Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 929: Lần này vui rồi!




Sau đó, y kiên nhẫn nói từng phương pháp có thể phục hồi thế giới nhỏ đã sứt mẻ cho Tần Mục
-Yêu cầu nhiều thiên tài địa bảo như thế sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tần Mục có chút khổ não, Giới Chủ nói rất nhiều cách, nhưng cách nào cũng khó làm
-Cấu trúc một thế giới không phải là chuyện dễ dàng gì
-Ừ, đa tạ, tạm biệt
Tần Mục nói xong liền đi ra ngoài
Ngoài cửa, Triệu Thiên Vũ vẫn chưa rời khỏi, nàng vẫn đứng đó chờ
-Nói chuyện xong rồi
-Xong rồi
Triệu Thiên Vũ rất dứt khoát ném ra một phi thuyền cỡ nhỏ từ trong nhẫn không gian, nói:
-Phi thuyền này là linh khí phi hành cực phẩm, bên trong có bản đồ chỉ đường, cậu có thể ngồi nó đi tới Trung Thiên Tinh
Linh khí vốn là vật vô cùng hiếm có, linh khí phi hành càng thêm hiếm có
Phi thuyền này không lớn, nhưng xét về cấp bậc, có lẽ nó còn cao hơn chiến hạm siêu cấp to bằng thành phố của Trung Thiên Tinh
Loại vật này không thể nào là của Triệu Thiên Vũ được, đây hẳn là chuẩn bị của Giới Chủ cho Tần Mục
-Tôi còn tưởng rằng cô sẽ đích thân đưa tôi đi Trung Thiên Tinh nữa đó, không không ngờ cô chỉ cho tôi một chiếc phi thuyền, quá thất vọng
Tần Mục than thở
Triệu Thiên Vũ hé miệng cười một tiếng, nói:
-Chờ thực lực của tôi tăng lên, tôi sẽ xông xáo tinh không, có lẽ khi đó hai ta có cơ hội gặp mặt, tạm thời tôi vẫn chưa có tư cách ra ngoài
Phá Hư cảnh mặt dù không yếu, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều nếu muốn xông xáo tinh không
-Vậy thì có duyên gặp lại
Tần Mục chào từ biệt Triệu Thiên Vũ, sau đó ngồi lên phi thuyền
-Tôi đưa cậu ra ngoài tinh không
Triệu Thiên Vũ lấy ra chuỗi vòng ngọc một lần nữa, ánh sáng trắng nhẹ nhàng tỏa ra chiếu sáng phi thuyền
Phi thuyền bắt đầu khởi động, không cần Tần Mục khống chế, nó tự cất cánh
Tốc độ của phi thuyền rất nhanh, Tần Mục chỉ cảm thấy xung quanh rất mơ hồ, chỉ nhìn một chút thôi hắn cũng đã cảm thấy có chút choáng váng đầu
Khoảng mười phút sau, phi thuyền đã xuất hiện trong vũ trụ tinh không
-Không hỗ là linh khí phi hành cực phẩm, quá thuận lợi
Triệu Thiên Vũ đã thiết lập xong đường đi, phi thuyền sẽ tự đi tới Trung Thiên Tinh, trừ phi gặp phải bão không gian hoặc là lỗ đen, nếu không không cần có người khống chế
Tần Mục biết lần này phải bay rất lâu cho nên bắt đầu tiến vào trạng thái bế quan
Lần bế quan này không phải không có mục đích, Tần Mục có mục tiêu của mình
Nhớ lại, chính cái vòng tròn đen đó đã cứu hắn khi hắn chìm sâu vào lỗ đen, khi không còn đường sống nào nữa
Vòng tròn màu đen sáng lên trong lỗ đen, ngay giây phút đó, dường như hắn cảm nhận được gì đó
Chính nhờ cảm giác này hắn bắt đầu lội ngược ra lỗ đen, cuối cùng thoát khỏi sự trói buộc của nó
Sau đó, khi ở phía trên Thăng Long Thạch ở đại lục Phượng Dương, một lần nữa hắn lĩnh ngộ được loại cảm giác này
Cảm giác này có liên quan tới thời gian, trong nháy mắt đó, Lục Trần cảm thấy chỉ cần mình có ý nghĩ, liền có thể thay đổi tốc độ trôi qua của thời gian, có thể làm cho thời gian xung quanh trôi qua nhanh hoặc chậm hơn
Đây là một năng lực không thể tưởng nổi, có lẽ đây là một loại pháp tắc
Pháp tắc thời gian
Tần Mục yên lặng tìm hiểu, thời gian trôi qua từng chút từng chút một
Một ngày, hai ngày
Một tháng, hai tháng
Nửa năm sau, trí năng của phi thuyền phát ra âm thanh báo hiệu đã tới Trung Thiên Tinh
Tần Mục tình lại trong trạng thái nhập định, bước đến khoang lái phi thuyền, nhìn quả tinh cầu ám sắc lớn gấp ba lần so với địa cầu
-Cuối cùng đã tới, đây là Trung Thiên Tinh ư
Bấm nút đáp xuống, phi thuyền xuyên qua tầng khí quyền nhanh chóng rơi xuống
Hơn mười phút sau, Tần Mục nhảy ra khỏi phi thuyền sau đó thu nó vào trong nhẫn
Nhìn bốn phía xung quanh, hắn phát hiện nơi này là một khu rừng rậm rạp
-Xung quanh hình như có không ít người, quái thật
Một khu rừng rậm nguyên thủy đầy nguy cơ thế này bên trong chắc chắc có không ít yêu thú đẳng cấp cao, bình thường không có bóng người mới đúng
-Nhanh, nhanh lên, ta thấy rồi, ngay bên kia
Tần Mục nghe được mấy âm thanh hưng phấn, ngay sau đó có một hồi tiếng bước chân dồn dập vang lên
Rất hiển nhiên là có một nhóm người đang chạy tới chỗ hắn
Tần Mục không muốn chạm mặt với những người không liên quan này, đang định trốn đi, ánh mắt hắn đột nhiên khẽ động

Một cái bóng màu trắng dùng tốc độ cực nhanh lao tới, trực tiếp đụng vào người hắn
Đây là một con cáo trắng nhìn rất dễ thương
Vừa rồi nó bị người rượt quá nhanh, chạy quá nhanh cho nên không thấy Tần Mục đang đứng phía trước vì vậy nó nhảy một cái đụng ngay vào người hắn
Tần Mục có chút buồn cười nhìn con cáo trắng bị đụng choáng váng té dưới chân
Hắn ngồi xổm xuống ôm con cáo trắng
“Ô ô…”
Con hồ ly nhỏ cố gắng giãy giụa, ánh mắt đầy vẻ oan ức, dường như nó đang cầu xin Tần Mục thả nó ra
-Nếu Phỉ Phỉ ở đây, nói không chừng sẽ rất thích, chỉ tiếc…
Mặc dù Tần Mục cảm thấy con cáo nhỏ rất đáng yêu, nhưng hiện tại hắn có rất nhiều chuyện phải làm cho nên không tiện nuôi vật nuôi
