Kế Huynh Ở Vương Phủ Sủng Ta Như Bảo Bối, Ca Ca Ruột Hối Hận Rồi

Chương 8: Chương 8




Văn Tinh Lạc chăm chú nhìn chóp giày thêu hoa: “Chữ của ta không đẹp mắt, Thế tử gia viết chữ mới đẹp.”
Tạ Quan Lan: “Nhưng ta vừa mới nghe thấy ngươi nói ——”
Văn Tinh Lạc mặt không đổi sắc: “Thế tử gia thính lực kém rồi.”
Tạ Thập An thán phục nhìn nàng một cái
Nói dối trước mặt đại ca mà còn có thể mặt không đỏ tim không đập, muội muội của hắn thật đúng là một nhân tài
Tạ Quan Lan từ từ cong khóe môi: “Nói như vậy, ngươi rất hi vọng ta giúp ngươi viết bài từ chúc thọ?”
Văn Tinh Lạc đành cứng rắn giữ vẻ mặt: “Rất hi vọng.”
Tạ Quan Lan tỏ vẻ đáng tiếc: “Thế nhưng gần đây ta công việc bận rộn, e rằng không có thời gian giúp ngươi viết.”
Văn Tinh Lạc: “……”
Người này đúng là có bệnh
Rõ ràng biết nàng không định nhờ hắn viết, còn không phải muốn tự miệng mình cự tuyệt nàng một lần mới chịu bỏ qua
Thật là lòng dạ hẹp hòi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao ngày mai phải đến thư viện, Văn Tinh Lạc nhớ rõ trong học đường có vài vị tiểu thư thế gia chữ viết rất xinh đẹp, nàng dự định hỏi xem các nàng có thể giúp nàng viết một bộ từ chúc thọ hay không
Ngày hôm sau
Xe ngựa của Văn Tinh Lạc và Tạ Thập An vừa chạy đến cổng thư viện, liền nghe thấy một tràng tiếng động lớn huyên náo
Xuống xe ngựa, Tạ Thập An mỉa mai: “Văn Tinh Lạc, hắn lại là ca ca nào của ngươi?”
Kẻ gây chuyện chính là Văn Như Phong và Văn Nguyệt Dẫn
Hôm nay bọn hắn đến Bạch Hạc Thư Viện báo danh, hai người đặc biệt thay bộ y phục mới may, hăm hở đến đây, ai ngờ lại bị bộc tụng (người hầu) của thư viện ngăn ở bên ngoài
Văn Tinh Lạc đi lên phía trước: “Đại ca, tỷ tỷ.”
Văn Như Phong nhìn thấy nàng, nhất thời sáng mắt: “Ngươi đến thật đúng lúc
Mấy tên bộc tụng này cứ khăng khăng nói chúng ta không phải học sinh ở đây, không cho chúng ta vào
Ngươi mau nói rõ ràng với bọn hắn!”
Văn Nguyệt Dẫn vuốt ve giấy, bút, mực, nghiên mới mua
Xung quanh đều là học sinh xem náo nhiệt, không phải công tử nhà giàu thì cũng là tiểu thư quan gia, thỉnh thoảng thì thầm bàn tán, tựa như đang cười nhạo bọn hắn
Nàng liếc nhìn Văn Tinh Lạc đang mặc đồng phục của Bạch Hạc Thư Viện, nét mặt không được tốt
Kiếp trước nàng mới là người danh chính ngôn thuận bước vào thư viện, Văn Tinh Lạc thậm chí còn không xứng làm nha hoàn cho nàng
Thế nhưng kiếp này lại điên đảo
Nàng còn phải dựa vào Văn Tinh Lạc, mới có thể tiến vào Bạch Hạc Thư Viện
Bất quá vừa nghĩ tới ba năm nữa, cha sẽ được quan bái Nhất phẩm Thượng thư, vài vị huynh trưởng đều sẽ thành người có triển vọng lớn, còn có thể giúp nàng trở thành Thái tử phi, mà Văn Tinh Lạc chỉ có thể qua loa gả cho một tiểu lại, Văn Nguyệt Dẫn trong lòng liền không còn khó chịu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Văn Như Phong thấy Văn Tinh Lạc trầm mặc không nói, không khỏi trách móc: “Tinh Lạc, ngươi lại không chịu nói chuyện à
Trước đây đại ca dạy ngươi đối đãi rộng rãi ở bên ngoài, ngươi cũng quên sao
Ngươi nhìn tỷ tỷ ngươi xem, tự nhiên hào phóng, nhiều người yêu mến biết bao
Sao ngươi lại một chút cũng không bằng tỷ tỷ ngươi?!”
