Kế Huynh Ở Vương Phủ Sủng Ta Như Bảo Bối, Ca Ca Ruột Hối Hận Rồi

Chương 54: Chương 54




Trần Ngọc Sư vốn là nữ nhi, luôn có phong thái thương hoa tiếc ngọc nhẹ nhàng
Nàng nhảy qua cửa sổ: “Ta xem một chút.” Nàng ngồi xuống bên cạnh Văn Nguyệt Dẫn, cuộn váy áo cùng lớp quần bên trong của nàng lên, quả nhiên nhìn thấy đầu gối đã bị mài tróc da chảy máu
“May mắn ta có mang theo kim sang dược bên mình,” Trần Ngọc Sư trước hết làm sạch miệng vết thương cho nàng, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí đắp thuốc, “Ngươi ráng nhịn đau một chút.” Văn Nguyệt Dẫn giơ ngón tay được sơn Đan Khấu lên, nhẹ nhàng nhưng lại như giữ chặt lấy ống tay áo của Trần Ngọc Sư: “Trần Thế tử xin nhẹ tay một chút…”
Văn Tinh Lạc muốn cười
Tỷ tỷ nàng không biết Trần Ngọc Sư là thân nữ nhi
Nàng lại ném ánh mắt quyến rũ như vậy cho một kẻ ngốc xem
Sau khi băng bó xong, Văn Nguyệt Dẫn lại nhẹ giọng nói: “Tuy nói muội muội quên làm các biện pháp phòng hộ cho chúng ta, nhưng suy cho cùng vẫn là do ta không cẩn thận, xin Trần Thế tử đừng trách mắng muội muội ta.”
Trần Ngọc Sư lặng im, lặng im
Nàng rất quý mến Văn Tinh Lạc, không hề có ý trách mắng nàng
“Ngươi người này thật là không biết tốt xấu!” Trần Nhạc Chi không thể nhịn nổi nữa, “Ta lớn chừng này rồi, chưa từng nghe nói đá cầu còn cần phải có biện pháp phòng hộ
Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn phải mặc thêm Khải Giáp, đội thêm mũ trụ mới có thể đá cầu sao
Hơn nữa Tinh Lạc đã nói thân thể ngươi không thích hợp đá cầu, chính ngươi nhất định muốn học, bây giờ xảy ra chuyện lại cứ rề rà rắc rối
Cùng một mẹ sinh ra, sao ngươi lại khác xa với Tinh Lạc như vậy?
Phi!”
Thiếu nữ cành vàng lá ngọc tính tình kiêu căng, một chút cũng không che giấu niềm vui trước sự ác ý của mình
Văn Nguyệt Dẫn nắm chặt lòng bàn tay, những giọt nước mắt lớn bắt đầu tuôn rơi, nàng tại chỗ thút thít thành tiếng: “Đều là do ta không tốt, trong bụng mẹ tranh không lại muội muội, bị nàng giành mất chất dinh dưỡng, cho nên từ khi rời bụng mẹ, ta đã yếu ớt, đa sầu đa bệnh
Thế nhưng là ta cũng không muốn như vậy, ta cũng muốn có một cơ thể khỏe mạnh, có thể vui vẻ thoải mái đá cầu giống như muội muội…”
Đang nói, nàng lấy khăn che miệng lại ho kịch liệt, hai vai run rẩy không ngừng, dường như muốn ho bật cả nội tạng ra ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Nhạc Chi ghét bỏ trốn ra sau lưng Văn Tinh Lạc: “Cái gì nha, ngươi ho dữ dội như vậy, chẳng phải là phổi lao sao
Nghe nói bệnh này lây truyền!”
Văn Nguyệt Dẫn cứng đờ người, móng tay gần như đâm rách lòng bàn tay mới kìm chế được xúc động muốn trừng Trần Nhạc Chi
Nàng không khỏe tựa vào lòng Trần Ngọc Sư, nghẹn ngào: “Để Trần Thế tử phải lo lắng.”
