Khai Quốc Công Tặc

Chương 175: Đằng Uyên




Chương 175: Vấn đỉnh (41)
Tới lúc này, không cần liên lạc với Ngũ Thiên Tích, Thạch Toản cũng biết rõ chính mình nên làm cái gì rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ba trăm người tạo thành Mạch Đao Đội có thể tách Lý Gia Quân đã lên bờ ra, lại không rảnh giết sạch bọn họ, cũng không rảnh hủy diệt cầu nổi
Mà dưới trướng mình am hiểu nhất chính là đánh trận chiến thuận gió:
- Toàn bộ áp đi lên cho lão tử, đem họ Sài chém vào trong khe
Bỏ lại dùi trống, y giơ cao trường đao:
- Đại soái có lệnh, toàn quân áp lên
Nhóm thân binh đã sớm không thể chờ đợi lập tức xé cổ họng, đem đạo quân lệnh này cùng với tiếng kèn truyền khắp toàn bộ bờ bắc
- Đại soái có lệnh, toàn quân áp lên
- Đại soái có lệnh, đem họ Sài chém vào trong khe đi
"Ô ô ô, ô ô ô ô ô
"Đông đông đông, đông đông đông
Tiếng hò hét, tiếng kèn, tiếng trống trận, đốt cháy nhiệt huyết đang sôi trào của mỗi người
Cùng với tiếng trống ầm ĩ, Thạch Gia Quân quơ lấy binh khí, dưới làn vũ tiễn, mạo hiểm vọt tới hướng bờ sông có sĩ tốt Lý gia, giơ tay chém xuống, chém cho đối phương người ngã ngựa đổ
Toàn bộ bờ bắc chiến trường nhất thời trở nên hỗn loạn
Vào lúc Mạch Đao Đội đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi công kích đến, mỗi lần Lý Gia Quân gấp gáp kết thành trận phòng ngự lại bị đánh vỡ tung
Rất nhiều tướng sĩ sợ vỡ mật, quay đầu chạy giữa dòng sông lạnh như băng
Mà sáu tòa cầu nổi đã thông suốt, còn có rất nhiều rất nhiều sĩ tốt Lý gia càng không ngừng lao về phía bờ, mắt đỏ ngầu, giống như bầy sói vây quanh Mạch Đao Đội
Hận không thể lập tức từ trên người Mạch Đao Đội gặm xuống một miếng thịt
Thạch Gia Quân vừa nhập chiến trường, lập tức đánh về phía đầu cầu nổi, cùng với Lý Gia Quân ở sáu tòa đầu cầu rộng cả trượng giết đến ngươi chết ta sống
Diện tiếp xúc giữa song phương địch ta hẹp như vậy nên không thể hình thành hữu hiệu tổ chức, thường thường là hàng trước ngã xuống, hàng xếp sau bổ vị, hoàn toàn dựa vào dũng lực cá nhân mà cứng rắn chống lại
Thậm chí song phương địch ta ở trên cầu còn cài như răng lược, từng chút xông đến gần phía trước, ngoại trừ phía sau lưng còn là người mình, phía trước, bên phải, bên trái liền thành quân địch hết
Loại tình huống hỗn loạn trong ngươi có ta, trong ta có ngươi này, khiến nhóm cung tiễn thủ và nỏ thủ khó phát huy tác dụng nhất, bưng cung nỏ nhắm vào hơn nửa ngày, nhưng không cách nào cam đoan không ngộ thương đồng chí nhà mình
Mà những người bị Mạch Đao Trận dọa cho vỡ mật gần chết tháo chạy tới giữa sông kia, rất nhanh lại xông tới trước người đám cung nỏ thủ, khiến đội ngũ cung nỏ thủ vốn đã không hề chỉnh tề vỡ nát hẳn
Lúc này, nhóm đao thủ vừa mới xông lên để bảo hộ cung nỏ thủ, cũng chỉ đành phải tạm thời đảm đương một hồi đốc chiến
Khi Đoàn Chí Đạt thét ra lệnh, giơ tay chém xuống, khiến nhóm quân tan vỡ do Chiêu Vũ Lang Tướng Dương Hoài cầm đầu bị giết hai mươi mấy người
Đám quân tốt tan vỡ bị tiếng đao rơi máu chảy làm tỉnh lại, kêu thảm một tiếng lại lần nữa lao vọt đến
Bọn họ không tiến vào trong nước nữa, sau đó ra khỏi nước, một lần nữa đi bước một tới chỗ sông đã tràn màu đỏ máu, từng bước nặng nề đi lên, lại lần nữa cùng với kẻ thù hoặc người một nhà trên bờ quấy thành một đoàn
Đứng ở bờ Nam dòng sông máu, Tả Dực Vệ Đại Tướng quân Sài Thiệu sắc mặt xanh mét, vài lần giơ đao cầm trong tay lên, lại chậm rãi buông xuống
