Ký Như Vân không khỏi khẩn trương lên Ngày thường thúc giục thì thúc giục, thế nhưng lúc này, còn hơi căng thẳng và kích động [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ngược lại thì Tần Hiếu Uyên chỉ thản nhiên cười, ông nhìn ra Trần Thương hơi khẩn trương, cầm ấm trà rót cho anh một chén:
- Uống trà trước đã, từ từ nói, thời gian rất nhiều Trần Thương cười nói:
- Cảm ơn chú ạ Một chén trà vào bụng, Trần Thương cũng thong thả hơn mấy phần Hôm nay Trần Thương có thể đến, Tần Hiếu Uyên rất vui vẻ Ý đồ của Trần Thương khi đến nhà, ông cũng hình dung được bảy tám phần Sau một lúc lâu, Trần Thương chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói:
- Chú, dì
- Hôm nay tới nhà, thật ra cháu.. Hơi khẩn trương, thế nhưng khi ngồi ở chỗ này, cháu cảm giác rất kiên định, có mấy lời muốn nói với hai người - Từ lúc cháu tốt nghiệp đại học đến nay, đi làm ở bệnh viện tư nhân Minh Thành, khi đó, giấc mơ của cháu là kiếm tiền, thế nhưng sau đó, cháu phát hiện đó không phải nơi mà cháu nên ở, ở nơi đó so với ước mơ của cháu chênh lệch rất nhiều, trời xui đất khiến, cháu tới ở khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện làm cộng tác viên - Bắt đầu từ khi đó, mỗi tháng cháu kiếm được 2200 tiền lương, cháu rất thỏa mãn, bởi vì ở đây, cháu phát hiện giá trị làm bác sĩ của mình, tại đây cháu cũng được quen biết Tần Duyệt - Cô ấy thông minh, đáng yêu, tốt nghiệp trường danh giá, trình độ rất cao, hiểu biết rất nhiều, bắt đầu từ lúc đó, cháu đã cảm thấy cô gái này thật đẹp, rất là lợi hại, cháu đã suy nghĩ, nếu cháu có thể cưới cô ấy, cháu sẽ có bao nhiêu may mắn, cháu chắc chắn sẽ nâng niu cô ấy ở trong lòng bàn tay, để mỗi ngày cô ấy đều thật vui vẻ
- Thế nhưng cháu cũng biết, điều kiện gia đình cháu và Duyệt Duyệt có một chút khoảng cách, thế là cháu cố gắng rèn luyện bản thân, chứng minh bản thân, cháu muốn mình có thể xứng với Duyệt Duyệt - Cháu đến nói thứ này không phải muốn nói hiện tại cháu đã thành công, lợi hại, cháu đã xứng với Duyệt Duyệt - Chẳng qua là cháu muốn nói cho chú dì biết, mặc dù cháu và Duyệt Duyệt ở bên nhau mới chỉ được mấy tháng, thế nhưng cháu đã dùng ba năm quen biết cô ấy, đi tìm hiểu cô ấy, biết cô ấy thích hoa quả trà sữa, thích ăn lẩu cay, biết rõ cô ấy.. - Hiện tại cháu thấy hình như đã thay đổi rất nhiều, trở thành chủ nhiệm khoa, cầm những cúp quán quân này trong tay, nhưng chú dì à, cháu tới từ miền quê xa xôi, cháu cũng biết đây mọi thứ không dễ kiếm, cháu càng hiểu thế sự vô thường, cháu cảm thấy bản thân đã trải qua nhiều gian khổ, sống qua cảnh nghèo khó cũng không có gì không tốt, đây là ưu thế của cháu - Thật ra.. Đứa trẻ nhà nghèo cũng có chỗ tốt, khổ từ nhỏ nên khi lớn không già mồm, có thể chịu được cực khổ, sau này việc trong nhà để cháu làm, gạo để cháu gánh, cơm thừa để cháu ăn, đồ điện trong nhà hỏng cháu có thể sửa
- Duyệt Duyệt gả cho cháu, cháu chắc chắn sẽ không để cho cô ấy phải chịu khổ, cháu sẽ gánh hết những gian khổ, cháu sẽ dành hết những thứ tốt nhất cho cô ấy - Sau đó bất luận là thời gian khổ cực, hay là hạnh phúc ngọt ngào, cháu đều sẽ đối tốt với cô ấy Nói đến đây, Trần Thương đứng dậy, khom người cúi thật sâu:
- Vì lẽ đó.. Chú dì, cháu hi vọng hai vị trưởng bối có thể yên tâm gả Duyệt Duyệt cho cháu
Ký Như Vân nghe Trần Thương nói như vậy, bất đắc dĩ quay đầu sang chỗ khác, lau nước mắt Mà Tần Hiếu Uyên thì hít sâu một hơi, nhìn mắt Trần Thương, bên trong viết đầy kiên nghị chân thành …
…
