Y nằm viện một tháng, cô ta chẳng thèm đến thăm một lần
Vốn cho rằng cô ta bị gia đình ngăn cản
Bây giờ ngẫm lại, cô ta căn bản ước gì y chết càng sớm càng tốt
Buồn cười nhất chính là y còn muốn bảo vệ hạnh phúc cho cô ta, muốn cứu cô ta thoát khỏi ác mộng
Ai ngờ người cô ta thích là Tưởng Bân
Vậy hết thảy những gì y làm là gì cái gì
- Nói sau, tên heo mập này có được một hảo huynh đệ, tên là Tần Mục
Nguyễn Hương Hương có chút tiếc hận:
- Người này khá đẹp trai, tu vi lại rất lợi hại, biết trọng tình trọng nghĩa
Chỉ tiếc là bị tên phế vật này liên lụy, chạy đến đảo Thiên Hồ chịu chết
- Nguyễn đại tiểu thư của chúng ta cũng có lòng háo sắc sao
Nguyễn Hương Hương khinh thường nói:
- Thôi đi, Tưởng Bân có thể một chân đứng hai thuyền, bổn cô nương cũng phải nhìn ra ngoài một chút chứ
Đối với Nguyễn Hương Hương mà nói, cô đối với Tưởng Bân đúng là có vài phần ái mộ, nhưng cũng không phải cái loại yêu đến chết đi sống lại đó
Thêm nữa, cái mà cô và cha cô nhìn trúng là thực lực của đảo Thiên Hồ
Hai người muốn có quan hệ thông gia là vì muốn buộc đảo Thiên Hồ với Nguyễn gia cùng một chỗ
Tưởng Bân trong số các đệ tử của đảo Thiên Hồ xuất sắc hơn một chút
Nguyễn Hương Hương nhìn thuận mắt, lúc này mới chọn gã
Lý Nguyên nghe xong, vội lo lắng cho an nguy của Tần Mục
- Sẽ không đâu
Thực lực Tần Mục lợi hại như vậy, sẽ không có việc gì đâu
- Hừ, anh đúng là xem anh ta giống như thần tiên, một mình dám khiêu chiến cả một đại môn phái
Nguyễn Hương Hương cười lạnh nói:
- Huống hồ đảo Thiên Hồ cũng không phải môn phái bình thường
Cao thủ trên Long Bảng đến đó đều có đi mà không có về
Lý Nguyên không biết Long Bảng là gì, nhưng y nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Nguyễn Hương Hương và sư muội Tưởng Bân, giống như đã phán án tử hình cho Tần Mục, trong lòng liền kinh hoảng đến cực điểm
Nếu Tần Mục thật sự gặp bất trắc ở đảo Thiên Hồ, há không phải là y hại bạn mình sao
- Nguyễn Hương Hương, cô thật là ác độc, lừa gạt tình cảm của tôi thì không nói, lại còn tính kế với anh em của tôi
Tôi liều mạng với cô
Lý Nguyên hiểu, Nguyễn Hương Hương cố ý lừa Tần Mục đến đảo Thiên Hồ
Nếu chỉ có một mình Tần Mục, hắn sẽ bị gạt sao
Tần Mục sở dĩ tin tưởng Nguyễn Hương Hương, hoàn toàn là vì y
Lý Nguyên phẫn nộ đến phát điên, đánh tới Nguyễn Hương Hương, muốn móc trái tim người đàn bà này ra, xem rốt cuộc nó là cái gì
Bành
Nhưng không đợi y đến gần được Nguyễn Hương Hương, Nguyễn Quốc Uy đã ra tay, một chưởng đánh bay y ra ngoài
- Đồ con lợn, còn dám ra tay với tôi
Nguyễn Hương Hương giận tím mặt:
- Phế y cho tôi
Đảo Thiên Hồ không nằm trong phạm vi thành phố Cổ Khánh, mà là một đảo nhỏ trên vùng biển lân cận
Tần Mục thuê một chiếc thuyền, dưới sự dẫn dắt của Tưởng Bân, mất bảy tám giờ lênh đênh trên biển mới tìm được vị trí của đảo Thiên Hồ
Diện tích của hòn đảo không lớn, thoạt nhìn chẳng khác nào đảo hoang, không hề có dấu chân, không nghĩ đến ở đây lại có một môn phái cổ võ
Tưởng Bân dẫn đường phía trước, trong lòng mừng rỡ không thôi
Tiểu tử này thật sự cuồng vọng, một mình dám chạy đến đảo Thiên Hồ chịu chết, đợi lát nữa mình nhất định sẽ tra tấn hắn
- Này, đến đâu rồi
Nhanh lên đi
Tần Mục ở phía sau đạp Tưởng Bân một cái:
- Tôi khuyên anh đừng đắc ý quá
Chỉ là một đảo Thiên Hồ nho nhỏ thôi mà, cũng không phải bồng lai tiêu đảo, nó không cho anh bao nhiêu hy vọng đâu
