Văn Tinh Lạc mấp máy cánh môi, do dự không biết có nên thay Tạ Thập An gánh tội hay không
Tạ Thập An ra sức khoa tay múa chân: mười lượng bạc nén
Chỉ cần nàng chịu thay hắn gánh tội, hắn nguyện ý đưa nàng mười lượng bạc nén
Văn Tinh Lạc hơi nhíu mày, không đáp lời
Tạ Thập An như lửa đốt tới nơi, tiếp tục khoa tay múa chân: hai mươi lượng bạc nén
Văn Tinh Lạc vẫn giữ im lặng, nàng đoán cuốn sách này có lẽ là cấm thư của triều đình
Triều đình liệt nhiều cổ tịch cũ vào danh sách cấm thư, mặc dù ra lệnh cấm bách tính xem xét rõ ràng, nhưng trời cao hoàng đế xa, dân gian vẫn có không ít người lén lút lật xem
Dù bị bắt cũng chỉ phạt tịch thu sách vở, răn dạy một hồi, không tính là tội lớn
Có lẽ do thân phận Tạ Thập An đặc biệt, cho nên hắn mới sợ bị Tạ Quan Lan bắt được
Tạ Thập An đáng thương hề hề, không dám lên tiếng: tiểu cô nãi nãi
Hắn nâng giá lên đến ba mươi lượng bạc nén
Xét thấy ba mươi lượng bạc nén, Văn Tinh Lạc đành thừa nhận: “Đúng vậy, cuốn sách này là thư của ta, là ta bỏ ra năm đồng tiền mua được từ sạp hàng bên trên
Ngoại trừ ta ra, còn có nhiều người khác cũng mua được.” Chính cái gọi là pháp không trách chúng, người mua cấm thư nhiều như vậy, Tạ Quan Lan tổng không thể nào bắt hết tất cả mọi người được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tạ Quan Lan lại lật thêm một trang
Quyển sách này toàn bộ đều miêu tả một nam một nữ, làm những chuyện không thể miêu tả trong khuê phòng duy trướng
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, không nghe ra được hỉ nộ: “Không ngờ, Văn cô nương lại thích xem loại sách này.” Văn Tinh Lạc thẳng thắn đáp: “Nội dung đặc sắc, ta vô cùng yêu thích, tâm hướng tới chi.” Tạ Quan Lan: “Tâm hướng tới chi?” Văn Tinh Lạc: “Cuốn sách này tình tiết trầm bổng chập trùng, rất hấp dẫn ta.” Tạ Quan Lan lại nhìn thêm vài trang, nhàn nhạt đánh giá: “Chập trùng..
Xét từ một góc độ nào đó, là nhô lên nằm xuống.” Tạ Thập An: “...” Hắn cố nén má, muốn cười lại không dám, nhân cơ hội thừa lúc hai người không chú ý mà lẻn đi
Văn Tinh Lạc vận hết óc nghĩ lời: “Ta thỉnh thoảng huyễn tưởng mình trở thành nhân vật nữ chính bên trong.” Nàng nhìn thoáng qua cuốn thoại bản đó, nhân vật nữ chính bên trong cầm kiếm chém giết ngang dọc thiên nhai, sống một cuộc đời tùy tiện và tiêu sái
Đối với nàng, một cô gái sâu khuê phòng, đó là những kinh nghiệm thú vị chưa từng có
Tạ Quan Lan: “Trở thành nhân vật nữ chính của cuốn sách này
Văn cô nương nhìn như yếu đuối nhỏ nhắn, không ngờ tính tình lại khác biệt rất lớn so với nữ tử tầm thường, ngay cả sở thích cá nhân cũng đặc biệt như vậy
Trước đây, ta quả thực đã nhìn sai rồi.”
