Ta chép, phóng rắm thuật đệ nhất thiên hạ
Kỷ Minh hết sức vui mừng, xoay vòng cái xẻng đuổi theo
Đang muốn cho bọn hắn một trận chụp hình ra trò, lại chợt dừng tay
Không trách ba tên trộm ngu ngốc này đủ kiểu gãy cánh, nguyên lai là thật sự bị gãy cánh rồi..
"Đừng giết chúng ta
Lão đại khó khăn thốt ra thành lời, nhưng sức lực theo đó trào ra không ngừng, khiến hắn giờ phút này bò cũng không dậy nổi
Bị đè xuống đất thành cục bột, cùng với kẻ vẫn còn hôn mê càng bị vậy, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ
Dù thế nào đi nữa, bọn họ đã không còn một chút sức phản kháng nào
Cầm chắc vũ khí trong tay, Kỷ Minh nhíu mày rơi vào trầm tư
Người ở dị giới, hắn rất tỉnh táo
Bất kể mình có muốn hay không, dù là làm thiện hay làm ác
Có một số chuyện, sớm muộn gì cũng đến
Xuyên việt đã được năm ngày, hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý giết người
Nghĩ một chút, nếu quả thật là người nhát gan như trong cốt truyện Kỷ Minh, có lẽ hôm nay đã chết rồi
Chuyện liên quan đến tính mạng con người, không thể nương tay
Thay đổi bằng bạo lực thì hơn, không bằng vào thời khắc này thực hành một chút đi
"Xin lỗi
Dùng trước 【 gõ ám côn 】 đánh ngất xỉu ba người, Kỷ Minh từ áo dài trắng lấy ra Yêu Đao nhặt được trước đó
Nắm chặt chuôi đao, Kỷ Minh kìm nén một hơi, hướng cổ và lưng bọn hắn lần lượt đâm vào
Mấy tên tiểu tặc nghèo rớt mồng tơi không thể có giáp bảo hộ, lưỡi đao sắc bén không chút trở ngại đâm vào trong da thịt
"Tạm biệt
Bỏ lại con dao dính máu, Kỷ Minh không vội rời đi mà nấp ở khúc quanh gần đó
Nhìn máu bọn chúng chảy khô, cho đến khi chúng trong hôn mê dần dần chết đi trong im lặng
Kỷ Minh thở dài, từ từ nhắm mắt lại
Không phải vì bi thương hay hối hận, mà là cảm thấy..
Thì ra chém heo cũng chẳng khác gì, cứ tưởng là sẽ khó khăn lắm chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đánh ngất người rồi mới ra tay, ta còn tưởng mình nhân từ lắm
Xoa xoa đầu ngón tay, hắn thậm chí còn cảm thấy có chút hưng phấn
Nhưng sau hưng phấn, là một người hiện đại, trong lòng Kỷ Minh cuối cùng dâng lên vài phần thương hại
Trời cao có đức hiếu sinh, sau này có thể ít giết người, vẫn nên bớt sát sinh thì hơn
Ta dù sao cũng là một thầy thuốc, một tay đẫm máu trông không đẹp mắt chút nào
Sau này có tình huống như vậy nữa, thì để người khác ra tay vậy
Hơn nữa đừng có chết trước mặt mình, ít nhất thì cũng né qua chỗ khác đi, ta là người đẹp tâm thiện, không nhìn nổi những thứ này
Một lúc lâu sau, đợi đến khi ba người chết hẳn
Kỷ Minh đứng dậy xác định vị trí hiện tại, từng bước tìm đường về hướng phòng khám bệnh
Nhưng khi vừa đi qua một ngã tư, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến
Nghĩ ngợi một chút, không thể trốn tránh hắn nhanh nhẹn xoay người, nằm trên bức tường đá bên cạnh, ẩn mình trong bóng tối
Rất nhanh, có khoảng mấy đội người che mặt, nhìn cũng có vẻ là đám cướp chuyên nghiệp từ ba hướng tụ tập lại
Trong đó, kẻ cao lớn nhất cất giọng nhẹ nhàng
"Thế nào, người của chúng ta đã đến đông đủ chưa
"Đến rồi
"Đến đủ rồi, tổng cộng mười lăm hảo thủ, tối nay nhất định sẽ hạ được cái cửa tiệm đó
"Tốt lắm, đến lúc đó phải cơ trí lên
Dưới lớp áo choàng đen, Kỷ Minh lặng lẽ quan sát hết thảy, trong đầu nghĩ không biết là nhà ai xui xẻo phải gặp họa lớn
..
