Hỏng Rồi, Con Boss Này Thật Không Có Kỹ Năng Bình Thường

Chương 25: Cái này bức lớp liền lên tới đây




Lại một lần nữa trở về thế giới hiện thực, Kỷ Minh không vội xem tin tức về Cực Quang Chi Vũ, mà trước tiên rót cho mình một ly nước uống
Ở thế giới Dương Nguyệt, hắn căng thẳng và vất vả làm việc ba ngày, còn ở thế giới hiện thực chỉ mới trải qua một đêm ngắn ngủi
Vừa nhấm nháp cà phê, vừa ngắm nhìn mặt trời mọc cuối cùng cũng ló dạng ngoài cửa sổ
Khung cảnh trời xanh mây trắng, nắng ấm chan hòa đã lâu này khiến Kỷ Minh cảm thấy có chút tang thương
Thư thả tâm trí một chút, hắn mở điện thoại ra, nơi tin nhắn báo có thông báo mới
【 Tới rồi đây, ta tìm cho ngươi một ít rồi này 】 Cực Quang Chi Vũ gửi trước một file nén, sau đó giải thích qua loa một chút
【 Haizz, hôm qua ta bị cảm, nóng sốt cả người chẳng còn chút sức nào, nên ta ngủ sớm, giờ mới tỉnh 】 Chẳng trách tên này cả ngày lẫn đêm lướt mạng lại có thể cả đêm không hồi âm mình, thì ra là thế
Nhưng..
Tại sao hắn lại bị bệnh
Trong trí nhớ của Kỷ Minh, tên Cực Quang Chi Vũ này đúng là một người ốm yếu, cứ ba bữa lại sinh bệnh một lần
Hơn nữa từ năm nay trở đi, tần suất còn dày đặc hơn, không rõ còn tưởng rằng việc bị bệnh là nhiệm vụ hàng ngày của Chu Thường đấy
Kỷ Minh không nhịn được thở dài
Hắn hiện giờ dù có không được coi trọng, cũng đã là một thầy thuốc vượt qua cửa tử thần đủ tư cách
Vì đạo đức nghề nghiệp thôi thúc, anh vội vàng nhắc nhở một câu
【 Vậy ngươi nhớ nghỉ ngơi cho khỏe nha, phải đi khám bác sĩ chứ đừng có lười biếng 】 【
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
】 Cực Quang Chi Vũ chậm rãi gửi một dấu hỏi
【 Ngươi đúng là một tên thầm mến, mau cho địa chỉ, ta nhảy dù tới chỗ ngươi đấu kiếm, thua thì làm thiếu nữ xinh đẹp 】 Kỷ Minh không nói gì, chỉ gửi một icon mặt cười đổ mồ hôi hột
Tin tốt, bệnh không nặng
Tin xấu, bệnh không nhẹ
Cực Quang Chi Vũ cũng không tiếp tục xoáy vào chuyện này nữa, mà chuyển chủ đề hỏi
【 Mà này, sao tự dưng ngươi muốn sổ tay thầy thuốc vậy, định xuyên không à
】 Kỷ Minh nghĩ một chút, liền dùng một câu đùa cũ rích
【 Dạo này bận quá, đang ở thế giới ma huyễn làm Chúa Cứu Thế, có chuyện gì
】 Đằng nào cũng chẳng ai tin mình thực sự xuyên không, thôi thì cứ buông lời đùa cợt cho vui

