Khí Vũ Trụ

Chương 190: Tới, tới, tới đây đi, bút của ngươi đây




“Đó là ai?” Trong mắt lão giả thoáng qua vẻ mong đợi, lập tức gấp gáp hỏi
Phiến Thiên Nguyệt cũng đang rất kích động vì nhớ tới ứng cử viên thích hợp cho chức tông chủ: “Là thành chủ thành Mưu Bắc, hắn tên là Lam Tiểu Bố.”
Nghe tới đây, vẻ mong đợi trong mắt lão giả biến mất, gương mặt lại xuất hiện vẻ thất vọng, ông ta lắc đầu nói: “Cái này không được, Thiên Vân tiên môn chúng ta danh tiếng rất tốt, hơn nữa truyền thừa lâu đời
Do một vài nguyên nhân nên giờ sa sút hơn trước, nhưng cũng không thể để một thành chủ chưa quen biết lên làm tông chủ được.”
“Sư phụ…“Phiến Thiên Nguyệt quýnh lên muốn giải thích
Cô rất muốn nói rằng danh tiếng tốt cái gì mà tốt chứ, ngay cả chuyện bị người khác vả mặt hết má trái lại tới má phải thì các đệ tử trong môn phái cũng chỉ dám quay về nhà yên lặng mà khóc, sau đó tự gặm nhấm vết thương
Nhìn Lam thành chủ mà xem, chỉ vì một tên hộ vệ trong thành bị giết mà hắn trực tiếp ra tay giết chết Khương Bất Lao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Loại khí phách đó chính là thứ mà Thiên Vân môn đang thiếu
Nhưng lời này cô không dám nói, nếu nói ra sẽ làm tổn thương trái tim của sư phụ
Lão giả xua tay nói: “Ngươi không cần phải giải thích với ta, ngươi biết thành chủ là gì không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi biết tại sao những người này phải làm thành chủ không
Ta đã gặp rất nhiều rồi, thành chủ còn có một tên gọi khác để thay thế, đó là không có lợi lộc gì thì không dậy sớm
Loại người như thế lòng dạ rất độc ác, đa số làm cái gì cũng vì tư lợi, tất cả đều vì lợi ích của bản thân, từ đầu tới cuối không hề quan tâm tới sự phát triển hay tổn thất của thành
Thiên Nguyệt, ngươi cảm thấy những người như thế thích hợp làm tông chủ của Thiên Vân môn chúng ta?”
“Không phải đâu mà sư phụ
Vị thành chủ mà ta nói thực sự không giống thế.” Phiến Thiên Nguyệt vội vàng giải thích: “Sư phụ có biết không, nếu không nhờ có vị thành chủ này thì chúng ta căn bản không còn mạng để quay trở lại Thiên Vân tiên môn
Hắn là người bảo vệ cho ta và Tiểu thúc, nếu không thì cho dù chúng ta không chét trong tay Bất Lao Song Sát thì cũng sẽ chết ở trong tay Liễu Li của Tây Côn Luân phái….”
Lão giả cả kinh, lập tức hỏi: “Ngươi nói là vị thành chủ đó giúp các ngươi tránh được đuổi giết?”
Phiến Thiên Nguyệt lắc đầu nói: “Không phải, vị thành chủ đó đã thẳng tay giết chết Khương Bất Lao của Bất Lao Song Sát, sau đó có mấy tên nữa cũng đuổi giết chúng ta nhưng khi vị thành chủ đó đang ngăn cản Liễu Li cũng giết chết đám người đó luôn.”
“Hắn dám ngăn cản Liễu Li?” Vẻ kinh sợ trong mắt lão giả không thể át ché được nữa, đừng nói là một thành chủ, cho dù là một tông chủ như ông ta mà khôi phục toàn bộ thực lực cũng không dám tùy tiện đi ngăn cản Liễu Li
Không phải ông ta không đánh lại được, mà là do ông ta không dám
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phiến Thiên Nguyệt dạ một tiếng, lại nói tiếp: “Đúng thế, hắn thực sự đã ngăn cản Liễu Li giúp chúng ta, hơn nữa còn để cho ta đi trước.”