-Chết tiệt, sao lại chậm một bước thế này
Khi Tần Mục chuẩn bị thả con cáo nhỏ, ba tên thanh niên chạy tới, ba người này rõ ràng là đuổi theo con cáo nhỏ tới đây
Mặt ba người đầy vẻ ghen tị, tức giận khi nhìn Tần Mục ôm cáo nhỏ
-Đại ca, người này có vẻ rất lạ mặt, có muốn…
Mắt tên thanh niên áo đen bên phải lộ ra chút sát ý nhìn Tần Mục
Tần Mục cảm nhận được tia sát ý này, cau mày một cái, không ngờ mình vừa tới nơi này đã bị người để ý
Đương nhiên, hắn không sợ hãi gì, ba tên thanh niên Phá Hư cảnh này nếu làm bậy làm hoàn toàn tìm chết
-Không kịp
Tên thanh niên đứng giữa mới đầu có chút đồng ý, có điều rất nhanh lại lắc đầu
Y vừa dứt lời, xung quanh liên tục xuất hiện bảy tám bóng người, hơn nữa số người còn không ngừng gia tăng
Tần Mục biết những người này tới vì con cáo nhỏ này, hắn cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là một con cáo nhỏ mà thôi, nó hấp dẫn người tới mức này ư
-Tên tiểu tử này là ai mà may mắn vậy
-Không biết, dường như rất lạ mặt, có lẽ là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì
-Khoan đã, vậy chẵng phải Na Vũ Nhu tiểu thư… Không được, không được, ta không chấp nhận
-Đúng là khó chấp nhận, Vũ Nhu tiểu thư xinh đẹp như vậy chỉ có loại thiên tài như năm đại công tử, ba đại Thánh Tử mới xứng
Tên tiểu tử này là cái thá gì chứ
Xung quanh Tần Mục có mười mấy người tập trung, những người này phần lớn rất trẻ tuổi, hơn nữa ba tên trẻ tuổi Phá Hư Cảnh lúc trước là người có thực lực thấp nhất
Những người còn lại ít nhất cũng Tinh Thần Cảnh, thậm chí còn có ba bốn thiên tài tuyệt thế đạt Sinh Tử Cảnh
Có điều ánh mắt của tất cả đều rơi trên người Tần Mục không ngoại lệ, cả dám chỉ chỉ trỏ trỏ, tâm trạng vô cùng bực bội
Tần Mục có chút không hiểu thấy khi trở thành tâm điểm ánh mắt của mọi người
-Ái chà, lần này vui rồi
Một thiếu nữ áo đỏ hoạt bát linh động cười tủm tỉm đánh giá Tần Mục, nàng là cô gái duy nhất trong đám người
Mặc dù đối phương cũng là mỹ nữ xinh đẹp, nhưng dù sao cũng là người xa lạ cho nên Tần Mục có chút mất tự nhiên và có chút khó hiểu khi bị nàng nhìn chằm chằm như thế
-Cô nương, cô nhìn gì thế
Thiếu nữ áo đỏ hơi ngẩn người, nàng hỏi:
-Cô nương
Anh không biết tôi
-Không biết cô là chuyện lạ ư
-Hì hì
Mọi người xung quanh cười ầm lên
Thiếu nữ áo đỏ sờ trán, vẻ mặt như bị người đánh bại, cô nói:
-Được rồi, không ngờ Dịch Trúc Tuyết ta ngay cả chút ảnh hưởng này cũng không có
Nàng báo tên mình xong lập tức trông đợi nhìn Tần Mục
Không nhận ra ta, ít nhất cũng phải nghe qua tên ta chứ
Nhưng mà cô lại phải thất vọng thêm lần nữa, mặt Tần Mục hết sức bình tĩnh, ngay cả chút biểu cảm cũng không có
-Dịch Trúc Tuyết, cái tên rất hay, cô rất nổi tiếng ở nơi này ư
Dịch Trúc Tuyết trợn to hai mắt hỏi:
-Anh không phải người của Trung Thiên Tinh
-Không phải, tôi mới tới đây
-Ồ, thì ra là vậy
Lúc này, Dịch Trúc Tuyết cảm thấy thoải mái
-Tiểu tử, thả Linh Hồ xuống, đây không phải là thứ cậu nên lấy
Lúc này, một tên đẹp trai mặt lạnh đi tới
Có tổng cộng bốn Sinh Tử Cảnh ở chỗ này, Dịch Trúc Tuyết là một, tên thanh niên này là một
Với chút tuổi thế này mà đã tới Sinh Tử Cảnh, tuy rằng kém Mộ Bạch một chút, nhưng không khó tưởng tượng ra đây là một con cưng của trời nổi tiếng một phương
Tần Mục nhìn tên thanh niên sắc mặt khó coi này một cái rồi thản nhiên nói:
-Tại sao, Linh Hồ này do anh nuôi ư
-Không phải
-Không phải anh nuôi vậy anh nói nhảm làm gì, tôi muốn bắt thì bắt muốn thả thì thả, liên quan gì tới anh
-Cậu nói gì
Mắt tên thanh niên lạnh lùng lộ tia sáng lạnh và sát khí
-Dám hò hét với Đổng Vũ Thiên, tên tiểu tử này không muốn sống nữa ư
Những người xung quanh cảm thấy vô cùng khó tin, ai cũng trợn to mắt
-Có lẽ là tên lỗ mãng, không nghe hắn nói là hắn mới tới Trung Thiên Tinh ư, có lẽ là chưa kịp tìm hiểu tình hình
Tần Mục là người thích mềm không thích cứng, vốn định thả con cáo nhỏ này đi, bây giờ hắn đột nhiên không định thả nữa
-Tôi thích con cáo nhỏ này cho nên tôi muốn nuôi nó như thú nuôi
-Hì hì
Dịch Trúc Tuyết che miệng cười, đôi mắt to tròn như bảo thạch kia nhìn Tần Mục, nói:
-Anh chắc chắn muốn nuôi nó như vật nuôi ư
-Tất nhiên
Tần Mục không biết cô gái tinh quái này cười cái gì, hắn hỏi:
-Cô cũng thích nó ư
Nếu cô thích, tôi có thể tặng nó cho cô
-Cám ơn, mặc dù Bạch Ngọc Linh Hồ là Linh Thú, cũng rất đáng yêu, thế nhưng tôi không thể nhận được
-Tại sao
-Bởi vì…
-Trúc Tuyết Thánh nữ, cô là nữ giới nên hẳn là tới xem trò vui
Mời cô tránh ra, tôi có ân oán phải giải quyết với hắn
Đổng Thiên Vũ cắt đứt lời nói của Dịch Trúc Tuyết
-Ân oán cá nhân
Dịch Trúc Tuyết bĩu môi nói:
-Nếu đã tham gia trò chơi thì phải tuân thủ nguyên tắc
Linh hồ đã bị…Đúng rồi, anh tên gì
-Tần Mục
-Ừ, Linh Hồ đã bị Tần Mục bắt, như vậy người thành là hắn
Đúng thật là tôi chỉ tới coi trò vui, nhưng tôi có thể làm người làm chứng
-Trúc Tuyết Thánh nữ, cô…
Đổng Thiên Vũ không hiểu, với thân phận của Dịch Tuyết Trúc sao lại nói giúp cho một người không rõ lai lịch
