Khai Cục Cung Nữ, Kỳ Thực Mưu Sĩ

Chương 5: Chương 5




Mười sáu hoàng tử cũng bật cười theo, hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ, trong đôi mắt đen láy tràn đầy sùng bái: “Dược Dược, ngươi hiểu thật nhiều, còn hiểu hơn cả nữ tiên sinh.” “Ngươi không cần kéo thù hận cho ta a.” Mạnh Dược hừ hừ, bầu không khí quá tốt, đều không tự xưng nô tỳ nữa
Mười sáu hoàng tử truy hỏi: “Kéo thù hận là gì?” Xem đi, trẻ con đều tò mò về những chuyện linh tinh
Mạnh Dược giải thích một hồi, mười sáu hoàng tử cảm thấy từ này hay ho thật, bèn quấn lấy Mạnh Dược nói thêm một chút
Mạnh Dược hơi khát, từ trong đĩa trái cây cầm một chùm bồ đào ăn, lấp lửng nói: “Ta mà giảng thật thì ngươi lại không thích nghe đâu, ngươi chính là Diệp Công Hảo Long.” Mười sáu hoàng tử nghi hoặc: “Diệp Công Hảo Long lại là gì?”
Chương 4 Khi bữa tối, mười sáu hoàng tử dùng xong cơm, ngồi trên tấm thảm ở chủ điện chơi vòng cửu liên, trong cái miệng nhỏ nhắn của hắn thì thầm hừ ra cái gì đó
“Sách đến đối với đi ngỗng, Túc Điểu đối với minh trùng, ba thước kiếm… Lương Đế giảng kinh Đồng Thái Tự ①…” Bài ca dao mười phần có vần luật, êm tai thuận miệng, Thuận Phi vô ý thức liền niệm theo, sau đó giật mình, bài ca dao này thoạt nghe thì bình thường, nhưng ngẫm lại, gần như đều có thể tìm ra điển tích
Trong đó, sáu chữ ngắn ngủi “Nhan Hạng Lậu, Nguyễn Cùng Đồ” đã dẫn đến Nhan Hồi và ẩn sĩ Nguyễn Tịch thời Ngụy Tấn
Thuận Phi tâm niệm chuyển động, liền đuổi những người khác ra ngoài, bên người chỉ còn lại Tôn Ma Ma
Thuận Phi ngồi xuống bên cạnh nhi tử, vuốt ve khuôn mặt nhỏ non nớt của mười sáu hoàng tử, “Hành Nhi, con biết con đang đọc cái gì không?” Mười sáu hoàng tử ngẩng đầu từ vòng cửu liên, chăm chú suy tư rồi đáp, “Một nửa một nửa
Dược Dược nói ‘Không sai biệt lắm là được, giảng nhiều quá lại không nhớ được.’ Dược Dược thật hiểu hắn!” Mười sáu hoàng tử nghiêng đầu đưa cho Mạnh Dược một nụ cười ngọt ngào
Mạnh Dược tuy không biết tiểu hài nhi ấy nghĩ gì, nhưng nàng cũng đáp lại bằng một nụ cười
Thuận Phi thấy hai người tác động qua lại lẫn nhau, trong lòng có suy đoán, nàng liền nháy mắt ra hiệu cho Tôn Ma Ma, Tôn Ma Ma chăm sóc mười sáu hoàng tử, còn Thuận Phi dẫn Mạnh Dược vào nội thất
Thuận Phi từ trong ngăn kéo gương lấy ra một cây trâm vàng, không có kiểu dáng gì đặc biệt, nên nàng nghĩ nghĩ, lại chọn thêm một đôi khuyên tai phỉ thúy, cùng nhau đưa cho Mạnh Dược
“Nương nương, đây là?” Mạnh Dược khó nén kinh ngạc
Thuận Phi khẽ nói: “Ngươi đối xử tốt với mười sáu hoàng tử, bản cung đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.” Mạnh Dược mặt mày hớn hở, quỳ xuống tạ ơn: “Nô tỳ đa tạ nương nương, nô tỳ nhất định sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc mười sáu điện hạ.” Thuận Phi rất hài lòng với phản ứng của nàng, hai người ra nội thất, mười sáu hoàng tử nghi hoặc: “Mẫu phi, người đưa Dược Dược đi đâu?” “Một chút chuyện nhỏ thôi.” Thuận Phi nói
