cho thiên tội giả chính thức của lời tiên đoán là Vân Mặc ẩn núp
- Nhưng đã diễn thì phải diễn cho giống chứ
Chỉ có chúng ta toàn diện ra tay, bảo vệ thiên tội giả, lúc đó mới khiến cho Chi Chủ Hủy Diệt càng thêm khẳng định, thiên tội giả phải chết theo như lời tiên đoán
- Thì ra là thế
Xem ra trận chiến này không thể né tránh
- Vậy thì bắt đầu chiến thôi
………
- Tần Mục, cậu không phải nói sẽ có cường giả hiện thân sao
Người đâu
Yến Vương hỏi Tần Mục
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng còn không đợi Tần Mục trả lời, đột nhiên thần sắc khẽ biến, nhìn về phía xa
Cuối chân trời, một luồng ánh sáng rơi xuống
Đại địa đang im lặng bỗng nhiên sáng bừng
Một cô gái tuyệt đẹp từ trong luồng sáng bước ra
Vừa mới đặt chân xuống đất, mặt đất liền sụp đổ
- Đạn chỉ băng vân liệt sơn xuyên, phúc thủ vi vũ khuynh vạn hải
(Trong nháy mắt có thể làm sông núi sụp đổ, trở tay làm mưa có thể nghiêng vạn biển)
- Chi Chủ Hủy Diệt ta quân lâm, đám người các ngươi sẽ run rẩy
Yến Vương kinh hãi nhìn chằm chằm vào cô gái
Chỉ là hai chân đạp đất, lại khiến cho sông núi văng tung tóe
Uy thế gì vậy chứ
Tổ Thần mà bà tiếp xúc không ít
Nhưng tuyệt không ai có được uy thế như cô gái này
- Tôi bắt đầu hiểu được lời nói của cậu rồi đấy
Đây mới là cường giả tuyệt đối
Yến Vương trịnh trọng nói.:
- Mặc dù biết cuối cùng sẽ rất khó khăn, nhưng sự cường đại này hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của tôi
- Cuối cùng
Tần Mục lắc đầu:
- Chỉ là trận chiến đầu tiên thôi
Cô ta mạnh, nhưng không phải địch nhân lớn nhất của chúng ta
Tối đa cũng chỉ là người đi tiên phong mà thôi
Ánh mắt Yến Vương ngưng trọng, hít sâu một hơi:
- Mục tiêu của cô ta là cậu, cậu dự định xử lý như thế nào
- Chuyện cho đến bây giờ cũng không còn biện pháp né tránh, thuận theo ý trời, đi một bước tính một bước
Diệp Khinh Tuyết, Vu Diễm, Nam Cung Lâm, Mai Ánh Tuyết đều tập trung đến toàn bộ, thần sắc ngưng trọng nhưng vẫn quyết tâm cùng chiến một trận với Tần Mục
Dịch Trúc Tuyết ngồi xổm xuống, thò tay vuốt ve con thú một sừng của mình, nói cái gì bên tai của nó
Độc giác thú ngửa đầu, ô ô vài tiếng, cọ cọ mép váy Dịch Trúc Tuyết, không chịu rời đi
- Đừng trách tôi nói không dễ nghe
Trước mặt thực lực tuyệt đối, cho dù các người có đồng tâm hiệp lực đến đâu cũng không có tác dụng
Đừng lấy trứng chọi đá
Yến Vương không chút lưu tình mà đả kích:
- Hủy Diệt Chi Chủ, ít nhất là nhân vật Tổ Thần đỉnh phong, thực lực không hề thua kém Tổ Long thời kỳ toàn thịnh
Tổ Long và Hỗn Độn Tổ Thần là hai chiến lực cường đại nhất trong thiên địa
Nhưng cô gái mang sứ mạng tiên phong này lại có thể sánh ngang chiến lực với hai người kia
Như vậy, cường giả sau lưng cô có thể khiến người ta tuyệt vọng như thế nào
- Vậy bà nói xem nên xử lý như thế nào
Tần Mục nhìn Yến Vương, nói:
- Chẳng lẽ biết rõ đánh không lại, rồi để mặc cho cô ta giết sao
Chiến đấu, phản kháng chính là bản năng cầu sinh
Yến Vương im lặng, không hề lên tiếng
- Sư phụ, người có biện pháp cứu Tần Mục phải không
Dịch Trúc Tuyết đột nhiên hỏi:
- Nhân Hoàng giao cho người…
- Không được
Vật kia còn chưa đến lúc sử dụng
Yến Vương cắt ngang lời nói của Dịch Trúc Tuyết