-Cô cái gì mà cô
Ta cảm thấy người này có duyên với tôi cho nên chuyện hôm nay tôi quản là cái chắc
Trừ khi chính hắn từ bỏ, nếu không ai cũng không thể ép buộc hắn
Giọng Dịch Trúc Tuyết vô cùng cứng rắn, căn bản không coi Đổng Thiên Vũ ra gì
Thậm chí, căn bản không coi tất cả mọi người ở đây ra gì
Rất nhiều người vốn cho là Tần Mục sẽ bị Đổng Thiên Vũ giáo huấn được một phen mở rộng tầm mắt, đồng thời trong lòng cảm thấy vô cùng ghen tị
Tên tiểu tử không biết chui ra từ đâu này có tài đức gì lại được Thánh nữ Trúc Tuyết coi trọng
-Giang huynh, Chu huynh, chẵng lẽ các người bỏ qua như vậy, không thèm có chút phản ứng nào ư
Đổng Thiên Vũ biết bản thân không có tư cách hò hét với Dịch Trúc Tuyết, nhưng y không cam lòng cho nên đưa mắt nhìn về phía hai gã thanh niên Sinh Tử Cảnh khác
Đổng Thiên Vũ, Giang Minh Đào, Chu Diệu Long thuộc nhóm năm đại công tử , không chỉ có thực lực phi phàm, thế lực sau lưng bọn họ cũng rất mạnh mẽ
Đối mặt ba thế lực như thế cho dù là Dịch Trúc Tuyết cũng phải cân nhắc một chút
-Nếu Trúc Tuyết Thánh nữ ra mặt, chúng ta không nói gì thêm
Giang Minh Đào nhúng vai tỏ vẻ không có vấn đề gì
Chu Diệu Long nói:
-Đổng huynh, bọn ta biết cậu và Vũ Nhu là thanh mai trúc mã cho nên không đoạt yêu thích của người khác
Đổng Thiên Vũ mắng thầm, suy nghĩ của hai tên này sao y không biết chứ
-Này, con cáo này rốt cuộc là đại biểu cho thứ gì, nó có ý nghĩa đặc biệt gì ư
Tần Mục xít lại gần Dịch Trúc Tuyết rồi hỏi nhỏ bên tai nàng
Dịch Trúc Tuyết lui ra sau hai bước theo bản năng, mặt nàng hơi nóng lên nhìn Tần Mục, hỏi:
-Đứng gần thế làm gì
Dịch Trúc Tuyết giúp Tần Mục là vì ý nghĩ nông nổi nhất thời chứ không phải vì nàng rất quen thuộc với Tần Mục
Nàng là Thánh Nữ của Hư Thần Giáo, trong sạch thuần khiết, sao có thể gần gũi với một tên đàn ông xa lạ được
Chẳng qua với tính cách của nàng, nàng cũng chẵng giận gì, nàng nói:
-Con cáo này là…
Tần Mục mới nghe được một nữa, Dịch Trúc Tuyết không nói nữa câu sau bởi vì có thêm một bóng người bay tới
Tính luôn Dịch Trúc Tuyết ra đây là người phụ nữ thứ hai trong đoàn người
Người này mặt bộ quần áo màu vàng nhạt, vóc người dịu dàng, vẻ ngoài xinh đẹp chỉ kém Dịch Trúc Tuyết một chút, nàng làm cho người ta có cảm giác hết sức tươi đẹp
-Vũ Nhu
Đổng Thiên Vũ thấy người phụ nữ này chợt ngây người, ngay sau đó chuyển sang mừng rỡ
-Đại tiểu thư tự mình tới
Mọi người cảm thấy rất ngạc nhiên
-Oa, chính chủ tới, lần này còn vui hơn nữa
Đôi mắt Dịch Trúc Tuyết liếc nhìn Tần Mục, khuôn mặt xinh đẹp của nàng nở nụ cười như sen nở trên nước làm cho người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần
Nụ cười của Dịch Trúc Tuyết có thể nói là hoàn mỹ, nghiêng nước nghiêng thành
Có điều thân phận nàng quá cao, mọi người tự biết không có tư cách theo đuổi nàng, cho nên chỉ thưởng thức trong lòng, không ai dám có cử động nào khác
-Chính chủ
Tần Mục liếc mắt quan sát cô gái mới xuất hiện, hỏi:
-Con cáo nhỏ này do cô ấy nuôi ư
-Không phải
Dịch Trúc Tuyết lắc đầu, nói:
-Có điều rất nhanh sẽ biến thành của cô ấy
-Dựa vào cái gì
Con cáo này do tôi bắt mà
- Khi anh thành chồng cô ấy, nàng làm vợ anh, con cáo của anh không phải là của cô ấy hay sao
Dịch Trúc Tuyết khẽ cười, nói
- Vợ
Tôi đâu có biết cô ấy… Ặc, chẳng lẽ…
Tần Mục dường như ý thức được gì đó
- Anh cho rằng nhiều thanh niên tài tuấn tới nơi này bắt cáo là vì giải trí hay sao
Dịch Trúc Tuyết cười càng vui vẻ hơn, nàng nói:
-Đây là nghi thức kén rể của đại tiểu thư Cổ Gia, ai bắt được con Linh Hồ này có thể làm con rể Cổ Gia

#¥..
& *!”
Tần Mục trợn trắng mắt thiếu chút nữa đã ném con cáo nhỏ đi, quá hãm hại người rồi
Thành thật mà nói Cổ Vũ Nhu rất xinh đẹp, nhưng hắn không phải người tùy tiện, nhất là sau khi có Diệp Khinh Tuyết, hắn càng giữ mình trong sạch
Hắn tuyệt đối không đáp ứng cái chuyện hoang đường này
Dịch Trúc Tuyết dường như nhìn thấy sự mâu thuẩn trong lòng Tần Mục cho nên tò mò nói
Tần Mục không gì để nói, nhìn cáo nhỏ trong tay, hắn nói:
-Đúng là một củ khoai nóng
-Vũ ca, anh làm em quá thất vọng
-Vũ Nhu, em nghe anh giải thích, người này đột nhiên xuất hiện ở đây, mọi chuyện hoàn toàn là ngoài ý muốn
Cổ Vũ Nhu dường như rất thất vọng với việc Đổng Thiên Vũ không thể bắt được Linh Hồ
Đổng Thiên Vũ giải thích, nhưng Cổ Vũ Nhu vẫn lạnh như băng, không hề cho y thấy khuôn mặt vui tươi
- Em không cần biết vì nguyên nhân gì, hiện đã xảy ra chuyện, anh phải nghĩ biện pháp giải quyết
Nếu không, tới lúc đó anh đừng có hối hận khi em gả cho người khác
Hai người cãi vả một lát rồi cùng nhau đi về phía Tần Mục
Ánh mắt Cổ Vũ Nhu nhìn về phía Tần Mục quan sát hắn một lúc lâu
Dựa theo quy tắc, Tần Mục thắng, hắn sẽ là vị hôn phu của mình
-Chẵng lẽ em phải gả cho người này
Cổ Vũ Nhu cực kỳ không vừa lòng, cô là đại tiểu thư của Cổ Gia, thân phận hết sức tôn quý
Bạn đời của cô không phải là thiên tài cấp bậc ba đại thánh tử thì ít nhất cũng là năm đại công tử
-Trúc Tuyết Thánh nữ, xin cô nể mặt tôi đừng xen vào chuyện này
