Phiến Thiên Nguyệt mang theo vẻ mặt tức giận chỉ vào người đàn ông cầm thanh giáo Phân Thủy, nói: “Chính là hắn, hắn thấy chúng ta bắt được cá ánh bạc xong luôn mạnh miệng nói cá là do hắn nuôi, bắt chúng ta phải đưa cho hắn
Chúng ta không đưa hắn liền đuổi giết chúng ta tới tận thành Mưu Bắc này.”
Lam Tiểu Bố biết đối phương tới thành Mưu Bắc vì muốn được bảo vệ, hắn cũng chẳng để tâm
Dù là ai tới thành Mưu Bắc này thì đều phải tuân thủ quy tắc
Nếu hắn đã nhận phúc lợi của thành Mưu Bắc thì nhất định phải làm ra chuyện gì đó cho thành
Nếu không muốn quản chuyện mà vẫn muốn nhận phúc lợi thì làm gì có chuyện tốt như thế
Người đàn ông cầm giáo Phân Thủy trong tay, ôm quyền nói với Lam Tiểu Bố: “Vị bằng hữu này, ta là Khương Bất Lao, hai huynh đệ ta sinh sống ở Bất Dạ Hải quanh năm
Bất Dạ Hải không khác gì nhà của chúng ta vậy, thế mà bọn chúng dám tới Bất Dạ Hải của chúng ta để trộm cá ánh bạc, còn giết chết em trai của ta là Khương Bất Di, hôm nay ta mà không giết chết hai bọn chúng thì Khương Bất Lao ta không cần phải lăn lộn ở Bất Dạ Hải nữa.”
“Thành chủ, Khương Bất Lao và Khương Bất Di được mệnh danh là Bất Lao Song Sát, chúng ở Bất Dạ Hải ăn thịt người không nhả xương, hơn nữa kẻ đứng sau bọn chúng có vị thế rất lớn, nghe nói là Tây Côn Luân phái, một tiên môn năm sao
Cho dù là đệ tử cốt cán của tiên môn bốn sao cũng không dám tùy tiện đắc tội hai người bọn chúng
Người tu tiên tới Bất Dạ Hải mà gặp chúng thì đều tự giác đi đường vòng
Người tu tiên bị chúng giết chết thì đếm không hết, nhưng chưa có ai dám tìm chúng trả thù…” Lưu Mân lo rằng Lam Tiểu Bố sẽ gây ra chuyện sai lầm dưới cơn nóng giận, vì thế vội vàng truyền âm cho Lam Tiểu Bố
Lam Tiểu Bố làm như không nghe thấy lời của Lưu Mân, mà chỉ nhìn Khương Bất Lao rồi nói: “Vậy ngươi cũng đừng ở lại Bất Dạ Hải lăn lộn nữa.”
Khi Lam Tiểu Bố nói chuyện, hắn đánh ra một quyền trước
Còn người đàn ông vừa rồi đã giết chết hộ vệ của thành Mưu Bắc thì đang khinh thường nhìn Lam Tiểu Bố, nhưng hắn ta không ngờ đột nhiên Lam Tiểu Bố lại động thủ
Hắn ta vội vàng muốn tránh ra, nhưng khi thế của Lam Tiểu Bố quá mạnh mẽ, trực tiếp nghiền áp khiến hắn ta muốn tránh cũng không được
Biểu tình khinh thường của hắn ta biến thành kinh hoàng, vội vã la lên: “Dừng tay…”
Dừng tay ư
Căn bản không có chuyện đó
Đừng nói là đối phương nói chuyện không hề có lý, ngay cả hắn ta có lý thì một khi tới thành Mưu Bắc này giết chết một hộ vệ trong thành thì hắn ta vẫn phải đền mạng
“Uỳnh!” Người đàn ông kia bị một quyền của Lam Tiểu Bố đánh bay, sau đó nổ thành bụi máu ngay trên không trung
Khi rơi xuống đất, thi thể của hắn ta đã tàn tạ không chịu nổi
“Sao ngươi dám, ngươi lại dám giết chết người của ta….” Khương Bất Lao thấy Lam Tiểu Bố một lời không hợp đã trực tiếp giết chết một tên thủ hạ của hắn ta, vì thế lập tức trở nên tức giận
Nhưng Lam Tiểu Bố căn bản không hề để ý tới hắn ta có tức giận hay không, lại đánh ra một quyền nữa
Mới có Uẩn Đan cảnh mà cũng dám tới thành Mưu Bắc tùy ý giết người