Không đến nỗi vậy, muốn cướp của mình thì hai tên nghề nghiệp giả có thực lực là đủ rồi
Căn bản không cần hảo hán lên tiếng, ta trực tiếp dâng ví tiền bằng cả hai tay là xong chứ gì
Trong gió đêm lạnh lẽo, hình như tên đầu sỏ muốn dặn dò thêm chút về kế hoạch
Hắn vẫy tay, thấp giọng
"Cái tên chủ tiệm Tinh Linh kia tuy tàn phế, nhưng chủng tộc Tinh Linh ấy mà, người dày dạn kinh nghiệm, tuyệt đối không được khinh địch
"Đến lúc đó, mấy anh em không nói hai lời xông vào bao vây giết hắn luôn, đánh nhanh thắng nhanh
"Sau đó phái vài người khống chế các ngõ ngách gần đó, chuyển hết hàng hóa đi, rõ chưa
"Rõ rồi
"Vậy thì theo lão tử đi
Đám cướp đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ để lại Kỷ Minh một mình lâm vào bối rối
Mục tiêu của bọn chúng rõ ràng là cửa tiệm thảo dược, mà dựa theo thông tin của mình, cái tên chủ tiệm Tinh Linh kia trông là biết có chuyện, tuyệt đối là một cao thủ cấp bậc nghề nghiệp
Cho nên bây giờ, trước mặt mình có hai con đường
Một là mạo hiểm đi báo tin cho chủ tiệm, hoặc là chiến hoặc trốn, rồi tăng một lượng độ hảo cảm
Con đường khác là bớt lo chuyện bao đồng để tránh họa vào thân, giả bộ như không biết gì rồi an ổn về nhà ngủ
Kỷ Minh suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên phát hiện một vấn đề nghiêm trọng hơn
Tất cả chuyện này có phải quá trùng hợp hay không
Đột nhiên có mấy tên trộm ngu ngốc đến tấn công phòng khám, khiến cho mình nhát gan đến mức..
phải cẩn thận, không dám ra ngoài vào buổi tối
Rồi lại trời xui đất khiến, khiến cho đám cướp điên cuồng lại ngay trước mắt mình kể lại một lần kế hoạch
Mà người sắp bị bọn chúng cướp giết, lại đúng lúc là một người mà mình có vài lần giao tiếp, và có vài ý định phát triển làm chỗ dựa tiềm năng
Điều thú vị nhất là, ngày hôm qua mình vừa lấy được bản đồ khu phố từ một bệnh nhân
Tấm bản đồ này rất chi tiết, ghi lại hết kiến trúc gần đây
Còn dùng đường màu đỏ, đánh dấu đường tắt đi nhanh tới gần cửa hàng
..
Vận mệnh ở đây, chẳng có gì phải sợ
Hắn không tiếng động cười nhẹ, tung người nhảy xuống khỏi bức tường đá
Hướng về mông một lá phù che giấu hơi thở, theo đường tắt chạy thẳng đến cửa tiệm thảo dược
Quả nhiên con đường này rất thông suốt, thỉnh thoảng trong góc có thêm vài tên lưu manh du côn, nhưng chúng cũng không phát hiện Kỷ Minh đang dùng bùa chú
Rất nhanh, hắn đã đến được cửa tiệm thảo dược
Nhìn xung quanh, vẫn yên ắng không một bóng người
Để tránh đánh rắn động cỏ hoặc chọc tới đám người Mã Cường hùng hổ kia, nhìn thì oai phong đấy nhưng chưa chắc gì sẽ không có mưu hèn kế bẩn
Nghĩa là, Kỷ Minh vẫn còn thời gian và cơ hội để hành động
Hắn lột lá phù đã hết tác dụng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng
"Chủ tiệm có ở đó không
Ta là Kỷ Minh thầy thuốc đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không đợi quá lâu, giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên
"Sao ngươi lại đến đây
Kỷ Minh tự nhận diễn xuất tốt, từ lúc bắt đầu gõ cửa đã làm bộ kinh hoàng, bối rối chật vật
Lúc này hắn còn xoa má, nặn ra mấy giọt nước mắt
"Chủ tiệm, ta bị người tập kích, bọn chúng còn muốn giết ngài, cầu xin ngài mau cứu ta..
Để phù hợp với hình tượng kẻ nhát gan, Kỷ Minh cố ý không nói rõ ràng, mà vừa đánh đố vừa hốt hoảng không ngừng gõ cửa
Lão Tinh Linh trầm mặc một lát, cộp một tiếng, cửa lớn bị kéo ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Vào đi
Kỷ Minh vội vàng chui vào, lúc này mới phát hiện lão Tinh Linh chống một chiếc nạng ba chân, một chân dáng đứng nhìn cực kỳ không tự nhiên, có vẻ như bị tật nguyền
Má ơi, đúng là toàn người mang bệnh đi tìm nhau đúng không
Vị không rõ là ông hay là bà già này, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì vậy chứ
Trong im lặng, lão Tinh Linh chậm rãi ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, dùng con mắt còn lại nhìn chằm chằm Kỷ Minh
"Nói đi loài người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Nén những cảm thán trong lòng, Kỷ Minh chấn chỉnh tinh thần, bắt đầu kể lại những chuyện vừa mới xảy ra...