Tần Mục không đem đảo Thiên Hồ vào mắt
Loại người như Tưởng Bân mà cũng được gọi là đệ tử kiệt xuất, từ đó có thể đoán được tiêu chuẩn của đảo Thiên Hồ
Trang 28# 5
Đảo Thiên Hồ vốn rất vắng vẻ, còn sơn môn thì lại ẩn giấu quá sâu, khó trách có rất ít người phát hiện
Sơn môn này rất rách nát, cổ xưa, giống như lâu rồi không có người sửa chữa
Nếu như không phải Tưởng Bân dẫn đến, Tần Mục sẽ cho rằng đây là một di tích tan hoang
- Được rồi, mau lăn vào trong đó gọi mọi người ra đây cho tôi
Tần Mục lại hung hăng đá thêm một cước vào mông Tưởng Bân
Tưởng Bân còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bay vào trong, cánh cửa bị y đụng nát
Tần Mục cũng mặc kệ chết sống của Tưởng Bân, một mình nhanh chóng đi vào bên trong
Đại điện cũng rách nát như vẻ bề ngoài của nó
Có lẽ đây là một môn phái cũng chẳng chính quy gì
Đang chuẩn bị bước ra hậu viện, bỗng nhiên khí tức cường đại không kém gì trưởng lão thái thượng của tam tông tứ phái đập vào mặt, khiến Tần Mục phải dừng chân
- Ồ, thật đúng là có cao thủ
Tần Mục có chút kinh ngạc
Trên đảo Thiên Hồ lại có cao thủ cấp bậc này sao
Trưởng lão cấp bậc thái thượng của tam tông tứ phái, tùy tiện bước ra một người cũng đủ uy chấn giới cổ võ
Đảo Thiên Hồ che giấu không ít người như vậy, trách không được lại hung hăng, càn quấy như thế
- Trưởng lão, chính là tiểu tử này
Dưới sự dẫn dắt của Tưởng Bân, ba lão giả chòm râu uy phong che mặt bước ra
Ba người nhìn thấy Tần Mục, không nói hai lời, đồng thời tản ra khí thế cường đại áp về phía Tần Mục
Chỗ ngồi trong đại điện lắc lư, dường như không chịu nổi cổ uy áp này, rất nhanh muốn chia năm xẻ bảy
Tưởng Bân vô ý thức lùi về sau hai bước, cách xa ba lão giả
Cổ khí thế này không phải nhằm vào gã, nhưng lại khiến không khí ngưng kết, khiến gã không cách nào thở nổi
Bất luận Tưởng Bân hay là ba lão giả, tất cả đều cho rằng dưới sự áp bách này, xương cốt của Tần Mục sẽ bị đập vụn
Nhưng trên thực tế, Tần Mục lại không có việc gì, chỉ nhàm chán đứng im tại chỗ, nhàn nhạt nói:
- Xem ra, các người đối với đệ tử môn hạ dung túng không phải bình thường
- Sao
Ba lão giả có chút kinh nghi, tuổi Tần Mục không lớn lắm, nhưng lại có thể chống đỡ khí thế của ba người
- Tôi vốn định đến đây đàm phán với các người, nhưng các người vừa ra, cái gì cũng không nói đã ra tay với tôi
Nếu tôi chỉ là một người bình thường, chẳng phải lập tức chết trong tay các người sao
Ngữ khí Tần Mục trở nên lạnh hơn:
- Cho nên, bây giờ tôi đã thay đổi chủ ý
Gây phiền toái làm gì, chi bằng trực tiếp phế đi các người
Đối với Tần Mục mà nói, hùng biện chi bằng động thủ, đàm phán chi bằng chiến tranh
Mà hắn lại là người ưa thích phương thức bá đạo
Nhân phẩm của người đảo Thiên Hồ hoàn toàn giống Tưởng Bân, cá mè một lứa
Nếu giữ lại môn phái như thế này, chỉ có thể trở thành tai họa
Ba lão giả nghe xong, tất cả đều cả kinh, nội tâm bắt đầu cảnh giác
Nhưng bất luận bọn họ cảnh giác như thế nào, hết thảy đều phí công
Chỉ trong một cái hô hấp, cơ thể Tần Mục bị bóp méo, ngay sau đó xuất hiện trước mặt bọn họ
Bành
Một lão giả phản ứng không kịp, trực tiếp bị đụng bay ra ngoài, đánh ngã một cây trụ cực lớn, sau đó rơi xuống đất, không ngừng phun máu
Cơ hồ không có khoảng cách về thời gian, Tần Mục cầm lấy cánh tay của một người, tùy ý uốn thành một cái bánh quai chèo, một cước đá vào đầu gối của ông ta
Bịch