Văn Tinh Lạc kinh ngạc
Vị Thế tử này không thích nàng, sau lưng luôn nói lời cay nghiệt, không ngờ hôm nay lại khen nàng
Nàng ho nhẹ một tiếng, khiêm tốn nói: “Thế tử gia quá khen.” Tạ Quan Lan cười như không cười, đóng lại quyển « Xuân Cung Ích Hỏa Đồ », trịnh trọng đặt vào tay nàng
Hắn như quan tâm, nhìn chăm chú vào đôi mắt hạnh tròn của thiếu nữ: “Mặc dù Văn cô nương vô cùng yêu thích, tâm hướng tới chi, nhưng cuốn sách này vẫn nên thu hồi lại, tự mình xem xét thì hơn
Kẻo để người khác nhìn thấy, lại nói gia giáo của vương phủ không nghiêm.” Hắn quay người bước đi
Văn Tinh Lạc không hiểu mô tê gì
Rõ ràng chỉ là một cuốn thoại bản, cớ sao lại liên quan đến gia giáo không nghiêm
Những quý nữ thiên kim trong thư viện Bạch Hạc cũng thường xuyên xem thoại bản mà
Nàng suy nghĩ rồi mở cuốn sách ra— Lập tức cứng đờ tại chỗ
Cuốn sách này..
Cuốn sách này là..
Nàng đột ngột khép sách lại, gương mặt vốn trắng nõn như hoa đào càng thêm đỏ ửng tận xương, giống như có thể rỉ máu
Lại là một cuốn « Xuân Cung Ích Hỏa Đồ »
Nàng vừa mới còn nghĩa chính từ nghiêm nói với Tạ Quan Lan rằng nàng vô cùng yêu thích, tâm hướng tới chi đối với cuốn sách này
Nàng còn nói thêm nàng thỉnh thoảng huyễn tưởng mình là nhân vật nữ chính bên trong nữa
Văn Tinh Lạc cảm thấy mình như đông cứng thành một khối băng
Mà ánh mắt Tạ Quan Lan chính là một thanh đao vô hình, theo cái nhìn cười như không cười của hắn, nàng bị cắt xé tan tành, trong khoảnh khắc có thể sụp đổ
“Tạ Thập An
Ta giết ngươi!” Trong thư trai, thiếu nữ bộc phát ra một tiếng bạo minh sắc bén
Chuyện cuối cùng, kết thúc bằng việc Tạ Thập An đưa cho Văn Tinh Lạc ba mươi lượng bạc nén bông tuyết, và thêm một thanh chủy thủ vàng khảm lưu ly bảo thạch ngũ sắc mà hắn vô cùng quý trọng
Mắt thấy Đông Chí đến, sáng sớm Văn Tinh Lạc bước nhỏ đi gặp mẫu thân Vệ Tự
Trong tẩm phòng đốt lò sưởi, rủ xuống châu rèm thúy màn, Long Tiên Hương từ lư hương Phượng Loan chạm hoa ngân nga dâng lên, ngăn cách bởi bức bình phong thêu tương thủy, Văn Tinh Lạc nhìn thấy mẫu thân ngồi dựa dưới khung giường chạm rồng phượng bằng gỗ trinh nam tơ vàng, đang chăm chú nhìn tuyết đọng trong sân qua ô cửa sổ đá ong hình hải đường như ý
Tà áo xanh nhạt thêu hoa dệt kim phác họa ra dáng người ngân nga yếu ớt của mẫu thân, lờ mờ có thể thấy được vẻ đẹp thanh lãnh của nàng, băng cơ ngọc cốt vô cùng hoàn mỹ, tựa như hấp thụ hồn phách của hoa mai và sương tuyết
Văn Tinh Lạc từ nhỏ đã biết, mẫu thân là tuyệt sắc giai nhân hiếm gặp trên đời
Chỉ là mẫu thân không thích cười
Trong ký ức của Văn Tinh Lạc, mẫu thân luôn tràn đầy ghét bỏ khi đối diện với phụ thân
Thực tế thì Văn Tinh Lạc cũng không thể hiểu nổi, vì sao mỹ nhân kinh tâm động phách như mẫu thân, lại trở thành thê tử của một nam nhân xuất thân hàn môn, tướng mạo phổ thông, không có tài năng gì nổi bật
Mẫu thân đối xử với mấy đứa con bọn họ cũng chẳng mấy yêu thương, nàng không quan tâm bọn họ liệu có được ăn no mặc ấm, càng không quan tâm đến tương lai của bọn họ
Nếu không phải phụ thân muốn dựa vào mối quan hệ với Trấn Bắc Vương phủ, quỳ dưới đất đủ kiểu van nài mẫu thân mang theo một đứa con tiến vào vương phủ, Văn Tinh Lạc đoán chừng mẫu thân thậm chí không muốn mang theo bất kỳ ai trong số họ
Mẫu thân luôn nhìn những hoa cỏ trong vườn rồi ngẩn ngơ, một đôi phượng mắt phảng phất chứa đựng mọi tâm sự
Văn Tinh Lạc trước đây không hiểu mẫu thân, bây giờ cũng vẫn như vậy
Nàng quỳ gối thỉnh an: “Tinh Lạc đã gặp mẫu thân, mẫu thân vạn phúc kim an!”