Trần Ngọc Sư làm sao mà không nhìn ra tâm tư nhỏ nhen của nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng lấy thân nam nhi kế thừa vị trí thế tử, tuổi vừa tròn đôi mươi, cũng được xem là phong thái tú lệ, khiến không ít tiểu cô nương vì nàng mà tranh giành đấu đá, ganh ghét nhau
Có thể nàng không thể ban hạnh phúc cho các cô nương này nha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng thở dài, ôm ngang Văn Nguyệt Dẫn: “Thôi được, ta đưa Văn cô nương xuống núi trước vậy.”
Văn Tinh Lạc, người nãy giờ không nói một lời, đột nhiên đưa tay chặn những người này lại: “Khoan đã.” Tạ Quan Lan từ Thiện Phòng đi ra, ánh mắt sắc bén nhìn nàng chăm chú
Không đoán sai, tiểu cô nương này nhìn thấy Trần Ngọc Sư vuốt ve tỷ tỷ nàng, nên đang ghen
Văn Tinh Lạc nghiêm mặt: “Từ nhỏ đến lớn, phụ thân, huynh trưởng và tỷ tỷ gặp ai cũng nói, là do ta ở trong bụng mẹ đã cướp đi chất dinh dưỡng của ngươi, hại ngươi từ nhỏ thân thể yếu ớt nhiều bệnh
Thế nhưng là ta từng nghe một bà già trong huyền nha lỡ lời nói, nàng nói là do ba vị huynh trưởng vuốt ve ngươi ra cửa ngắm hoa mai bị nhiễm phong hàn, cho nên mới mắc bệnh căn này
Tỷ tỷ, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng xin lỗi ngươi, có thể làm phiền ngươi sau này đừng nói bậy nữa không?”
Văn Nguyệt Dẫn khóc nức nở: “Tiểu muội, ta chưa từng trách ngươi, sao ngươi lại phải trốn tránh trách nhiệm chứ?”
Văn Tinh Lạc nhìn chằm chằm nàng
Trong mắt ngậm lấy nước mắt của nàng có chứa một tia bất ngờ, hình như là nàng ngạc nhiên khi ta lại biết sự thật
Nói như vậy, kỳ thật Văn Nguyệt Dẫn đã sớm biết căn bệnh của nàng là do Văn Như Phong và các huynh trưởng gây ra
Vậy mà từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn tỏ ra là ta thiếu nợ nàng, muốn ta hầu hạ nàng, chăm sóc nàng, liên kết với Văn Như Phong và những người khác cùng nhau khi dễ ta, mắng nhiếc ta, an tâm thoải mái tận hưởng mọi thứ đã đoạt được từ chỗ ta…
Một luồng tức giận nổi lên trong lòng, Văn Tinh Lạc đột nhiên giáng cho Văn Nguyệt Dẫn một cái tát
Văn Nguyệt Dẫn ôm má, đột nhiên trừng to mắt: “Ngươi dám đánh ta?!”
Văn Tinh Lạc lạnh lùng nói: “Đánh chính là ngươi.”