Người này bị Tần Mục phế đi một cánh tay, xụi lơ trên mặt đất
Người còn lại nhìn thấy, hoảng sợ mở to mắt thật lớn, quay người muốn chạy trốn
Nhưng ngón tay Tần Mục lại bắn ra một đạo kiếm quang nhỏ bé
Xuy xuy
Xương bánh chè hai chân người nọ bị bắn thủng, đồng dạng co quắp dưới đất, không cách nào đứng lên được nữa
Toàn bộ quá trình chỉ hoàn thành trong chớp mắt
Tưởng Bân đứng im tại chỗ, vô cùng choáng váng
Khi kịp phản ứng lại, đã té ngã xuống đất
Lúc này dùng từ hoảng sợ cũng không đủ hình dung một phần vạn nội tâm của gã bây giờ
Cao thủ bên trong tông môn không phải chỉ có ba người này
Nhưng Tần Mục cứ như vậy mà phế bỏ bọn họ, cho dù đến thêm người, có ý nghĩa sao
- Sao lại quỳ xuống vậy
Có phải không giống trong suy nghĩ của anh không
Tần Mục cười lạnh nhìn Tưởng Bân
- Không…đừng giết tôi
Tôi vô tội mà
Bốp
Tưởng Bân vừa mới mở miệng, Tần Mục nhịn không được đã vả vào miệng gã một cái:
- Vô tội cái đầu anh đấy
Không phải anh bức Nguyễn Hương Hương gả cho anh sao
Lại còn đánh bạn của tôi, để cậu ấy nằm trên giường một tháng
- Cái này… chuyện này không liên quan đến tôi
Tất cả đều là ý của tông môn
- Vậy thì anh thích sư muội của mình hay là Nguyễn Hương Hương
Tuy Tưởng Bân đều thích cả hai người, nhưng lúc này gã không dám trêu chọc Tần Mục, vội nói:
- Tôi và sư muội từ nhỏ đã yêu nhau
Tôi chỉ thích sư muội của mình thôi
- Tông môn các người đều biết
- Biết
- Vậy thì vì sao bọn họ lại muốn chia rẽ các người, đặt quan hệ thông gia với Nguyễn gia
Tìm đệ tử khác là được rồi
Tôi không tin trong tông môn các người chỉ có mình anh là đệ tử nam
- Thế thì không phải
Tuy đệ tử tông môn chúng tôi không nhiều, nhưng tôi cũng vẫn có mấy sư huynh đệ
Chỉ có điều…
Thần sắc Tưởng Bân do dự
Gã cảm giác nếu gã nói ra chân tướng, Tần Mục không giết gã cũng sẽ giày vò gã
- Chỉ có điều cái gì
Tần Mục nhịn không được nói:
- Nói chuyện mà cứ ấp úng như vậy, tôi giết anh ngay
- Đừng, tôi nói…
Tưởng Bân sợ hãi:
- Bởi vì tông môn chúng tôi cũng chỉ có tôi là anh tuấn một chút, cho nên Hương Hương mới để ý tôi
- Chó chết, còn dám khua môi múa mép với tôi
Tần Mục nhấc chân đạp bay Tưởng Bân ra ngoài
Lời này mà cũng nói ra được, không đánh gã thì đánh ai
Tưởng Bân không dám nói tiếp
Gã phát hiện nói ra quả nhiên lại càng chọc giận Tần Mục
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Được rồi, trước xốc hết tông môn này lên đã
Tần Mục không để ý đến lời nói của Tưởng Bân, quan sát bốn phía, sau đó giơ một tay lên, một đạo kiếm khí như đá trụ quét ngang qua, trực tiếp cắt đại điện thành hai nửa
Oanh
Nóc nhà đại điện bị xốc lên hết
Toàn bộ đại điện sụp xuống
Tần Mục đương nhiên là đã sớm bước ra khỏi đại điện
Về phần Tưởng Bân, bị nóc nhà đại điện nện xuống như vậy, cơ bản không còn khả năng sống sót
Hủy một cung điện, kinh động đến rất nhiều cường giả bế quan tu hành trong hậu viện
- Cái gì
Có người dám giương oai ở đây à
Chết cho ta…phụt phụt
Một đạo nhân ảnh bay đến, đã bị kiếm khí trên ngón tay Tần Mục quét ngang, thi thể từ trên không trung ngã xuống
Vốn còn có bốn người nữa chạy sang bên này, kết quả nhìn thấy cảnh tượng như vậy, liền hoảng sợ dừng bước, loạn cả một bầy
- Đã đến rồi thì cũng không cần đi sớm
Đã làm thì phải làm cho sạch
Tần Mục tiến lên, định phế bỏ bốn người này
Nhưng thần sắc của hắn khẽ động, chú ý đến một thanh niên trốn trong núi giả cách đó không xa