Mạnh Dược đứng im một bên, đêm đã khuya, nàng hầu hạ mười sáu hoàng tử ngủ rồi mới mượn ánh nến yếu ớt để xem xét
Cây trâm ước chừng nặng bốn năm khắc, không có kiểu dáng gì đặc biệt, nhưng đôi khuyên tai phỉ thúy kia lại hấp dẫn sự chú ý của Mạnh Dược
Mặt dây chuyền hình giọt nước, chủng ngọc xanh màu trắng không mấy quý báu, nhưng may mắn là không có tạp chất, tiểu nữ nhi đeo vào trông rất nhẹ nhàng, thanh thoát và hoạt bát
Mạnh Dược cất kỹ đồ vật, nhắm mắt nằm ngủ
Ngày hôm sau trời chưa sáng, nàng đã dỗ dành mười sáu hoàng tử đứng dậy, hôm nay là ngày mười lăm, mười sáu hoàng tử cần theo phi nương nương cùng đi Phượng Nghi Cung thỉnh an hoàng hậu
Trên đường, cái đầu nhỏ của mười sáu hoàng tử vẫn gật gà gật gù, Thuận Phi có chút đau lòng cho hắn, nhưng quy củ thì không thể thay đổi
Đây cũng là lần đầu tiên Mạnh Dược bước vào Phượng Nghi Cung, nơi có khí phách huy hoàng, trang nghiêm túc mục, mười sáu hoàng tử cũng không khỏi giữ ý, thẳng tắp thân thể nhỏ, theo các phi tần khác đi vào
Mạnh Dược nhìn thấy hai tiểu hoàng tử bốn năm tuổi, một tiểu hoàng tử ba tuổi, và hai hoàng tử nhỏ hơn được nhũ mẫu bế
Còn công chúa nhỏ tuổi thì chỉ có hai người
Trong khi mọi người nín thở chờ đợi, hoàng hậu xuất hiện, Mạnh Dược bất động thanh sắc chui vào sau lưng người khác, nhanh chóng liếc qua hoàng hậu
Trong điện sáng ánh nến, hoàng hậu uy nghiêm, giữa hai lông mày đã có những nếp nhăn sâu, chứng tỏ nàng đã nhíu mày nhiều năm
Đó là một người khó mà chung sống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong điện, mười sáu hoàng tử cùng những hoàng tử, công chúa khác dùng giọng non nớt thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu giật giật khóe môi, miễn lễ cho bọn họ, rồi cho lui về thiên điện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mạnh Dược bước nhanh đuổi theo, trên bàn tròn bày biện phong phú các loại điểm tâm, mười bảy hoàng tử ngang ngạnh với hai cằm mũm mĩm của mình nói: “Bản điện chọn trước.” Mười sáu hoàng tử bĩu môi, hắn là huynh trưởng của mười bảy hoàng tử, mười bảy hoàng tử hẳn là phải kính trọng hắn
Mười sáu hoàng tử vừa định phản bác, chợt nghe Mạnh Dược hỏi: “Điện hạ, tại sao chúng ta lại dùng cơm trong điện của Hoàng hậu nương nương?” Những người khác cũng nhìn sang, thấy Mạnh Dược vặn vặn khăn tay, một mặt luống cuống diễn xuất vẻ không phóng khoáng, khẽ nhíu mày
Nhìn nàng, tuy mặc phục sức của đại cung nhân, nhưng lại cài một cây trâm vàng trên tóc và đeo đôi khuyên tai phỉ thúy, trông có vẻ không hợp mắt
Các hoàng tử, công chúa còn nhỏ tuổi, chưa hiểu rõ
Nhưng các ma ma và cung nhân bên cạnh các hoàng tử, công chúa thì lại suy nghĩ nhiều
Thuận Phi lại tìm cho nhi tử của mình một đại cung nhân như vậy
Mười sáu hoàng tử không biết người bên ngoài nghĩ gì, hắn cho rằng Mạnh Dược sợ hãi, kỳ thật hắn cũng sợ, dù đã đến Phượng Nghi Cung thỉnh an không ít lần, nhưng mười sáu hoàng tử vẫn còn rụt rè
