Lam Tiểu Bố khó hiểu trong lòng, nhưng hắn không lên tiếng
Vừa rồi trò chuyện với Lưu Mân hắn đã biết thành Mưu Bắc lớn vô cùng, có thể nói là thành phố lớn nhất trong chu vi nghìn dặm
Nơi này chỉ cách dãy núi Bắc Sơn hơn trăm dặm, cách biển Bất Dạ cũng chỉ hơn trăm dặm
Nhiều người vừa mới bước vào ngưỡng cửa tu tiên đều nguyện ý ở lại thành Mưu Bắc để sống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ có thể tới dãy núi Mưu Bắc để tìm các loại linh thảo cấp thấp và vật liệu, cũng có thể tới biển Bất Dạ tìm tài nguyên tu tiên
Do những nguyên nhân này nên đã khiến thành Mưu Bắc ngày càng lớn hơn
Vì thế cho dù Lưu Mân mang tới rất nhiều đan dược cấp thấp nhưng vẫn bán ra rất nhanh chóng
Tầm mắt của hai tên kỵ sĩ kia lướt ở trong đám người, sau đó nhanh chóng rơi vào người Lam Tiểu Bố, chuôi rìu mà hắn cõng ở sau lưng thật sự rất dễ thấy
Một tên trong đó thúc ngựa đi tới trước mặt Lam Tiểu Bố, nhìn hắn từ trên cao xuống, định đặt câu hỏi thì lại nhìn thấy Cổ Đạo luôn rúc sau lưng Lam Tiểu Bố
“Đây là loại sủng vật gì?” Tên đó kinh ngạc hỏi một câu, sau đó híp mắt nhìn Lam Tiểu Bố, nói: “Sủng vật này của ngươi không tồi, ta sẽ đưa ngươi một viên linh thạch, bán cho ta đi.”
Mặc dù bây giờ Cổ Đạo không thể nói chuyện, nhưng nó có thể hiểu một chút tiếng người, hơn nữa nó rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nó có một dự cảm xấu thông qua hai mắt nhìn chằm chằm nó của tên đang ngồi trên ngựa kia
Vì thế nó lập tức vọt ra khỏi lưng Lam Tiểu Bố, nhe răng gầm lên một tiếng
Con ngựa vốn đang đứng trước mặt Cổ Đạo, sau khi nghe thấy tiếng gầm của Cổ Đạo thì nó lập tức lùi về phía sau, thậm chí còn hoảng sợ quá mức mà chân sau lảo đảo, suýt chút nữa thì hất tên đang ngồi trên lưng nó xuống
“Ngươi là yêu thú sao?” Hai mắt tên kỵ sĩ sáng lên, lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa, ánh mắt không thể rời khỏi người Cổ Đạo
Trước giờ Cổ Đạo luôn đứng sau lưng Lam Tiểu Bố nên không ai để ý tới nó
Đi ra ngoài dắt chó cưng theo là chuyện rất bình thường
Khi Cổ Đạo không khoe mẽ thì mấy cái móng vuốt của nó không hề khoa trương chút nào
Nhưng một khi Cổ Đạo khoa mẽ thì khí thế yêu thú của nó liền lộ ra
Lam Tiểu Bố và Cổ Đạo sống cùng nhau, hơn nữa Cổ Đạo ăn uống đều bằng đồ của Lam Tiểu Bố nên nó không dám tỏ ra không cung kính với Lam Tiểu Bố, thế nên Lam tiểu Bố không hề biết khí thế của Cổ Đạo lớn tới mức nào
Bây giờ sau khi Cổ Đạo gầm thét, bộc phát ra khí thế của yêu thú xong thì dĩ nhiên là những động vật khác sẽ sợ hãi không dám tới gần
Ánh mắt của Lưu Mân khi nhìn Lam Tiểu Bố trở nên thay đổi, có thể nuôi yêu thú như sủng vật đa phần đều là đệ tử tông môn lớn, hoặc cũng là đệ tử thế gia tu tiên
Nhưng nhìn bộ dáng của Lam Tiểu Bố thì không giống như người có lai lịch lớn chút nào
Lam Tiểu Bố đã sẵn sàng chiến đầu, hắn căn bản không hề có ý định nhường Cổ Đạo
“Ha ha, Phong Kỳ, bỏ đi.” một tên khác gọi lại tên đã nhảy xuống ngựa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tên kỵ sĩ nhảy xuống ngựa lập tức tỉnh táo lại, mỉm cười rồi gật đầu với Lam Tiểu Bố, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta tới thành Mưu Bắc trước rồi lại nói.”