Người thanh niên này hết sức bình thường
Nhưng bởi vì y bình thường cho nên Tần Mục mới hoài nghi
Người này không hề tu luyện cổ võ, hơn nữa chính giữa lông mày có chút tương tự Nguyễn Quốc Uy
Vì vậy, Tần Mục tạm thời buông tha cho bốn người kia, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt người thanh niên
- Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng
Người thanh niên thấy Tần Mục đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, không khỏi sợ hãi quỳ xuống
- Anh là người của Nguyễn gia
Tần Mục hỏi:
- Anh có quan hệ gì với Nguyễn Hương Hương
Trang 28# 6
- Tôi tên Nguyễn Phi, là anh trai của Nguyễn Hương Hương
Tần Mục thầm nghĩ, quả nhiên là người của Nguyễn gia, trách không được lại giống Nguyễn Quốc Uy đến thế
Đang lúc suy nghĩ nên xử lý tên này như thế nào, Tần Mục bỗng nhiên nghĩ đến điều gì
Anh trai Nguyễn Hương Hương
- Anh ở đây làm gì
Tần Mục hỏi
- Tôi chỉ đến chơi
Nguyễn Phi nói dối
- Chơi
Tần Mục cười lạnh:
- Anh có quen với Tôn Tiểu Anh không
Tần Mục cảm thấy Nguyễn Phi chính là Nguyễn công tử mà vợ của Trương Lực là Tiểu Mai đã nhắc đến, là người có mối quan hệ dây dưa với Tôn Tiểu Anh
Nguyễn Phi hơi sửng sốt một chút, lập tức phủ nhận:
- Tôi không biết ai là Tôn Tiểu Anh, tôi thật sự không biết
- Anh phản ứng nhanh đấy
Nhưng anh cho rằng mình có thể gạt được tôi
Tần Mục khinh miệt nói:
- Nói đi, vì sao anh lại dây dưa với Tôn Tiểu Anh
Nguyễn Phi thấy mình không lừa được Tần Mục, vội nói:
- Đại hiệp, tôi thích Tiểu Anh nên mới dây dưa với cô ấy, nhưng tôi thật sự không biết đại hiệp cậu có quan hệ với cô ấy
Sau này tôi sẽ cách cô ấy thật xa, tuyệt không quấy rối
Bốp
Tần Mục tát một cái vào mặt y, lãnh đạm nói:
- Tôi ghét nhất mấy người nói dối
Anh còn dám nói dối trước mặt tôi hai lần
- Tôi…tôi không có nói sai
Tần Mục nhìn Nguyễn Phi, lắc đầu nói:
- Tôi vốn nể mặt Nguyễn Hương Hương, muốn cho anh một cơ hội
Nhưng anh lại không biết quý trọng, vậy thì đừng trách tôi
Nói xong, ánh mắt Tần Mục hiện lên cỗ sát khí, một tay giơ lên, dường như muốn hạ sát
- Đừng, tôi nói, tôi nói
Đừng giết tôi
Dù sao Nguyễn Phi cũng chỉ là người bình thường
Đối mặt với cái chết, sự thừa nhận không bằng người khác
Kỳ thật Tần Mục cũng chỉ là cố ý hù dọa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu quả thật hắn muốn ra tay, ngay cả thời gian Nguyễn Phi phản ứng cũng không có
Khi hắn đến đảo Thiên Hồ, sau này Nguyễn Hương Hương sẽ không còn gì lo lắng nữa, sẽ có thể sống chung với Lý Nguyên
Nếu hắn giết Nguyễn Phi, sau này sẽ khó đối mặt với Nguyễn Hương Hương
- Nói đi, đây là cơ hội cuối cùng của anh
- Vâng, vâng
Là vì trên núi có một vị tiền bối
Ông ấy bảo tôi cứ cách nửa tháng mang đến một xử nữ, sau đó lại dặn tôi đi tìm một chi nữ thuần âm
Nếu như tôi hoàn thành nhiệm vụ, ông ấy sẽ nhận tôi làm đồ đệ, truyền cho tôi pháp thuật huyền ảo
Nguyễn Phi lần này không dám giấu nữa
Tần Mục biết rõ thế nào gọi là chi nữ thuần âm, tức là người con gái được sinh ra vào ngày âm tháng âm năm âm
Nghe đồn thể chất của loại người này rất đặc biệt và thần bí, nhưng Tần Mục lại chẳng biết nó đặc biệt ở chỗ nào
- Tôn Tiểu Anh chính là chi nữ thuần âm
- Đúng, là tôi thông qua cha của cô ấy mới biết được cô ấy chính là chi nữ thuần âm mà tôi muốn tìm
Nhưng vị tiền bối đó nói, chi nữ thuần âm phải đợi đến thời điểm cuối cùng nhất mới đưa lên đảo, tạm thời trước mỗi tháng đưa đến một xử nữ