Cho nên hắn cảm thấy Mạnh Dược sợ hãi là chuyện hết sức bình thường
Hắn nắm chặt tay Mạnh Dược, nhẹ nhàng vỗ vỗ, dỗ dành nói: “Mẫu hậu khoan hậu nhân từ, đau lòng chúng ta
Yên tâm đi, sẽ không làm hỏng quy củ đâu.” Mười sáu hoàng tử cảm thấy mấy lời mình nói đặc biệt hay, trước đây mẫu phi cũng nói với hắn như vậy
Có Mạnh Dược quấy rầy một cái, bầu không khí giằng co vừa rồi liền tan biến
Chỉ là đến lúc này, các Nương Nương trong cung đều biết Thuận Phi đã đổi cho nhi tử của mình một đại cung nhân chẳng ra gì
Hoàng hậu khẩy khẩy bã trà: “Thuận Phi xem mười sáu hoàng tử như châu như bảo, làm sao lại hồ đồ như vậy?” Ô Thung hạ giọng nói: “Bẩm nương nương, nô tỳ không rõ ý định của Thuận Phi nương nương
Nhưng khi ở trong điện, mười sáu hoàng tử rất thân cận với Duyệt Nhi, hắn là một chủ tử, vậy mà lại dỗ dành cung nhân của mình.” Hoàng hậu như có điều suy nghĩ, thuộc hạ báo cáo vào giờ Ngọ đã chứng thực lời thoái thác của Ô Thung
Mười sáu hoàng tử rất mực yêu thích Duyệt Nhi
Hoàng hậu lặng im, hồi lâu sau trong điện truyền đến một tiếng cười khẽ: “Mười sáu thì lại biết cách lấy làm vui vẻ hơn các ca ca của hắn.” Mười sáu hoàng tử tò mò về khuyên tai của Mạnh Dược, chính xác hơn là hắn tò mò về lỗ tai của Mạnh Dược
“Ngươi xỏ lỗ tai khi nào?” “Bảy tuổi.” Mạnh Dược sờ lên lỗ tai của mình: “Nghe nói là để giữ lại hài tử.” “Chắc chắn đau lắm đi.” Mười sáu hoàng tử đau lòng, phồng má nhỏ lên, thổi “hô hô” vào Mạnh Dược: “Đau đau bay mất!” Mạnh Dược cười nói: “Điện hạ ‘hô hô’ thật hữu dụng, nô tỳ không hề đau chút nào.” Mười sáu hoàng tử càng thổi càng hăng, không đầy một lát đã choáng váng, hoa mắt, ngồi không vững
Mạnh Dược đỡ lấy hắn, dẫn hắn từ từ hít vào thở ra
Mười sáu hoàng tử nằm vật vã trong lòng Mạnh Dược, một mặt yếu ớt nói: “Dược Dược, ta có phải bị bệnh rồi không?” Khóe miệng Mạnh Dược khẽ giật giật
Mạnh Dược: “Không có, điện hạ suy nghĩ nhiều rồi.” “Thế nhưng ta vừa nãy suýt ngất xỉu
Giờ trên người cũng không còn chút sức lực nào.” Giọng mười sáu hoàng tử càng lúc càng nhẹ
Mạnh Dược vuốt nhẹ lưng nhỏ của mười sáu hoàng tử, tay khẽ dừng lại, “Phải làm thế nào, điện hạ mới có thể khá hơn một chút?” “Ta còn muốn nghe chuyện thiên nga nữa.” Mười sáu hoàng tử hùng hồn nói, nói xong liền phát hiện mình đã lộ tẩy, hắn rủ mắt tránh đi ánh mắt của Mạnh Dược, giọng thật thấp: “Làm như vậy ta mới có thể khá hơn một chút.” Mặc dù sớm đã đoán trước, nhưng Mạnh Dược vẫn bật cười vì mười sáu hoàng tử, quá biết cách được đằng chân lân đằng đầu
Nàng lục lọi trong trí nhớ một phen, “Vậy thì giảng chuyện Hồ Thiên Nga.” Mạnh Dược cân nhắc đến sức chịu đựng của trẻ con, bèn đổi nhân vật chính nam nữ thành những người bạn tốt, cuối cùng đánh bại phù thủy, đón lấy kết thúc viên mãn