“Hắn không biết trên người ngươi có cá ánh bạc thượng phẩm sao?” Sự rung động trong lòng lão giả ngày càng trở nên mãnh liệt, ông ta không ngờ giới Tu Tiên lại xuất hiện một vị thành chủ như này
Nói dễ nghe thì đây là một người nhiệt huyết với chính nghĩa, trong mắt không chứa nổi một hạt cái
Nói khó nghe thì đây là một kẻ lỗ mãng
“Hắn có biết, mọi người ở đó cũng biết hết
Liễu Li muốn cá ánh bạc của ta nhưng đã bị hắn ngăn cản.” Phiến Thiên Nguyệt nói
Trình Nhất Tiểu đứng một bên cũng nói: “Đúng thế, tông chủ, những lời này đều là sự thật
Hơn nữa lúc đó ta cũng bị trọng thương, cả người lâm vào hôn mê nhưng một số chuyện ta vẫn có thể nghe được
Vị thành chủ Lam Tiểu Bố này mới làm thành chủ của thành Mưu Bắc không lâu, vì nghe thấy thanh danh tốt của hắn nên ta mới nghĩ tới chuyện dẫn Thiên Nguyệt tới thành Mưu Bắc trốn Khương Bất Lao
Không ngờ Liễu Li của Tây Côn Luân phái cũng tới, nàng ta tới để tìm cá ánh bạc, khi ta và Thiên Nguyệt rơi vào bước được cùng thì thành chủ Lam Tiểu Bố đã ra mặt, hắn đã chặn được Khương Bất Lao, thậm chí cũng chặn được cả Liễu Li.”
“Chao ôi, ta không ngờ giới Tu Tiên vẫn còn người như vậy tồn tại.” Lão gải cảm thán, loại người như vậy đã bao lâu chưa từng xuất hiện rồi
Về cơ bản, những người như thế thường sống không được lâu
Lão giả có thể chắc chắn đó là do nhân phẩm của Lam Tiểu Bố quá tốt, mặc dù dung nhan đệ tử của ông ta không tệ nhưng chút dung mạo đó không đủ để khiến người khác phải liều mạng giúp đỡ
Huống hồ lúc đó Lam Tiểu Bố đã đối mặt với một trong ba đại mỹ nhân của Nguyên Châu là Liễu Li
Phiến Thiên Nguyệt vui mừng kêu: “Sư phụ, ngươi đồng ý không?”
Lão giả lắc đầu nói: “Không, nếu là vậy thì ta càng không thể đồng ý
Người tên Lam Tiểu Bố kia nhân phẩm rất tốt, đáng tiếc hắn vẫn không thể làm tông chủ của Thiên Vân môn chúng ta
Người như hắn nhất định sẽ chết sớm, hơn nữa cũng dễ dàng đắc tội vô số cường giả, cho dùng hắn không chết sớm thì cũng làm liên lụy tới Thiên Vân môn chúng ta….”
Phiến Thiên Nguyệt bĩu môi nói: “Sư phụ, ngươi trước sợ sói, sau sợ hỗ như thế sẽ khiến cho Thiên Vân môn chúng ta luôn luôn phải nằm trong tình trạng vâng vâng dạ dạ, bây giờ rất nhiều người ưu tú lựa chọn tiên môn đều không chọn Thiên Vân môn của chúng ta
Nếu cứ tiếp tục tái diễn như thế thì chưa đợi Thiên Vân môn đắc tội cường giả thì đã tự biến mất trước rồi.”
Trình Nhất Tiểu ở một bên nói: “Thiên Nguyệt, sao ngươi lại nói chuyện như thế với tông chủ
Sau này không được nói như thế nữa.”
“Vâng, ta biết rồi.” Mắt Phiến Thiên Nguyệt thoáng qua vẻ hiu quạnh, cô thực sự không có khả năng nhìn Thiên Vân môn sa sút từng ngày, trong lòng cô cảm thấy tồi tệ hơn bất kì ai khác
Lão giả xua tay tỏ vẻ Trình Nhất Tiểu không cần để ý, sau đó yêu thương nhìn Phiến Thiên Nguyệt rồi nói: “Sư phụ đã già rồi, sớm không còn hùng tâm tráng chí như hồi trẻ nữa
Thiên Nguyệt nói rất đúng
Một tông môn mà chỉ bo bo giữ mình, không có chí tiến thủ thì chuyện diệt môn chỉ là một sớm một chiều
Diệt môn sớm hay chậm một chút thì có gì khác chứ?”
“Sư phụ, ngươi đồng ý rồi sao?” Phiến Thiên Nguyệt kinh hỉ nhìn lão giả, trong mắt tràn đầy kích động, ngạc nhiên và mừng rỡ
Sâu trong lòng cô ta khát vọng có một vị trưởng môn sư huynh có thể bảo vệ cô, cô chưa bao giờ muốn trở thành đại sư tỷ cả
Mỗi lần ra ngoài nhìn thấy những đệ tử của các tông môn khác làm gì cũng tùy ý
Còn mỗi khi cô mang theo đệ tử của tông môn nhà mình ra ngoài đều phải cẩn thận theo ở phía sau, giọng nói nhỏ nhẹ thầm thì, sợ đắc tội những gia tộc khác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.