Tần Mục biết, Nguyễn Phi chỉ là đang giám sát Tôn Tiểu Anh, đợi đến lúc người trên núi cần mới mang cô đến
- Ông ta cần phụ nữ nhiều như vậy làm gì
Lại còn là chi nữ thuần âm nữa chứ
- Cái này…hình như là dùng để luyện công
Nguyễn Phi kinh hãi nói
- Xem ra là tà tu
Ánh mắt Tần Mục hiện lên một đạo hàn quang
- Vậy thì dẫn tôi đến đó xem một chút
Đảo Thiên Hồ cất giấu tà tu, diệt một trăm lần cũng không đủ
Nguyễn Phi cũng không dám bịp bợm trước mặt Tần Mục nữa, vội mang Tần Mục xuyên qua hậu viện
Bốn gã tu giả lúc trước căn bản không chạy kịp, chỉ có thể núp vào
Nhưng bất luận là chạy hay là trốn, trước mặt Tần Mục đều không có chút ý nghĩa
Trước đó, việc của Tưởng Bân có lẽ còn chưa đến mức để Tần Mục hạ nhẫn tâm tiêu diệt môn phái này
Nhưng nếu ở đây che giấu sự việc dùng thiếu nữ để luyện tà tu, hắn đã không còn cố kỵ nữa
Xoạt xoạt xoạt xoạt
Bốn đạo kiếm khí bay ra, bắn thủng vách tường, bắn thủng hòn non bộ
Bốn người kia cứ như vậy mà bị giết, ánh mắt hoảng sợ, chết mà không biết tại sao lại chết nhanh như vậy
Sau núi có rất nhiều động phủ, hiển nhiên là nơi dùng để tu hành
Tần Mục quan sát, phát hiện động phủ này phần lớn đều trống không, không có người bên trong
Cho đến khi Nguyễn Phi mang theo hắn đến giữa sườn núi, bước vào một động phủ được phong bế trước mặt, hắn mới cảm nhận được một luồng khí tức tà ác
Tần Mục cười lạnh một tiếng, lòng bàn tay ngưng tụ một nguồn năng lượng, tiện tay đẩy ra ngoài
Oanh
Cửa động phủ bị đánh thành một cái động lớn, Tần Mục không chút do dự, trực tiếp tiến vào
Vừa mới bước vào động phủ, liền nhìn thấy được một cảnh làm cho hắn tức giận
Chỉ thấy trên một bệ đá cao, một gã đàn ông thân hình gầy gò đang ôm một cô gái trẻ tuổi, hút lấy tinh khí của cô
Giống như là hấp huyết quỷ hút máu người
Thiếu nữ vừa mới chết không bao lâu, nhưng thi thể của cô bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ héo rũ, rất nhanh trở thành một tấm da người
Tần Mục cũng không ngăn cản, bởi vì hắn biết rõ có cản cũng không kịp
Trước khi hắn đến, thiếu nữ này đã chết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ánh mắt lướt qua bốn phía, phát hiện trong động phủ nhỏ này tối thiểu cũng có đến bảy tám tấm da khô héo, hơn nữa đều là những thiếu nữ trẻ tuổi
Tần Mục tự nhận mình chẳng phải chính nhân quân tử, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, hắn vẫn không nhịn được lửa giận trong lòng
- Quấy rầy bổn tọa tu hành
Đáng chết
Người đàn ông gầy gò rất bá đạo, còn phẫn nộ hơn Tần Mục
Đơn giản là vì Tần Mục tự dưng xông vào, đã động sát ý của ông ta
Chỉ thấy người đàn ông vung tay lên, trong không gian dường như hình thành một đạo sức gió hình đao nhọn, tốc độ nhanh đến mức tận cùng, hướng Tần Mục đâm tới
Tần Mục nhảy dựng lên
Thủ đoạn người đàn ông này rất lạ, lưỡi dao gió và thái âm kiếm khí cùng loại với nhau
Sức mạnh và tốc độ đều đạt đến mức thượng thừa
Người bình thường chỉ sợ không kịp phản ứng đã bị đao gió chém chết
Ánh mắt Tần Mục ngưng tụ, trên tay quấn lấy một vòng kim quang, sau đó vung tay lên
Bành
Giống như cái bóng da, lưỡi đao gió bị cánh tay Tần Mục đánh ra ngoài, trúng vào tấm thạch bích, trên thạch bích liền xuất hiện một dấu vết
- Sao
Sắc mặt người đàn ông hiện lên sự kinh ngạc, dường như không nghĩ đến Tần Mục lại có thể tiếp được một chiêu này, lại còn nhẹ nhõm như vậy
