Khí Vũ Trụ

Chương 1833: - Tứ chuyển Thánh Nhân.




“Tiểu Bố…” Tô Sầm tỉnh lại, chuyện đầu tiên là gọi Lam Tiểu Bố, sau đó nàng nhìn thấy Lam Tiểu Bố đang đứng trước cửa sổ nhìn một con chim nhỏ đang kiếm ăn ở bên ngoài
Giờ phút này, Tô Sầm đột nhiên có cảm giác, tõ ràng Lam Tiểu Bố đang đứng ngay trước mặt của nàng, nhưng nàng lại thấy dường như Lam Tiểu Bố đang cách xa vô cùng, có một loại cảm giác mông lung rằng một cơn gió nhẹ thổi qua cũng sẽ xua tan mất bóng dáng kia
“Tỉnh rồi à.” Lam Tiểu Bố quay người cười một tiếng, Tô Sầm lại cảm thấy Lam Tiểu Bố đã quay về bên cạnh mình, loại cảm giác xa xôi kia đã biến mất
Tô Sầm nhanh chóng ngồi dậy, mền gấm trượt xuống, da thịt trắng noãn như mỡ đông lộ ra
Nảng tỉnh táo lại, đỏ mặt, nhanh chóng kéo chăn mền lên lại
Lam Tiểu Bố bước đến bên cạnh Tô Sầm, dang tay ôm Tô Sầm vào trong lòng
“Tiểu Bố, vừa rồi khi mới tỉnh lại, cảm thấy hình như ngươi đang đứng ở nơi rất rất xa, nhưng rõ ràng ngươi đang ở ngay trước mặt ta.” Tô Sầm sợ hãi nói
Lam Tiểu Bố giúp Tô Sầm gỡ một ít tóc rối, dịu dàng nói, “Bởi vì ta đã là tứ chuyển Thánh Nhân, chứng được đại đạo Luân Hồi
Vừa rồi đạo vận của ta lưu chuyển, cho nên mới gây ra ảo giác như vậy, nhưng mà rất nhanh ngươi sẽ không còn ảo giác này nữa.”
Giờ phút này trong lòng Lam Tiểu Bố vô cùng bình tĩnh, chứng được đại đạo Luân Hồi, hắn cũng chẳng có gì vui vẻ, với hắn mà nói, cũng giống như ngày hôm qua, hắn chỉ là một thiếu gia Lam gia bình thường
“Tứ chuyển Thánh Nhân là sao?” Tô Sầm khó hiểu hỏi
“Chính là có thể sống cực kỳ lâu…” Lam Tiểu Bố giải thích một chút
“A…” Tô Sầm kinh ngạc hô lên, trong mắt bắt đầu hiện lên vẻ thấp thỏm không yên, Tiểu Bố có thể sống cực kỳ lâu, mà nàng nhiều nhất chỉ có thể sống đến 100 tuổi…
“KHông cần lo lắng, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, sau đó ngươi cũng sẽ giống như ta, đi chứng đạo Thánh Nhân, vẫn luôn ở cùng với ta…” Lam Tiểu Bố đã nhìn ra tâm tư Tô Sầm, thuyết phục một câu
Nghĩ đến chỉ mới một tháng ngắn ngủi mình đã Trúc Cơ thành công, Tô Sầm ừ một tiếng, tràn đầy lòng tin
Nàng tin tưởng lời Lam Tiểu Bố nói, tương lai nhất định có thể giống như Tiểu Bố
“Ngươi đi ra ngoài trước, ta mặc quần áo đã.” Tâm Tô Sầm đã bình ổn lại, sắc mặt lại đỏ lên
Lam Tiểu Bố đang định nói gì đó, thần niệm quét thấy có người đến, hắn cười cười vỗ sau lưng Tô Sầm, “ĐƯợc, ta chờ ngươi ở bên ngoài.”
