“Ân?” Tô Hi giật mình, lập tức nói, “Ta không cười!”
Lăng Cửu Trạch nhướng cặp lông mày dài, “Ngươi rất sợ ta
Ngươi là đồng học của Nhất Nặc, gia sư của Nhất Hàng, có thể cùng bọn hắn gọi ta Nhị thúc, ta luôn luôn khoan dung ôn hòa với vãn bối.”
Tô Hi càng muốn cười hơn, cố làm ra vẻ bình tĩnh, gật đầu, “Được.”
Ánh mắt dài của Lăng Cửu Trạch lướt qua lướt lại trên khuôn mặt nàng, nhìn về phía trước, lần nữa lên tiếng, “Sau này lại đụng phải Hàn Tiểu, không cần để ý đến.”
Tô Hi làm bộ vô tội, “Nàng ngăn đường của ta.”
Lăng Cửu Trạch nói, “Ngươi không phải là người biết đạp người sao?”
Tô Hi nhíu mày, “Hàn tiểu thư cũng có thể đạp?”
Giọng của Lăng Cửu Trạch không nghe ra cảm xúc, “Đương nhiên, ngươi cứ việc đạp, ta sẽ ra mặt giải quyết!”
Ra mặt giải quyết
Tô Hi cau mày ở đuôi mắt, câu nói này đã tiết lộ phong cách hành sự trước kia của hắn
Lăng Cửu Trạch đại khái sợ nàng suy nghĩ nhiều, bổ sung thêm một câu, “Vốn dĩ là do ta gây ra rắc rối cho ngươi, ta tự nhiên sẽ lo liệu hậu quả.”
Tô Hi nhìn gò má góc cạnh sắc nét của nam nhân bên dưới cằm, lời nói này của hắn là đang bảo nàng có thể tùy ý làm càn sao
Bên trong xe có một lát trầm mặc, Lăng Cửu Trạch khẽ mở đôi môi mỏng, “Ta trả cho ngươi bao nhiêu tiền?”
Tô Hi khẽ giật mình, rất nhanh đã phản ứng lại, nàng trước đó hỏi Hàn Tiểu số tiền mà nàng ta đưa có nhiều hơn số tiền Lăng Cửu Trạch trả hay không
Nàng mặt không đổi sắc, nghiêm túc trả lời, “Nhất Nặc nói mỗi tiết học 1000, nếu lương bổng là do Lăng tiên sinh thanh toán, ngài mỗi tháng cần trả cho ta 8000 đồng.”
Lăng Cửu Trạch gật đầu, “Vậy ngươi muốn một tỷ quả thực là rất có lời!”
Dù sao, cho dù Tô Hi dạy Lăng Nhất Hàng đến khi lên đại học cũng không kiếm được một tỷ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Hi thất vọng cười cười, “Đáng tiếc,”
Nam nhân hỏi, “Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc Hàn tiểu thư không đành lòng chi trả.”
Lăng Cửu Trạch, “......” Hắn nghe ra được, Tô Hi đang cười nhạo hắn không đáng giá một tỷ, quả nhiên là một tiểu cô nương ký thù lại miệng lưỡi sắc sảo, không chịu bỏ qua bất cứ cơ hội chế nhạo nàng nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Hi quay đầu nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, khóe môi hơi nhếch lên, tâm tình không hiểu sao lại tốt......
Thứ hai, ngoài cổng trường Giang Đại xe cộ đông đúc, người người qua lại
Bên trong chiếc xe Maybach, Hàn Tiểu ngồi ở ghế sau, vẫn luôn nhìn chằm chằm ra ngoài xe, cho đến khi thấy bóng dáng Tô Hi, lập tức quay đầu nói với nam nhân bên cạnh, “Chính là nàng, Tô Hi, sinh viên năm ba khoa Kiến trúc của Giang Đại.”
