Hôn Hậu Tâm Động: Lăng Tổng Truy Thê Có Chút Ngọt

Chương 5: Chương 5




Nữ nhân đập lại đây, đóa hoa trong tay nàng trực tiếp đánh vào người Tô Hi, đột nhiên đẩy nàng ngã ra sau, lại kéo Tô Đồng vào lòng
Trần Viện khẩn trương xem xét khắp người Tô Đồng, “Có bị thương không, có chảy máu chỗ nào không, đau chỗ nào?”
Cánh hoa mang theo hạt sương tản mát khắp mặt đất, gai nhọn trên đóa hoa đâm vào cổ Tô Hi, có chút nhói đau
Nàng nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của nữ nhân kia, nhất thời ngây người tại chỗ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Chính Vinh nhanh chóng đi lại đây, nói với Tô Hi, “Không bị thương chứ?”
Trần Viện chợt quay đầu lại, ánh mắt âm hung ác nhìn chằm chằm Tô Hi, “Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn giết Đồng Đồng?”
Tô Hi nhìn thấy trong mắt nữ nhân ngập tràn sự ghét bỏ cùng hận ý, trong lòng chấn động
Tô Đồng nhìn Tô Hi một chút, vội vàng kéo cổ tay Trần Viện, “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, là con nhờ tỷ tỷ giúp con kéo lại búi tóc, tỷ tỷ không có làm con bị thương.”
“Thì ra là như vậy!” Tô Chính Vinh hòa giải, quay sang Trần Viện có vẻ giận dữ nói, “Nàng luôn vội vàng xao động như thế, chuyện chưa làm rõ đã nổi tính tình, nàng nhìn xem Hi Hi quần áo đều bị nàng làm bẩn rồi kìa.”
Trần Viện biết mình đã oan uổng Tô Hi, sắc mặt khó coi, biện giải nói, “Ta vừa vào cửa liền thấy Tô Hi cầm kéo ngang qua cổ Đồng Đồng, làm sao ta biết là kéo búi tóc cơ chứ?”
“Nói ít hai câu đi!” Tô Chính Vinh đưa mắt ra hiệu với Trần Viện, rồi quay sang Tô Đồng nói, “Con đưa tỷ tỷ đi thay bộ y phục khác, quần áo nàng đã bẩn rồi.”
“Tỷ tỷ, đi cùng ta!” Tô Đồng đến nắm tay nàng, ngón tay Tô Hi gạt đi cánh hoa trên vai, không để lại dấu vết mà tách ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vào phòng ngủ trên lầu hai, Tô Đồng áy náy nói, “Tỷ tỷ, con xin lỗi, con không nghĩ rằng mẹ lại về giờ này, hại tỷ tỷ bị thương.”
“Không liên quan đến chuyện của ngươi đâu!” Trên khuôn mặt thuần khiết của Tô Hi hiện lên một nụ cười nhạt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Đồng đi vào phòng giữ quần áo lấy ra một chiếc áo phông màu trắng, đặt trên ghế sô pha, “Chiếc này là đồ mới, chưa mặc bao giờ
Tỷ tỷ thay y phục đi, ta xuống lầu chờ nàng.”
“Ừm.”
Tô Đồng đóng cửa lại, Tô Hi nhìn bộ quần áo trên ghế sô pha, sắc mặt dần nhạt đi, một người muốn cắt búi tóc, một người vừa lúc trở về, quả nhiên là trùng hợp quá đỗi
Thay xong quần áo, Tô Hi men theo hành lang đi ra ngoài, một cánh cửa ở giữa không đóng kín, giọng nói của Tô Chính Vinh vọng đến, “Nàng sao có thể dùng hoa đánh Hi Hi như thế, thật sự là quá đáng mà!”
Tô Hi chậm rãi bước chân
Trần Viện vẫn không phục, “Ta làm sao biết là kéo búi tóc chứ
Nàng ấy cầm kéo đặt ngang cổ Đồng Đồng, lúc đó ta đã sợ đến choáng váng rồi!”