- Cậu là ai
- Lời này tôi nên hỏi ông mới đúng
Tần Mục đánh giá người đàn ông, sau đó hỏi tiếp:
- Ông từ đâu xuất hiện vậy
- Ngu xuẩn, đừng tưởng rằng ngăn được một lưỡi dao gió của bổn tọa thì có thể giễu võ dương oai
Người đàn ông quát lạnh
Tần Mục cau mày, đột nhiên bước ra, sau đó nhảy lên đài cao, thò tay bóp cổ người đàn ông
Người đàn ông cả kinh, sau đó lộ ra vẻ trào phúng và phẫn nộ
Loại phàm nhân thấp kém này mà cũng dám xuất thủ trước mặt ông ta, đã phạm vào tôn nghiêm của ông
Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ
- Ngu xuẩn
Cậu cho rằng bằng vào thứ công phu mèo quào của cậu thì có thể…
Lời nói khinh thường của người đàn ông còn chưa nói hết, đồng tử đột nhiên co rụt lại
Trước mặt ông ta rõ ràng là phàm nhân nhỏ bé như con sâu cái kiến, chẳng biết tại sao tốc độ đột nhiên vượt qua cả sự hiểu biết của ông ta
Không đợi ông ta phản ứng đã một tay bóp vào cổ của ông
Tần Mục bóp cổ người đàn ông, không nói hai lời, đã ném thẳng xuống đất
Oanh
Đài cao 2m bằng đá bị sụp thành bụi phấn, còn người đàn ông gầy gò thì dính thẳng vào trong khe đá, không thể động đậy
- Bây giờ tôi có đủ tư cách giễu võ dương oai chưa
Trang 28# 7
- Rốt cuộc là ai ngu xuẩn
Đừng tưởng rằng có mấy chiêu lạ đã tự cho mình là thiên hạ đệ nhất
Tần Mục lạnh lùng khinh thường nói, khiến người đàn ông không hiểu được
- Sao lại như thế được
Chỉ là một phàm nhân, nhưng…
Bành
Người đàn ông chỉ nói được một nửa, Tần Mục đã dẫm một chân lên người của ông, khiến cho cơ thể của ông ta lại sâu vào đá thêm vài phần
- Sắp chết mà còn không biết hối cải
Tôi ghét nhất là người nào dùng loại ngữ khí này nói chuyện với tôi
- Con sâu cái kiến, nếu không phải ta đang bị thương, cậu…
Bốp
Tần Mục tát thêm một bạt tai:
- Tính tình đúng thật là ương bướng, không đánh thì không chừa phải không
Lần này người đàn ông dường như thành thật hơn một chút, chỉ phẫn hận nhìn Tần Mục, nhưng không lên tiếng
- Rốt cuộc yên tĩnh lại rồi sao
Kế tiếp, tôi muốn hỏi ông mấy vấn đề, ông phải thành thật trả lời tôi, bằng không…Sao
Tần Mục có rất nhiều lời muốn hỏi người đàn ông, nhưng đang chuẩn bị hỏi, đột nhiên thần sắc khẽ động, một ngón tay bắn ra một đạo kiếm khí
Lập tức liền nghe bên ngoài có tiếng hét thảm, là tiếng hét của Nguyễn Phi
- Tôi còn chưa cho anh đi, anh dám động thử xem
Trong giọng nói của Tần Mục mang theo sự lạnh lẽo vô tận
Bên ngoài, Nguyễn Phi sợ hãi đến cực điểm
Gã thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn mình này thật đáng sợ
Y vừa mới nhúc nhích đã bị hắn phát hiện
Một kiếm này bắn thủng xương bánh chè của Nguyễn Phi, bây giờ cho y cơ hội chạy trốn, y cũng không dám
Chấn nhiếp Nguyễn Phi xong, Tần Mục xoay đầu, đang muốn hỏi tiếp người đàn ông, đột nhiên phát hiện người đàn ông hé miệng, một đạo bạch quang từ trong miệng ông ta bắn ra
Lực sát thương của đạo bạch quang này rất mạnh, không phải chiêu số bình thường
Tuy Tần Mục cũng cảm thấy ngạc nhiên khi người đàn ông dùng miệng cũng có thể công kích được người, nhưng cũng không kinh hoảng, ngược lại còn cười lạnh
- Ngu xuẩn, vốn còn muốn hỏi ông một vài vấn đề, nhưng bây giờ xem ra, là ông thật lòng muốn chết
Chỉ thấy lòng bàn tay Tần Mục dùng tốc độ cực lớn ngưng tụ thành một nguồn năng lượng màu vàng, một tát tát xuống người đàn ông
Khi nguồn năng lượng vừa phun ra khỏi miệng người đàn ông, lại bị một chưởng của Tần Mục đè xuống