Mỹ nhân sau bức bình phong không hề phản ứng
Văn Tinh Lạc rũ đầu xuống, chăm chú nhìn đôi giày thêu hoa của mình: “Hôm nay là Đông Chí, không biết mẫu thân sáng sớm đã ăn giáo tử chưa
Giáo tử của vương phủ rất ngon, nhân gì cũng có, con đã ăn trọn vẹn hai bát lận đó.” Vệ Tự trầm mặc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, dường như không nghe thấy lời hỏi thăm của nàng
Tuyết quang xuyên qua đá ong chiếu vào, phủ lên gương mặt mỹ nhân một tầng ánh sáng trắng muốt, nữ tử rõ ràng u lãnh xinh đẹp, tóc đen môi hồng, giống như yêu tinh tuyết mới sinh dưới gốc mai
Văn Tinh Lạc đoán chừng nàng không muốn gặp mình
Nàng giao bộ chiêu quân mang đến cho đại nha hoàn của Vệ Tự, lên tiếng nói: “Đây là bộ chiêu quân do chính tay con làm, tặng cho mẫu thân đỡ lạnh, mong mẫu thân đừng ghét bỏ.” Nàng lại hành lễ một lần nữa, ngoan ngoãn lui ra ngoài
So với chủ viện lạnh lẽo, Vạn Tùng Viện nơi Lão Thái Phi ở thì náo nhiệt hơn nhiều
Văn Tinh Lạc đến sau, Tạ Quan Lan và Tạ Thập An đều đã ở đó
Nàng thỉnh an Lão Thái Phi, lấy ra lễ vật mang theo: “Trước mấy hôm thư viện nghỉ, nhàn rỗi không có việc gì, con cố ý làm cho tổ mẫu một chiếc bôi ngạch, nguyện người vui vẻ.”
Là một chiếc bôi ngạch bằng đoạn thêu hoa văn dơi như ý màu xanh bảo, khảm một khối lam bảo thạch cùng màu
Viên lam bảo thạch này vốn là do Lão Thái Phi ban thưởng cho Văn Tinh Lạc, Văn Tinh Lạc cảm thấy màu sắc này rất hợp với bôi ngạch, vì vậy khảm lên, phối hợp với viền lông chồn, càng làm nổi bật vẻ ung dung quý khí của bôi ngạch
Khoảng thời gian này Lão Thái Phi đã ban thưởng cho nàng không ít đồ tốt
Văn Tinh Lạc không thể thoải mái tận hưởng quà tặng của người khác, nhưng cũng biết mình không thể đáp lễ bằng những vật phẩm quý giá tương đương, lúc này mới nghĩ đến việc sau Đông Chí sẽ tự tay làm một chút quà để dỗ dành người lớn vui vẻ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lão Thái Phi không có cháu gái, mấy món quà cháu trai tặng luôn không mấy vừa ý, hôm nay quả nhiên được dỗ đến cười tươi, liên tục khen ngợi Văn Tinh Lạc hiểu chuyện, lập tức đeo chiếc bôi ngạch mới lên
Văn Tinh Lạc lại lấy ra hai đôi giày mới làm: “Còn làm giày cho hai vị huynh trưởng.” Tạ Thập An kinh hỉ: “Ta cũng có phần sao?!” Tạ Quan Lan trước mặt trưởng bối luôn ôn hòa: “Đa tạ.” Văn Tinh Lạc hơi rủ tầm mắt xuống
Đôi giày của Tạ Thập An là nàng đã bỏ công sức ra làm
Còn về đôi của Tạ Quan Lan..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng không nghĩ rằng Tạ Quan Lan sẽ đi giày nàng tặng, biết đâu hắn sẽ tiện tay ném đi
Nàng không muốn dành quá nhiều thời gian vào những thứ đã định trước sẽ bị vứt bỏ, vì vậy đôi giày tặng Tạ Quan Lan nhìn bên ngoài thì chắc chắn đẹp bền, nhưng thực tế bên trong hoàn toàn là làm thô sơ cho có.