Nam nhân ngẩng đầu, thuận theo hướng Hàn Tiểu chỉ mà nhìn, liếc thấy cô gái kia
Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần bò màu nhạt, ống quần hơi cuốn lên, bên dưới là đôi giày trắng
Điều khiến người khác chú ý không phải là ngũ quan nàng đẹp đẽ, mà là sự sạch sẽ, chính là cái cảm giác thuần khiết đến từ cái nhìn đầu tiên
Người ngoài có lẽ sẽ kinh diễm, nhưng Thẩm Minh, người đã đi qua vạn ngàn hoa tùng, chỉ lãnh đạm cười một tiếng, “Hôm nay là thứ hai, ta sáng sớm có một cuộc họp quan trọng, ngươi gọi ta đến chỉ là để nhìn một cô gái sao?”
Hàn Tiểu không nói nhảm, nói thẳng, “Theo đuổi được nàng, ta sẽ từ bỏ hai phần trăm cổ phần mà Thẩm gia cho ta.”
Hàn Tiểu là con gái của cô cô Thẩm Minh, ông nội Thẩm gia đã lập di chúc, sau này sẽ chia hai phần trăm cổ phần cho Hàn Tiểu, đứa cháu ngoại này
Hai phần trăm, trên trăm tỷ
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Thẩm Minh lúc này mới lộ ra một tia kinh ngạc, lần nữa quay đầu nhìn về phía cô gái kia, kinh thường nhướn mày, “Nàng đáng giá nhiều tiền như vậy sao?”
Trên khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Hàn Tiểu là một mảnh quyết tuyệt, “Theo đuổi hay không?”
Thẩm Minh nhếch môi tà tà cười một tiếng, “Vậy đương nhiên là phải theo đuổi, mỹ nhân vàng bạc song thắng, chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm?”
Hàn Tiểu nhìn hắn, “Bao lâu có thể theo đuổi được?”
Thẩm Minh mặt tràn đầy tự phụ, “Nhiều nhất ba ngày, ta để nàng nằm trên giường của ta!”
Hàn Tiểu gật đầu, “Được, đến lúc đó ngươi đưa ta tấm hình, ta sẽ ký vào hiệp nghị từ bỏ cổ phần.”
“Thành giao!”
Trình Cách có việc, tan lớp buổi sáng liền đi, gần giữa trưa thì Tô Hi đi ăn cơm một mình
Đối diện cổng Đông Giang Đại là một khu phố giả cổ, trong một cái hẻm nhỏ có một quán mì làm rất ngon, Tô Hi cùng Trình Cách là khách quen ở đây
Hôm nay Tô Hi ăn cơm xong một mình, ở cửa ngõ bị mấy cô gái ngăn lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một cô gái toàn thân mặc đồ bò đứng ở phía trước nhất, tư thế cao lạnh nhìn chằm chằm Tô Hi, “Đình Tả vẫn còn đang nằm viện, ngươi nghĩ chuyện này cứ vậy mà xong sao?”
Tô Hi mặt không đổi sắc, “Các ngươi muốn thế nào?”
Cô gái lạnh giọng nói, “Ngươi đến trước giường bệnh của Đình Tả tự tát mình một cái xin lỗi, Đình Tả nguôi giận, chúng ta sẽ không truy cứu!”
Tô Hi nhàn nhạt nhìn nàng, “Nếu ta không đi thì sao?”
“Ngươi nói xem?” một cô gái phía sau tiến lên một bước, trong tay cầm lấy gậy bóng chày, uy hiếp nhìn Tô Hi
Ánh mắt Tô Hi dần dần lạnh xuống, “Đã các ngươi cùng Chu Đình thân thiết như thế, ta đưa các ngươi cùng nhau vào viện mà bầu bạn với nàng nhé?”