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Cổ Vũ Nhu vang lên
-À à, Cổ đại tiểu thư là người kén rể, đâu có thích hợp xuất hiện ở nơi này, đúng không
Dịch Trúc Tuyết tùy ý vuốt tóc, nói:
- Hơn nữa Tần Mục là người đầu tiên bắt được Linh Hồ, theo lý thì hắn đã là người thắng
Tôi nể mặt cô, để cô giết chết hắn đoạt lại Linh Hồ sao
Tần Mục không nghi ngờ những gì Dịch Trúc Tuyết nói
Nếu hắn là người bình thường, không có Dịch Trúc Tuyết giúp đỡ, gặp chuyện thế này nói không chừng Cổ Vũ Nhu và Đổng Thiên Vũ sẽ hợp sức lại giết hắn cũng nên
Có điều, chỗ làm hắn không nói nên lời chính là nếu Cổ Vũ Nhu và Đổng Thiên Vũ yêu thương nhau, thế sao không trực tiếp thành thân, làm mọi chuyện phức tạp thế này để làm gì
-Thánh nữ Trúc Tuyết nói đùa, chúng ta đều là người có thân phận, sao có thể làm những chuyện này
-Ai biết được
Dịch Trúc Tuyết thản nhiên nói:
-Dù sao thì chuyện này tôi quản là cái chắc, trừ phi Tần Mục chủ động giao Linh Hồ cho cô, nếu không các người đừng nghĩ tới việc ép buộc hắn trước mặt tôi
Cổ Vũ Nhu cắn chặt răng, căm hờn liếc mắt nhìn Dịch Trúc Tuyết sau đó liếc mắt nhìn Tần Mục, cố gắng dùng giọng uyền chuyển, nói:
-Vị công tử này, anh…
-Tôi không biết đây là nghi thức kén rể của cô, tôi là người ngoài không tiện tham dự cho nên trả lại con Linh Hồ này cho cô
Tần Mục ném con cáo nhỏ cho Cổ Vũ Nhu
Lúc này, Cổ Vũ Nhu đang ngây người, quên luôn việc nhận Linh Hồ
Cô không muốn gả cho Tần Mục, vốn tưởng giải quyết chuyện với Tần Mục phải tốn không ít sức lực
Ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, hắn đã chủ động giao ra Linh Hồ
Trong lòng cô, cô là người xinh đẹp vô song, lại là đại tiểu thư của Cổ Gia, không biết có bao nhiêu người muốn quỳ gối dưới ống quần cô
Chỉ cần có thể bắt được Linh Hồ liền có thể được cả mỹ nhân lẫn quyền thế, cám dỗ lớn như thế dù là ai cũng không thể từ chối
Huống chi hắn còn có chỗ dựa là Dịch Trúc Tuyết, không có ai dám uy hiếp hắn
Lùi thêm bước nữa, coi như hắn là người bảo thủ, hắn cũng phải hung hăng lừa gạt lượng lớn tài nguyên mới giao ra Linh Hồ mới đúng chứ
Nhưng bây giờ, chuyện này là sao
Mọi người bao gồm cả Dịch Trức Tuyết đều có phản ứng giống với Cổ Vũ Nhu, ai cũng không ngờ Tần Mục lại thẳng thắng như vậy
-Hừ, coi như cậu thức thời, nếu không…
Đổng Thiên Vũ liếc mắt nhìn Dịch Trúc Tuyết, câu nói ác độc tiếp theo hắn vẫn không dám nói ra
Mọi người kinh ngạc xong liền phản ứng lại, Tần Mục đây là bo bo giữ mình
Dù sao thì Dịch Trúc Tuyết chỉ giúp hắn trong nhất thời, khi Dịch Trúc Tuyết rời khỏi, Tần Mục phải làm thế nào để đối phó sự chèn ép của Đổng Thiên Vũ và Cổ Vũ Nhu
Sợ rằng nếu không cẩn thận có thể sẽ bị vứt xác nơi hoang dã, ngay cả chết thế nào cũng không biết
-Thì ra là một tên hèn nhát, uổng công coi trọng người, thứ người như anh làm sao xứng làm phu quân của Cổ Vũ Nhu tôi
Cổ Vũ Nhu nhận lấy con cáo nhỏ, mặc dù không nói ra câu này nhưng vẻ mặt Cổ Vũ Nhu đầy vẻ khinh thường khi nhìn Tần Mục
-Được, các người có thể tiếp tục, tôi đi trước
Tần Mục bất dắc dĩ lắc đầu một cái rồi quay người lại rời khỏi
-Vũ Nhu, quá tốt rồi, mọi chuyện coi như đã xong, đúng không
Tâm trạng Đổng Thiên Vũ thật tốt, sự buồn rầu vừa rồi đã tan biến hết
Quy tắc của trỏ chơi này là ai bắt được Linh Hồ, người đó là con rể của Cổ gia
Hiện tại, Linh Hồ tới tay chính chủ Cổ Vũ Nhu, Đổng Thiên Vũ lại có quan hệ không rõ ràng với nàng, kết quả cuối cùng ai cũng có thể đoán cũng có thể tưởng tượng được
-Ài, thật chán
Dịch Trúc Tuyết có chút không còn hứng thú
Cô còn tưởng là hôm nay có thể tìm được chuyện vui nữa đó
Tần Mục bay hơn nửa canh giờ, sau đó bước vào thành Bạch Nguyệt
Thành Bạch Nguyệt là thành phố phồn hoa nhất Trung Thiên Tinh như Yến Kinh của Trái Đất vậy
Tần Mục đi lang thang trong thành một lát phát hiện có rất nhiều nơi trong thành từng sửa chữa qua, hiển nhiên những nơi này mới bị làm hỏng cách đây không lâu
Triệu Thiên Vũ nói Trung Thiên Tinh xảy ra chiến tranh không phải là lời nói dối, có điều, dường như bây giờ đã bình thường trở lại
Trong một hành tinh to lớn thế này muốn tìm vài người không phải là chuyện có thể làm trong thời gian ngắn, cho nên Tần Mục tìm một chỗ để ở
Buổi chiều, hắn đi vào Công Hội Dong Binh phát mấy nhiệm vụ tìm người
Theo lời của Triệu Thiên Vũ, khi bọn họ tới Trung Thiên Tinh, chiến tranh đã bùng nổ
Trong tình trạng hỗn loạn đó, đám người Tần Phỉ Phỉ, Tả Tư Duyệt nhất định sẽ nghĩ cách chạy trốn
Hơn nữa với thực lực của bọn họ rất khó làm cho người ta chú ý, người gặp bọn họ hẳn cũng rất ít
Cho nên xác xuất thành công của nhiệm vụ tìm người này rất thấp
Tần Mục chỉ thử một chút, kết quả thế nào toàn do ông trời quyết định
Tần Mục không biết gì về Trung Thiên Tinh, có điều hắn biết dường như nơi này có một cái Cổ gia
Chiếc chiến hạm xuất hiện ở Trái Đất lần đó do một nhóm thế lực do Cổ gia cầm đầu cùng nhau xây dựng, những người Cổ gia trên đó bị Tần Mục giết sạch
-Cổ Vũ Nhu, không phải là Cổ gia đó chứ
Tần Mục vỗ vỗ trán, hắn vậy mà để sót điểm này
