Trong một góc khác của vòng tay có một phong thư, nếu như không phải trên phong thư có viết tên của Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố cũng không động đến, chỉ cho rằng đó là đồ mà Liễu Ly để lại, cất ở một bên
Lam Tiểu Bố lấy phong thư ra ngoài, sau đó mở ra, lấy một tờ giấy viết thư vô cùng tinh xảo ra đọc
Nội dung trên tờ giấy cũng không có gì nhiều
“Tiểu Bố đại ca, sau khi ngươi lấy được phong thư này, chắc ta cũng đã chết rồi
Không nên cảm thấy kỳ lạ vì sao ta lại gọi ngươi như vậy, sau khi ta rời khỏi Tây Côn Lôn phái rồi, ta mới biết ngay cả một người bạn ta cũng không có
Ta cưỡng ép tìm cho mình một người bạn, đó chính là ngươi
Nếu như đã là bạn, ta gọi ngươi là Tiểu Bố đại ca cũng là chuyện đương nhiên
Ta nghĩ, có lẽ ngươi sẽ không xem ta là bạn của ngươi, nhưng trong khoảng thời gian ta rời khỏi Tây Côn Lôn phái này, ta nghĩ lại, nếu như có người nào có thể là bạn của ta, vậy thì cũng chỉ có một mình ngươi…”
Trong lòng Lam Tiểu Bố thầm than, nhìn bề ngoài Liễu Ly là một người kiêu ngạo, nhưng thực tế có lẽ nàng sống rất mệt mỏi
Người ta chỉ nhìn thấy sự kiêu ngạo của nàng mà lại không nhìn thấy được sự yếu đuối của nàng
Nàng cao cao tại thượng, nhưng ngay cả một người bạn có thể nói chuyện cũng không có
Có lẽ đến lúc nàng rời khỏi Tây Côn Lôn phái, nàng mới nhận thức được sự bi ai của mình
“Tiểu Bố đại ca, ban đầu khi ở phường thị Mưu Bắc, ngươi nói ta là một nữ nhân không biết xấu hổ, lúc đó ta còn không để bụng chuyện đó
Sau khi ta rời khỏi Tây Côn Lôn phái rồi, ta mới phát hiện ta đúng thật là không biết xấu hổ
Nhưng ta chưa bao giờ muốn làm một nữ nhân không biết xấu hổ, ta là một nữ nhân, ta cũng cần mặt mũi
Đồ của ta đều để lại cho tông môn, lúc ta rời khỏi tông môn, lại bị tông môn truy sáy, sư tỷ đã thả ta đi… Một mình ta đến Ám Loan chiểu, ở chỗ này ta cũng giống như vô số tu sĩ ở tầng dưới chót, vì sinh tồn mà giãy dụa
Ở Ám Loan chiểu, cuối cùng ta cũng hiểu những gì ngươi nói là đúng, ta quả thật là một nữ nhân không biết xấu hổ
Ta cứ nghĩ nhưng chuyện không công bằng, là những chuyện vô cùng bình thường, chỉ bởi vì ta là đệ tử truyền thừa của Tây Côn Lôn phái, ta không nhìn thấy bọn họ đang giãy dụa sinh tồn trong gian khổ, chỉ luôn cảm thấy chuyện mình làm là đúng
Nhìn lại những lúc ta không ngừng bị người khác tát tai, bị người ta dùng chân dẫm đạp khi đi nhặt mấy viên linh thạch, khi ta ăn nói khép nép cầu xin người khác giơ cao đánh khẽ, người ta hận nhất chính là bản thân ta
Không phải ta sợ cái chết, ta chỉ đang làm những chuyện này để chuộc lại lỗi lầm của mình trước kia
Sau khi tu vi của ta bị tụt xuống Uẩn Đan cảnh, ta biết cái chết đang đến rất gần rồi
Người ta muốn gặp nhất chính là ngươi, người bạn duy nhất trong lòng ta
Ngươi đã cứu ta hai lần, mà ta không có cách nào trả lại được
