Khí Vũ Trụ

Chương 141: Đồ tốt




“Lục vương tử, có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi.” Lam Tiểu Bố không hề suy nghĩ tới chuyện sẽ đưa đồ mà mình lấy được cho Thái Mạt Trường, hoặc cũng bởi vì túi đeo sau lưng của hắn chỉ có một chút dược liệu mà thôi
“Mời Úy Lam cứ nói.” Thật ra Thái Mạt Trường không dám tỏ thái độ với Lam Tiểu Bố, ngay cả Tiệt Thạch của Lâm Nguyên Tang mà Lam Tiểu Bố cũng dám lừa gạt thì sao có thể để ý tới một vương tử nho nhỏ của tinh cầu văn minh khoa học kỹ thuật cấp hai được
Ở trong mắt Thái Mạt Trường, tất cả Tiệt Thạch mà Lam Tiểu Bố thắng được đều do lừa gạt mà có
Đánh cược ba mươi sáu điểm, chỉ một ván thắng tất cả Tiệt Thạch, không phải lừa người thì là gì
Lam Tiểu Bố hạ thấp giọng nói: “Lục vương tử, ta nghe nói bên trong tinh cầu Ngọc Khải có Tiệt Thạch, tại sao cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng thấy một viên nào cả?”
“Ngươi không mua bản đồ sao?” Thái Mạt Trường kinh ngạc nhìn Lam Tiểu Bố
“Bản đồ gì?” Lần này tới phiên Lam Tiểu Bố kinh ngạc hỏi lại
Thái Mạt Trường giải thích: “Một vài nhân công còn ở lại quảng trường bán một số đồ cần thiết, trong đó có bán bản đồ khu vực khai thác trên tinh cầu Ngọc Khải
Bên trong bản đồ này có cả nơi tạo ra Tiệt Thạch, mặc dù những nơi đó đã bị mọi người tìm nhiều lần nhưng không phải lần nào cũng lấy hết được.”
Lam Tiểu Bố ngẩn người, lúc này hắn mới nhớ tới chuyện Mạt Tây Á đi tìm mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ban đầu khi vừa tới quảng trường, Mạt Tây Á đã muốn kéo hắn đi mua một ít vật phẩm để chuẩn bị tiến vào tinh cầu Ngọc Khải, hắn cho rằng Mạt Tây Á muốn làm chuyện khác, cộng thêm lo lắng có thêm phiền phức nên đã không đi
Bây giờ xem ra hắn đã nghĩ sai rồi, Mạt Tây Á thực sự mang hắn đi mua đồ
“Ngươi có bản đồ hay không, có thể cho ta mượn một tí được chứ?” Lam Tiểu Bố hỏi
Thái Mạt Trường đưa một miếng Thạch Anh cho Lam tiểu Bố nói: “Ta không cần dùng tới bản đồ nên cho ngươi luôn cũng được, nhưng bây giờ ngươi đi thì không kịp đâu
Căn cứ theo thời gian đã vào nơi này, hẳn chỉ còn mười ngày nữa là cửa tinh cầu Ngọc Khải sẽ đsong kín
Mà địa phương có Tiệt Thạch gần nhất cũng phải đi mất năm sáu ngày, mà đó còn là dùng phi hành khó để đi
Hơn nữa thời gian trở về ta sợ ngươi sẽ không đi kịp
Hơn nữa Tiệt Thạch cắm rất sâu, muốn đào lên cũng tốn kha khá công sức.”
Không thể không nói, phán đoán về thời gian của Thái Mạt Trường rất chính xác, dựa theo tốc độ mà Lam Tiểu Bố thấy của đám sương mù dày đặc kia, khi chúng vượt qua được biển trên tinh cầu Ngọc Khải rồi tới nơi này sẽ không quá chín ngày
Lam Tiểu Bố nhận lấy bản đồ, nói cảm ơn một tiếng, sau đó mang theo Cổ Đạo mau chóng rời đi
Bản đồ Thạch Anh có chỉ dẫn phương hướng, thậm chí còn có thể chuyển đổi cảnh vật theo hiện thực, bên trong có cài một tấm chip
Chỉ cần dùng tay chọn vị trí cần tới thì bản đồ này sẽ tự động mở ra chỉ dẫn, sau đó căn cứ theo tốc độ nhanh hay chậm của người sử dụng mà phán đoán xem mất bao lâu thì tới nơi
Dĩ nhiên Lam Tiểu Bố sẽ không đi bộ qua, hắn dùng Côn Luân để đi, dùng phi hành khí phải mất năm ngày, nhưng cho dù Côn Luân đi với tốc độ cực thấp thì cũng chỉ cần nửa tiếng là tới nơi
Sau khi dừng lại Côn Luân, Lam Tiểu Bố nhìn thấy cái gọi là nơi đào Tiệt Thạch, đó là một cái hố sâu lớn, bên trong hố sâu này đã bị đào tới mức thất linh bát lạc*
Dưới sự trợ giúp của Thần Niệm, Lam Tiểu Bố chỉ có thể tìm được một ít mảnh vụn của linh thạch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
(*Thất linh bát lạc: bảy nghiêng tám rụng, chỉ sự vật nằm rải rác, chỗ này chỗ kia.)
