Tuy phi thuyền Phục Hà không tệ, nhưng tinh cầu Li của người ta cũng từng là một tinh cầu văn minh khoa học kỹ thuật cấp bảy, chẳng qua sau này bị sa sút đi mà thôi
“Do ta nghĩ quá đơn giản.” Hầu Dập thở dài, hắn ta biết bảo vật được cất giữ ở bên ngoài, nhưng không hề biết món bảo vật đó lại được đặt ở giữa hồ
Nếu không có cái hồ này thì lấy tu vi Uẩn Đan hiện tại của hắn, nói không chừng có thể lén mang đi rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lam Tiểu Bố lắc tay, tiếp tục dùng thần niệm thấm vào bên trong chiếc rìu
Lần này hắn cảm nhận được cảm giác khi len thần niệm vào trong chiếc rìu rất giống với lúc lấy được nhẫn trữ vật, chiếc nhẫn trữ vật là do hắn dùng thần niệm dần dần mở ra được, không lẽ chiếc rìu này cũng thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lam Tiểu Bố dùng Thần Hồn châm để đánh lên những đường vân phức tạp bên ngoài, sau mấy chục lần thì hắn cảm giác được một phần hoa văn đã bị thần niệm của hắn đánh nát
Quả nhiên hữu dụng, Lam Tiểu Bố mừng rỡ, dùng thần niệm mài đi tầng ngăn cản từng tầng một, sau đó lại tiếp tục dùng Thần Hồn châm để tấn công những đường vân trên chiếc rìu
Từ xa truyền tới tiếng kêu gọi đầu hàng: “Mời phi thuyền không rõ lai lịch lập tức rời khỏi hồ trấn bảo, nếu không chúng ta sẽ coi thành phe phái của tinh cầu Hồ Nguyệt mà công kích….”
“Rắc rắc!” Lại một phần đường vân bị Thần Hồn châm của Lam Tiểu Bố xé rách, đồng thời Lam Tiểu Bố cũng cảm giác được chiếc rìu đang nhẹ dần, cuối cùng thần niệm của hắn cũng cuốn được chiếc rìu lên
Lam Tiểu Bố không hề do dự, dùng toàn lực để ngưng tụ thần niệm bao bọc lấy chiếc rìu, dùng sức kéo về phía của hắn
Chiếc rìu kia sau khi thoát khỏi bạch ngọc thì nhanh chóng xuyên qua đại điện, tựa như mũi tên vừa được bắn ra khỏi cung bay thẳng về phía Lam Tiểu Bố
“Bảo vật bị lấy đi….” Khi chiếc rìu bay xuyên qua mặt hồ về phía Phục Hà thì lúc này, người trông chừng bảo vật mới phản ứng kịp
Lúc này Thiểu Hầu ba sao kia không để ý tới phi thuyền đó có phải tới từ tinh cầu văn minh khoa học kỹ thuật cấp sáu không nữa, vội vàng ra lệnh: “Toàn lực công kích phi thuyền kia, tuyệt đối không thể để bảo vật trấn tinh của chúng ta bị lấy đi mất.”
Hầu Dập ngơ ngác nhìn chiếc rìu bay xuyên qua mặt hồ rồi rơi vào trong tay Lam Tiểu Bố, đây là thủ đoạn gì
Cách không lấy vật
Vẫn là mặc hồ cách xa như thế nữa
Lam Tiểu Bố vừa cầm được chiếc rìu trong tay thì vội vàng kêu lên: “Phục Hà, lập tức rời khỏi tinh cầu Li, dùng tốc độ nhanh nhất.”
“Đúng, lập tức…” Hầu Dập còn chưa nói hết câu thì Phục Hà đã phi thẳng lên trời, sau đó biến mất khỏi tầng khí quyển của tinh cầu Li
Hầu Dập quên mất rằng hắn ta từng ra lệnh cho Phục Hà nghe theo cả mệnh lệnh của Lam Tiểu Bố
Khi Phục Hà phi lên trời, mấy tia sáng lập tức bắn nổ nơi mà Phục Hà vừa đậu, nổ nơi đó thành một cái hố sâu
Hầu Dập khiếp sợ nhìn Lam Tiểu Bố: “Ngươi không phải cảnh giới Uẩn Đan sao?”