Trừ sư phụ ta ra, ngươi là người nói chuyện với ta nhiều nhất, thời gian ở cùng nhau dài nhất, nói thật với ta nhiều điều nhất
Tiểu Bố đại ca, trước khi chết ta muốn gặp mặt ngươi một lần, là muốn nói cho ngươi biết, ta đã không còn là nữ nhân không biết xấu hổ kia nữa
Còn một chuyện nữa chính là, ngươi chính là người bạn duy nhất của ta
Có lẽ, có lẽ ta vẫn có chút tiếc nuối không muốn chết… Bởi vì ngươi đã từng nói cho ta biết, ngươi có cách giúp ta giải độc
Thật xin lỗi, ta quá ham sống
Trước đó ta không có can đảm đi tìm ngươi, bây giờ cũng không thể đến Mưu Bắc tiên thành được nữa
Nếu như xương cốt của ta vẫn còn, xin hãy nhặt lại giúp ta
Nếu như một ngày nào đó ngươi có thể tiến vào Côn Khư, hoặc đời sau của ngươi có thể đi vào Côn Khư, xin hãy mai táng ta dưới vách đá tại vùng Ngũ Thải Tiên Chi kia
Cả đời ngắn ngủi này của ta, những nơi khác đều khiến ta chán ghét, chỉ có nơi đó khiến ta nhung nhớ…”
Lam Tiểu Bố cất phong thư đi, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu
Muốn sống không sai, cho dù bất cứ ai cũng không muốn chết
Nhìn họa kích trong tay, trong lòng Lam Tiểu Bố bỗng nhiên cảm thấy khó chịu hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu không vì họa kích này, Liễu Ly cũng sẽ không vì hắn mà bị truyền tống đi
Cho dù khi Liễu Ly bị cuốn đi còn chưa chết, nhưng mà trong lòng Lam Tiểu Bố biết rõ, tỉ lệ sống sót của Liễu Ly cũng rất nhỏ
Lam Tiểu Bố đột nhiên lấy trận kỳ ra bắt đầu bố trí khốn trận, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Lam Tiểu Bố đã bố trí xong Tỏa Thần Trận
Hắn nghi ngờ họa kích trong tay là một khí linh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lam Tiểu Bố dự định luyện hóa họa kích này, đồng thời xử lý khí linh
Trong lòng hắn hiện giờ vô cùng khó chịu, cho dù có luyện hóa khí linh cho bản thân mình, hắn cũng cảm thấy khong thoải mái
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đoán Thần Thuật đã bước vào cấp năm, thần niệm của Lam Tiểu Bố lại tăng lên một cấp độ nữa, Nguyên Thần càng rõ ràng hơn
Giờ phút này không có đại trận Lệ Sát trợ giúp họa kích, thần niệm Lam Tiểu Bố trực tiếp khóa hơi thở sát phạt trong họa kích lại, đồng thời thần niệm cũng bắt đầu luyện hóa cấm chế trong họa kích
Hơi thở sát phạt điên cuồng tránh thoát, muốn xông vào sâu trong thức hải của Lam Tiểu Bố, sau đó xoắn nát Nguyên Thần của Lam Tiểu Bố
Nhưng mà tất cả đều chỉ phí công, cho dù Đoán Thần Thuật không bước vào cấp năm, Lam Tiểu Bố cũng có thể ngăn chặn luồng hơi thở sát phạt này, nói chi đến việc bây giờ Đoán Thần Thuật đã bước vào cấp năm
Thần Hồn Thứ cũng bắt đầu xé rách hơi thở sát phạt, cấm chế trong họa kích lập tức bị Lam Tiểu Bố luyện hóa đến tầng thứ ba trong thời gian ngắn
Hơi thở sát phạt trong họa kích bị Lam Tiểu Bố xé rách thành bã vụn, rõ ràng không thể nào ngăn chặn được việc luyện hóa của Lam Tiểu Bố