Khí Vũ Trụ

Chương 2646: - Hôi Trực đáng sợ.




“Ngươi là Lam Tiểu Bố?” Ánh mắt Hôi Trực nhìn về phía Lam Tiểu Bố, thế mà cũng không tiếp tục ra tay, hình như cũng không hề vì chuyện Lam Tiểu Bố hủy đi một cánh tay của mình mà tức giận
Lam Tiểu Bố chấn động vô cùng, hắn đã cố gắng đánh giá cao Hôi Trực rất nhiều, bây giờ mới phát hiện ra mình vẫn còn đánh giá thấp Hôi Trực
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có thể khẳng định, nếu như hắn không đánh lén, khiến Hôi Trực bị thương trước, vậy thì hôm nay rất có thể hắn không phải là đối thủ của Hôi Trực
“Không sai, chính là Tiểu Bố gia gia nhà ngươi đây.” Lam Tiểu Bố từ tốn nói, lĩnh vực Trường Sinh đã khóa toàn bộ không gian xung quanh mình lại, hắn biết với thực lực của Hôi Trực, lĩnh vực của hắn không thể nào xé mở được không gian lĩnh vực của đối phương
Tu vi của Hôi Trực này cho dù chưa đến bước đại đạo thứ chín, cũng đã nửa bước vào bước đại đạo thứ chín rồi
“Rất tốt.” Hôi Trực chỉ nói xong hai chữ thì xòe tay ra, trong tay đột ngột có thêm một cái trường cung, còn chưa nhìn thấy động tác của hắn ta, trường cung đã kéo ra, thậm chí còn xuất hiện thêm một cái mũi tên rất dài
Cung là màu xám, mũi tên cũng màu xám
Lam Tiểu Bố đứng đó không hề động đậy, trên trán đã phủ đầy mồ hôi lạnh
Hắn đã chuẩn bị kỹ càng, tuyệt đối sẽ không để Hôi Trực chiếm được thế chủ động, nhưng mà sau khi hắn đánh lén, Hôi Trực dường như không hề động đậy, chỉ dùng một cái mũi tên màu xám đã có thể khóa đi mọi sinh cơ của hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rõ ràng là mặc dù Hôi Trực hông hề động đậy, nhưng lý giải về Pháp tắc Thời Gian của hắn ta đã cao hơn mình
Bởi vì Pháp Tắc Thời Gian, trong quá trình Hôi Trực giương cung lên giống như chỉ đứng yên, sau khi bị mũi tên khóa lại, Lam Tiểu Bố mới phát hiện ra
Giờ phút này, hắn hoàn toàn không dám động đậy, Lam Tiểu Bố khẳng định, chỉ cần hắn động một chút, thân thể của hắn sẽ lập tức bị một mũi tên này bắn tan
Thân thể hỏng đi, nguyên thần của hắn chỉ sợ cũng không thể nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Hôi Trực
Cung còn đang không ngừng được kéo căng, sát ý còn đang không ngừng tụ lại, Lam Tiểu Bố chưa bao giờ rơi vào tình cảnh như vậy, giống như lúc này, cách tử vong gần đến thế
Lam Tiểu Bố nhìn chòng chọc vào cái mũi tên kia, mũi tên còn chưa bắn ra, hắn chỉ có thể chờ đợi tử vong đến
TRong nháy mắt khi mũi tên bắn ra, có lẽ hắn còn có một chút hy vọng sống
Quy tắc thiên địa trong hư không phát ra tiếng ken két, cho dù tiếng quy tắc vỡ ra này rất nhỏ đến mức không có, nhưng mà trong không gian vô cùng tĩnh mịch này, vẫn vô cùng rõ ràng
“Giao đồ của ta ra đây, ta cho phép ngươi luân hồi.” KHi Lam Tiểu Bố đang chờ đợi cái chết, Hôi Trực đột nhiên nói một câu khiến Lam Tiểu Bố không ngờ đến