Mười sáu hoàng tử nghe say sưa ngon lành, quơ tay Mạnh Dược: “Nói lại một cái, nói lại một cái.” Mạnh Dược hừ hừ: “Cái cuối cùng a.” Mười sáu hoàng tử: “Ân ân ân.” Mạnh Dược giảng Thiên Nga Hoang Dã, mười sáu hoàng tử khi thì há hốc miệng nhỏ, khi thì đau lòng, khi thì ấm ức, nghe nói sau cùng là kết cục vui vẻ, mười sáu hoàng tử thốt lên từ đáy lòng: “Muội muội quá khó khăn.” Mạnh Dược thừa cơ nói: “Cho nên điện hạ, có đôi khi nhịn một chút, là vì một tương lai tốt đẹp hơn.” Mười sáu hoàng tử nửa hiểu nửa không
Mạnh Dược nắm tay mười sáu hoàng tử đi lại trong điện, hạ giọng: “Mười bảy hoàng tử cấp trên có hai người ca ca ruột thịt cùng mẹ, mẫu phi là Thục Quý Phi, gia tộc bên mẹ thế lực lớn, những lúc không cần thiết, không cần đối đầu với hắn.” Mười sáu hoàng tử không mấy vui vẻ, Dược Dược sao lại không cùng phe với hắn
“Bất quá…” Mạnh Dược lời nói xoay chuyển, mười sáu hoàng tử ngẩng đầu, bị Mạnh Dược chạm nhẹ vào trán: “Lúc khi tối hậu trọng yếu, vẫn là có thể dùng trí.” Kẻ lỗ mãng không làm được, kẻ hèn nhát càng không làm được
Bọn hắn đi tới kệ bác cổ làm từ gỗ toan chi màu đỏ, Mạnh Dược cúi thân mở ra ngăn tủ, tại lúc mười sáu hoàng tử không biết rõ tình hình, vậy mà lại có thêm rất nhiều sách
Mạnh Dược rút ra một bản Chiến Quốc Sách: “Văn tự gánh chịu tư tưởng, một quyển sách tương đương với điện hạ mới quen một vị học giả, điện hạ không hiểu, nghi ngờ, cuối cùng sẽ có một ngày, sẽ ở trong sách tìm tới đáp án.” “Lại là câu nói này.” Mười sáu hoàng tử lẩm bẩm, nhưng hắn vẫn thành thật tiếp nhận sách, lật ra nhìn qua, lại tranh thủ thời gian khép lại
Chữ nghĩa thâm sâu này, thật khiến người ta buồn ngủ quá đi mất
Mạnh Dược đem giá sách khép lại, nắm tay nhỏ của mười sáu hoàng tử, nói thẳng với hắn: “Nếu điện hạ một mình ở Phượng Nghi Cung mà đối đầu với mười bảy hoàng tử thì cũng đành, nhưng Thuận Phi nương nương cũng ở đó thì lại khác.” “Hoàng hậu tọa sơn quan hổ đấu, vui vẻ nhìn Thục Quý Phi cùng Thuận Phi nương nương tranh chấp, Thuận Phi nương nương nhất định sẽ chịu thiệt.” Đến lúc đó sẽ có cảnh mẫu phi bị phạt, tất nhiên sẽ để lại bóng ma khổng lồ cho mười sáu hoàng tử
Mười sáu hoàng tử trầm mặc, việc quan hệ mẫu phi, hắn nho nhỏ đầu cuối cùng cũng linh hoạt hơn chút, sau đó hắn hỏi: “Tại thiên điện Phượng Nghi Cung lúc đó, Dược Dược cố ý nói chuyện với ta phải không?” “Điện hạ thật thông minh
Có điện hạ thông minh như vậy bảo hộ Thuận Phi nương nương, Thuận Phi nương nương cũng không còn sợ nữa.” Mạnh Dược chỉ bằng ba câu nói đã dỗ cho mười sáu hoàng tử trở nên tích cực, phấn chấn hẳn lên
Hắn nắm tay lại, dứt khoát nói: “Bản điện rất thông minh, chẳng những có thể bảo hộ mẫu phi, sẽ còn bảo hộ Dược Dược cùng người Xuân Hòa Cung.” Hắn nhìn về phía thư tịch trên bàn, vẻ phấn chấn trên khuôn mặt nhỏ nhắn bị thay thế bằng sự xoắn xuýt, sau đó lại trở nên kiên định
Mười sáu hoàng tử đọc sách, Mạnh Dược sai người thêm vào hai khối băng, nàng đem cửa sổ khép lại, ánh mắt đảo qua ngoài cửa sổ lá rụng, có một lát buồn man mác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.