Hỏng Rồi, Con Boss Này Thật Không Có Kỹ Năng Bình Thường

Chương 10: Tạ mời, nghiêng giang thanh niên đã Online




Một cuốn sách nhỏ mỏng dính, màu tím thẫm, nằm lọt dưới đáy hộp
Kỷ Minh lục lọi nửa ngày, cuối cùng cũng phải lật tung cả cái hộp lên mới lấy ra được
Không rõ cuốn sách nhỏ được làm bằng chất liệu gì, sờ vào thì trơn bóng mềm mại, không giống giấy mà cũng chẳng giống lụa, rất kỳ lạ
"Chẳng lẽ là một loại công pháp bí ẩn, truyền thừa từ phương Đông cổ đại
Lòng hắn nóng lên, vội vàng mở ra xem xét
Nhưng xem được một hồi, mắt hắn dần dần đờ ra
Bởi vì những thứ ghi trong sách chẳng phải công pháp, cũng không phải tiên pháp, mà là các loại phù lục và phép vẽ
An thần, trấn áp, bế tức, Tam Muội Chân Hỏa..
Nhìn qua công dụng thì cái nào cũng thiết thực, thậm chí cái sau còn "lợi hại" hơn cái trước
Điều quan trọng nhất là, việc chế tác phù lục gần như không đòi hỏi cấp bậc nghề nghiệp
Ngược lại, vì cần cảm ngộ thiên địa pháp tắc, yêu cầu người chế tạo phải có độ thân thiện với nguyên tố cao
Mà thiên phú duy nhất của hắn, lại chính là [Độ thân thiện Mộc nguyên tố: Ưu tú], một thứ cực kỳ vô dụng..
Vừa học được cách vá áo xong thì liền có bệnh nhân cần khâu vết thương ngay sau đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hôm qua còn thấy lạ vì sao lại rút được một cái gậy ám côn, hôm nay vừa sáng đã có đất dụng võ
Mới nghĩ xem làm sao để phá được lời nguyền, thì giờ trong tay đã có ngay một cuốn "Tuyển tập phù lục"
Lật sơ qua thì thấy, hắc, toàn là linh phù chuyên dùng để trấn áp quỷ dị
Đến là hết hồn
Kỷ Minh cảm thấy sự trùng hợp và ác ý trong bóng tối này quá lộ liễu
Đợi đến tối đi ngủ, sẽ hỏi cái tên AI kia, xem thử nó có đầu mối gì không
Nhưng trước hết,
Nước thuốc thần kỳ đến từ phương Đông đã khiến mình trở thành một "danh y" không thể tùy tiện trêu chọc
Vậy nếu như mình có thêm những hoa văn thần kỳ cũng đến từ phương Đông thì sao
Thu dọn xong ngăn kéo, hắn lấy giấy bút ra, dựa theo hình vẽ trong sách bắt đầu mô phỏng lại
Nhưng dù có thử đi thử lại bao nhiêu lần, cũng chẳng thấy xuất hiện cái gọi là "phù thành dị tượng" gì cả
"Chẳng lẽ là mình vẽ lại vẫn chưa đủ chính xác sao
Nét phù triện hắn vẽ ra rõ ràng đã giống y như mẫu, thậm chí ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cũng được hắn sao chép lại đầy đủ
"Hay là vì thiếu nét bút khi luyện chế
Hoặc có thể là trong đó có một vài phù triện bị ghi sai
Kỷ Minh hạ hỏa, tiếp tục thử đi thử lại, nhưng cuối cùng, mọi nỗ lực đều kết thúc trong thất bại
Tuy không đến nỗi quá đả kích, nhưng vẻ thất vọng trên mặt hắn khó mà che giấu được
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đổ hết nguyên nhân cho vật liệu
Tuy không rành lắm, nhưng các loại đạo cụ đặc thù để tải tiên pháp, các loại phù lục truyền thống hình như đều dùng chu sa và giấy làm từ cây nghệ để chế tác
Nhìn vào cây bút chì than củi sơ sài và mảnh giấy thô ráp, Kỷ Minh rơi vào khổ não
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đã ở cái thế giới ma huyễn này, vậy mình nên đi đâu tìm mấy thứ đó đây
Chẳng lẽ phải tự chế tạo ra chúng à
Vậy sau này trong sơ yếu lý lịch của mình phải ghi là: [Kỷ Minh, nam, 28 tuổi, lang băm / bậc thầy nấu phân / chuyên gia làm giấy tượng / đại sư mực nổi danh]
Ha
Hắn bị cái ý nghĩ quái gở bất chợt xuất hiện làm cho buồn cười, đứng lên vươn vai thì bụng bỗng nhiên biểu tình rên rỉ vì đói không chịu nổi
Lúc này hắn mới phát hiện đã quá giờ trưa rồi, mình mải mê với cái thế giới phù lục mà quên cả ăn cơm
"Chết tiệt..