Chỉ trong chớp mắt, Lam Tiểu Bố đã tỉnh ngộ ra, mũi tên của Hôi Trực quá mức đáng sợ, đáng sợ đến mức chính bản thân Hôi Trực cũng không thể khống chế được cái mũi tên này, một khi bắn ra, chẳng những mạng nhỏ của Lam Tiểu Bố hắn không còn, mà đến thế giới của Lam Tiểu Bố hắn cũng không còn
KHông phải là Hôi Trực đang lo lắng đến mạng nhỏ của Lam Tiểu Bố hắn, mà là lo lắng đồ vật trong thế giới của hắn sẽ bị một mũi tên này hủy đi
Thế giới của hắn có thứ gì
KHố phòng của Mông Mỗ Đại Diễn đó, tất cả bảo vật của Hôi Trực đều nằm trong thế giới của hắn
Sau khi hiểu ra chuyện này, trong lòng Lam Tiểu Bố lập tức sáng tỏ, đây là sinh cơ duy nhất của hắn
Hắn không chút do dự lấy ra một chiếc nhẫn rồi ném ra ngoài, “Đây là thế giới Hỗn Độn của ngươi, ngươi xem đồ vật bên trong có còn đó hay không…”
Chiếc nhẫn kia quả thật chính là thế giới Hỗn Độn mà Lam Tiểu Bố lấy được, cấm chế của thế giới Hỗn Độn này Lam Tiểu Bố thậm chí còn không đánh lên, chỉ cần thần niệm quét qua là có thể nhìn thấy rõ ràng đồ vật bên trong
Nhưng mà bên trong trừ một ít thần tinh và mấy đầu Thần Linh mạch thượng phẩm ra, những thứ khác đều đã bị Lam Tiểu Bố cầm đi
Sở dĩ Lam Tiểu Bố ném chiếc nhẫn này ra, chính là vì chắc chắn Hôi Trực sẽ không dám bắn ra mũi tên kia vào lúc này, chỉ cần trong chớp mắt Hôi Trực không bắn mũi tên ra, hắn sẽ có một cơ hội chạy thoát
Đúng như Lam Tiểu Bố dự đoán, sau khi Lam Tiểu Bố ném chiếc nhẫn ra, Hôi Trực cũng không bắn mũi tên này ra, hơn nữa thần niệm của hắn ta cũng tập trung vào chiếc nhẫn kia
Chiếc nhẫn kia chính là thế giới Hỗn Độn của hắn ta, Hôi Trực vừa liếc mắt qua là có thể nhìn ra
Hắn ta không lo lắng Lam Tiểu Bố có thể chạy thoát, trước Vô Khư Tiễn của hắn ta, Lam Tiểu Bố hoàn toàn không thể đi nổi
Tốc độ Lam Tiểu Bố có nhanh đến đâu, cũng nằm trong phạm vi Vô Khư Tiễn của hắn ta
Ngay khi thần niệm của Hôi Trực quét đến chiếc nhẫn thế giới Hỗn Độn kia, Lam Tiểu Bố lập tức cảm nhận được một khe hở sinh cơ, hắn không chút do dự mà bóp nát ngọc phù truyền tống
Lam Tiểu Bố khẳng định, trong thời gian ngắn, cho dù hắn dựa vào độn thuật nào, cũng không thể nào lập tức thoát khỏi phạm vi tử vong của cái mũi tên xám này
Hắn cũng không có ý định dùng độn thuật, cái hắn dùng chính là Truyền Tống Phù
Dám đi
Thàn niệm Hôi Trực quấn lấy chiếc nhẫn kia, đồng thời bắn mũi tên màu xám trong tay đi
Nhưng mà hắn ta lo lắng Lam Tiểu Bố còn giữ lại một phần đồ vật, cho nên khi bắn mũi tên ra, có hơi chếch đi một chút, hắn ta muốn giữ lại nguyên thần của Lam Tiểu Bố
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Phốc!” Một đám sương máu nổ tung tại ngực trái Lam Tiểu Bố, cùng lúc đó, Lam Tiểu Bố đã biến mất trong sương máu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.