Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 610: Đến làm loạn đấy!




Giang Tiểu Mạn cũng không có biện pháp giữ hai người Lưu Đông ở chỗ này
Bất luận thế nào, cô và Dư Khiết sẽ không đi
Thậm chí Hoa Yên Vũ cũng không đi
- Lưu Đông, chúng ta…
Hai người liếc nhìn nhau, cuối cùng nỗi sợ Nghiêm Uy vẫn chiếm nhiều hơn, vội xin lỗi:
- Tiểu Mạn, chúng tôi xin phép về trước
- Phong tỏa chỗ này cho tôi
Một người cũng không được rời khỏi chỗ này
Đúng lúc này, một thanh âm giận dữ truyền đến, khiến nội tâm tất cả đều chấn động
- Uy thiếu trở về rồi
Xem ra tối nay sẽ có động đất
Mặc dù chuyện này không liên quan đến bọn họ, nhưng rất nhiều người vẫn có chút hả hê, đồng thời lại có chút bất an, sợ Nghiêm Uy phẫn nộ sẽ liên lụy đến bọn họ
- Xong rồi, xong đời rồi
Gương mặt hai người Lưu Đông hiện lên sự tuyệt vọng, hối hận tại sao mình không đi sớm một chút
Bây giờ có muốn đi cũng đi không được
Nghiêm Uy quay lại, phía sau ngoại trừ hai gã thanh niên đi đón lúc trước, còn có hai người thanh niên khí chất phi phàm khác
Y bước vào, ánh mắt rơi xuống người Tần Mục, biết rõ người này chính là người đã làm loạn
Bởi vì Tần Mục không chỉ chiếm vị trí của y, ngay cả người đàn bà của y cũng chiếm luôn
Đổi lại bất kỳ một người đàn ông nào cũng không thể nhận nhịn, huống chi là Nghiêm Uy y
- Dĩnh nhi, em…
Nghiêm Uy nhìn Tần Mục ôm Yến Dĩnh, hai người dán sát vào nhau, tức đến nỗi thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu
- Anh đến cũng đúng lúc
Tôi rất coi trọng bạn gái của anh
Cho tôi mượn chơi hai ngày nhé
Tần Mục nói một câu kinh thế hãi tục với Nghiêm Uy, khiến tất cả mọi người muốn rụng cả tim
- Mỹ nữ, bạn trai cô đến rồi
Những lời vừa nói ban nãy, hãy lặp lại cho anh ta nghe đi
Nghiêm Uy tức giận đến toàn thân run rẩy, hai tay bóp chặt đến khớp xương vang lên răng rắc
Con ngươi Yến Dĩnh đảo một vòng, đột nhiên giãy khỏi người Tần Mục, đứng dậy phóng đến chỗ Nghiêm Uy
Tần Mục cũng không ngăn cản
Trên thực tế, hắn đang cố ý để Yến Dĩnh giãy dụa
- Uy ca
Yến Dĩnh nhào vào lòng Nghiêm Uy, khóc rống lên:
- Uy ca, anh đừng hiểu lầm
Dĩnh nhi chỉ là tạm thời tính kế mà thôi
Dĩnh nhi sẽ không bao giờ phản bội anh
Nghiêm Uy nghe xong, sắc mặt mới hòa hoãn một chút
Nếu Yến Dĩnh thật sự phản bội y, cho dù y giết chết Tần Mục, mặt mũi cũng không còn
Tuy Yến Dĩnh bị chiếm không ít tiện nghi, nhưng tối thiểu cũng giữ được mặt mũi
- Uy ca, hắn khi dễ em, anh nhất định phải báo thù cho em
Nghiêm Uy vỗ lưng Yến Dĩnh, ánh mắt quét sang hai người đang bị cắm dao, cuối cùng rơi xuống người A Phi đang đứng trên bàn
- A Phi, anh bị choáng rồi à
Nghiêm Uy giận dữ nói:
- Tôi bảo anh ở lại, chính là đừng để người ta làm loạn
Anh xem mình đã làm được gì
- Uy…Uy thiếu, tôi…
- Tôi tôi cái gì
Còn không mau đi xuống
- Uy thiếu, tôi không thể đi xuống
Không thể đi xuống
Chỉ có một cái bàn, anh nói với tôi là không thể xuống
Nghiêm Uy cảm giác chỉ số thông minh của mình đã bị sỉ nhục rồi
Nhưng y cũng không rảnh so đo với cái thứ ngu xuẩn này, thần sắc âm trầm nhìn Tần Mục
- Tôi mặc kệ cậu là ai, hôm nay nhất định cậu phải chết