Văn Tinh Lạc cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Văn Như Phong ngẩn người: “Cái gì?”
Văn Tinh Lạc nắm chặt vạt áo, nức nở nói: “Kỳ thật tổ mẫu không có bảo các ngươi đến Bạch Hạc Thư Viện đọc sách, là ta lừa các ngươi……”
Văn Như Phong đột nhiên trợn to mắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Văn Tinh Lạc khóc không thành tiếng, sợ sệt nói: “Bởi vì đại ca cứ mãi ép ta nhường cơ hội đọc sách cho tỷ tỷ, nhưng ta trong lòng thật sự không đành lòng…… Trước đây ở nhà, tỷ tỷ có thể học tập cầm kỳ thư họa, mà ta lại chỉ có thể giặt quần áo nấu cơm cho nàng, ta thậm chí còn không được nói hết lời…… Thế nhưng đại ca, ta thật sự quá muốn tiến bộ, cho nên mới bịa ra lời nói dối
Ô ô ô xin lỗi
Xin lỗi!”
Nàng che mặt, khóc chạy vào thư viện
Văn Như Phong ngây người như khúc gỗ
Các học sinh xung quanh hồi phục lại tinh thần, không khỏi nhao nhao chỉ trỏ: “Không phải chứ
Hai người đều là muội muội, lại một người làm tiểu thư một người làm nha hoàn, người sao có thể bất công đến mức này?!”
“Theo ta, việc này thật không thể trách Văn Tinh Lạc
Làm sao tự định đoạt là quyền của nàng, nàng đâu phải thánh nhân
Ta cũng không chịu nhường cơ hội này!”
“Chính mình không có tài cán, lại còn ép buộc muội muội nhường cơ hội cho tỷ tỷ, làm sao mà có ý tốt được!”
“……”
Bốn phương tám hướng đều là lời chỉ trích
Kẻ kiếp trước vô hạn Tham Hoa Lang (người đứng thứ ba trong kỳ thi Đình) giờ đây mới chỉ là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, Văn Như Phong đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận, thẹn đến đứng không vững, vội vàng kéo Văn Nguyệt Dẫn chạy thục mạng
Cho đến khi chạy ra rất xa, hắn mới phẫn hận nói: “Văn Tinh Lạc cũng quá không biết điều!”
Văn Nguyệt Dẫn thở dốc kịch liệt, đôi mắt đỏ hoe nói: “Đều tại ta…… Nếu không phải vì ta, đại ca cũng sẽ không chịu nỗi nhục này.”
“Văn Tinh Lạc không trông cậy được, ta thấy, chuyện chúng ta đọc sách vẫn phải cầu xin mẫu thân.” Văn Như Phong nắm chặt nắm tay, “Nghe nói mẫu thân rất được Trấn Bắc Vương yêu quý, chỉ cần nàng nói vài câu tốt đẹp bên tai Vương gia, Vương gia khẳng định nguyện ý đưa chúng ta vào Bạch Hạc Thư Viện!”
Hai huynh muội tốn không ít công phu, cuối cùng mới cầu được cơ hội vào Bạch Hạc Thư Viện
Sau khi Văn Như Phong đưa Văn Nguyệt Dẫn đến lớp nữ tử, Văn Tinh Lạc đang nói chuyện với cô nương viết chữ đẹp nhất trong lớp
Cô nương kia do dự nói: “Tinh Lạc, không phải ta không muốn giúp ngươi viết bài từ chúc thọ, chỉ là chữ viết này của ta chỉ mới được coi là mắt xích trong lớp học chúng ta, nếu dùng làm thọ lễ, thì còn xa xa không đủ tinh xảo
Thục Quận thư pháp danh gia nhiều không kể xiết, chữ của ta mà đưa ra, chỉ là múa rìu qua mắt thợ, mất mặt mà thôi.”