Trong phòng trực ban, Tần Duyệt nghe Trần Thương nói như vậy với ba mẹ mình thì bất tri bất giác nước mắt đã chảy đầy mặt Trần Thương là người hơi chủ nghĩa của người đàn ông trưởng thành, khi ở bên cô, những khổ cực hay chuyện không tốt gì đó từ trước đến nay anh cũng không nói với mình Mỗi ngày ở bên nhau chính là đùa cho cô vui vẻ Thế nhưng Tần Duyệt biết rõ, Trần Thương cho tới hôm nay đều trải qua rất không dễ dàng, đều là anh cực khổ tranh thủ được Nghe Trần Thương nói những điều ước thề kia, Tần Duyệt đau lòng rơi lệ Cầm điện thoại, yên lặng soạn một tin nhắn:
- Đồ đần, em không cần anh phải ăn cơm thừa, em cũng không muốn anh chịu khổ, sau này lỡ chúng ta không có tiền, em sẽ đi làm việc nuôi anh.. Thế nhưng sau khi soạn xong lại xóa hết đi Nghe Trần Thương hứa hẹn với ba mẹ mình, mặc dù mỗi một câu rất bình thản, nhưng ở trong tai Tần Duyệt lại rất chân thực [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Anh hiểu về cô đến từng chi tiết nhỏ, ăn cà chua sẽ tự rửa sạch sẽ cho mình, uống trà sữa sẽ mua cho mình khẩu vị ưa thích nhất.. Mỗi một chi tiết nhỏ trong cuộc sống, hoá ra Trần Thương đều hiểu cô Nghĩ tới đây, Tần Duyệt cảm giác được mình đã là người hạnh phúc nhất trên thế giới này .. .. Lúc này, Tần Hiếu Uyên hít sâu một hơi, nhìn Trần Thương, cũng ăn ngay nói thật - Tiểu Trần, đời chú chỉ có một bảo bối quan trọng nhất, chính là Duyệt Duyệt, vì vậy cháu cũng chắc chắn phải xem Duyệt Duyệt như bảo bối cả đời này [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] - Gia đình bình thường khi nhờ vả, đều là nhà gái nói với nhà trai, nhưng chú tuyệt đối sẽ không nói vậy với cháu, bởi vì cho dù hai đứa có kết hôn, Duyệt Duyệt cũng là bảo bối quý giá của chú Tần Hiếu Uyên hơi xúc động, mượn việc uống trà lén lau đi nước mắt:
- Chú sẽ không nói đạo lý, giữa vợ chồng thì làm gì lại không có mâu thuẫn - Nhưng mà.. Cháu có thể khiến con bé rơi lệ, có thể khiến nó tức giận, những cái tranh chấp nhỏ giữa hai vợ chồng chú đều không thèm để ý
- Thế nhưng đừng làm ra chuyện gì khiến Duyệt Duyệt bị tổn thương, chỉ có chuyện này chú hi vọng cháu sẽ không
Tần Hiếu Uyên thở dài:
- Chúng ta đều đã già, có thể quản hai đứa một ngày thì một ngày, sau này không quản được, chú cũng không có cách nào quản - Chú tin tưởng cách làm người của cháu, chú cũng tin tưởng ánh mắt của Duyệt Duyệt - Thật ra, hôm nay giây phút cháu vào cửa nhà này, chú đã biết tại sao cháu lại muốn tới - Chuyện này, chú làm chủ, chú đồng ý cháu
Lúc này, Tần Duyệt nghe ba mình nói như vậy, lại một trận rơi lệ, không ngờ tính tình ba như vậy mà lại có thể nói lời tâm trạng đến thế Có thể nếu như không phải là bởi vì không tắt điện thoại, những lời này, cả đời Tần Duyệt cũng không có cơ hội được nghe Lúc này, Tần Hiếu Uyên tiếp tục nói:
- Đương nhiên, chú đồng ý thì đồng ý, nhưng chỉ cần Duyệt Duyệt nguyện ý, thân làm cha, khẳng định sẽ không từ chối Tần Duyệt đã sớm không thể chờ đợi, ngồi ở trong phòng trực ban, khóc đến từa lưa nước mắt nước mũi, vội vàng nói:
- Con nguyện ý Con nguyện ý
Đáng tiếc.. Không có ai nghe thấy Khi ấy Ký Như Vân đang lau nước mắt, ông Tần thì tâm sự cùng Trần Thương Nghe thấy Tần Hiếu Uyên đồng ý, Trần Thương nhất thời vui mừng - Cám ơn chú Cám ơn dì
Tần Hiếu Uyên nhìn Ký Như Vân, bất đắc dĩ nói:
- Bà cũng nói vài lời đi Ký Như Vân hít mũi một cái:
- Tiểu Trần, dì cũng ăn ngay nói thật - Dì chưa từng ghét bỏ cháu là con nhà nghèo hay là cái gì, dì cũng không thèm để ý cháu có nghèo hay không - Duyệt Duyệt thường xuyên nhắc tới cháu với dì, thường xuyên nói cháu thế này, nói cháu thế kia, dì là người từng trải, đều hiểu, thật ra Duyệt Duyệt cũng rất thích cháu, đã sớm thích cháu.. - Bây giờ cháu cũng không tệ, có thể kiếm tiền, cũng có công việc ổn định - Nhưng mà dĩ cũng nói thẳng, dù cháu không có tiền, không có nhà, không có xe, chỉ cần đối tốt với Duyệt Duyệt, dì cũng sẽ đồng ý cháu