Cổ Vũ Nhu rất được hoan nghênh
Cô đẹp không phải là nguyên nhân chính, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là Cổ gia của cô rất mạnh
-Sớm biết vậy không giao con cáo cho nàng ta rồi
Tần Mục sờ càm một cái, hắn cảm thấy đi ứng cử làm con rể của Cổ gia là một lựa chọn rất tốt
Ngày thứ hai, Tần Mục hỏi thăm vị trí của Cổ gia sau đó trực tiếp chạy tới
Cổ gia không hổ là gia tộc lớn nhất Trung Thiên Tinh, mặc dù không có thành lập Hoàng Triều, nhưng địa vị của Cổ gia chẳng khắc nào Hoàng Tộc cả
Trung Thiên Tinh có ba Thánh Địa, nhưng lực lượng của Cổ gia không kém gì Thánh Địa cả, ngoài ra, họ còn có một biệt danh là “Thánh Địa thứ tư”
Dường như Cổ gia đang có việc vui gì đó cho nên canh phòng rất cẩn thận, thần thức của Tần Mục quét qua phát hiện bên trong có vô số Sinh Tử Cảnh
Chỉ điều này thôi đã đủ biết Cổ gia này mạnh hơn Vấn Tiên Tông mấy lần
-Chẳng lẽ Cổ Vũ Nhu và Đổng Thiên Vũ sắp thành hôn
Tần Mục kinh ngạc, nói:
-Quá nhanh
Tần Mục lẫn trong đám người thử xem có cơ hội đục nước béo cò hay không
Cổ gia tương đương với Hoàng Tộc của Trung Thiên Tinh, uy vọng của họ cực lớn, người có thể vào nơi này đều là người có thân phận cao
Quản gia đứng ngoài cửa biết hết những người có lai lịch cho nên có thể trực tiếp đi vào
Một ít người có thân phận hơi thấp cần phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặc, khi đã chắc chắn thân phận mới có thể đi vào
Tần Mục cảm thấy vào từ cửa chính có chút không thực tế, vì vậy suy tính xem có thể lén chạy vào hay không
Tuy cao nhân trong Cổ phủ nhiều như mây, nhưng với thực lực của hắn không phải là không có khả năng lẻn vào
-Bá Đao Tông Chu Diệu Long, phái Thiên Vân Giang Minh Đào, Đổng gia Đổng Thiên Vũ, đến
Ba tên thanh niên đẹp trai áo quần chỉnh tề đi vào bên trong Cổ phủ như chúng tinh vờn nguyệt hấp dẫn vô số ánh mắt
-Kỳ lạ, Đổng Thiên Vũ không phải là con rể của Cổ gia ư
Tần Mục cảm thấy kỳ quái khi Đổng Thiên Vũ vẫn cùng Chu Diệu Long, Giang Minh Đào một chỗ
Hắn còn tưởng chuyện vui của Cổ gia là đám cưới của Cổ Vũ Nhu và Đổng Thiên Vũ
-Là ba đại công tử, Cổ gia hôm nay đúng là náo nhiệt
Những thiên tài cao cấp của Trung Thiên Tinh đã tập trung ở đây hết phải không ta
-Còn phải nói, dù sao thì hôm nay có tới hai vị tiểu thư Cổ gia, ai cũng là quốc sắc thiên hương, có ai không ái mộ chứ
-Không sai, hôm nay có tới hai vị tiểu thư kén rể một lúc, nghe nói năm đại công tử hai đại Thánh Tử sẽ tới
-Hai vị tiểu thư kén rể cùng lúc
Chuyện gì xảy ra, không phải ngày hôm qua là đại tiểu thư Cổ Vũ Nhu hay sao, hôm nay là nhị tiểu thư mới đúng chứ
-Nghe nói việc kén rể ngày hôm qua của đại tiểu thư có chút ngoài ý muốn cho nên sẽ đồng thời tổ chức kén rể với nhị tiểu thư
-Đoán chừng sẽ không có bất ngờ gì xảy ra đâu, nghe đồn đại tiểu thư và công tử Đổng Thiên Vũ là thanh mai trúc mã cho nên đã sớm định chuyện cả đời rồi
-Ừ, chuyện này có rất nhiều người biết, cho nên ngoại trừ Đổng Thiên Vũ, những thiên tài còn lại đều tới vì nhị tiểu thư
Sau khi nghe lời nói của những người xung quanh, Tần Mục đã hiểu ra
Thì ra Cổ gia có hai vị tiểu thư kén rể cùng lúc, khó trách vừa long trọng vừa hấp dẫn nhiều thiên tài tới thế
Hơn nữa từ câu chuyện của những người này có thể nghe ra vị nhị tiểu thư này còn được hoan nghênh hơn cả Cổ Vũ Nhu
-Ha, người anh em, nhìn dáng vẻ của cậu có phải là muốn vào trong xem một chút, đúng không
Một tên cả người toàn mỡ tỏ vẻ quen thuộc tới gần vỗ vai Tần Mục, mặt y lộ nụ cười nhìn hết sức thô bỉ
Tần Mục liếc y một cái, không nói gì
-Người anh em, tôi khuyên cậu đừng có cái ý nghĩ ngu ngốc này
Hôm nay Cổ gia có rất nhiều khách quý
Những người bình thường như chúng ta có thể ở bên ngoài tiếp cận một chút là tốt lắm rồi, không có cơ hội đục nước béo có đâu
-Tôi thấy chưa chắc là thế
Tần Mục thản nhiên nói
-Cái gì
Tên bỉ ổi lộ vẻ giật mình, y nói:
- Cậu thật sự muốn vào bên trong ư
Trừ phi có người cấp bậc như năm đại công tử mang cậu vào, nếu không đừng có nghĩ tới nữa
-Năm đại công tử
Tần Mục cười nói:
- Anh thấy Thánh nữ và năm đại công tử ai có địa vị cao hơn
-Đương nhiên là Thánh…
-Hư Thần Giáo Thánh Nữ Trúc Tuyết, đến
Quản gia Cổ phủ chỉ hơi cung kính với ba người Đổng Thiên Vũ
Nhưng khi đối mặt với cô gái áo đỏ hành sự tùy ý này, ông ta đầy vẻ mỉm cười, khom lưng khụy gối, dáng vẻ cứ như sợ có chỗ nào đó chiêu đãi không chu toàn
-Thánh nữ Trúc Tuyết, gia chủ chúng tôi đang chiêu đãi hai vị Thánh tử nên không thể tự mình ra tiếp được, xin bỏ qua cho
Dịch Trúc Tuyết khoát khoát tay, không có vấn đề nói:
- Tôi muốn đi dạo một mình một chút, chỉ cần các người không quấy rầy tôi là được
Quản gia biết tình tình của vị Thánh nữ này nên nói vội:
-Mời Thánh nữ tùy ý
Dịch Trúc Tuyết không nói thêm gì, tiếp tục bước vào bên trong Cổ phủ
-Ngừng lại, cậu là ai
-Tôi là bạn của Thánh nữ Trúc Tuyết
-Tên vô liêm sĩ ăn nói ngông cuồng kia, chán sống ư, mau cút đi
Quản gia Cổ phủ bị dọa run người, tên tiểu tử không biết chui ra từ đâu này lại dám tự xung là bạn của Thánh nữ
