[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chương 16: Ta Là Ai
Đầu óc Mạch Điềm ‘ong’ một tiếng, nàng xác định mình không nghe lầm, nàng đã nghe thấy thanh âm của Hoắc Yến Hành, cái chất giọng trầm ấm tựa như tiếng đàn Violoncelle, làm sao nàng có thể nghe nhầm được
Cố Hiểu đã nói bên tai nàng rằng, chớ trêu chọc hắn, lần sau nếu gặp lại thì phải đi đường vòng, tuyệt đối đừng chọc hắn
Thế nhưng lúc này, làm sao mà đi đường vòng để tránh hắn được
Hắn xuất hiện ở đây, sau đó nàng lại nghe thấy, họ Hoắc… Đầu óc Mạch Điềm dù giờ phút này có hỗn loạn đến mấy cũng biết, hắn là phu quân của nàng, là người vừa mới đăng ký kết hôn…
Hắn không phải đã ra khỏi nhà sao
Sao lại đột nhiên xuất hiện thế này, bọn họ cũng chỉ là chân trước chân sau bước vào, hắn cố ý sao
Hoắc Tiên Sinh, Ba gia, Tam ca, Tam thúc… Những xưng hô này đều đang nói lên địa vị chí cao vô thượng của hắn, người đàn ông được mệnh danh là Thần của Bắc Thành – Hoắc Yến Hành
Cố Hiểu chưa bao giờ nói lời vô ích, chớ trêu chọc hắn, chớ trêu chọc hắn…
“Ba… Tam thúc!” Mạch Điềm cứng đờ cổ xoay người lại
Trong đầu nàng toàn là lời Cố Hiểu nói, buột miệng liền gọi là Tam thúc
Dáng vẻ tuấn mỹ tà mị kia dễ dàng phản chiếu trong đôi mắt tựa lưu ly trong suốt như mắt mèo của nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quả thực là Hoắc Yến Hành, phu quân của nàng lại là hắn
Hoắc Yến Hành nhíu mày, nàng gọi hắn là gì
Tam thúc
“Đứa trẻ này, gọi gì mà Tam thúc
Yến Hành cũng chẳng lớn hơn con mấy tuổi, người trẻ tuổi bây giờ thật làm càn, loạn cả bối phận mà gọi bừa!” Lão gia Hoắc vừa nghe lời Mạch Điềm nói, sắc mặt liền lập tức sa sầm xuống
Đối với một người lão quân nhân kiên cường như ông mà nói, những người trẻ tuổi hiện giờ, gọi bừa ‘đại thúc’ loạn bối phận, thật sự là làm càn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huống chi còn có trưởng bối ở đây
Thân mật thắm thiết như vậy với nhau ra thể thống gì chứ
Lão gia liền xoay người, chắp tay đi về phía cửa
“Gia gia…” Mạch Điềm cũng ngớ người ra, nhìn bóng lưng gia gia, nàng cũng không biết nói gì, nàng chỉ là vừa mở miệng liền kêu lên
Ai gặp phải tình huống như vậy mà đầu óc còn có thể không loạn chứ
Hoắc Yến Hành vòng tay siết mạnh lấy cánh tay Mạch Điềm một cái, thân thể Mạch Điềm liền chặt chẽ áp sát lên người Hoắc Yến Hành
“Ngươi gọi ta là gì?” Hoắc Yến Hành hạ thấp người, cúi đầu sát vào hõm vai Mạch Điềm, gần như toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè lên người nàng, thì thầm nhỏ tiếng chỉ có hai người nghe thấy
Hiển nhiên hiện tại là Hoắc Yến Hành biết nàng là vợ hắn, còn nàng thì không biết hắn là phu quân của mình
Chẳng lẽ tối hôm qua hắn cố ý
Hơi thở ấm nóng của Hoắc Yến Hành khẽ ngứa ngáy quanh quẩn bên hõm vai nàng, trêu cho Mạch Điềm toàn thân khó chịu, muốn phát tác, nhưng bên tai lại toàn là lời Cố Hiểu nói: không thể trêu vào, không thể trêu vào, không thể trêu vào, đi đường vòng, đi đường vòng…
“Hoắc Tiên Sinh!” Từ bỏ việc giãy giụa chống cự, Mạch Điềm cắn răng rất cung kính gọi một tiếng Hoắc Tiên Sinh
Không trêu vào được cũng không tránh được, vậy thì cứ ngoan ngoãn giả vờ ngoan ngoãn thôi
“À, gọi lại
Nghĩ kỹ rồi hẵng gọi!” Hiển nhiên Hoắc Yến Hành không hài lòng với cách xưng hô Mạch Điềm dùng để gọi hắn lúc này
Thân thể bị chiếm đoạt, không thể nhúc nhích, miệng lại không thể nói theo ý mình, hai chữ uất ức
Mạch Điềm lần nữa tự nhủ với bản thân, nhẫn, nhẫn, nhẫn
Ai bảo hắn là đại gia, không chọc nổi đại gia
Gia
Ba gia
“Ba… Ba gia?” Mạch Điềm hít một hơi, lấy hết can đảm lần nữa cất tiếng
Nếu hắn vẫn không hài lòng, nàng sẽ nói thẳng với hắn ba chữ: Ngươi đại gia
“Cố ý?” Hoắc Yến Hành xoay người Mạch Điềm lại, ngón tay thon dài sạch sẽ nhẹ nhàng nâng cằm Mạch Điềm lên, nheo mắt không chớp nhìn chằm chằm Mạch Điềm
Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Yến Hành giống như một đầm nước sâu thẳm không thấy đáy, khiến người ta không thể rời mắt
“Quý Phàm nói ngươi ra khỏi nhà…” Ba chữ “ngươi đại gia” rốt cuộc cũng không thốt ra được, lời “ngươi mới cố ý” cũng không dám đáp lại
Mạch Điềm lần nữa nhút nhát, chuyển đề tài để cầu tự vệ
Chất giọng mềm mại vừa cất lên, ngược lại lại biến thành giọng điệu làm nũng
Khuôn mặt nhỏ bị ép ngẩng lên, vì hành động mập mờ của Hoắc Yến Hành mà ửng hồng, đôi mắt mèo tựa lưu ly kia càng câu hồn người
Đối với Hoắc Yến Hành, người có sức hấp dẫn cực mạnh, cổ họng không khỏi nuốt khan một cái, đôi môi mỏng mím chặt, ngón cái nhẹ nhàng ma sát đôi môi hồng xinh đẹp của Mạch Điềm, ánh mắt sâu thẳm, ảm đạm
“Biết ta là ai
Hả?” Hoắc Yến Hành khẽ nhếch đôi môi mỏng, nở nụ cười như có như không, đôi môi mềm mại trong tay khiến hắn muốn nếm thử hương vị thế nào
“Ừm, biết!” Má Mạch Điềm lúc này nóng bừng như lửa đốt, nàng muốn phản kháng, nàng muốn cãi lại, cho dù hắn là phu quân của nàng, hắn cũng không đáng đối xử với nàng mập mờ như vậy
Thế nhưng thân thể, miệng dường như không tự chủ được, cũng hèn nhát như con người nàng
“Ta là ai?” Hoắc Yến Hành cúi đầu sát vào đầu Mạch Điềm, mũi chạm mũi, chỉ cách đôi môi bị ngón cái của Hoắc Yến Hành ngăn cách…
(Hết chương)