】 Cực Quang Chi Vũ lại chậm rãi gửi một dấu hỏi
【 Vậy giờ ngươi ở thế giới khác làm gì vậy, định mở dịch vụ khách sạn Mị Ma cấp tốc hay đi dọn dẹp hội sở của lũ yêu nữ
】 Kỷ Minh đưa tay xoa cằm, nhớ lại ba ngày vui buồn lẫn lộn ở dị giới của mình
Hù dọa trẻ con, lừa gạt người lớn, gạt cả Gnome, đầu đường đánh nhau, solo cùng du côn lêu lỏng
Kiếm tiền đồng, kiếm bạc, lấy tiền vàng, cuỗm ví của người khác, ai tới cũng bị móc sạch túi
Hình như cũng oách đấy, nhưng vẫn thiếu một chút khí chất mà người xuyên không nên có
【 Xin mời, người đang ở dị giới, vừa xuống giường lớn xong 】 【 Một tay ôm Ma Vương da đen như nhung, tay còn lại ôm Thần Nữ áo trắng như tuyết, sinh cơ tràn trề, vạn vật tái sinh, một thế giới hòa bình tốt đẹp 】 Cực Quang Chi Vũ im lặng một hồi, rồi gõ ra ba chữ
【 Vậy còn ta thì sao
】 Kỷ Minh cười khoái chí, gửi một meme
Giờ là..
Thời gian ảo tưởng.jpg 【 Tự mình tìm chút tài liệu văn học mà trải nghiệm đi, nhớ phải chú ý sức khỏe nha 】 Đóng khung chat, hắn bắt đầu đọc « sổ tay thầy lang »
Dù ngày mai phải lên đường theo đội mạo hiểm, nhưng hôm nay nhận được sách thần cũng chưa muộn
Quyển sách này rất dày, khi sử dụng chắc chắn cần phải về thế giới hiện thực tra cứu
Bây giờ trước tiên cứ ghi nhớ, đến lúc cần thì có thể nhanh chóng tìm ra chứng bệnh tương ứng và cách giải quyết, nhờ vậy mà tiết kiệm được khối thời gian
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế nên, Kỷ Minh vận hết sức mạnh đọc cổ văn hồi trung học, hận không thể nuốt chửng tất cả chữ nghĩa trước mắt, nhét tất cả vào đầu
Nhưng ngay lúc anh đang nhập tâm thì điện thoại di động đột nhiên reo lên
Tiếng chuông vốn dễ nghe hằng ngày giờ lại như một nhát dao sắc bén, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh
Kỷ Minh hơi nhíu mày
Bây giờ đang là giờ làm việc
Một tháng có thể kiếm được một trăm ba mươi W, lương giờ vượt quá một nghìn tám, khiến cho ta cam tâm tình nguyện làm việc 007
Không ai được quấy rầy công việc của ta cả
Vì thế hắn không thèm nhìn, trực tiếp cúp máy
Chưa kịp ngấm vào đầu chữ nào thì cái chuông báo thức lại vang lên lần nữa
Kỷ Minh xoa xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại
“Tốt nhất là mày có việc gì!” Rồi anh cầm điện thoại lên nghe máy
“Kỷ Minh, cậu xem bây giờ mấy giờ rồi, có phải cậu không muốn tháng này có tiền thưởng không...” Người ở đầu dây bên kia rất hung hăng, cứ như súng liên thanh bắn từng tràng chữ ra ngoài
Kỷ Minh chỉ khẽ cười, bình tĩnh đáp một câu
“Ừ, không cần, gặp lại.” Nói xong liền cúp máy
Nhưng có điều tên cướp tiền lương kia rõ ràng không có ý định buông tha, liền lập tức gọi lại
Sắc mặt Kỷ Minh dần dần trầm xuống
Anh trước tiên uống ngụm nước cho thấm giọng, rồi vận khí đan điền, nghiến răng nuốt nước bọt, điều chỉnh miệng lưỡi đến trạng thái tốt nhất
Áp điện thoại vào tai, anh nhẹ nhàng “hừ” một tiếng
Vừa thấy máy được kết nối lại, Tôn quản lý đã sớm giận tím mặt, lập tức muốn giương oai
“Tôn cướp tiền lương, ta không hiểu ý mày à, một tháng cho ta được mấy đồng mà đã muốn để ta tăng ca...” Nhưng mà chưa kịp nói ra một chữ nào thì đã bị một tràng xối xả như địa ngục Gatling cản lại hoàn toàn
“Bình thường mọi người nể mặt gọi mày một tiếng Tôn ca mày tưởng mày ghê gớm lắm chắc, bốn mươi tuổi chưa tới mà đầu thì đã hói hết mẹ nó rồi đồ vô dụng...” Hơn nữa tốc độ nói còn rất nhanh, rõ chữ rành rọt, công kích cao, câu nào câu nấy đều đâm vào chỗ đau của người ta, hắn kinh ngạc và chật vật giữa cơn bão táp trông đáng thương như một chiếc túi nilon trắng bị gió thổi bay
“Còn dám lên mặt với ông đây à, có phải mày chưa bị vả nên ngứa tay không!” Xả được một trận cho sướng miệng, Kỷ Minh thở hồng hộc, nhẹ nhàng bình thản nói
“Tóm lại, cái màn bùng nổ tới đây thôi, được chưa?” “Nhưng mà, nhưng mà…” Tôn quản lý bị dọa cho cứng họng không nói được, ấp úng mãi một hồi mới nói trọn được câu
“Nhưng mà hạng mục còn chưa làm xong đâu, cậu, cậu không cần tháng này tiền lương sao
Còn tiền bồi thường… gì…” “Cậu nói đúng, nhưng bây giờ một tháng tôi kiếm một trăm ba mươi vạn, hiểu không?” “Tôi…” “Hư, gọi điện thoại nữa là mất lịch sự đó, gặp lại.” Lần này tên cướp tiền lương kia quả nhiên không gọi lại, Kỷ Minh như uống rượu cạn sạch ly cà phê trong một hơi, cảm thấy toàn bộ đầu óc mình đều thông suốt
Đúng là sảng khoái, cái sự xả stress này còn phải thoải mái hơn cả tên lửa siêu âm bắn liên thanh ấy
Cơn uể oải và mệt mỏi đều bay biến cả, hắn lại lần nữa chìm đắm vào suy nghĩ, nhanh chóng ghi nhớ toàn bộ
Sau đó trở lại game, mang theo đủ loại dược liệu vào phòng nấu thuốc, bắt đầu chuẩn bị dược phẩm dùng cho ngày mai
Khi tiến hành thuần thục thuật điều chế Hồi Xuân Dịch, mùi khét trong không khí đã giảm đi không ít
Hơn nữa, cho dù tiếp tục điều chỉnh một cách tỉ mỉ tỉ lệ của mấy loại nguyên liệu, cũng không còn xảy ra những sai lầm lớn như làm cháy nồi hay thậm chí là nổ nữa
Hiệu quả chế tác cũng rất kinh người, tuy nói chưa thể tái hiện Hồi Xuân Dịch ở tầng cấp cao hơn, nhưng cũng chế được gần năm bình ở chương trình thứ tư
Thu hết thuốc vào bình, yên ổn cất trong tủ, Kỷ Minh cuối cùng cũng kết thúc một ngày bận rộn
“Vội vàng, vội vàng gấp, S thuộc tính bạo phát rồi, ngủ!” Anh thậm chí còn chẳng thèm thay đồ, trực tiếp nằm phịch xuống giường ở phòng ngủ trên lầu, rồi chìm vào giấc ngủ sâu
(hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.