Lam Tiểu Bố vẫn còn chưa đến phòng khách, thậm chí còn chưa ngồi xuống, vương thượng Tể Thiên của vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên đã đầu đầy mồ hôi xông vào trong
Sau khi nhìn thấy Lam Tiểu Bố, hắn ta đã vội vàng kêu lên, “Lam đại sư, mười vạn đại quân của Đại Quảng đế quốc dùng Hắc Già Chiến Hạm, sắp đến bên ngoài Điềm Nguyên thành
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mong Lam đại sư ra tay giúp đỡ, cứu mấy trăm vạn con dân vô tội của Kỳ Nguyên quốc ta, Tể Thiên ta tình nguyện nhường lại vương vị…”
Nói xong, Tể Thiên khom người tới đất
Mà giờ phút này, hộ vệ của hắn mới đuổi đến cửa đại viện Lam gia, bởi vì không có mệnh lệnh của Tể Thiên, cho nên đều đứng chờ ở ngoài cửa
TRong lòng Tể Thiên rất lo lắng, cho dù Chủng Kình đã nói với hắn ta, không nên chủ động tìm Lam Tiểu Bố cầu cứu, bởi vì có rất nhiều cường giả đều không muốn bị người khác quấy rầy
Nhưng hắn ta thật sự không thể chờ được nữa, không có được câu trả lời chắc chắn, hắn ta cảm thấy mình giống như con kiến bò trên chảo dầu, không có chỗ náu thân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắc Già Chiến Hạm và 100.000 đại quân của Đại Quảng đế quốc, cho dù là bên nào, cũng có thể hủy diệt vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên một trăm lần
Cầu cứu Lam Tiểu Bố đương nhiên không thể để người khác đi, hắn ta nhất định phải tự mình tới
“Vương thượng, lúc này người trong toàn thành đều đang nhìn ngươi, cho nên ngươi nhất định phải can đảm lên
Ta cho ngươi một lời đề nghị, lập tức tự mình dẫn đầu đại quân, phóng đến chỗ Hắc Già Chiến Hạm
Cơ hội vĩnh viễn chỉ dành cho người phấn đấu không sợ chết và có dũng khí
Đi đi, toàn bộ con dân Kỳ Nguyên quốc đều đang chờ tin tức tốt của ngươi
Tin rằng ngươi sẽ là một vương thượng tốt, dẫn dắt Kỳ Nguyên quốc vượt qua trận rèn luyện ác ma này.” Lam Tiểu Bố từ tốn nói
“A…” Tể Thiên sửng sốt, nói gì vậy
Hắn ta là một vương thượng dẫn theo mấy vạn đại quân đi đối phó với đại quân của đế quốc
Đừng bảo là đại quân đế quốc đều là cường binh trải qua sát trận, chỉ cần năm ngàn người là có thể diệt mấy vạn đại quân hắn ta mấy lần
Chỉ dựa vào chuyện đối phương có một cường Nhân Tiên, hắn ta cũng chẳng thể nào đánh được, một Nhân Tiên người ta thôi cũng có thể giết sạch toàn bộ vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên rồi
Cái này còn chưa tính, nghe nói Hắc Già Chiến Hạm có thể bắn đại pháo, loại đại pháo kia chỉ cần một lần là có thể hủy đi cả Điềm Nguyên thành
Thấy Tể Thiên ngây người, Lam Tiểu Bố nói, “Nếu như bây giờ ngươi còn không đi, đợi lát nữa đại quân của đế quốc đánh vào Điềm Nguyên thành, lúc đó vương thượng ngươi có hối hận cũng không kịp.”
“ĐƯợc, bây giờ ta đi ngay.” Tể Thiên cắn rằng nói, quay người nhanh chóng cưỡi ngựa đi
Hắn ta biết nếu như Lam Tiểu Bố không muốn giúp, vậy thì chỉ có một chữ “Chết”, trái phải đều là “Chết”, còn không bằng chết oanh oanh liệt liệt một chút
“Tiểu Bố đại ca, đại quân của vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên chỉ sợ không thể ngăn được một pháo của Hắc Già Chiến Hạm, chúng ta…” Lam Dĩ bước đến, trong lời nói đều là lo lắng, nhưng hắn ta lại không thể để Lam Tiểu Bố đi chịu chết
Mặc dù hắn ta biết Lam Tiểu Bố mạnh, thực lực hắn ta bây giờ cũng không tệ, nhưng mười vạn đại quân của Đại Quảng đế quốc, còn có Hắc Già Chiến Hạm
Hơn nữa, Lam Tiểu Bố có mạnh đến đâu, chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn Nhân Tiên sao
Nghe nói bên cạnh Đại Đế Thiết Kỳ còn có một cường giả Nhân Tiên
Lam Tiểu Bố vỗ vai Lam Dĩ, lấy một chiếc nhẫn ra cho Lam Dĩ nói, “Cái này tặng cho ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.