Luồng tử khí hung bạo không thể áp chế xông tới, Khương Bất Lao vô cùng kinh hãi
Lúc này hắn ta phát hiện so với Lam Tiểu Bố, hắn ta không chỉ kém một hai chỗ thôi, mà là kém tới mộ trăm linh tám nghìn dặm
Hắn ta liều mạng đốt cháy chân nguyên, muốn tránh thoát trói buộc một quyền này của Lam Tiểu Bố, nhưng hắn đột nhên phát hiện không khí xung quanh đột nhiên trở nên nhão nhoét, động tác của hắn ta trở nên cực kì chậm, tất cả giãy giục đều trở nên vô ích
Nỗi sợ hãi với cái chết ập tới, hai mắt Khương Bất Lao thoáng qua vẻ tuyệt vọng
Hắn ta phát hiện bản thân đã làm sai một chuyện, dù người đứng phía sau hắn ta cứng rắn tới bao nhiêu, hay là thực lực mạnh bao nhiêu thì cũng không nên tới địa bàn của người mà hắn ta chưa biết lai lịch thế nào để phách lối
Hắn ta dám chắc, nếu Lam Tiểu Bố biết được người đứng đằng sau hắn ta là ai thì khẳng định người này sẽ không dám làm gì hắn ta
Mấu chốt là bây giờ người ta không hề biết hậu trường của hắn ta là ai
Ngay khi Khương Bất Lao cho rằng bản thân phải chết thì một dải lụa màu đã bay tới khóa chặt hai tay của hắn ta
Khương Bất Lao tựa như người chết chìm vớ được cành cây, điên cuồng mà nắm chặt dải lụa màu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ý tưởng của hắn ta là muốn dùng dải lụa màu này để tránh thoát khỏi quyền thế đáng sợ như vũ bão của Lam Tiểu Bố, chỉ là bây giờ hắn ta không còn sức, cũng cảm giác được có một nguồn lực muốn cuốn hắn ta đi
“Bùm!” Mặc dù lực lượng đó đã cuốn hắn ta đi nhưng hai chân của hắn ta vẫn bị biến thành làn mưa máu dưới quyền lực đáng sợ của Lam Tiểu Bố
“Bịch!” Khương Bất Lao rơi xuống đất, hắn ta kinh hoàng khi phát hiện hai chân của hắn ta đã biến mất
Cho dù là vậy, hắn ta vẫn vội vã lấy ra mấy viên đan dược rồi nuốt xuống, lúc này hắn ta mới nhìn thấy người vừa cứu mình
Là một cô gái, cô ta mặc một bộ váy tiên màu xanh nhạt, mặt che khăn lụa không thể nhìn ra dung mạo, nhưng lại khiến Khương Bất Lao mừng như điên gọi lớn: “Li tiên tử, cứu ta.”
Lam Tiểu Bố không tiếp tục ra tay, lúc này trong đám người liền xuất hiện một cô gái đi lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người này cao chừng hơn một mét bảy, tóc dài búi kiểu tiên nữ kế, mặc dù đã đeo khăn che mặt nhưng tựa như không thể che nổi dung nhan xinh đẹp của cô ta
Làn da phần cổ trắng tinh, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ rất nhạt, có lẽ là do tu luyện công pháp
Nơi duy nhất có thể biểu lộ ra cảm xúc là đôi mắt của cô ta, đôi mắt đẹp như một bức tranh sơn thủy, hoàn mỹ tới cùng cực khiến người ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa
Phiến Thiên Nguyệt vừa nhìn thấy người phụ nữ này thì hai mắt thoáng qua một lớp tro tàn, nhưng vần cung kính khom người nói: “Phiến Thiên Nguyệt của Thiên Vân môn ra mắt Li tiên tử.”
Vừa rồi cầu cứu Lam Tiểu Bố, cô ta không hề nói ra tông môn của mình, nhưng bây giờ lại nói ra bản thân tới từ Thiên Vân môn, chứng tỏ Phiến Vân Nguyệt rất kiêng kỵ người này