“Nhánh cây Vũ Trụ Thụ đang nhạt đi…” Tề Mạn Vi cũng kinh ngạc nói
“Chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi, đây không phải nơi gì tốt cả.” Phương Chi Khuyết run giọng nói
Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố không hề cử động, đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đi hướng nào
Bởi vì nơi này hoàn toàn không có lối ra, hoặc là có lối ra nhưng bọn hắn không biết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Tiểu Bố, chúng ta cùng nhau công kích vào hư không, xem thử có thể xé rách giới vực không gian ở chỗ này hay không.” Mạc Vô Kỵ nói, đồng thời lấy Phàm Nhân Kích ra
Lam Tiểu Bố cũng lấy Trường Sinh Kích ra, hai kích cùng đánh, trong hư không vang lên từng gợn sóng
Quy tắc Không Gian cũng bắt đầu vỡ nát theo công kích của Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ, thế nhưng vùng vị diện này vẫn hoàn hảo, không có chút ảnh hưởng nào
“Hoa sen cũng bắt đầu rút đi rồi.” Tề Mạn Vi lại nói tiếp, nàng nhanh chóng di chuyển, đứng bên cạnh Lam Tiểu Bố
“Chúng ta cùng nhau đứng trên đài sen đi.” Lam Tiểu Bố nói một tiếng rồi nhảy lên đài sen
Những người còn lại cũng xông đến đài sen, hầy như ngay khi bọn người Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ vừa đứng hết trên đài sen, những hoa sen trong hư không cũng biến mất, giống như nhánh cây Vũ Trụ Thụ kia, hoàn toàn ẩn vào trong hư không, không còn nhìn thấy gì nữa
Lam Tiểu Bố đoán nhiều như vừa rồi bọn hắn không đứng trên đài sen, vậy thì cái đài sen này cũng sẽ biến mất
Mấy trăm tu sĩ còn bị nhốt ở chỗ này, lúc này đã rơi xuống hư không, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người
“Đài sen cũng đang chìm xuống?” Tề Mạn Vi cảm thấy đài sen đang không ngừng tụt xuống
Mạc Vô Kỵ lắc đầu, “Không, đài sen không bị rút xuống, mà là không ngừng vươn lên cao, chỉ là chúng ta không có vật tham chiếu, cho nên cảm thấy nó đang rút xuống mà thôi… Không đúng, là hơi thở của Vũ Trụ Thụ
Đây là không gian của Vũ Trụ Thụ, Vũ Trụ Thụ muốn cuốn hết toàn bộ những người tham dự vào trong đó, hóa thành chất dinh dưỡng…”
Nói đến đoạn sau, Mạc Vô Kỵ đã có chút lo lắng, chỉ cần bọn hắn không phá được không gian Vũ Trụ Thụ này, vậy thì bọn hắn đừng hòng rời khỏi nơi này
“Điều đó không có khả năng chứ, Vũ Trụ Thụ chính là căn cơ sinh tồn của đại vũ trụ, tuyệt đối sẽ không tà ác như vậy, cần sinh mệnh và tinh huyết của tu sĩ để trưởng thành.” Thạch Trường Hành trầm giọng nói, hắn ta vẫn có chút hiểu biết về Vũ Trụ Thụ
Mạc Vô Kỵ nói, “Đối với Vũ Trụ Thụ mà nói, không tồn tại tà ác hay không tà ác, chỉ cần phù hợp với đại đạo, đó là đúng
Còn sinh mệnh, có lẽ đối với ngươi ta mà nói thì rất quý giá, nhưng đối với đại đạo mà nói, chẳng qua chỉ là phù dung sớm nở tối tàn trong con đường này mà thôi, mở hoặc không mở ra, cũng chẳng có gì khác nhau.”
“Có khi nào là vì những người này cướp đoạt Vũ Trụ đạo quả của Vũ Trụ Thụ, còn cướp đoạt lá cây của Vũ Trụ Thụ, cho nên mới chọc giận Vũ Trụ Thụ?” Tề Mạn Vi lo lắng nói
Lam Tiểu Bố nói, “Theo lý mà nói chắc hẳn là không, nhưng mà nếu như có người muốn luyện hóa Vũ Trụ Thụ thì chưa chắc.”
