Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 62: Trí nhớ không lâu




Triệu Chí Thăng không rõ ràng lắm, cẩn thận hỏi thăm:
- Diệp gia là một gia tộc thương nghiệp, nói tới thủ đoạn còn có thể vượt qua Triệu gia chúng ta sao
Diệp gia lăn lộn rất tốt ở Ninh Giang, nhưng kỳ thực nhà giàu như vậy, ở Bắc Kinh không có một ngàn cũng có tám trăm
Bắc Kinh là thủ đô Hoa Hạ, nơi đó không phải thành phố nhỏ như Ninh Giang có thể so sánh, có thể xếp hạng năm gia tộc ở Bắc Kinh, năng lực có thể nghĩ được
- Có một số chuyện tôi không tiện để lộ, dù sao Diệp Khinh Tuyết không thể động, bằng không tôi cũng không bảo vệ được cậu
Triệu Kiệt cảnh cáo
Triệu Chí Thăng thất vọng trong lòng, hai người đẹp đều không có phần của gã, xem ra chỉ có thể tùy tiện chọn một người trong số nữ sinh còn lại
Rất nhanh chóng, Mặt Thẹo mang theo một đám thanh niên lưu manh đi tới khách sạn Ninh Giang
Nhóm người này dù là các ăn mặc hay là hình tượng đều rất lộn xộn, cách biệt một trời với thành viên chính thức của Thanh Long Bang, mặc dù Thanh Long Bang xuống dốc rồi, chỉ sợ cũng không tới phiên những người này lên vị
- Triệu thiếu, người ở nơi nào
Mặt Thẹo trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, tâm tình của gã hôm nay rất không tốt, suy nghĩ chờ thu thập người đắc tội Triệu thiếu, cầm tiền đi thoải mái một hồi
- Bọn họ đang ăn cơm trong khách sạn
Mặt Thẹo ngây ra một lúc:
- Nơi này là khách sạn lớn nhất Ninh Giang, ngài sẽ không để chúng tôi xông vào chứ, hậu quả ngài phụ trách chứ
Khách sạn năm sao, bình thường có bao nhiêu quan lại quyền quý tới nơi này tiêu phí
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một đám thành viên hắc bang lộn xộn xông vào đây nháo sự, ngày mai tuyệt đối là đầu đề tin tức, hoàn toàn là hành vi muốn chết
Triệu Chí Thăng nhìn về phía Triệu Kiệt:
- Kiệt thiếu, chuyện này…
Triệu Kiệt khoát tay nói:
- Sớm muộn họ cũng sẽ ra ngoài, chúng ta chờ ở bên ngoài
- Được, chỉ cần ở bên ngoài thì dễ làm rồi
Mặt Thẹo vỗ lồng ngực nói:
- Đến lúc đó muốn chém giết muốn róc thịt, chỉ bằng một câu của hai vị
Triệu Kiệt nhìn Mặt Thẹo, khẽ gật đầu, gã nhìn ra được Mặt Thẹo này có chút thực lực
Lại nói Tần Mục bên này, tuy rằng Triệu Kiệt và Triệu Chí Thăng bị đuổi đi, nhưng bữa cơm này họ ăn vẫn rất câu nệ
Ngoại trừ Diệp Khinh Tuyết ra, đây đều là một đám học sinh bình thường, bình thường tụ hội cũng chỉ ở nhà hàng hoặc quán ăn nhỏ, khách sạn có xếp hạng sao cũng chưa từng đi qua, huống chi là khách sạn xa hoa lớn nhất Ninh Giang
Nếm qua một bữa cơm vô cùng đơn giản, rượu cũng không uống bao nhiêu, mọi người đều ồn ào cáo biệt, chuẩn bị trở về, ngày mai còn phải đi học
Chẳng qua ngay khi họ chưa rời khỏi khách sạn bao xa, một đám người đã bao vậy họ lại
- Hừ, đắc tội Triệu Kiệu ta, còn muốn rời đi thoải mái như thế
Giọng nói lạnh lùng của Triệu Kiệt truyền đến
Triệu Chí Thăng tùy tiện liếc nhìn đám người, cuối cùng ánh mắt đặt trên người Hoàng Hiểu Châu bên cạnh Diệp Khinh Tuyết