Dịch Trúc Tuyết còn chưa đi xa, nếu bị cô nghe thấy, làm cô không vui là xong đời ngay
Nhưng mà Dịch Trúc Tuyết mới đi mấy bước, sao có thể không nghe thấy chứ
Cô nghi ngờ xoay người, thấy người bị chặn là Tần Mục chợt có chút ngây người, sau đó xoay người lại đi tới cửa
-Thánh nữ Trúc Tuyết, tên tiểu tử này không biết từ đâu xông ra, ta sẽ đuổi hắn đi ngay
Quản gia sợ hãi nói
-Không cần, hắn là bạn tôi
Dịch Trúc Tuyết thản nhiên nói

-À cái gì mà à
Giờ tôi vào trong được chưa
Tần Mục cáo mượn oai hùm, vênh váo nghênh ngang, dáng vẻ vô cùng phách lối
-Có thể có thể, tất nhiên có thể, mời ngài vào
Quản gia vuốt mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng có chút buồn bực
Vị Thánh nữ Trúc Tuyết này ngày thường ngay cả hai vị Thánh Tử cũng có chút xa cách, từ khi nào lại có một người bạn thế
Tần Mục nhã nhặn đi theo Trúc Tuyết vào Cổ phủ trong tiếng thảo luận ầm ỉ của đám người bên ngoài, tên mập trong đám người đó há hốc mồm, tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lòng ngực
Người có thể làm bạn với Thánh nữ Trúc Tuyết có thể là người bình thường ư
Nhớ lại những lởi y vừa nói với người này, càng suy nghĩ y càng thấy sợ
-Không ngờ anh thật đúng là được voi đòi tiên, hôm qua mới giúp anh một lần, hôm nay lại kéo quan hệ với tôi
Dịch Trúc Tuyết vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Tần Mục
Sắc mặt Tần Mục như thường, nhìn chẳng có chút ngại ngùng nào, hắn nói:
-Có gì đâu chứ, dù sao thì cô cũng là người tốt, hơn nữa còn không tức giận
-Ai… Ai nói tôi không tức giận
Dịch Trúc Tuyết thấy quái lạ, làm thế nào để một người có da mặt dày như thế, hơn nữa tên này ngốc thật hay giả ngốc thế
Ngày hôm qua mình cho hắn làm chỗ dựa, kết quả hắn không dám lên tiếng trước mặt Cổ Vũ Nhu và Đổng Thiên Vũ, nhìn có vẻ rất sợ chết
Thế nhưng ở trước mặt mình hắn lại không chút kiêng kỵ cứ như không biết sợ là gì
Tôi là Thánh nữ, xét về thân phận, Cổ Vũ Nhu và Đổng Thiên Vũ có thể so với tôi ư
-Xem ra tôi quá hiền lành chẳng có chút uy nghiêm của Thánh nữ nào cho nên anh mới lớn lối như vậy
Dịch Trúc Tuyết nhìn chằm chằm Tần Mục nói một cách lạnh lùng
Tần Mục liếc nàng một cái, cười hắc hắc, nói:
-Khỏi giả bộ, giả bộ cũng không dọa được tôi đâu
Dịch Trúc Tuyết có chút nhục chí, không nói nên lời:
-Tôi thật sự muốn một tát đập chết anh
-Tôi biết cô không nỡ
-Nói bậy gì thế, cái gì mà không nỡ chứ
Dịch Trúc Tuyết cảm thấy Tần Mục càng ngày càng quá đáng, lại dám trêu đùa nàng
- Này, anh đừng có nghĩ bậy, ý tôi là cô thích coi náo nhiệt
Nếu đập chết tôi, một lát nữa không có chuyện vui để cô coi thì sao
-Náo nhiệt
Dịch Trúc Tuyết hơi chần chừ, ngay sau đó chợt nói:
-Đúng rồi, anh còn chưa nói hôm nay anh tới đây để làm gì
Tuy rằng Tần Mục trả cáo con cho Cổ Vũ Nhu thế nhưng trên thực tế hắn vẫn là người đầu tiên bắt được Linh Hồ
Nếu như bị một ít người lợi dụng, Cổ Vũ Nhu và Đổng Thiên Vũ sẽ gặp ảnh hưởng không tốt
Cho nên ngày hôm nay, kẻ mà hai người không muốn thấy nhất chính là Tần Mục
Tần Mục hiện tại cứ rêu rao bước vào Cổ phủ như thế chẳng lẽ không sợ hai người này gây bất lợi cho hắn ư
Tần Mục hỏi ngược lại
Dịch Trúc Tuyết lắc đầu liên tục, cô thật sự không đoán được Tần Mục muốn làm gì
-Thật ra thì tôi hối hận
-Hối hận
-Ừ, tối hôm qua tôi trở về suy nghĩ rất lâu
Mặc dù tôi mới đến Trung Thiên Tinh, thế nhưng Cổ gia kén rể đâu có cấm người bên ngoài Trung Thiên Tinh tham gia, đúng không
Trước vẻ mặt sững sờ của Dịch Trúc Tuyết, Tần Mục tỏ vẻ hối hận, hắn nói:
-Đại tiểu thư đẹp như thế, nhường cho người khác quá đáng tiếc
-Có phài là anh suy nghĩ nhiều quá cho nên cháy não rồi không
Dịch Trúc Tuyết mở to hai mắt hỏi
- Tôi nói nghiêm túc đó, tôi tới đây là để ôm mỹ nữ trở về, làm con rể của Cổ gia
-Tôi thấy anh điên thật rồi
Dịch Trúc Tuyết không nói gì, người này mới không gặp có một ngày đã trở nên háo sắc tới lú lẩn đầu óc cho nên không biết việc mình làm lúc này ngu ngốc như thế nào
-Đúng rồi, cô phải giúp tôi làm nhân chứng chứng minh Linh Hồ ngày hôm qua do tôi bắt, như vậy Cổ gia không còn cách chống chế nữa
-Anh nằm mơ đi
Dịch Trúc Tuyết không chút nghĩ ngợi liền từ chối, hơn nữa còn đã kích rất vô tình:
-Tôi khuyên anh đừng có ngốc nữa, nếu anh dám nói chuyện ngày hôm qua ra, tôi bảo đảm anh không thể ra khỏi cánh cửa lớn của Cổ gia
-Tôi ra làm gì
Ta đang chờ làm con rể của Cổ gia cho nên tất nhiên phải ở lại đây rồi
- Tôi ngất đây
Dịch Trúc Tuyết cảm thấy mình không có cách nào nói chuyện với Tần Mục
-Sao lại tỏ vẻ thế này, không phải ngày hôm qua cô còn ủng hộ tôi ư
Tần Mục không hiểu hỏi
-Ngày hôm qua là ngày hôm qua, chuyện ngày hôm nay không giống
Hơn nữa tôi nói thế là để Cổ Vũ Nhu buồn bực chút thôi, anh nghĩ tôi làm chứng cho anh, anh sẽ cưới được Cổ Vũ Nhu ư
Quá ngây thơ
Dịch Trúc Tuyết là Thánh nữ Hư Thần Giáo, khỏi nói cũng biết địa vị rất cao, nhưng Cổ gia đâu phải hạng xoàng
Cổ gia rất tôn kính Dịch Trúc Tuyết, thế nhưng họ không thể nào vì một câu nói của cô lại gả Cổ Vũ Nhu cho một người không rõ lai lịch