Tô Chính Vinh thở dài, “Nàng không thấy rằng thái độ của mình đối với Hi Hi có vấn đề sao
Nàng đừng quên, Hi Hi mới là con gái ruột của chúng ta!”
Trần Viện biện giải, “Ta biết, ba năm trước nàng về nhà ta cũng muốn bù đắp cho nàng, nhưng nàng cứ nhất quyết dọn ra ngoài ở, làm sao ta bù đắp được?”
“Nàng ấy nói dọn ra ngoài, nàng có giữ lại không?” Tô Chính Vinh hỏi ngược lại, “Ta biết nàng yêu thương Đồng Đồng, thế nhưng Hi Hi vừa mới sinh ra đã bị ôm nhầm, ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực như vậy, nàng không thể đối xử tốt với con bé hơn chút sao?”
Giọng Trần Viện đầy vẻ bất đắc dĩ, “Ta cũng muốn đối tốt với Tô Hi hơn một chút, thế nhưng hai mươi năm nay ta đều yêu thương Đồng Đồng như con gái ruột, nhất thời sao có thể thay đổi được
Hơn nữa Đồng Đồng ưu tú như vậy, đàn dương cầm, hội họa, đàn Violon, môn nào cũng đứng đầu, hiểu chuyện lại thông minh, nhìn lại Tô Hi xem, chẳng được cái gì, ta muốn thương cũng thương không nổi!”
“Nàng sao có thể nói con gái mình như thế?”
“Ta đây không phải là không nói trước mặt con bé sao?” Trần Viện oán giận, “Ngươi cũng vậy, làm gì bảo nó đến, một ngày sinh nhật vui vẻ lại thành ra không thoải mái!”
Đáy mắt Tô Hi một mảnh lạnh nhạt, không tiếp tục nghe thêm nữa, nàng mở túi xách của mình lấy ra chiếc hộp trang sức màu xám nhạt đặt trên giàn hoa ngoài cửa, rồi cất bước đi xuống lầu
Dưới lầu Tô Đồng đang vuốt ve một chú mèo con, thấy Tô Hi xuống, nàng lập tức cười hỏi, “Tỷ tỷ, quần áo vừa người chứ?”
“Vừa người, cảm ơn!” Tô Hi khách khí nói
“Chúng ta là tỷ muội, làm gì phải khách khí như thế?” Khuôn mặt Tô Đồng nở một nụ cười thuần khiết, thật thà
Tô Hi cười nhạt, “Vừa rồi ta nhận được điện thoại, bên khoa có chút chuyện bảo ta qua đó, ta đi trước đây, muội thay ta nói với ba một tiếng.”
“Gấp như vậy sao, bánh ngọt còn chưa ăn mà!” Tô Đồng lộ vẻ tiếc nuối
“Giúp ta nói với mẹ lời xin lỗi, đã làm náo động ngày sinh nhật của nàng.” Tô Hi nói một tiếng, rồi đi về phía cửa
Không biết từ lúc nào bên ngoài đã lác đác mưa nhỏ, tí tách tí tách, mặt đất đã ướt đẫm
Tô Đồng quay đầu gọi, “Trương Tẩu, Trần Thúc đâu rồi
Bảo Trần Thúc lái xe đưa tỷ tỷ một đoạn đi.”
Trương Tẩu chạy lại đây, nhìn ra ngoài mưa, mắt đảo một vòng, thở dài nói, “Ôi chao, thật là không may, lão Trần lái xe đi lấy bánh ngọt cho phu nhân rồi, còn chưa về đâu ạ.”
“Ta tự đi được, làm phiền Trương Tẩu đưa cho ta một chiếc dù.” Tô Hi nói
“À, đi đây!” Trương Tẩu xoay người đi, rất nhanh cầm một chiếc dù đến, đưa cho Tô Hi, không quên dặn dò, “Chiếc dù này mấy ngàn tệ đó, đại tiểu thư dùng cẩn thận một chút.”