Oanh
Một kích này thập phần khủng bố
Tần Mục đã động sát ý, căn bản không hạ thủ lưu tình
Đầu người đàn ông bị trúng một kích, nổ tung, trở thành một đống bột nhão
Nếu là người bình thường, nếu đầu bị biến thành dạng này, hiển nhiên không thể sống sót
Nhưng điều khiến cho Tần Mục ngạc nhiên chính là, sau khi người đàn ông bị “giết chết”, một luồng hào quang màu đỏ từ trong cơ thể ông ta bay ra
Tần Mục không biết đây là thứ gì, nhưng cũng không cần nghĩ nhiều
Trực giác nói cho hắn biết, nếu không tiêu diệt thứ này, người đàn ông sẽ có cơ hội phục sinh
- Ngạo Long Tuyệt Diệt
Tần Mục hét lớn, cơ thể của hắn phảng phất có một luồng hỏa diễm thiêu đốt
Lập tức, một tiếng rồng ngâm vang lên, phô thiên cái địa, cuốn tới bốn phương tám hướng
Oanh
Toàn bộ động phủ đều bị sụp đổ
Hào quang màu đỏ còn chưa kịp chạy ra khỏi động phủ đã bị nguồn năng lượng hủy diệt thiên địa nuốt mất, hóa thành tro tàn
Động phủ sụp đổ, chôn Tần Mục bên trong
Nhưng hắn tất nhiên là không bị thương rồi, đẩy lớp đất đá ra, rời khỏi đống phế tích
- Lâu rồi không sử dụng Ngạo Long quyết, dùng sức quá rồi
Tần Mục nhìn chung quanh, trong lòng cảm thán
Tình huống đột phát vừa rồi hắn chỉ muốn tiêu diệt luồng ánh sáng màu đỏ kia, không để cho nó đào thoát
- Xem ra người có sức mạnh trong thế giới này không thiếu
Tần Mục lẩm bẩm
Hắn có thể đưa ra kết luận, người này và người thanh niên xuất hiện trên tế đàn của Kiếm Tâm phái là cùng một loại
Bọn họ không tu luyện cổ võ, nhưng lại có được sức mạnh cường đại
- Được rồi, mặc kệ ông ta
Tần Mục lại dò xét xung quanh, thầm nói:
- Cái tên Nguyễn Phi kia không phải bị giết luôn rồi chứ
Đầu gối Nguyễn Phi bị thương, căn bản không chạy được
Hơn nữa, cho dù có chạy được, trong tình huống vừa rồi, y cũng không kịp làm ra phản ứng
Dưới chân núi tìm một vòng, Tần Mục rốt cuộc tìm được Nguyễn Phi
- May mà chỉ ngất đi
Tần Mục cảm thấy có chút may mắn
Vừa rồi Nguyễn Phi đứng ngoài động phủ, nên chỉ bị ảnh hưởng mà thôi
Tuy rằng y cũng đang hấp hối, nhưng cho y uống một viên Bồi Nguyên Đan là có thể giữ được tính mạng
Vốn loại người như Nguyễn Phi rất đáng chết, nhưng người đàn ông kia đã đền tội, nể mặt Nguyễn Hương Hương và Lý Nguyên, Tần Mục quyết định tha cho y một mạng
Vận chút nội khí vào người Nguyễn Phi, giúp cho y tiêu hóa Bồi Nguyên Đan, lúc này Tần Mục mới đứng dậy
Nhìn mấy chục tòa động phủ trên núi, Tần Mục đoán trên đảo này khẳng định có rất nhiều tu luyện giả
Nguyễn Phi vẫn còn đang hôn mê, hắn quyết định đi dạo xung quanh
Nhưng ngọn núi này ngoại trừ sơn môn cũ nát và mấy chục cái động thủ, còn lại đều hoang sơ
Tần Mục đi quanh cả buổi cũng chẳng phát hiện được dấu hiệu gì đặc biệt
Khi hắn quay lại, Nguyễn Phi dường như mới tỉnh lại, mờ mịt nhìn xung quanh, đầu óc có chút trống rỗng
Nhưng rất nhanh y nhìn thấy Tần Mục đi tới, hoảng sợ vô cùng:
- Đừng giết tôi
Tần Mục tức giận nói:
- Tôi muốn giết anh, anh đã sớm chết rồi
Còn ở đó mà nói nữa
Mau rời khỏi đây mau
- Được, được
Cho dù cơ thể còn yếu, có chút không còn khí lực, nhưng lúc này Nguyễn Phi tuyệt đối không dám ngỗ nghịch ý của Tần Mục
Hơn nữa, Tần Mục đã nói sẽ rời khỏi đây, có nghĩa là sẽ không giết y, y có thể bảo toàn mạng sống của mình
Hai người xuống núi, chuẩn bị đến bờ biển ngồi thuyền rời khỏi