Tần Mục ngồi trên ghế salon, bắt chéo chân, bộ dạng nhàn nhã, thản nhiên nói:
- Khoác lác thì ai chẳng nói được
Anh cho rằng mình có bản lãnh đó sao
Nghiêm Uy cười lạnh:
- Nhìn thủ pháp của cậu, dường như cũng có năng lực
Nếu bình thường, có lẽ tôi không dám nói mấy lời này
Nhưng đáng tiếc, hôm nay vận khí của cậu không được tốt
- Vậy sao
Tần Mục không cho là đúng
- Tôi cảm thấy hôm nay vận khí của tôi rất tốt, lại còn đào hoa nữa
Trang 35# 3
- Mỹ nữ, sao em trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy
Không phải vừa rồi em còn nói sẽ bỏ bạn trai mà đi theo tôi sao
Yến Dĩnh giận dữ nói:
- Sao anh không soi mình vào nước đái
Tôi làm sao có thể đi theo loại người như anh
Uy ca tốt hơn anh gấp vạn lần, lợi hại gấp vạn lần
- Em nói mấy lời này, thật khiến người ta phải lạnh lòng
Yến Dĩnh cười khểnh:
- Bây giờ thì lạnh lòng, đợi lát nữa, thi cốt của anh sẽ rét lạnh
Tần Mục khẽ cười nói:
- Em cảm thấy Uy ca của em rất đáng tin sao
- Cậu xem thường tôi
Nghiêm Uy nhìn thẳng Tần Mục
- Đương nhiên không phải rồi
Tần Mục nhún vai
- Tuy không thể so sánh với anh, nhưng anh hẳn là con chó ngoan, mà tôi là người rất yêu chó, sẽ không xem thường chó đâu
Tất cả mọi người đều biến sắc
Tiểu tử này quả thật không kiêng nể gì cả, bây giờ còn dám mắng Nghiêm Uy là chó
Phổi của Nghiêm Uy muốn nổ tung
Y chưa từng muốn giết chết ai như bây giờ
Nhưng y cũng không lỗ mãng
- Ngu xuẩn
Để cho cậu gặp hai người bạn của tôi
Nghiêm Uy cũng không muốn nói nhảm với Tần Mục, xoay người sang chỗ khác, nói với hai gã thanh niên:
- Doãn huynh, Lạc huynh, tiểu tử này có chút khó giải quyết, mong rằng hai anh ra tay giúp tôi
Ánh mắt mọi người đều rơi xuống hai gã thanh niên
Nhìn trang phục của bọn họ, vô cùng bình thường, quần thô áo vải
Nhưng không người nào dám khinh thường bọn họ
Đây chính là người mà ngay cả Nghiêm Uy cũng phải cung kính đối đãi
- Đây là đệ tử thiên tài của Thần Kiếm Tông và Thiên Y Phái
Thực lực của hai người này thâm bất khả trắc, nghe nói còn muốn lợi hại hơn cả trưởng lão tông môn
- Uy thiếu mời bọn họ ra tay, tên tiểu tử kia chết chắc rồi
Người chung quanh giống như nhìn thấy được vận mệnh bi thảm của Tần Mục
Nhưng không ai chú ý đến, biểu hiện của hai gã thanh niên này cực kỳ khó coi
- Không nghĩ đến là hai người
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp
Tần Mục nhìn thấy hai người này, chẳng những không sợ, còn hiện lên nụ cười nghiền ngẫm:
- Mấy tháng không gặp, xem ra năng lực của các người đã tăng lên
Muốn đến báo thù à
Hai gã thanh niên nhìn nụ cười của Tần Mục, trong lòng sợ hãi, muốn quay người bỏ chạy
- Nếu các người cho rằng mình có khả năng chạy khỏi nơi này thì cứ trốn đi
Ngữ khí Tần Mục không hề có sự uy hiếp mà vô cùng bình thản
Nhưng toàn thân hai gã thanh niên lại run lên
Ngữ khí bình thản này đối với bọn họ mà nói mang đến cảm giác áp bách vô cùng
Hai người không trốn, mà cũng không có dũng khí trốn
Doãn Thiên Trùng xoay người, bước đến trước mặt Tần Mục, cúi đầu khom lưng, vẻ mặt nịnh nọt:
- Mục thiếu, sao cậu lại ở đây
- Tôi ở đây chính là cho anh cơ hội biểu hiện
Tần Mục thản nhiên nói:
- Nếu tôi không ở đây, làm sao anh có được cơ hội báo thù chứ
Doãn Thiên Trùng biến sắc, tranh thủ nói:
- Mục thiếu, cậu nói cái gì vậy
Tôi làm sao dám động thủ với cậu
- Không phải Nghiêm Uy mời anh đến sao
Tôi đoạt bạn gái của anh ta, anh ta đoán chừng sẽ không tha cho tôi
- Mục thiếu, tôi không quen với Nghiêm Uy, một chút cũng không quen
Tần Mục nghi ngờ nói:
- Anh khẳng định
- Tôi cam đoan, nửa xu cũng chẳng có quan hệ với anh ta
- Nhưng mà tôi không tin thì sao
Vẻ mặt Doãn Thiên Trùng như đưa đám, nói:
- Mục thiếu, tôi không biết cậu và Nghiêm Uy có thù oán gì
Nếu tôi sớm biết, tuyệt đối sẽ không đến đây ngày hôm nay
- Đáng tiếc là anh cũng đã đến
Tần Mục làm ra bộ dạng suy nghĩ:
- Tôi nhớ đây là lần thứ ba anh đối đầu với tôi
Lần thứ nhất là ở di tích cổ, lần thứ hai là giúp đỡ Dương Thiên Quân
Còn hôm nay là giúp đỡ Nghiêm Uy
- Hai lần trước tôi đều bỏ qua cho anh
- Tôi làm sao dám
Doãn Thiên Trùng biết rõ hôm nay nhất định phải chịu khổ một chút rồi
Ai bảo y xui xẻo chứ, gặp ngay tên sát tinh này
Nhưng cũng may Tần Mục không có ý định giết y, chỉ là để y nhớ lâu một chút, đây chính là vạn hạnh trong bất hạnh
- Có nhìn thấy hai người đó không
Tần Mục chỉ vào hai người đang bị cắm dao trên bàn, nói với Doãn Thiên Trùng:
- Anh tìm một con dao, cứ như vậy mà cắm tay mình vào, nửa canh giờ không được rút ra
- Cái gì
- Cái gì cái rắm
Đi nhanh đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tần Mục đạp Doãn Thiên Trùng một cước
Doãn Thiên Trùng không dám chần chừ, bắt đầu tìm dao xung quanh
- Ở đâu có dao
Ai cho tôi mượn con dao gọt trái cây
Không có ai phản ứng
Bởi vì lúc này mọi người đều trợn tròn mắt, cảm giác đầu óc có chút không theo kịp
Cao thủ mà đến Nghiêm Uy cũng phải tôn kính, thực lực chắc có lẽ không chênh lệch lắm
Hơn nữa, rất nhiều người cũng biết người nọ là đệ tử thiên tài Doãn Thiên Trùng của Thiên Y Phái, thanh danh có tiếng trong giới cổ võ
Nhưng vừa rồi Doãn Thiên Trùng nhìn thấy Tần Mục, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn
Sau đó lại bị một câu của Tần Mục dọa không dám chạy nữa, xoay người như chó vẫy đuôi, bắt đầu nịnh nọt Tần Mục
Nhưng Tần Mục lại không thèm phản ứng, còn để cho Doãn Thiên Trùng tự mình hại mình để tạ tội
Mọi người vốn cho rằng Doãn Thiên Trùng tốt xấu gì cũng là một cao thủ thiên tài
Tần Mục chà đạp tôn nghiêm của y, có lẽ nên đánh cược một lần, liều mạng với Tần Mục chứ
Ai biết được Doãn Thiên Trùng vẫn không dám, lại còn đi tìm dao găm, chuẩn bị tổn thương mình
Trong cuộc tụ hội lần này chuẩn bị rất nhiều dao, Doãn Thiên Trùng rất nhanh tìm được một con
Tay phải cầm con dao đến trước bàn, đặt tay trái lên bàn, chần chừ hai lần, dường như không hạ thủ nổi
Người khác đâm mình, mở mắt nhắm mắt gì cũng đều là một dao
Còn tự mình đâm mình, nội tâm đúng là có chút do dự
- Doãn huynh, anh làm gì vậy
Lúc này, Nghiêm Uy rốt cuộc đã hồi phục tinh thần, khó hiểu nhìn Doãn Thiên Trùng
Chỉ một câu nói của Tần Mục, y thật sự muốn đâm tay mình xuống bàn sao
Có cần hèn mọn như thế không
- Cút
Doãn Thiên Trùng quay đầu lại, tức giận mắng một câu:
- Nghiêm Uy, chó chết cả nhà cậu
Mắng to một câu, Doãn Thiên Trùng cố hết lấy dũng khí, nhắm mắt đâm xuống một dao
Xoẹt
Lực của một dao kia không nhỏ, xuyên qua bàn tay của y đâm thẳng xuống bàn, máu tươi đầm đìa
Nhưng bởi vì tu vi không kém, chút đau đớn đó vẫn có thể miễn cưỡng chịu được
Người chung quanh nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, tất cả đều hít sâu một hơi
Người này đúng là hung ác với bản thân, thật dám đâm mình sao
Giang Tiểu Mạn và Dư Khiết cũng không có can đảm mà nhìn, đầu quay sang một bên
Lưu Đông và Hứa Tinh cũng vậy, nhưng trong lòng các cô bắt đầu khiếp sợ, ánh mắt ngẫu nhiên liếc nhìn sang Tần Mục
Người thanh niên này…
- Doãn Thiên Trùng, tôi nên nói là anh nhát gan hay là anh gan lớn đây
Tần Mục cười nói
Doãn Thiên Trùng không có can đảm động thủ với Tần Mục, chỉ bị mấy câu của Tần Mục dọa cho bể mật
Nhưng lúc này, con dao găm xỏ qua lòng bàn tay mà còn hạ thủ được, người không đủ hung ác khẳng định không làm được điều này
- Mục thiếu, tôi còn chịu được, nhưng cậu cũng không thể bên nặng bên nhẹ như thế chứ
Trong lòng Doãn Thiên Trùng không cho là công bằng, bắt đầu nháy mắt ra dấu với Tần Mục
Nghiêm Uy mời đến hai người, còn có một người thanh niên khác đi chung với Doãn Thiên Trùng
- Ồ, thiếu chút nữa là quên rồi, còn có một người nữa
Ánh mắt Tần Mục đảo qua người thanh niên kia:
- Tôi nhớ anh tên là Lạc….Lạc gì nhỉ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trang 35# 4
Doãn Thiên Trùng nhắc nhở
- A, đúng
Tần Mục làm ra vẻ nhớ lại, nhìn Lạc Lăng Sơn nói:
- Tôi còn tưởng cái tát lần trước đã đánh chết anh rồi chứ
Không nghĩ đến vẫn còn chưa chết
Lần trước tại di tích cổ, Lạc Lăng Sơn và Thiên Nhị đánh nhau sống chết, kết quả đột nhiên đánh lén Tần Mục, bị một cái tát của Tần Mục đánh bay vào trong đống đất đá mà ngất đi
Chuyện này chính là sự sỉ nhục lớn nhất từ trước đến nay của Lạc Lăng Sơn
Bây giờ bị Tần Mục nhắc lại, ngực của y vì giận mà trở nên phập phồng, áp chế sự sợ hãi của y
- Xem ra anh không tự giác như Doãn Thiên Trùng
- Tần Mục, sĩ khả sát bất khả nhục
Hôm nay, cho dù không đánh lại cậu, tôi cũng phải chiến với cậu một trận
Lạc Lăng Sơn cũng không có thái độ bỏ đá xuống giếng như Doãn Thiên Trùng, trên người bộc phát một cỗ khí thế
Khí thế uy mãnh vừa xuất hiện đã đánh bay những người chung quanh y
- Mạnh thật
Không hổ danh là đệ nhất thiên tài của Thần Kiếm Tông
Tất cả mọi người đều bị cỗ khí thế này của Lạc Lăng Sơn làm cho rúng động
Gia tộc bọn họ có không ít cổ võ giả, nhưng so với Lạc Lăng Sơn, quả thật là yếu còn hơn gà
- Lạc huynh, vậy mới tốt chứ
Nghiêm Uy mừng rỡ nói
Y cho rằng nếu Lạc Lăng Sơn chịu ra tay, đối phó với Tần Mục cũng không có vấn đề gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ cần kéo dài thời gian, đợi cao thủ tổ Long đến, tiểu tử này còn không phải khó thoát khỏi cái chết sao
Nghiêm Uy là người của Long Vô Minh, không cần phải nói, tổ Long đều thiên vị y
- Tần Mục, mấy tháng qua tôi đã trở nên mạnh mẽ, bây giờ tôi sẽ cho cậu nhìn thấy thành quả tu luyện của tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.