Đi vòng vo bên cạnh hố sâu vài lần, thậm chí Lam Tiểu Bố không nhảy xuống để tìm linh thạch, Thần Niệm của hắn đã sớm tra rõ bên trong hố sâu này đã không còn linh thạch
Nói cách khác là hắn tới quá muộn, những linh thạch còn sót lại bên trong hố sâu đã bị người khác đào hết
Ngay khi Lam Tiểu Bố chuẩn bị thất vọng rời đi thì Cổ Đạo đột nhiên kêu lớn, trong lúc đó, Lam Tiểu Bố cũng cảm giác được nguy cơ, hắn không chút do dự nghiêng người nhảy xuống hố sâu
Trong tiềm thức của hắn, mặt trong của hố sâu mới là nơi an toàn nhất
Một tia sáng xuyên qua xương sườn của hắn, rạch ra một vết thương bên hông hắn, thiếu chút nữa đã phá hủy một cây xương sườn
Ngay khi Lam Tiểu Bố nhảy xuống hố sâu, Cổ Đạo cũng nhảy theo phía sau hắn
Thình thịch
Khi Lam Tiểu Bố vừa rơi xuống hố sâu xong thì một bóng người nhanh chóng xuất hiện bên trong Thần Niệm của hắn
Thân ảnh kia khom lưng xuống, dùng tốc độ cực nhanh tiến tới gần hố sâu, hắn ta vừa tiến tới gần hố sâu vừa liên tục thay đổi phương hướng, trong tay hắn ta đột nhiên xuất hiện một khẩu súng từ quang
Nòng súng từ quang không lúc nào là không hướng vào hố sâu, dĩ nhiên hắn ta đang chờ Lam Tiểu Bố ló đầu ra
Thật là một người xảo trá, người này tuyệt đối muốn dùng một súng để bắn chết hắn trong lần tiếp theo
Cũng may hắn đã nghiêng người nhảy xuống hố nên mới cứu được một mạng của mình, nếu vừa rồi không nhảy xuống thì với thực lực hiện tại của hắn vẫn chưa đủ để tránh thoát khỏi tốc độ ánh sáng
Lam Tiểu Bố nghĩ mà sợ, nhưng cũng không khỏi thầm vui mừng, mừng vì hắn đã học được Thần Hồn châm trước khi tiếp xúc với những người thuộc nền văn minh khoa học kỹ thuật này
Nếu không không biết hài cốt của Lam Tiểu Bố đã rét lạnh bao nhiêu năm rồi
Trong Thần Niệm, người này càng ngày tiến càng gần, là một người đàn ông một mắt, hắn ta đang khom lưng đi nhưng tốc độ lại cực kì nhanh chóng, có lẽ thực lực của hắn ta không hề kém cạnh Lâm Nguyên Tang
Khoảng hai phút sau, người đó chỉ cách hố sâu khoảng hai mươi mét, nhưng hắn ta không tiếp tục tới gần hố sâu nữa, trái lại nằm sấp xuống
Lam Tiểu Bố vỗ đầu Cổ Đạo đứng bên cạnh, tuyên dương một câu: “Không tệ, rất thông minh.”
Nếu Cổ Đạo không theo hắn nhảy xuống hố sâu thì chỉ sợ nó đã bị đối phương bắn chết rồi, đối phương tuyệt đối không cho phép Cổ Đạo an toàn đứng bên trên để tuần tra giúp Lam Tiểu Bố
Ngay cả vết thương ở hông cũng lười băng bó, Lam Tiểu Bố trực tiếp dùng Thần Hồn châm lên người đối phương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lần này Lam Tiểu Bố không hề nương tay, dùng toàn lực phóng Thần Hồn châm, trực tiếp xé rách linh hồn của hắn ta
“A…” Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền tới, người đàn ông chột một bên mắt kia không thể nắm chặt khẩu súng từ quang trong tay được nữa mà vươn tay nắm chặt cỏ dại, nỗi đau khủng khiếp đánh úp tới khiến hắn ta muốn nắm chặt thứ gì đó để giảm bớt sự đau đớn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.