Nhưng Tần Mục vừa mới đi tới phế tích đại điện tông môn, bỗng nhiên dừng bước, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn lên núi
- Sao
Có chuyện gì xảy ra à
Nguyễn Phi hoảng sợ
- Ở đây chờ tôi
Nếu anh dám rời khỏi chỗ này, trở lại thành phố Cổ Khánh tôi cũng sẽ giết anh
Tần Mục nói xong một câu rồi nhanh chóng phóng xuống núi
Trên đảo còn có cao thủ, nhưng vừa rồi hắn lại không phát hiện
Xoạt xoạt xoạt
Cả người Tần Mục hoàn toàn biến thành một đạo tàn ảnh, chỉ ba cái hô hấp đã xông lên núi
Người âm thầm lén lút nhìn xuống thấy Tần Mục phát hiện ra mình, cũng biến thành một đạo tàn ảnh, chuẩn bị chạy trốn
Vốn Tần Mục muốn đuổi theo gã cũng chẳng có gì khó
Nhưng ai có thể xác định trên đảo chỉ có một người này
Cho nên Tần Mục cũng không tận lực đuổi theo, cố ý chạy chậm hơn một chút
Nếu người này còn đồng bọn, nhất định sẽ cầu cứu đồng bọn của mình
Cứ như vậy Tần Mục đuổi theo đạo nhân ảnh, dùng tốc độ cực nhanh chạy một vòng trên núi, kết quả lại chạy trở về chỗ cũ
Người nọ thấy mình thoát không nổi Tần Mục, đột nhiên chạy vào trong một động phủ
Trang 28# 8
Chỉ cần người có chút thông minh sẽ không lựa chọn chạy vào động phủ
Trừ phi, đồng lõa của gã ở trong động phủ này
Nhưng dựa theo cảm giác của hắn, trong động phủ hẳn không có gì mới đúng
Tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng Tần Mục cũng không suy nghĩ nhiều, đuổi theo thân ảnh người nọ, rất nhanh vọt vào trong động phủ
Động phủ này so với động phủ của gã đàn ông trước rộng hơn một chút
Nhưng điều khiến cho Tần Mục ngạc nhiên chính là, hắn tìm cả buổi bên trong cũng không tìm được một bóng người
- Rõ ràng là đã nhìn thấy chạy vào bên trong mà
Thật là kỳ quái
Tần Mục lập tức lắc đầu
Thay vì cho rằng mắt mình có vấn đề, chi bằng kết luận là động phủ này có vấn đề
Khẳng định là có cơ quan nào đó
Dò xét xung quanh, Tần Mục đột nhiên bước vào một bức tường ngay cửa ra vào động phủ
Hắn cẩn thận đánh giá bức tường, sau đó thò tay định chạm vào
Nhưng đúng lúc này, trên vách tường giống như sinh ra gợn sóng
Có ba đạo nhân ảnh từ bức tường bước ra
Trong ba người này có một người Tần Mục vừa mới đuổi theo
Tần Mục lui về sau hai bước, ánh mắt tò mò đánh giá ba người
Một lát sau, hắn cười nói:
- Xem ra là có huyền cơ thật
Bên trong có lẽ còn có người
Ngay cả mình cũng không phát hiện được
Đây có lẽ chính là chỗ đặc biệt của nó
- Dương huynh, Lục huynh, chính là tiểu tử này
Hắn rất lợi hại
Tà tu mới tới cũng bị hắn tiêu diệt
Người đàn ông Tần Mục đuổi theo có dáng người gầy lùn, nói với hai người còn lại
- Tuy tà tu đã bị thương, nhưng thực lực không hề tầm thường
Tiểu tử này có thể giết chết được ông ta, chỉ sợ thực lực không thua kém chúng ta
- Vậy phải xử lý như thế nào
- Chúng ta và hắn không có xung đột về lợi ích, không cần tùy tiện động thủ
- Khoan, đợi đã nào
Tần Mục đột nhiên kêu lên
- Tôi cảm thấy chúng ta vẫn có xung đột về lợi ích đấy
Đảo Thiên Hồ này đối với tôi là một tai họa
Tôi đến đây chính là để diệt trừ nó
Cho nên, không chỉ nói là tùy tiện động thủ, chẳng lẽ tôi muốn giết các người, các người cũng không hoàn thủ sao
Ba người nghe xong, khóe miệng thoáng run rẩy
Bọn họ chưa từng nhìn thấy phần tử ngạo mạn như Tần Mục
Rõ ràng có thể bắt tay giảng hòa, lại muốn tử chiến một trận mới cam tâm
- Thực lực của cậu không kém chúng tôi
Chúng ta đánh nhau, đối với ai cũng đều không có lợi
Sao không nhường nhau một bước