Trong mắt Tô Hi xẹt qua một tia lạnh lùng chế giễu, trên mặt không chút biểu cảm, nàng mở dù bước vào màn mưa phùn
Tô Hi vừa ra khỏi cửa lớn, Tô Đồng liền nhìn thấy Trần Thúc đang cầm dù đi qua trong sân
Trương Tẩu lộ vẻ ngượng ngùng, lúng túng nói, “Nhìn cái trí nhớ của ta này, lão Trần đã về nửa giờ trước rồi, ngày mưa này lại để đại tiểu thư đi ra ngoài, thật sự là ủy khuất nàng quá.”
Tô Đồng vuốt ve mèo, cười dịu dàng vô hại, “Có lẽ là Trương Tẩu gần đây quá cực khổ, có thời gian ta sẽ nói với mẹ tăng lương cho nàng.”
Trương Tẩu nhất thời mày nở mắt cười, ánh mắt đầy vẻ nịnh hót, “Cảm ơn tiểu thư, sau này ta đều nghe lời tiểu thư.”
Tô Đồng xoay người đi lên lầu, liếc thấy chiếc hộp trang sức trên giàn hoa, cầm trong tay
Vừa lúc nàng chưa kịp mở ra, Tô Chính Vinh và Trần Viện đã đi lên
Biết Tô Hi đã đi, Trần Viện ngược lại thở phào nhẹ nhõm
Tô Chính Vinh cũng không muốn cãi nhau với Trần Viện vào ngày sinh nhật của nàng, liền chuyển đề tài, nhìn chiếc hộp trang sức trong tay Tô Đồng cười nói, “Tặng cho mẹ của con à?”
Trần Viện cười nhận lấy, mở ra thì sững sờ một chút, lập tức mặt lộ vẻ kinh hỉ, “Kiểu mới vừa được GK công bố, vẫn đang trong thời gian tuyên truyền, nghe nói mỗi một mẫu chỉ có một bộ, thật sự là không dễ dàng mua được, Đồng Đồng, là con mua làm quà sinh nhật cho mẹ sao?”
Trong mắt Tô Đồng xẹt qua một tia sắc xảo, cười cười, không phủ nhận, “Mẹ vui là tốt rồi!”
“Đồng Đồng nhà ta thật tốt quá!” Trần Viện cảm động ôm lấy Tô Đồng, một chút áy náy vì đã đánh Tô Hi trước đó, trong nháy mắt tan biến mất
Bên này Tô Hi đã rời khỏi nhà họ Tô, men theo đường cái đi về, khu này là khu biệt thự, không có xe công cộng, xe taxi cũng rất ít
Mưa rơi trên ô, thanh âm trong trẻo mà hỗn loạn
Tô Hi giẫm lên vũng nước mưa, bước đi không nhanh không chậm, mưa xuân se lạnh, giống như tâm cảnh nàng lúc này
Một chiếc xe hơi tư nhân vội vàng xuyên qua trên đường cái, trong đó, cô gái ngồi ở ghế phụ của một chiếc xe sang trọng đột nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, lập tức nói với người đàn ông ở hàng ghế sau, “Nhị Thúc, cháu nhìn thấy một bạn học, ở đây không có xe buýt, chúng ta tiện đường đưa nàng một đoạn đi.”
Lăng Cửu Trạch nhìn tập tài liệu trong tay, vẻ mặt tuấn tú lạnh lùng, khẽ gật đầu
Lăng Nhất Nặc bảo tài xế đỗ xe lại, lập tức hạ cửa sổ xe xuống, hô về phía Tô Hi, “Tô Hi, lên xe!”
Tô Hi ngẩn ra, “Nhất Nặc?”
Hai người cùng khoa, nhưng không thân thiết lắm
Lăng Nhất Nặc cười một tiếng xinh đẹp, “Nhanh lên, lên xe rồi nói chuyện.”
“Cảm ơn!” Tô Hi nói cảm tạ, mở cửa xe, thu dù lại ngồi vào, ánh mắt liếc thấy bên cạnh còn có người ngồi, quay đầu nhìn thoáng qua, nhất thời sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.