Tình trạng trận đánh như thế, còn làm việc vô bổ làm gì
Lúc trước, kế hoạch của y là hy sinh một chút vượt qua sông, đi trước một bước ngăn chặn đường lui của Đậu Kiến Đức, giờ hoàn toàn thất bại
Mặc dù đến lúc này, vẫn không hạ được quyết tâm đem toàn quân áp lên, không tiếc bất luận giá nào cũng phải trả tiêu diệt quân địch bờ bên kia
Tả Dực Vệ tích góp chút của cải ấy không dễ dàng, một loạt mà qua sông xông lên, bằng ưu thế nhân số có khả năng bắt được đối phương
Nhưng một hồi đánh xong rồi, Tả Dực Vệ cũng liền tan hoàn toàn
Binh đi nơi nào bổ xung
Bước tiếp theo nên hành động như thế nào
Có thể ngăn chặn Đậu Kiến Đức hay không
Có thể bị người mượn cơ hội nuốt mất hay không
Đều rất thành vấn đề
Dựa theo lẽ thường, Bác Lăng Quân và U Châu quân hẳn là đã đuổi giết tới Đậu Kiến Đức rồi, bọn họ mang đều là kỵ binh
Dù Đậu Kiến Đức lui hướng về phía Đông, ít nhất Bác Lăng Quân và U Châu quân đã phái đội quân tiền tiêu tới tiếp ứng rồi
Nhưng hiện tại, Bác Lăng Quân ở đâu
U Châu quân ở đâu, bọn họ vì sao không cứ bất tin tức gì
Cũng khó trách Sài Thiệu bó tay bó chân
Lúc trước y chính là một thân gia bạc triệu, sau lưng còn có một tòa kim sơn
Xưa nay không cần lên núi đào vàng, tiêu tiền như rác
Nhưng hiện tại đột nhiên phát hiện Kim Sơn sau lưng biến thành đống phân, mặc dù trong tay còn nắm tuyệt bút của cải, cũng sẽ trở nên keo kiệt hơn so với một thổ tài chủ ở nông thôn
- Đại tướng quân, mạt tướng nguyện ý mang kỵ binh vu hồi qua sông, rửa sạch hổ thẹn trước đó
Thấy huynh đệ nhà mình ở bờ bên kia bị quân địch áp chế, mà chủ tướng đại nhân lại chậm chạp không đưa ra bất luận điều chỉnh chiến thuật nào, Định Viễn Tướng Quân Trần Lương Thành vừa mới được Sài Thiệu đề bạt tiến lên trước, khom người chờ lệnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Lúc trước có huynh đệ lội bộ, kiễng chân lên, nước chỉ chạm cằm thôi
Mạt tướng mang theo kỵ binh từ đằng xa lướt qua, đoán rằng kẻ cắp cũng không rảnh chia ra để ngăn đón
E sợ Sài Thiệu không đáp ứng, Trần Lương Thành tiếp tục bổ sung
- Ừ, kế hay
Tuy nhiên, ngươi chờ một chút
Sài Thiệu nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, phất tay mệnh lệnh đối phương an tâm chớ nóng vội
Chia thành nhiều nhóm qua sông, khiến quân địch bờ bên kia không rảnh chú ý, chiêu số này từ đêm qua y đã nghĩ quá
Nhưng, sau khi các bộ phận qua sông lại như thế nào thống nhất hành động
Dựa vào cờ chiến và kèn có thể điều hành khiến quân tốt qua sông phối hợp hay không
Y không có bất kỳ nắm chắc nào
Mà nếu chẳng may tướng địch bằng bất cứ giá nào, bất kể chính mình chia thành mấy đoàn đi qua sông, họ sẽ quấn lấy một đường đánh tới, các lộ huynh đệ có kịp trợ giúp cho nhau hay không, cũng rất khó cam đoan
Cùng với phiêu lưu mạo hiểm để cho người khác đem mấy đầu ngón tay mình lần lượt tách ra, còn không bằng đem đội ngũ nắm thành một nắm tay
Ít nhất tổn thất trước mắt mình cũng có thể thấy được, cũng có thể kịp thời suy xét ứng đối
- Đại tướng quân, các huynh đệ bị Mạch Đao Đội giết rất thảm rồi
Nghe ra ý tứ hàm súc trong lời Sài Thiệu nói, Trần Lương Thành lại tiến về phía trước nửa bước, mắt đỏ hồng nhấn mạnh
Sài Thiệu ghét nhất chính là bị người khác khoa tay múa chân trước mặt mình, lông mi hướng về phía trước giật giật, đang định dằn mặt Trần Lương Thành