- Sư phụ, Tần Mục là người vô tội nhất trong chuyện này
Các người muốn mưu đồ đại sự, tại sao lại liên lụy anh ấy vào
Cuối cùng còn hy sinh cả anh ấy
Chuyện này đối với anh ấy không công bằng chút nào
Yến Vương thở dài:
- Vì đại cục, hy sinh bản thân là chuyện rất bình thường
Phải hiểu lấy được thì buông được mới có thể thành công
- Các người quá ích kỷ rồi
Dịch Trúc Tuyết tức giận nói:
- Cho dù Vân Mặc chính là người trong lời tiên đoán đó, con cũng rất chán ghét anh ta
Anh ta là loại người trong tương lai có thể đả đảo cựu quyền thành công thì cũng chỉ là một tân bạo quân mà thôi
- Im ngay
Yến Vương quát lớn
- Cho dù con có thành kiến với cậu ấy, cũng không nên nói cậu ấy như vậy
Người mà Nhân Hoàng tôn sùng, tuyệt đối sẽ mang đến hy vọng mới
Trong lúc Dịch Trúc Tuyết còn muốn phản bác, Tần Mục kéo cô sang một bên, cười an ủi:
- Tiểu Trúc Tuyết à, được rồi, đừng để ý đến bà ta nữa
Bà ta không giúp đỡ, chúng ta tự nghĩ cách thôi
Nghe Tần Mục xưng hô mập mờ như vậy, gương mặt Dịch Trúc Tuyết đỏ lên, nhưng vẫn thấp giọng nói:
- Đến bây giờ mà anh vẫn còn tâm trạng nói giỡn
- Yên tâm đi, cho dù tôi muốn chết, những người khác chỉ sợ không muốn đấy chứ
- Sao
Dịch Trúc Tuyết nghi ngờ hỏi:
- Là ai
- Đương nhiên là người trong lời tiên đoán và Vận Mệnh Tổ Thần
Bọn họ không nỡ để tôi chết đâu
Cho nên mạng của tôi mới được xuất hiện trên cõi đời này
Tần Mục mỉm cười, đột nhiên hỏi lại:
- Đúng rồi, cô vừa mới nói Nhân Hoàng để lại cho Yến Vương cái thứ gì vậy
Có thể đối kháng Hủy Diệt Chi Chủ không
- Là Nhân Hoàng Bút
- Nhân Hoàng Bút
Tần Mục đánh giá một chút
Dường như là một đại sát khí
- Trúc Tuyết, cái không nên nói, không cần nói nhiều
Yến Vương cảnh cáo một câu
- Được rồi, tôi không hỏi nữa
Tần Mục cũng không muốn làm khó Dịch Trúc Tuyết:
- Trúc Tuyết, cô không cần vì tôi mà bất bình
Tuy nói tôi là người bị cài bẫy, nhưng cũng không tính là người vô tội
- Tại sao lại nói như vậy
- Bởi vì…
Tần Mục còn chưa nói dứt lời, đột nhiên dừng lại
- Cuộc nói chuyện có lẽ đến đây là kết thúc được rồi
Một thanh âm lạnh lùng truyền đến
Thân ảnh Hủy Diệt Chi Chủ chậm rãi đáp xuống, ánh mắt xẹt qua tất cả mọi người, trực tiếp dừng lại trên người Tần Mục
Mọi người giống như lâm đại địch, thủ hộ bên cạnh Tần Mục
Tần Mục vẫy tay một cái, hô to với tất cả mọi người:
- Khi tôi chưa lên tiếng, tất cả không được động thủ
- Đúng là vẫn còn hiểu biết đấy
Cô gái nhìn chằm chằm vào Tần Mục, thản nhiên nói:
- Tuy nói bằng sức mạnh của các người giống như trứng chọi đá
Nhưng không để cho bọn họ động thủ, chẳng lẽ chuẩn bị chịu chết sao
- Tôi sống còn chưa đủ, tạm thời chưa muốn chết
- Cái này chỉ sợ không phải do ngươi quyết định
Cô gái vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của mình, nói:
- Hôm nay ta tự mình ra tay, ngươi chết là không thể nghi ngờ
- Tư thế chọc người như vậy, rất khó tưởng tượng Hủy Diệt Chi Chủ có thể làm được
Tần Mục cười nhún vai:
- Nhưng cô muốn giết tôi, chỉ sợ không dễ dàng như vậy
- Ồ, ngươi có được sự tự tin từ chỗ nào thế
- Bởi vì tôi là chi tử trong lời tiên đoán
Đã là chi tử, há lại không có bảo tiêu bên cạnh
Dịch Trúc Tuyết và Yến Vương nghe xong, đồng thời giật mình, không thể tin nổi nhìn Tần Mục
