Khí Vũ Trụ

Chương 2016: - Lão Chung.




Sắc mặt Quảng Bình rất khó coi, những người này thậm chí còn không muốn nghe hết lời hắn ta nói, đã trực tiếp phân tán đi rồi
Nhìn đám người đi xa, Lam Tiểu Bố cười ha ha, “Ta còn tưởng rằng ở đây đều là người của ngươi chứ.”
Mặc dù ở đây không phải đều là người của Quảng Bình, nhưng mà Lam Tiểu Bố thấy người của Quảng Bình ở đây có ít nhất là hai ba mươi người
Có hai mươi, ba mươi người, vậy thì cũng có thể trói chặt mọi người lại, không thể xảy ra chuyện chạy loạn như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ánh mắt QUảng Bình liếc qua nhìn Lam Tiểu Bố một chút, từ tốn nói, “Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.” Nói xong câu đó, hắn ta sải bước ra đi vào trong, chỉ chớp mắt đã biến mất
Lam Tiểu Bố cảm thấy không ổn lắm, thần niệm của hắn lập tức bao lấy chính mình, sau đó sắc mặt hắn nhanh chóng trở nên khó coi
Vậy mà Quảng Bình đã hạ một đạo niệm ký trên người hắn mà hắn còn không biết
Cái này không đúng lắm, hắn tu luyện đại đạo tự thân, niệm ký của Quảng Bình hạ lúc nào, sao hắn lại không biết được
Rất nhanh Lam Tiểu Bố đã hiểu ra vì sao mà hắn lại không biết, đó là vì đạo niệm ký của Quảng Bình đã dung hợp vào quy tắc của thế giới này, sau đó im hơi lặng tiếng mà bám vào trên người hắn, giống như một hạt bụi vậy
Hắn biết thì sao chứ
Chẳng lẽ cùng tiến vào một chỗ, còn có thể chặn tro bụi bám vào người mình sao
Cho nên là cho dù biết trên người mình có một chút tro bụi, hắn cũng sẽ không nghĩ đến trong đó có một ít tro bụi là niệm ký mà người khác hạ lên người mình
Dù sao thì cái tro bụi ẩn chứa quy tắc này, hoàn toàn giống với quy tắc trong không gian của hắn
Quảng Bình này có thể làm được chuyện này, có thể thấy được cũng không phải là đơn giản
Ít nhất thì đại đạo của hắn ta rất đáng gờm, nếu không thì không thể nào chỉ trong thời gian ngắn đã có thể làm được như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu như Quảng Bình đã hạ niệm ký trên người hắn, vậy thì đã nói rõ, đối phương cũng hạ niệm ý trên người những người khác
Xem ra trước đó sắc mặt Quảng Bình khó coi, chỉ là để giả vờ cho mọi người nhìn mà thôi, cũng có thể là vì những người này còn chẳng thèm nghe hắn ta nói xong đã đi, cho nên trong lòng thật sự khó chịu
Lam Tiểu Bố không hề động đến cái niệm ký kia, hắn tin chỉ cần mình tìm được Tức Nhưỡng, Quảng Bình sẽ lập tức xuất hiện
TRong lòng Lam Tiểu Bố cảm thán, những con rùa già này, thật sự là quá tâm cơ
Hắn cho rằng Quảng Bình có một đám người giúp đỡ, sau khi đi vào tất cả mọi người nhất định sẽ nghe theo lời Quảng Bình nói, kết quả sau khi đi vào, không có mấy người nghe theo lời Quảng Bình nữa, ai ai cũng tự đi tìm bảo vật của mình
Hắn cho rằng ý nghĩ muốn cướp vị trí lão đại để kiếm được chút đồ tốt của Quảng Bình nhất định đã thất bại, kết quả người ta đã hạ niệm ký trên người của tất cả mọi người, cho dù ai lấy được đồ tốt gì, hắn ta đều sẽ biết hết
Bởi vậy có thể thấy được, lời trước đó Quảng Bình nói, vẫn có chút tác dụng
Ít nhất đã chiếm được chút tiên cơ, đến lúc đó khi ra tay cướp đồ thì cũng có một cái cớ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Xem ra ngươi đã bị để mắt đế.” Một giọng nói ôn hòa truyền đến
Lam Tiểu Bố không cần quay đầu lại, cũng biết người đang nói chuyện chính là chủ nhân U Minh
Sở dĩ cho đến bây giờ hắn vẫn chưa tiến vào thế giới này, thật sự là vì đợi chủ nhân U Minh bước vào trước, sau đó thì hắn sẽ theo sau
Nhưng hắn không ngờ được là, gia hỏa này chẳng những không đi vào, mà còn chủ động nói chuyện với hắn
“Ai, bây giờ ta đang nghĩ có nên đi vào hay không
Tên Quảng Bình này không dễ đối phó, hắn nhất định đã để mắt đến ta, nếu như ta đi vào đó, có khi nào sẽ bị gia hỏa đó tìm cớ hay không.” Lam Tiểu Bố thở dài nói
Trong lời nói, đã tỏ ra kiêng kị với Quảng Bình
Chủ nhân U Minh suy nghĩ một chút rồi nói, “Ta cảm thấy bây giờ ngươi không thể đi được, khi Quảng Bình bố trí trận pháp, đã bố trí một cái KHốn Sát Trận ở chỗ này
Bất cứ kẻ nào muốn ra ngoài, đều phải đi qua Khốn Sát Trận của hắn, nếu như hắn đã để mắt đến ngươi, ngươi đi như thế nào?”
“Vậy làm sao bây giờ?” Lam Tiểu Bố cau mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc
Chủ nhân U Minh nói ra, “Không bằng ngươi tổ đội cùng với ta, ta cũng chán ghét loại người như Quảng Bình, chúng ta cùng nhau tổ đội, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Lam Tiểu Bố kinh ngạc nhìn chủ nhân U Minh, nhanh chóng ôm quyền nói, “Ta tên là Lam Tiểu Bố, còn chưa thỉnh giáo đạo hữu xưng hô như thế nào?”
“Ta họ Chung…”
KHông đợi Chung Vô Sức nói hết câu, Lam Tiểu Bố đã vui mừng nói, “Họ hay, sau này ta sẽ gọi người là lão Chung.”
Chung Vô Sức suýt chút nữa phun ra một phụm máu, lúc đầu hắn ta định bảo Lam Tiểu Bố gọi hắn ta là Chung lão ca hoặc CHung tiền bối, không ngờ còn chưa nói ra, Lam Tiểu Bố đã trực tiếp gọi hắn là lão Chung
Người trẻ tuổi bây giờ, ngay cả tôn trọng người lớn cũng không biết sao
“Đi thôi, lão Chung, chúng ta cùng vào trong tìm kiếm một chút, nếu như đi chậm, đồ tốt bị người khác lấy đi, vậy thì xem như thiệt rồi.” Lam Tiểu Bố vẫn là dáng vẻ tùy tiện, trong mắt còn có chút tham lam

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.