-Đây không phải quy tắc chọn rể của họ ư
Chẳng lẽ với thân phận của Cổ gia còn nói lời không giữ lời
Tần Mục tức giận nói
- Ài, nói chuyện với anh thật đúng là giảm IQ
Tôi nhắc anh lần cuối, đừng có nghĩ tới việc ngu ngốc nữa, xảy ra chuyện tôi cũng không gánh nổi cho anh đâu, tự lo đi
Dịch Trúc Tuyết xoay người rời đi
Tần Mục đuổi sát theo, nói:
-Này, sao cô luôn muốn đuổi tôi đi vậy, quá mất hứng đi
Hai vị tiểu thư của Cổ gia chọn rể cho nên người tới tham dự toàn là những thiên tài trẻ tuổi hàng đầu
Chẳng qua những thiên tài này có phân chia cấp bậc, vì dụ như hai Thánh tử được đối xử tốt nhất, ngồi ở vị trí trong cùng nhất, ngang hàng với gia chủ Cổ gia
Đám người năm đại công tử Đổng Thiên Vũ, Chu Diệu Long ngồi ở vị trí tiếp theo, nhưng dù sao vẫn là chỗ ngồi tốt
Những thiên tài còn lại chỉ có thể chen chúc ở khu vực bình thường, không gian nhỏ, chỗ ngồi ít cho nên rất nhiều người chỉ có thể đứng
-Phù, ta còn tưởng theo ngươi sẽ ké được chỗ ngồi tốt, sao ngươi lại chạy tới chỗ này
Dịch Trúc Tuyết hẳn là ngang hàng với hai đại Thánh tử, trên thực tế, chỗ gia chủ Cổ gia vẫn còn một chỗ trống không ai ngồi, chỗ này là chỗ của Dịch Trúc Tuyết
Làm cho Tần Mục không nói được gì đó là, Dịch Trúc Tuyết căn bản không tới chỗ ngồi của mình mà xen lẫn trong đám quần chúng
-Chỗ này có gì không tốt chứ, tầm mắt rộng rãi, còn rất náo nhiệt, tốt hơn phía trên nhiều
Dịch Trúc Tuyết có vẻ rất hài lòng với chỗ này
-Nếu anh thích ngồi trên đó thì cứ đi vào, nói là tôi nhường cho anh là xong
-Được rồi, tôi không hợp với đám cố làm ra vẻ đó, ở lại với cô đi, dù sao thì tôi và cô cũng có tiếng nói chung
Tần Mục cũng không muốn vào trong
- Cố làm ra vẻ
Dịch Trúc Tuyết hé miệng cười, nói:
- Anh dám nói thế sao
Nếu như hai tên kia nghe được, nói không chừng sẽ giận sôi người đó
- Hình như bắt đầu rồi
Lúc này, gia chủ Cổ gia Cổ Cổ vốn đang nói chuyện với hai vị Thánh Tử đã đứng dậy, y cao giọng nói với mọi người:
-Hoang nghênh các vị tới đây cổ vũ
Hôm nay tiểu nữ Cổ Thanh sẽ chọn một trong các vị làm lang quân như ý của nó, ai cũng có cơ hội hết
Cổ Cổ vừa mới dứt lời, hiện trường lập tức xôn xao, có người đứng ra hỏi:
- Cổ tiền bối, không phải đã nói là hai vị tiểu thư kén rể cùng lúc ư
Sao chỉ có một mình nhị tiểu thư Cổ Thanh vậy
-Chuyện này…
Cổ Cổ thở dài một hơi, nói:
-Thật không dám giấu giếm, nghi thức kén rể ngày hôm qua của tiểu nữ Vũ Nhu có chút vấn đề, Linh Hồ bị chính con bé bắt
Vốn dĩ định tổ chức kén rể cho nó trong ngày hôm nay luôn
Có điều, tốt qua nó chợt nói với tôi nó đã có người trong lòng
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi và trưởng lão trong tộc quyết định tôn trọng ý kiến của nàng
Mọi người nghe xong liền hiểu ý, ánh mắt của mọi người hầu như đều tập trung trên người Đổng Thiên Vũ, người yêu của Cổ Vũ Nhu ngoài tên này ra còn ai khác được
Lòng Đổng Thiên Vũ mừng như nở hoa
Hắn vốn nghĩ còn phải trải qua một phen trắc trở mới có thể ôm mỹ nữ về, không ngờ chưa gì Cổ Cổ đã đồng ý
-Cổ thúc thúc thật là hiểu rõ đại nghĩa, tiểu chất bội phục
Đổng Thiên Vũ cảm thấy y nhất định phải nói vài lời, nếu không sẽ lộ vẻ không có lễ phép
Chu Diệu Long, Giang Minh Đào bên cạnh cười điểu, nói:
-Đổng huynh, anh còn kêu thúc thúc ư
Đổng Thiên Vũ kịp phản ứng, y vội nói với Cổ Cổ:
-Thiên Vũ bái kiến cha vợ
Đổng Thiên Vũ xếp thứ hai trong năm đại công tử, Đổng gia ở Trung Thiên Tinh vừa vặn xếp ngay sau Cổ gia, có được một tên rể hiền như vậy ai cũng nghĩ Cổ Cổ sẽ rất hài lòng
Nhưng kết quả thường khác với dự đoán, khi nghe Đổng Thiên Vũ gọi “Cha vợ”, Cổ Cổ không những không thích, ngược lại còn trầm mặt xuống, y nhỏ giọng trách mắng:
-Đổng công tử chớ có gọi bậy
Đổng Thiên Vũ chợt sững sờ, y hỏi:
-Cha… Cổ thúc thúc, ý ngài là sao
Mọi người thấy chuyện này có chút khác thường cho nên nghi ngờ nhìn về phía Cổ Cổ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cổ Cổ do dự một chút, y không để ý tới Đổng Thiên Vũ mà đi tới bên cạnh một người thanh niên áo tím, nói:
-Tôi xin giới thiệu với mọi người một chút, có lẽ mọi người cũng không xa lạ gì
Vị này chính là Thánh tử Đông Phương Dao của Thánh Địa Kim Loan, đây cũng là lang quân như ý của Vũ Nhu
Từ nay về sau, Cổ gia chúng ta và Thánh Địa Kim Loan kết làm thông gia, tuy hai mà một
-Cái gì
Lời Cổ Cổ nói như sấm giữa trời quang làm cho đám người nổ tung, náo loạn tới mức muốn lật trời
Thì ra người Cổ Vũ Nhu chọn không phải là Đổng Thiên Vũ mà là Thánh tử Đông Phương Dao
-Không thể nào, nhất định là có sai sót ở chỗ nào đó, tôi không tin Vũ Nhu sẽ chọn người khác
Đổng Thiên Vũ gầm thét điên cuồng giống như đã phát điên
Cũng khó trách y chịu không nổi đả kích như thế, y và Cổ Vũ Nhu từ sớm đã có tình cảm với nhau, mặc dù còn chưa xảy ra việc gì, có điều quan hệ giữa hai người không thể chối được
Hai ngày nay y luôn hưng phấn bởi vì quyền quyết định nằm trong tay Cổ Vũ Nhu, vậy 100% y sẽ trở thành con rể của Cổ gia