“Ngươi mẹ nó muốn chết!” cô gái cầm lấy gậy bóng chày mặt lộ vẻ hung ác, giơ gậy bóng chày lên đánh về phía đầu Tô Hi
Tô Hi vừa muốn nhấc chân, đột nhiên bên cạnh vươn ra một cánh tay tiếp nhận gậy bóng chày, áo mỏng màu xanh nhạt, lộ ra một đoạn cổ tay, trắng đến giống như nữ nhân
Đồng thời giọng nói đùa cợt vang lên, “Nhiều người như vậy khi dễ một người, coi được sao?”
Tô Hi quay đầu, nam nhân đứng bên cạnh nàng cao khoảng một mét tám lăm, làn da còn trắng hơn cả nữ nhân, đôi mắt hồ ly hơi cong, đôi môi đỏ mọng mang theo vài phần cười nhạt, lại toát ra khí chất tà sát khắp người
Hắn nói xong, nắm lấy gậy bóng chày dùng sức hất lên, đôi môi mỏng lạnh lùng phun ra một chữ, “Cút!”
Mấy cô gái đầu tiên là bị vẻ ngoài mỹ mạo của nam nhân làm cho kinh hãi, đợi đến khi bạn mình bị quăng ngã loạng choạng, mới sắc mặt thay đổi, ánh mắt cô gái mặc quần bò lóe lên, “Bớt xen vào chuyện bao đồng!”
Nam nhân nhếch môi, trên khuôn mặt lạnh trắng toát ra vài phần lạnh lẽo và khinh miệt, “Chuyện bao đồng của người khác ta không hứng thú, chuyện bao đồng của nàng ta quản chắc!”
Cô gái quần bò nhíu mày, “Ngươi là người gì của nàng?”
Nam nhân che chắn trước người Tô Hi, quay đầu nhìn Tô Hi một chút, mị hoặc cười một tiếng, “Bạn trai nàng!”
Tô Hi nhìn về phía nam sinh, ánh mắt vẫn trong trẻo như trước, trầm tĩnh, giống như một vũng suối sơn tuyền, nhìn như nhẹ nhàng linh động, nhưng lại thanh lãnh lạnh lẽo
Mấy cô gái đối diện thấy nam nhân khí thế trương dương, phong thái quý tộc, không rõ thân phận của hắn, thanh âm hơi dừng lại, “Nàng đã đạp gãy chân bạn của chúng ta, phải đi xin lỗi!”
Nam nhân nheo lại mắt, “Bạn của các ngươi?”
Cô gái lập tức mang theo vài phần ngạo khí nói, “Đúng vậy, Chu Đình, ba nàng là giám đốc công ty Hưng Khoa.”
Nam nhân đột nhiên cười, cười đến kinh thường chế nhạo, “Ta tưởng là ai đâu
Để bạn gái ta đi xin lỗi con gái Chu Hướng Khôn, ta sợ dọa chết Chu Hướng Khôn!”
Mấy cô gái sững sờ, cô gái cầm lấy gậy bóng chày giật một chút tay áo cô gái quần bò, nói thầm một câu gì đó
Cô gái quần bò kinh hãi, ngạc nhiên nhìn về phía nam nhân che chắn trước mặt Tô Hi, rất nhanh sự kinh ngạc trong mắt biến thành sợ hãi cùng bối rối, lại nghi ngờ nhìn về phía Tô Hi
Trách không được Tô Hi sẽ cự tuyệt Kiều Vũ, hóa ra là,
“Chuyện hôm nay coi như xong.” giọng của cô gái quần bò hiển nhiên không có khí thế, lùi lại mấy bước, cùng mấy cô gái phía sau trao đổi ánh mắt, xoay người liền đi
Trong mắt Tô Hi lướt qua một tia lạ lùng, nhưng không hỏi nhiều, đợi mấy cô gái đi xa, quay đầu nói với nam nhân, “Cảm ơn!”
Ngữ khí nàng chân thành, nói xong cũng chuẩn bị về trường học
Nam nhân hai tay đút trong túi quần, nhìn gò má sắc nét của thiếu nữ, cười nhạt lên tiếng, “Ta cứu ngươi, một câu cảm ơn liền xong sao?”