Nói đến đây, Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ đều hiểu ra, tuyệt đối là có người muốn luyện hóa Vũ Trụ Thụ, kết quả vì muốn tự vệ, Vũ Trụ Thụ đã đè ép cả vùng không gian này lại, tất cả sinh mệnh ở trong không gian này đề sẽ bị Vũ Trụ Thụ hóa thành đạo tắc tự thân
Có thể luyện hóa, hoặc là có tư cách luyện hóa Vũ Trụ Thụ, trừ Đế Lan ra, chỉ có DƯơng Thiên và tên gia hỏa thần bí đã chạy trốn kia, đương nhiên Khổng Tâm Kiếm cũng có khả năng này
“Ta có thể cảm nhận được chỗ của Vũ Trụ Thụ.” Thái Xuyên đột nhiên nói
“Thái Xuyên, ngươi dẫn đường, chúng ta lập tức rời khỏi cái đài sen này.” Lam Tiểu Bố nghe thấy lời Thái Xuyên nói thì nhanh chóng quyết định
Sở dĩ bọn hắn còn có thể cảm nhận được đài sen, đó là vì bọn hắn đang đứng bên trên đài sen
Nhưng mà Lam Tiểu Bố có cảm giác, đài sen này không phải con đường mà bọn hắn có thể chạy trốn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thái Xuyên nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói lập tức nhảy ra khỏi đài sen, những người khác cũng nhanh chóng bám theo
TRước đó khi mọi người còn đứng trên đài sen thì không cảm thấy được gì cả, bây giờ sau khi nhảy ra khỏi đài sen, lập tức cảm nhận được không gian đang nhanh chóng co lại, bọn hắn giống như đang bị vây trong một cái ống tròn, mà theo thời gian trôi qua, cái ống tròn này cũng không ngừng thu nhỏ lại
Thái Xuyên cảm ứng phương hướng rất mạnh, chỉ ngẳn ngủi nửa nén hương đã dừng lại
TRên thực tế, nếu như Thái Xuyên không dừng lại, mọi người cũng không thể tiếp tục độn hành, áp súc trong hư không càng ngày càng đáng sợ, cho dù có hành động cũng rất khó khăn
Lúc này không cần Thái Xuyên nói, mọi người đều nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt
49 món bảo vật Tiên Thiên tạo thành một khốn trận, ở giữa khốn trận này còn có một cái bảo vật có hình dạng dãy núi
Nhìn cái bảo vật này có thể nhận ra cái này không thua gì KHai Thiên Chí Bảo
Ở giữ khốn trận này, có một cái cây xanh nho nhỏ chưa đến một thước, Đế Lan đang điên cuồng chuyển động xung quanh cái cây này, đạo tắc giữa hai tay lưu chuyển, rất rõ ràng, gia hỏa này đang luyện hóa cái cây này
Trước đó Lam Tiểu Bố còn đang suy nghĩ, vì sao gia hỏa này không trực tiếp đào cái cây này đi, nhưng mà hắn nhanh chóng hiểu ra, không phải là Đế Lan không đào cái cây xanh này đi, mà là bởi vì hắn ta không thể nào đến gần cái cây này được
Nhưng mà khi hắn ta không ngừng luyện hóa, vòng tròn xung quanh cây xanh sẽ rút ngắn lại một bước
Nhìn thấy tình cảnh này, Mạc Vô Kỵ lập tức giận dữ, không chút do dự bước đến, đồng thời đánh ra một chỉ
Gia hỏa này đúng là rác rưởi, có thể khẳng định chỉ cần Đế Lan luyện hóa cái cây xanh này, Đế Lan có thể sống sót, nhưng những người còn lại không một ai có thể sống sót
Cái cây này thì không cần phải hỏi, nhất định chính là thụ linh Vũ Trụ Thụ
Mạc Vô Kỵ đánh ra một chỉ, Lam Tiểu Bố thì nhanh chóng lấy ra mấy chục lá trận kỳ ném xuống