Thân hình Hoàng Hiểu Châu tuy hơi béo, nhưng dung mạo và làn da cũng khá, Diệp Khinh Tuyết không thể động tới, người này cũng coi như có thể miễn cưỡng hưởng thụ một chút
- Tới đây cho tao
Triệu Chí Thăng không hề khách khí tóm lấy Hoàng Hiểu Châu, kéo cô vào lòng mình
- Triệu Chí Thăng, anh muốn làm gì
Hoàng Hiểu Châu hoảng sợ kêu to, dốc sức giãy dụa
- Đồ đê tiện, hiện giờ kêu cái gì, chờ một lát sẽ cho mày hưởng thụ
Diệp Khinh Tuyết cả giận nói:
- Triệu Chí Thăng, tên cặn bã này, rốt cuộc muốn làm gì
- Diệp tiểu thư, chúng tôi muốn làm gì, cô không nhìn ra được sao
Triệu Kiệt cười đi tới, chẳng qua chỉ liếc Diệp Khinh Tuyết, cũng không để ý tới, ánh mắt đặt trên người Tần Mục và Tả Tư Duyệt
- Mặt Thẹo, bẻ gãy hai chân tên tiểu tử này cho tôi, trói cô nàng này lại, chẳng qua đừng thương tổn cô ta
Mặt Thẹo nghe vậy dập tàn thuốc trong miệng, chậm rãi đi tới
Song khi gã thấy được hai người Tần Mục và Tả Tư Duyệt, bước chân lập tức dừng lại
- Xem ra trí nhớ của ngươi thực sự không dài
Giọng Tần Mục lạnh nhạt truyền đến
Mẹt Thẹo nghe vậy, toàn thân không ức chế nổi run rẩy, Triệu Chí Thăng dĩ nhiên để cho gã đối phó tên sát tinh này
- Điều này… đây chỉ là một sự hiểu lầm, nếu tôi biết ngài ở nơi này, cho tôi mượn một trăm lá gan tôi cũng sẽ không đến
Mặt Thẹo gần như muốn khóc
- Hai người kia bảo ngươi đến phế ta, ngươi xem xử lý thế nào
Mặt Thẹo phản ứng lại, biết rõ nếu như hôm nay không khiến Tần Mục thỏa mãn, cái mạng nhỏ này của gã rất có thể kết thúc ở đây rồi
Lúc này còn quan tâm Triệu gia cái gì
Mặt Thẹo không chút do dự, xoay tay một tát, đánh mạnh lên mặt Triệu Kiệt phía sau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một tiếng tát thanh thúy
Triệu Kiệt choáng váng, gã rõ ràng bị một cái tát
- Mẹ nó, chúng mày muốn hại chết ông
Mặt Thẹo hoặc không làm, đã làm thì làm cho tốt, lại một cước đá vào bụng Triệu Kiệt, đá gã ngã xuống đất, phẫn nộ quát:
- Đánh cho ta, đánh thật mạnh
Đám thủ hạ của Mặt Thẹo không chút do dự, xông lên đấm đá Triệu Kiệt
Triệu Kiệt truyền đến tiếng kêu cha gọi mẹ thảm thiết
Triệu Chí Thăng lúc này làm gì còn tâm tư dây dưa Hoàng Hiểu Châu, xông tới hô lớn:
- Mặt Thẹo, mày điên rồi sao
Mau dừng tay
Triệu Chí Thăng cũng hoàn toàn sợ hãi, lúc này Triệu Kiệt bị đánh thảm như thế, bản thân gã không nói, toàn bộ Triệu gia Ninh Giang đều phải gặp tai nạn
- Chúng mày mới điên rồi, cùng đánh cho tao
Mặt Thẹo nói xong, liền có một đám người chuyển mục tiêu lên người Triệu Chí Thăng
Triệu Chí Thăng thấy Mặt Thẹo đến thật, sợ té cứt té đái, cũng chẳng quan tâm Triệu Kiệt, xoay người bỏ chạy
Mặt Thẹo hỏi Tần Mục:
- Ngài muốn xử lý Triệu Kiệt này thế nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Ngươi không sợ đắc tội Triệu gia sao
- Với chút người này của tôi, chắc chắn đấu không lại Triệu gia, chẳng qua họ muốn đối phó tôi cũng không đơn giản như vậy