Văn Tinh Lạc nhìn chữ của nàng
Chữ của thiếu nữ xinh xắn xinh đẹp, chỉ là so với chữ của Tạ Quan Lan nàng từng thấy qua, thật sự còn kém rất xa và quá non nớt, không thích hợp để tặng cho Thái Phi nương nương vào ngày đại thọ 60 tuổi
“Văn Tinh Lạc!” Phía sau đột nhiên truyền tới thanh âm lạnh lùng
Văn Tinh Lạc quay người nhìn lại
Văn Như Phong mặt nặng trình trịch nói: “Ngươi sẽ không phải đang chuẩn bị hạ lễ sinh nhật cho ta đấy chứ
Trước đó hai ngày ngươi trêu chọc ta và Nguyệt Dẫn như vậy, chẳng lẽ ngươi tưởng, đến sinh nhật ta còn mời ngươi sao?!”
Lúc này Văn Tinh Lạc mới nhớ tới tháng sau cũng là sinh nhật của Văn Như Phong
Kiếp trước nàng đều sẽ sớm một tháng làm hắn tỉ mỉ chuẩn bị hạ lễ, kiếp này lại quên mất
Bất quá, hình như cũng không cần thiết phải chuẩn bị
Văn Nguyệt Dẫn dịu dàng nói: “Tinh Lạc, ngươi còn không mau xin lỗi đại ca
Nếu đến lúc đó ngươi thật sự không thể tham gia sinh nhật đại ca, lại được khóc nhè.”
“Ta ——” Văn Tinh Lạc đang muốn giải thích mình là đang chuẩn bị thọ lễ cho Thái Phi Vương phủ, Văn Như Phong hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời nàng: “Cho dù nàng có khóc chết trước mặt ta, ta cũng không mềm lòng
Kẻ vì tư lợi như nàng, căn bản không xứng làm muội muội ta!”
Nói xong, tiếp tục phất tay áo rời đi
Văn Tinh Lạc nhíu mày
Lười quản hắn, nàng tiếp tục quay về chỗ ngồi ôn tập bài tập về nhà
Buổi chiều là một môn học cưỡi ngựa bắn cung mới thêm vào
Văn Tinh Lạc thay y phục cưỡi ngựa, sớm hơn hai khắc đến chuồng ngựa
Nàng muốn nhìn xem con ngựa của mình
Kiếp trước nàng không có cơ hội cưỡi ngựa, nhìn thấy tỷ tỷ cưỡi ngựa về nhà khoe khoang, không khỏi lòng sinh ngưỡng mộ, liền nài nỉ Tam ca Văn Như Lôi dạy nàng một chút
Thế nhưng Tam ca mắng nàng nông cạn
Tam ca còn nói thêm, ngựa của hắn là tọa kỵ chuyên thuộc của hắn, nàng cưỡi lên sẽ làm dơ
Thế nhưng Tam ca quên mất, ngay cả yên ngựa và bàn đạp ngựa cũng là nàng tự mình lau chùi
Văn Tinh Lạc siết chặt hai bàn tay
Kiếp này, mọi thứ đã khác biệt, nàng không cần phải bôn ba mệt mỏi vì phụ huynh, nàng có cơ hội học nhiều điều thú vị
Đi tới chuồng ngựa, nàng vừa lúc lướt qua tiểu tư (người làm) đang cho ngựa ăn
Nàng tìm thấy con ngựa của mình, đó là một con ngựa cái nhỏ toàn thân trắng như tuyết, đang cúi đầu ăn cỏ
Nàng thỏa mãn ngắm nhìn rất lâu, các cô nương cùng lớp mới từ từ đi đến
Tiểu tư dắt ngựa, đi theo sau các học sinh đến sân lớn của thư viện
Thanh âm quen thuộc ung dung truyền tới: “Ta là người được Sơn Trưởng mời đến, dạy các ngươi môn cưỡi ngựa bắn cung.”
Văn Tinh Lạc thu hồi ánh mắt từ con ngựa trắng nhỏ, lạ lùng nhìn về phía thanh niên đang cưỡi ngựa đến
Tạ Quan Lan?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.