Các cô cho rằng Tần Mục sẽ phản kháng lại kế hoạch của Vận Mệnh Tổ Thần, sẽ nói ra hết thảy, lại không nghĩ đến hắn lại đặt mình vào nhân vật mà Vận Mệnh Tổ Thần an bài cho hắn
- Dự ngôn chi tử
Cô gái cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười không khỏi che giấu sự khinh miệt
- Mục đích của ta đến đây, chính là giết chết chi tử của lời tiên đoán đó
- Vậy thì phải xem cô có thực lực này hay không
Trong lúc đó, mười mấy đạo nhân ảnh lăng không mà đến, hình thành một vòng vây, bao vây cô gái lại
Thần sắc của cô gái vẫn bình thường, một chút cũng không kinh ngạc
Ánh mắt khẽ quét qua đám người mới đến, cô gái phát ra tiếng cười khẽ như chuông bạc:
- Ái cha, đều là những khuôn mặt cũ
Thật khiến cho người ta phải hoài niệm
- Yêu nữ, có chúng ta ở đây, tuyệt đối không cho ngươi tổn thương một cọng tóc của dự ngôn chi tử
Tất cả mọi người đều tăng cường khí thế
Áp lực cường đại tản ra
Diệp Khinh Tuyết, Tần Phỉ Phỉ đều cảm giác một luồng áp lực khó có thể nói nên lời
- Nếu tất cả các ngươi còn là thời kỳ đỉnh phong như lúc trước, có lẽ ta còn chút kiêng kỵ
Chỉ tiếc, mười kẻ tàn phế cùng một chỗ thì vẫn là tàn phế, có cái gì đáng nói chứ
Cô gái vung tay lên, thản nhiên nói:
- Tất cả lên hết đi
- Cuồng vọng
Hỗn Độn Tổ Thần chính là lãnh đạo của những người còn lại
Cho dù ông ta không còn sáu thành chiến lực, nhưng vẫn là một Tổ Thần cường đại
- Nếu là lúc trước, một mình ta có thể giết ngươi
Chẳng qua bây giờ chúng ta có nhiều người như vậy, đánh bại ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay
Hơn mười Tổ Thần bao vây cô gái
Tùy ý một chưởng phong, chính là sông núi đảo ngược, vật đổi sao dời
Lúc này, mỗi một khu vực ở Bạch Đế Tinh đều lắc lư
Từ hoàng tộc đến con sâu cái kiến, mặc kệ Thánh Linh gì cũng đều lo sợ bất an
Bên ngoài chiến trường, ngoại trừ Tần Mục, Mai Ánh Tuyết và Yến Vương, những người còn lại không thể không đem hết toàn lực ngăn cản ảnh hưởng của cuộc chiến
Mặc dù vậy, bọn họ vẫn cảm thấy khí huyết sôi trào, có lúc không thể chịu nổi
- Giao phong giữa Tổ Thần Cảnh, đúng là chênh lệch quá xa
Diệp Khinh Tuyết nói
- Các người lui xa một chút
Tần Mục nói với đám người Diệp Khinh Tuyết
- Anh, em muốn ở cùng với anh
Tần Phỉ Phỉ cầm lấy cánh tay Tần Mục, căn bản không chịu rời khỏi
Cô không khích lệ Tần Mục rời khỏi, bởi vì cô biết, với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không rời khỏi
Tuy bình thường Tần Mục chẳng có biểu hiện gì cao ngạo, nhưng thực chất bên trong của hắn lại cao ngạo hơn bất cứ kẻ nào
Chưa đánh đã chạy không phải là chuyện mà hắn có thể làm được
Nhưng địch nhân lần này quá đáng sợ
Hủy Diệt Chi Chủ không biết từ đâu xuất hiện, bị hơn mười Tổ Thần vây công vẫn bình thường như cũ
Mặc dù Hỗn Độn Tổ Thần nói rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế ai cũng có thể thấy được, mười mấy người liên thủ cũng không nắm chắc phần thắng
Cho nên, mặc dù rất có lòng tin với Tần Mục, Tần Phỉ Phỉ vẫn không thể không lo lắng
Nhưng lo lắng thì lo lắng, chỉ cần để cô ở cùng với Tần Mục, cho dù chết cũng cam tâm tình nguyện
- Lúc này anh bảo mọi người rời xa anh, anh cho rằng có thể sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.