Hắn sửa sang lại quần áo, kéo cửa sắt ra, men theo chân tường đi về phía nam
Giờ phút này là lúc nóng nhất trong ngày, nhưng ánh mặt trời cũng chẳng xuyên thủng được lớp sương mù dày đặc, chỉ khiến cho xung quanh thêm một tầng màu gỉ sét lạnh lẽo
Hạ thấp vành mũ xuống, Kỷ Minh cố hết sức để mình trông giống như một kẻ nguy hiểm, tay trái giấu dưới vạt áo thì luôn vuốt ve cán búa
Bước qua vết máu và bãi nước tiểu, dọa lùi một gã ăn mày đang định tiến lại gần, hắn rốt cuộc cũng đã đến nơi mình muốn
Đẩy cánh cửa đôi nặng trịch của quán rượu Renault ra, chuông nhỏ trên cửa rung lên một hồi
Nói ra thì buồn cười, việc phát âm chính xác hai chữ "Kỷ Minh" dường như là một thử thách đối với người dân bản xứ
Vì vậy đa số mọi người thường gọi Kỷ Minh là "Thầy thuốc" hoặc tên lái theo âm "Jimmy"
Thậm chí có người nói theo cái danh xưng nổi tiếng của hắn, việc phát âm sai thành một âm điệu kỳ quặc "Ký Minh" lại trở thành cái tên để gọi hắn
Nhưng mà, cái gã địa tinh già lơ mơ đang ngồi sau quầy bar kia lại phát âm chính xác không hề sai xót tên của hắn
"Ồ, là thầy thuốc Kỷ à
Hắn cười tươi, nhảy lên cái ghế cao, nhiệt tình vẫy tay về phía Kỷ Minh
"Đã lâu không gặp ngươi đó, gần đây ngươi làm gì vậy
Chờ khi Kỷ Minh ngồi đối diện, trên bàn đã có sẵn hai ly bia
"Đây là loại bia lúa mạch đen vừa mới có hôm qua, coi như là ta mời ngươi
"Cảm ơn
Kỷ Minh nhấp một ngụm, sau đó giơ ly uống cạn
"Gần đây bận kiếm ăn, ta cũng không muốn bị đám người đòi nợ mổ bụng moi gan đâu
"Không không không..
Tên địa tinh xua tay lia lịa, sau đó lại nghiêm mặt nói:
"Ta thì có thể bị mổ bụng moi gan chứ như ngươi thì chỉ có thể bị bán xuống hầm chuột đuôi thôi
"Chết tiệt, ta cũng không muốn bị lũ lợn rừng nghiền nát xương chậu đâu
Vừa dứt lời, cả hai cùng nhau cười lớn ha hả
Địa tinh Renault, ông chủ quán rượu Renault, đồng thời cũng là chủ nhân của trang trại rượu Renault và là trưởng thôn Renault
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một người trong giới thương mại tàn ác, kiểm soát tất cả các khâu từ nguyên liệu đến gia công rồi xuống thị trường tiêu thụ
Tuy rằng hắn vẫn chưa đủ khả năng tham gia vào trong 3 thế lực lớn của thành phố, nhưng cũng đã là một nhân vật lớn có tiếng trong vùng này rồi
Và theo kinh nghiệm cuộc sống cho thấy, người càng thông minh thì lại càng "hiền lành"
Người xảo quyệt như Renault, còn có thể hiền hòa đến mức gặp ăn mày ven đường cũng hào phóng ban phát cho một nụ cười thân thiện, huống chi là một người như Kỷ Minh có đầy giá trị lợi dụng
Hắn đưa tay rót thêm cho Kỷ Minh một ly nữa, nhân cơ hội tiến lại gần và hạ thấp giọng
"Sao nào, người của hội liên hiệp thương mại hối thúc, muốn ta giúp đỡ quay vòng một chút tiền à
Kỷ Minh chỉ điềm nhiên gõ lên mặt bàn
"Cũng không hẳn, hôm nay ta đến đây chỉ để ăn một bữa cơm
"Ừm, thật là đến để ăn cơm thôi à
Renault cau mày, lấy ra một quyển thực đơn từ sau lưng
"Tiết kiệm chút đi, gần đây ở Hoang Nguyên đang loạn, mấy thứ ngon đều tăng giá cả rồi
Kỷ Minh làm lơ hắn, tùy ý gọi vài món
Bánh mì trắng mật ong, súp nấm bơ, sườn non cừu nướng than..
Renault ngẩng đầu với vẻ mặt quái dị
"Sao vậy, tiền nong của ngươi giải quyết rồi à
Kỷ Minh chỉ cười, lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc đẹp đẽ, đẩy về phía trước mặt hắn, còn làm một động tác mời rất khoa trương
Hôm nay Kỷ Minh có vẻ không giống bình thường chút nào
Rõ ràng là dung mạo và vóc dáng cũng không tồi, thậm chí mùi thuốc kỳ lạ trên người cũng không có gì thay đổi..
Trong mắt tên địa tinh, ánh sáng chợt lóe lên, chần chờ một chút rồi mới cầm lấy lọ thuốc
Hắn cầm lọ thuốc trước mặt, đảo qua đảo lại nhìn xét phẩm chất, sau đó mạnh dạn mở nắp ra và ngửi
Chất thuốc trong suốt, mùi hương thuốc thoang thoảng xộc vào mũi
Tuy rằng vẫn chưa được hoàn mỹ, nhưng như vậy đã là rất đẹp rồi
Renault thậm chí còn có một ham muốn mãnh liệt muốn dội cả lọ thuốc lên sườn bò rồi nuốt trọn một ngụm, đó là một bản năng của địa tinh, khát khao đối với những "thứ tốt"
Đáy mắt của hắn hiện lên một chút kinh ngạc
"Ngươi đã nghĩ ra công thức ưu hóa dịch hồi xuân?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.