Ở trong mắt Hầu Dập, loại thủ đoạn này của Lam Tiểu Bố sao chỉ có Uẩn Đan được
Lam Tiểu Bố cực kì mệt mỏi, phất tay nói: “Ta cần nghỉ ngơi một chút.”
Hầu Dập không tiếp tục quấy nhiễu Lam Tiểu Bố nữa, mà cùng Cổ Đạo vây quanh chiếc rìu quan sát cẩn thận
Cán của chiếc rìu này chỉ hơn ba thước* một chút, nhưng phần rìu lại xấp xỉ ba thước
(*Thước: 1 thước=1/3m)
Phần đầu rìu còn có một ít sát khí vờn quanh, Hầu Dập không dám dùng tay sờ, hắn ta nghi ngờ chỉ cần sờ tay vào thì tay nhất định sẽ đứt đoạn
Phần rìu khắp đầy hoa văn phức tạp, khi ánh mắt vừa nhìn tới lập tức cảm nhận sát khí đang tỏa ra cực kì đáng sợ
Đáng tiếc là phần rìu đã bị nứt một đoạn, không biết bị thứ gì là vỡ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Quả là đồ tốt.” Hầu Dập không nhịn được khen ngợi
Cổ Đạo đứng bên cạnh khinh bỉ nhìn Hầu Dập, ý là ngươi thì biết cái gì
Ánh mắt khinh thường đó khiến Hầu Dập không biết làm thế nào cho phải, tuy hắn ta không biết lai lịch của Cổ Đạo, nhưng thấy Lam Tiểu Bố lúc nào cũng dẫn nó theo bên người thì có lẽ nó không hề đơn giản
Quan trọng nhất, hắn ta biết Cổ Đạo có thể tu luyện, mỗi lần hắn ta tu luyện Cổ Đạo đều ngồi bên cạnh hắn ta ăn bớt linh khí, thậm chí hắn ta còn chẳng dám khinh bỉ Cổ Đạo như cách mà nó khinh bỉ hắn ta
“Phục Hà, tới tinh cầu Không Lạc…” Sau khi Hầu Dập nói tới tinh cầu Không Lạc xong liền ngừng lại
Phục Hà không có tọa độ của tinh cầu Không Lạc, đi thế nào đây
Quả nhiên, Phục Hà lập tức đáp lại: “Không có cách nào xác định vị trí của tinh cầu Không Lạc, xin đưa ra tọa độ chính xác.”
Lam Tiểu Bố vận chuyển Đoàn Hồn thuật một vòng, lúc này hải não đã khôi phục được trạng thái, hắn vội vàng lấy một quả cầu thủy tinh ra, đặt quả cầu thủy tinh đó lên vách lấy thông tin của Phục Hà: “Lập tức xem đi, chắc hẳn bên trong có tọa độ của tinh cầu Không Lạc.”
Đây là đồ mà Lam Tiểu Bố tìm được trên người Hắc Huân, lúc đó đã cất lại, quả nhiên cũng có lúc dùng tới
“Đã tìm được tọa độ tinh cầu Không Lạc, khoảng cách quá xa, lựa chọn tốt nhất là di chuyển bằng không gian xếp chồng
Không gian xếp chồng sẽ có ba phần trăm bị lạc mất mục tiêu, hơn nữa cũng có khả năng bị lạc phương hướng ở trong tinh không.” Thanh âm của Phục Hà lại truyền tói
Hầu Dập cắn răng nói: “Lập tức dùng phương thức không gian xếp chồng để tới tinh cầu Không Lạc.”
Bọn họ đã tốn quá nhiều thời gian, nếu chậm chạp tới tinh cầu Không Lạc thì lúc đó hoa hiên vàng cũng lạnh rồi*
(*Dùng để chỉ trích người hay đến muộn và làm gì cũng muộn.)
Sau khi Phục Hà nhận được mệnh lệnh, khoang nhiên liệu lập tức đốt cháy nhiên liệu như đốt tiền nấu bánh, dưới tốc độ bão táp đó, hình ảnh trên màn hình lớn trong Phục Hà lập tức trở nên vặn vẹo
Lam Tiểu Bố thử dùng thần niệm thấm ra bên ngoài, lập tức phát hiện hình ảnh mà thần niệm thu được chỉ là không gian vặn vẹo mà thôi