Lưu Mân than thầm một tiếng trong lòng, hắn ta rất muốn nói với Lam Tiểu Bố rằng hãy cách càng xa càng tốt, nhưng hắn ta lại không dám nói lời nào
Bây giờ mà mật báo cho Lam Tiểu Bố thì trừ khi hắn ta không muốn sống
Lưu Mân có thể khẳng định sau khi mọi người vào thành Mưu Bắc thì người của Mưu Bắc Minh chắc chắn sẽ đoạt sủng vật của Lam Tiểu Bố đầu tiên, ngay cả pháp bảo cũng sợ không thể giữ được
Giờ chúng không động thủ là vì sợ Lam Tiểu Bố sẽ chạy mất mà thôi
Nhưng hắn ta lại không dám nhắc nhở Lam Tiểu bố, chỉ đành lắc đầu một cái, đi theo hai tên cưỡi ngựa kia vào thành Mưu Bắc
Đây là lần đầu tiên Lam Tiểu Bố đưuọc bước vào một thành phố tu tiên như này, nhưng hắn cảm thấy nơi này hoàn toàn không giống với một thành phố tu tiên cho lắm, trông nó càng giống với một cái chợ bán thức ăn hơn
Có rất nhiều người, nhưng đa số người ở đây không phải rất lôi thôi thì chính là người bị thương đang vội vã ra ra vào vào
Nơi này có chút gì gọi là tiên khí không
Nếu cuối cùng tu tiên lại tu thành như này thì còn muốn tu tiên nữa chăng
Ở cửa vào thành phố, đoàn người Lam Tiểu Bố bị chặn lại
Một người đàn ông với bộ râu chữ bát đi ra, chưa đợi ông ta nói gì thì Lưu Mân đã nhận ra rồi tiến lên nghênh đón, giọng nói có phần nịnh hót: “Đội lái buôn Tiềm Tiên chúng ta lần này tới hai xe hàng, nhờ có sự hộ tống của Mưu Bắc Minh mưới tới được thành Mưu Bắc này.”
Người đàn ông râu chữ bát gật đầu, sau đó liền nói: “Tổng cộng chi phí hộ tống là một trăm linh thạch hạ phẩm, đội ngũ trình ra thẻ thân phận xong là có thể tiến vào thành phố.”
Còn có cả loại việc như này cơ à
Chỉ cần đi mấy bước, làm ra vẻ một hồi là có thể thu được một trăm linh thạch hạ phẩm
Hơn nữa muốn vào thành phố còn phải trình thẻ thân phận, nhưng không thấy Lưu Mân nói tới chuyện này
“Thẻ thân phận của ngươi đâu?” Tầm mắt của người đàn ông râu chữ bát rơi vào người Lam Tiểu Bố
Lam Tiểu Bố không thể làm gì khác hơn đành nói: “Ta vừa mới tới thành Mưu Bắc, bây giờ vẫn chưa có thẻ thân phận.”
Nghe thấy lời của Lam Tiểu Bố, hai mắt của hai tên hộ vệ kia sáng lên, trước đó bọn họ cho rằng Lam Tiểu Bố là hộ vệ mà Lưu Mân mời tới
Muốn lấy đồ trên người Lam Tiểu Bố thì hình như quá không nể mặt người ta
Dù sao Lưu Mân cũng là khách quen lâu năm của thành Mưu Bắc này, hàng năm đều nộp cho bọn họ rất nhiều linh thạch
Bây giờ nghe nói Lam Tiểu Bố không có quan hệ gì với Lưu Mân, dĩ nhiên bọn họ sẽ không cần phải cố kỵ gì nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tên hộ vệ đầu tiên nhìn trúng Cổ Đạo của Lam Tiểu Bố đi tới trước mặt hắn, chỉ vào Cổ Đạo bên cạnh Lam Tiểu Bố và chiếc rìu sau lưng hắn nói: “Lần đầu tiên tới nơi này phải cống nộp tín vật, thế nên ngươi mau giao sủng vật và chiếc rìu này của ngươi lên đi
Bởi vì đây là lần đầu tiên ngươi tới nơi này nên Mưu Bắc Minh chúng ta sẽ không tính phí linh thạch của ngươi, nhưng sau này ngươi nhớ phải nộp bù lại.”