Tần Mục biết rõ Mặt Thẹo nói thế chỉ là vì nịnh nọt mình, đêm nay đánh Triệu Kiệt và Triệu Chí Thăng, chọc giận Triệu gia, ít nhất trong thời gian mấy năm gã không cách nào ra ngoài lăn lộn
- Người này ngươi nhìn xem rồi xử lý đi, tôi đi trước
Tần Mục cũng không gây áp lực cho Mặt Thẹo, thực sự muốn giết Triệu Kiệt kia, vậy quả thực là một cơn giông tố tại Bắc Kinh
- Được rồi, không có việc gì rồi, mọi người giải tán đi, buổi tối cẩn thận một chút
Sợ bóng sợ gió một hồi, một số bạn học nhát gan vội vàng chuồn mắt, họ không muốn có liên quan tới xã hội đen
Hoàng Hiểu Châu vẫn còn khóc sướt mướt, hiển nhiên vừa rồi bị Triệu Chí Thăng làm kinh sợ, Diệp Khinh Tuyết vẫn đang an ủi
Nhiều lần trắc trở khiến cho Diệp khinh Tuyết và Hoàng Hiểu Châu trở về một mình hiển nhiên không an toàn, Tả Tư Duyệt biết đây là trách nhiệm của vệ sĩ Tần Mục, bởi vậy lên tiếng chào hỏi trước:
- Anh đưa hai người họ về đi, tôi đi trước đây, xin chào
- Cô cũng cẩn thận một chút
Tần Mục dặn dò
- Yên tâm đi, tôi cũng không phải cô gái yếu ớt
Tả Tư Duyệt vừa rời đi, Tần Mục nói với hai cô gái:
- Tôi đưa hai người trở về
Gọi một chiếc taxi, Tần Mục ngồi ở vị trí phụ lái, hai cô gái ngồi phía sau
- Nhà hai người ở đâu
Diệp Khinh Tuyết hỏi:
- Hiểu Châu, cậu…
- Khinh Tuyết, hôm nay tôi tới nhà cậu ngủ đi
- Được
Diệp Khinh Tuyết khẽ gật đầu, lập tức nói với lái xe:
- Đường Nam Sơn, hoa viên Nam Sơn, cảm ơn
Trên xem, cảm xúc của Hoàng Hiểu Châu cũng dần ổn định
- Tần Mục, hôm nay cảm ơn cậu
Hoàng Hiểu Châu dường như do dự thật lâu, vẫn cố lấy dũng khí nói:
- Trước kia tôi quá vô trí, luôn coi thường cậu, tôi xin lỗi cậu
Tần Mục ngây ra một lúc, lập tức lắc đầu:
- Không có chuyện gì, tôi còn chưa đến mức nhỏ mọn như vậy
Tần Mực hoàn toàn không đến mức so đo với Hoàng Hiểu Châu, chỉ là trong lòng hắn, ấn tượng đối với Hoàng Hiểu Châu đã rất kém, đây là chuyện rất khó thay đổi trong thời gian ngắn
Xuống xe sau khi đến hoa viên Nam Sơn, Tần Mục đang chuẩn bị cáo từ Diệp Khinh Tuyết, cô đã nói trước một bước:
- Đi lên ngồi một chút đi
Tần Mục chần chờ một chút, vẫn gật đầu
Hoa viên Nam Sơn là khu biệt thự thành phố Ninh Giang, hoàn cảnh vô cùng tốt, có thể ở nơi này đều là người có thân phận
Đám người Tần Mục đi vào, Diệp Đông đang xem báo chí trong thư phòng, điều này khiến Tần Mục hơi im lặng
Trong thời đại mạng lưới internet này, báo chí hẳn là thuộc về sản phẩm đào thải
- Cha, con đã vễ
Diệp Đông nhìn thoáng qua phía ngoài, lúc thấy Hoàng Hiểu Châu y cũng không kinh ngạc, hiển nhiên không phải lần đầu trông thấy
Lúc Diệp Đông nhìn thấy Tần Mục, y biến sắc vội vàng ném báo chí chạy ra
- Tần tiên sinh tới đây sao không báo trước một tiếng
Diệp Đông cười bồi, lập tức khiển trách Diệp Khinh Tuyết:
- Khinh Tuyết, sao con lạnh nhạt với khách như thế, cũng không rót một chén nước cho Tần tiên sinh
Lúc này Diệp Khinh Tuyết cũng sửng sốt, hắn không phải vệ sĩ của mình sao
Sao lại còn để mình hầu hạ hắn chứ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.