Văn Nguyệt Dẫn nước mắt lưng tròng, cầu cứu nhìn về phía Trần Ngọc Sư
Trần Ngọc Sư mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không muốn xen vào mâu thuẫn giữa hai tỷ muội này
Văn Nguyệt Dẫn nuốt không trôi cục tức này, thét lên một tiếng ngắn ngủi, rõ ràng nhào tới cùng Văn Tinh Lạc đánh nhau
Trần Nhạc Chi vui vẻ khoa tay múa chân như đang lễ mừng năm mới, vừa chen vào cuộc chiến: “Đừng đánh nữa, hai người các ngươi đừng đánh nữa!” Tưởng chừng là đang can ngăn, nhưng lại tranh thủ đá Văn Nguyệt Dẫn vài cái
Trần Ngọc Sư nhíu chặt mày, muốn túm Trần Nhạc Chi lại, nhưng ba người xoay đánh thành đoàn, giống như là những con chó con đuổi theo đuôi cắn xé nhau, ai cũng không chịu rời khỏi ai, đám nha hoàn của bọn họ vội vàng xông lên can ngăn, nhưng cũng không hiểu sao lại cuốn vào trận chiến
Trần Ngọc Sư hét một câu, nhưng một chút tác dụng cũng không có, đành phải khó xử nhìn về phía Tạ Quan Lan: “Tạ Chỉ Huy làm…”
Tạ Quan Lan một tay đặt sau lưng, một tay thò vào đống người đó mà kéo một cái
Hắn kéo Văn Tinh Lạc ra một cách chính xác
Tóc búi của Văn Tinh Lạc rối bời, cổ nàng bị cào ra mấy vết máu, hốc mắt đỏ hồng, bộ ngực phập phồng rất dữ dội
Trông có vẻ chật vật, nhưng tinh thần khí lại rất đủ, rất giống một con mèo hoa nhỏ nhe nanh múa vuốt
Các cô nương đánh nhau tản ra, trên người ai nấy cũng đều có thương tích
Thảm nhất vẫn là Văn Nguyệt Dẫn, nàng bị cả Văn Tinh Lạc và Trần Nhạc Chi vây đánh, y phục bị kéo rách không nói, ngay cả tóc giả cũng bị giật xuống, lộ ra cái đầu âm dương buồn cười, khiến mọi người cười ồ lên
Văn Nguyệt Dẫn ôm đầu, khóc đến lê hoa đái vũ, xoay người chạy đi
Trần Ngọc Sư nắm chặt tai Trần Nhạc Chi, khẽ gật đầu với Tạ Quan Lan và Văn Tinh Lạc: “Thời gian không còn sớm, ta và muội muội cũng nên đi rồi
Chúng ta còn sẽ ở Dung Thành thêm một khoảng thời gian, đến lúc đó sẽ mời Tạ Chỉ Huy và Văn Muội Muội uống rượu.”
Trần Nhạc Chi quay đầu, nháy mắt với Văn Tinh Lạc: “Đánh nhau xong chính là qua được kiếp nạn giao tình rồi, sau này chúng ta là bạn tốt nha!”
Văn Tinh Lạc muốn cười với nàng, nhưng vừa hé miệng liền bị Tạ Quan Lan nắm chặt tai: “Về nhà.”
Mặt trời ngã về tây
Văn Tinh Lạc không muốn bị Lão Thái Phi nhìn thấy bộ dạng này của mình, nên lúc trở về đã cùng Tạ Quan Lan ngồi chung một cỗ xe ngựa
Nàng xử lý các vết cào trên cổ, sau đó tháo búi tóc xuống, dùng năm ngón tay chải nhẹ búi tóc
Tạ Quan Lan nhìn nàng
Búi tóc của thiếu nữ vừa đen vừa dày, mềm mại rủ xuống bên đầu gối nàng, ngón tay nhỏ trắng của nàng xuyên qua tóc, bén nhạy nhanh nhẹn, tựa như con dao thích khách xuyên hoa qua lá
Hắn nhìn rất lâu, bỗng nhiên nói: “Rất thích Trần Ngọc Sư sao?”
Văn Tinh Lạc nghi ngờ chính mình nghe nhầm, cắn trâm vàng bên đầu nhìn hắn
Môi nàng đỏ tươi mềm mại, hoa mẫu đơn trên đầu trâm vàng vừa vặn chống đỡ bên má nàng tuyết trắng, dưới ánh hoàng hôn trong khoang xe phác họa ra một đường nét diễm lệ vũ mị, giống như là hoa đào ngày xuân gấp gáp chờ hái
Tạ Quan Lan ôn nhu kéo lên một nắm tóc đẹp của nàng
Hắn chậm rãi nâng mắt khẽ ngửi, giọng nói vừa thấp vừa trầm: “Ngươi vì hắn, cùng Văn Nguyệt Dẫn ra tay đánh nhau
Nào đó không biết, muội muội vẫn là một kẻ si tình.” Tóc đẹp của thiếu nữ mang mùi hoa đào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.