Đột nhiên nhớ tới Đoàn Chí Đạt nhắc nhở, y lại không thể không nhịn xuống cỗ lửa giận vô danh này, hung hăng trừng mắt liếc nhìn đối phương một cái, sau đó mở miệng bổ sung:
- Gấp gáp cái gì, chút định lực như vậy đều không có, như thế nào làm tướng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi có thể bảo đảm quân địch bờ bên kia chỉ có ít người như vậy sao
Cờ hiệu của Trình tặc ở nơi nào
Hắn có thể hay không lại tụ lực mà đợi, chờ đúng lúc chúng ta qua được một nửa thì đánh
An tâm một chút chớ vội, thời điểm nên dùng đến ngươi, tự ta sẽ cho ngươi cơ hội kiến công lập nghiệp
- Vâng, mạt tướng biết sai rồi
Tạ đại tướng quân chỉ điểm
Trần Lương Thành bị hỏi vậy nghẹn họng nhìn trân trối, đành phải khom người nhận sai
Bị gã quấy như vậy, Sài Thiệu cũng không khỏi không thu ánh mắt trở về từ chỗ chiến đấu kịch liệt nhất
Cau mày nhìn xung quanh một vòng, y trầm giọng hỏi:
- Thám báo đâu
Có báo cáo mới nhất hay không, xung quanh có động tĩnh dị thường hay không
- Chưa
Gia tướng theo sát ở bên cạnh y, Sài Hưng lắc lắc đầu, thấp giọng đáp lại
- Ừ
Sài Thiệu cau mày hừ lạnh
Lời nói mới rồi mặc dù là vì có lệ đối với Trần Lương Thành, nhưng đồng thời cũng khiến y ý thức được một nguy hiểm tiềm tàng
Cờ hiệu của Trình Danh Chấn từ khi bắt đầu chiến đấu đến hiện tại vẫn không có xuất hiện, hắn chạy đi đâu
Còn chưa kịp nghĩ lại, ngay lúc đó, xa xa mơ hồ truyền đến một tiếng kèn rất nhỏ
- Chạy mau đi xem một chút, có phải thám báo phát hiện tình huống gì rồi hay không
Sắc mặt Sài Thiệu lập tức trở nên trắng bệch, gầm thét ra lệnh cho thân tín bên cạnh mình
Không đợi thân tín đáp lại, một tiếng kèn khác theo sau truyền tới, gần thêm, cũng càng rõ ràng."Ô ô ô ô ô —— "
- Thám báo đã trở lại
Sài Hưng lớn tiếng nhắc nhở:
- Phía xa giống như có bụi mù
- Cần ngươi nói, nhanh đi tiếp ứng thám báo, mụ nội nó chứ, thổi sừng cũng không thổi rõ ràng chút
Bình thường đều dạy bảo các ngươi ra sao
Sài Thiệu đẩy Sài Hưng ra, ba bước hai bước chạy quay về phía bờ sông
Tới đây, y nhìn càng thêm rõ ràng, đích thật là thám báo, thám báo chính mình phái đi ra cảnh giới ở bên ngoài đại quân mười dặm, chỉ trở về hai ba người, người người mang thương, vừa giục ngựa chạy vội, vừa liều chết địa thổi tù và lên
"Ô ô ô ô ô ô, ô ô ô..
"Ô ô ô ô ô ô, ô ô ô..
"Ô ô ô ô ô ô, ô ô ô..
- Địch tập kích, tất cả đều là kỵ binh, nhân số rất nhiều, không thể đếm rõ
Tiếng kèn càng ngày càng gần, Sài Thiệu phân tích ra nội dung mình cần
Trình Danh Chấn rốt cục xuất hiện, không phải ở bờ bên kia, mà là ở phía sau y, cũng may y không đem tất cả huynh đệ phái hết qua sông
Trên bãi sông cả đội sĩ tốt Lý gia đang chờ phân phó khác cũng nghe thấy tiếng kèn cảnh báo
Chẳng quan tâm tiếp tục trợ giúp đồng chí nhà mình qua sông, mà nhất tề xoay người lại, đưa ánh mắt chuyển về hướng Sài Đại tướng quân
Đang lúc mọi người chờ mong, Sài Thiệu nhấc giáo dài lên, xoay người nhảy lên ngựa:
- Cả đội nghênh chiến, bộ tốt kết phương trận, kỵ binh bảo vệ cánh
Đoàn Chí Đạt, dẫn dắt huynh đệ đã lên cầu che lại mặt cầu, đợi giết tan địch xâm phạm, lão tử tới tiếp ứng ngươi
- Cả đội nghênh chiến
Cả đội nghênh chiến
Tiếng la liên tiếp, luống cuống trong mơ hồ ẩn ẩn một tia khủng hoảng
Kỵ binh, không ngờ tất cả tới đều là kỵ binh, bộ phận cảnh giới nghĩ cách cảnh báo, bụi mù cuồn cuộn phía sau, hướng bờ sông tiến tới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.