Đương nhiên, 100% này chỉ là 100% trong tưởng tượng của y mà thôi
Thực tế, thường hết sức tàn khốc
-Ái chà, chơi vui thật đó, quá bùng nổ
Hai mắt Dịch Trúc Tuyết sáng lên
Cô vô cùng hứng thú, đồng thời cũng là người hưng phấn nhất khi tuồng kịch thay đổi
Cổ Cổ trầm mặt quát
-Cổ thúc thúc, Vũ Nhu đâu rồi
Ngài gọi Vũ Nhu ra đây đi, tôi không tin cô ấy sẽ chọn Đông Phương Dao
Đổng Thiên Vũ có chút rối loạn, y có chút không khống chế nổi tâm trạng của mình
-Xem ra cậu rất có ý kiến với tôi đúng không Đổng Thiên Vũ
Thanh niên áo tím Đông Phương Dao đứng dậy, mặt lạnh nhạt nhìn Đổng Thiên Vũ
Mặc dù không có tận lực thể hiện nhưng ánh mắt của y giống như ánh mắt nhìn từ trên xuống của một vị vua, ánh mắt nhìn Đổng Thiên Vũ chứa đầy sự khinh thường
-Không có, cháu chỉ không phục, người Vũ Nhu thích là cháu, không thể có việc cô ấy chọn người khác được
-Ngu ngốc
Đông Phương Dao cười nhạo một tiếng
-Anh nói gì
Mặt Đổng Thiên Vũ đầy khó chịu nhìn chằm chằm Đông Phương Dao
Thánh Địa Kim Loan mạnh hơn Đổng gia rất nhiều là chuyện chẳng ai nghi ngờ
Nhưng cùng là thiên tài trẻ tuổi, Đổng Thiên Vũ không nghĩ mình yếu hơn bất cứ ai
Thậm chí, nếu cho y cơ hội, y tuyệt đối dám khiêu chiến Đông Phương Dao
-Được rồi, anh không phải muốn tự rướt lấy nhục hay sao
Tôi tác thành cho anh
Đông Phương Dao mỉa mai nói
Ngay lúc này, Cổ Cổ hô một câu:
-Vũ Nhu, Thanh Thanh, cả hai ra đi
Có hai cô gái xinh đẹp tuyệt sắc từ trong hậu đường đi ra
Người đi bên trái mặc bộ quần áo màu vàng, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, gương mặt tinh xảo, người này là Cổ Vũ Nhu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đi bên phải là một cô gái áo trắng, da thịt trắng như ngọc, dịu dàng động lòng người, dù là tướng mạo hay khí chất đều hơn Cổ Vũ Nhu một phần, người này chắc hẳn là nhị tiểu thư của Cổ gia, Cổ Thanh
-Vũ Nhu
Đổng Thiên Vũ thấy Cổ Vũ Nhu lập tức chạy tới, kéo tay nàng, gấp gáp hỏi:
-Vũ Nhu, đây không phải là chọn lựa của em, do bọn họ tự quyết định, đúng không
Cổ Vũ Nhu yên lặng một chút, hơi vùng vẫy muốn rút tay khỏi bàn tay của Đổng Thiên Vũ
Chút phản ứng này đủ để chứng minh mọi chuyện
Ngay tức khắc, vô số ánh mắt đồng tình nhìn về phía Đổng Thiên Vũ
Đương nhiên, cũng có không ít châm biếm, cười trên nổi đau của người khác
-Đổng Thiên Vũ, buông tôi ra
Cổ Vũ Nhu đột nhiên quát một tiếng, giọng nói chứa đầy sự lạnh lùng
Đổng Thiên Vũ cảm thấy cơn tức trong lòng bị nghẹn lại, không thể tản mát, thiếu chút nữa tức đến ngất đi
-Vũ Nhu, không… Chuyện này không phải là thật, người em thích là anh mới đúng
-Đổng Thiên Vũ, bây giờ Vũ Nhu là nữ nhân của tôi, anh lại dám chạm vào cô ấy, anh không muốn giữ hai bàn tay đó nữa hả
Đông Phương Dao tức giận hô
Đổng Thiên Vũ không để ý tới Đông Phương Dao, ánh mắt y như phun ra lửa, y nhìn chằm chằm Cổ Vũ Nhu
-Đổng Thiên Vũ, chuyện hôn nhân đại sự không phải là chuyện có thể đùa
Trước kia chúng ta còn trẻ không hiểu chuyện, huống chi tôi và anh chẳng có cam kết gì, lại chưa có gì xảy ra cho nên cứ để mọi chuyện trôi qua đi
-Không thể nào
Sự tuyệt tình của Cổ Vũ Nhu cộng thêm ánh mắt thương hại trào phùn xung quanh làm cho Đổng Thiên Vũ mất lý trí
-Vậy chuyện của cô và Đông Phương Dao là sao, cô thích anh ta ư
Cổ Vũ Nhu không nói lời nào, Đổng Thiên Vũ tiếp tục cười lạnh, nói:
-Không phải là xuất thân của anh tốt hơn tôi thôi sao, chẳng lẽ cô nghĩ anh có tiền đồ hơn tôi cho nên muốn nịnh hót anh ta sao
Không ngờ cô cũng là loại phụ nữ như thế
-Anh… Anh nói bậy nói bạ cái gì
- Chột dạ à
-Anh tốt xấu gì cũng giữ cái danh hiệu “công tử”, sao lại ngây thơ thế hả Đổng Thiên Vũ
Đông Phương Dao giễu cợt, nói:
- Đàn ông là chỗ dựa của phụ nữ, cho nên lựa chọn bạn đời cũng phải chọn người ưu tú
Anh nghĩ mình có điểm nào xứng với Vũ Nhu
- Đông Phương Dao anh chỉ có xuất thân là tốt hơn tôi một chút thôi
Nếu không có Thánh Địa Kim Loan, chưa chắc tôi đã thua anh
Đông Phương Dao nghe vậy, lại cười một tiếng, nói:
-Anh muốn thử một chút không
Mọi người nghe vậy lập tức giật mình, chẳng lẽ hai người này muốn đánh nhau vì Cổ Vũ Nhu
Nhóm người trẻ tuổi cao cấp nhất của Trung Thiên Tinh chính là năm đại công tử hai đại Thánh tử và một Thánh nữ
Bởi vì Thánh Địa mạnh hơn tông môn gia tộc rất nhiều, cho nên mọi người coi Thánh tử và Thánh nữ mạnh hơn năm đại công tử là chuyện đương nhiên
Nhưng trên thực tế, Đông Phương Dao và Đổng Thiên Vũ chưa từng chính thức tỉ thí lần nào
-Thử thì thử, tôi sớm đã muốn đánh với anh một trận
Người Đổng Thiên Vũ tỏa ra khí thế mạnh mẽ, y nói:
-Nếu như anh thua, anh phải từ bỏ Vũ Nhu, không dược dây dưa với cô ấy nữa
- Anh yên tâm đi, chuyện đó không bao giờ xuất hiện đâu
Đông Phương Dao đưa một ngón tay ra lắc lắc, vẻ mặt vô cùng ngả ngớn, hoàn toàn không coi Đổng Thiên Vũ ra gì
-Đổng Thiên Vũ, anh đừng có ếch ngồi đáy giếng nữa
Cổ Vũ Nhu đột nhiên tức giận quát một tiếng, nói:
- Sức mạnh của truyền nhân Thánh Địa không phải là thứ anh đủ sức tưởng tượng đâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.