Khoa Học Tự Nhiên Trạng Nguyên Thi Khoa Cử? Mạnh Đến Trẫm Mắt Trợn Tròn

Chương 11: Thật sự là ném chúng ta người đọc sách mặt!




Chương 11: Thật sự là ném chúng ta người đọc sách mặt
Lâm Trạch cúi gằm mặt xuống gần sát mặt bàn đọc sách, nghe được tiên sinh gọi tên Lê Tố thì giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lê Tố đang ngẩng đầu đối diện với tiên sinh
Lâm Trạch: "..
Nếu không gọi ngươi thì gọi ai đây
Lâm Trạch quăng cho Lê Tố một ánh mắt tỏ vẻ thương cảm nhưng không thể giúp gì được
Lê Tố đầy vẻ khó hiểu, hắn vốn nghĩ sẽ không gọi tới mình, trong lòng còn đang chờ xem cái tên xui xẻo kia, không ngờ tên xui xẻo đó lại chính là hắn
Hắn có thể nói là sách hắn còn chưa đọc xong sao
Hỏi cái gì cũng không biết thì thật nực cười, hiện tại thứ duy nhất hắn đọc xong chính là Luận Ngữ
Khoảng thời gian trước dưỡng bệnh, hắn vốn không chuẩn bị tham gia khoa cử, tự nhiên là không có đọc sách, hai ngày này mới quyết định tham gia, nên những gì đọc được xác thực không nhiều
Lê Tố thong dong đứng dậy, dáng người hắn thẳng tắp, tay áo bay bay, dường như mang theo khí chất thoải mái, chỉ thấy hắn khoanh hai tay trước ngực, hướng tiên sinh thở dài
Các học sinh khác đều dồn ánh mắt vào hắn, Trần Bình lộ vẻ mặt xem kịch vui, chuẩn bị nhìn Lê Tố bẽ mặt
Thương thế của Lê Tố hắn biết, thật nghiêm trọng, khoảng thời gian này khẳng định là không đọc sách
Tiên sinh chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Lê Tố, "Hôm nay cứ kiểm tra Luận Ngữ của ngươi vậy
Nghe là Luận Ngữ, Lê Tố nhẹ nhõm hơn nhiều, khảo thí Luận Ngữ thì sẽ không đến mức bêu xấu
Tiên sinh nói: "Đạo chi dĩ chính, tề chi dĩ hình, dân miễn nhi vô sỉ
"Đạo chi dĩ đức, tề chi dĩ lễ, hữu sỉ thả cách
Tiên sinh tiếp tục: "Quân tử dụ ư nghĩa
"Tiểu nhân dụ ư lợi
..
Hai người cứ thế qua lại một lượt, Lê Tố không nhanh không chậm, từng câu từng chữ nói ra, tự tin lại dạt dào, thanh âm trong sáng, như ngọc châu rơi trên đĩa, chữ chữ rõ ràng
Tiên sinh hài lòng gật gật đầu: "Xem ra khoảng thời gian này ngươi không hề buông lỏng, ngươi ngồi xuống đi
Lâm Trạch kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Lê Tố, là hắn đã quá lo lắng rồi, Lê Tố dám nhìn chằm chằm tiên sinh lúc tiên sinh chuẩn bị chọn người, là hắn đã có sự nắm chắc để đối đáp
Người người đều đáp được, chỉ mình Lâm Trạch là đáp không được, nhưng hắn thật sự là học không vào
Kỳ thật Lê Tố đã quen thuộc với việc này, hắn chưa từng tránh khỏi ánh mắt của các lão sư trước đây, nhưng các lão sư cũng sẽ không gọi tới hắn, bởi vì họ biết hắn có thể trả lời
Đến bây giờ thì hắn nhất thời không kịp phản ứng, tiên sinh hiện tại cũng không phải là các lão sư lúc trước của hắn
Trần Bình cảm thấy khó hiểu vô cùng, trong lòng còn có mấy phần sợ hãi, Lê Tố hiện tại khiến hắn dường như lại quay về lúc bọn hắn lần đầu gặp mặt, hắn nhìn thấy thiếu niên tùy ý, hăng hái kia
Không, Lê Tố hiện tại không chỉ hăng hái, mà còn có sự ổn trọng nội liễm, so với lúc đó còn kinh diễm hơn..
Trần Bình không thể tiếp nhận, giống như hắn đã kéo một người xuống vũng bùn, nhưng người đó lại bò ra ngoài, rửa sạch nước bùn và phát ra ánh sáng, còn hắn vẫn đang ở trong vũng bùn, điều này làm hắn làm sao tiếp nhận được
Không được, hắn nhất định phải kéo Lê Tố về lại vũng bùn
Lê Tố ở trên lớp nghe chăm chú, gặp phải chỗ không hiểu còn chủ động hỏi thăm
Việc đọc thuộc lòng đối với hắn mà nói không tính là khó khăn, chỉ cần một chút thời gian, khó khăn là sự lý giải và vận dụng, sau khi lý giải thì vận dụng những kiến thức này vào trong thơ từ ca phú và sách luận để thể hiện ra, điểm này thật không đơn giản
Về phương diện này, hắn tương đương với một tân thủ, như muốn sang năm liền xuống sân, cần hắn phải dốc hết mười hai phần sự chăm chỉ
Lê Tố trong lòng đã hình thành kế hoạch học tập của riêng mình, giai đoạn thứ nhất vẫn là nhiệm vụ chủ yếu là nghiên cứu và đọc thuộc lòng kinh điển, tích lũy cơ sở cho thơ từ và văn Bát Cổ, đồng thời tiến hành học tập cách thức và kỹ xảo sáng tác văn Bát Cổ
Lê Tố nghĩ thầm, sau này thắp nến học tập đến đêm khuya chính là vận mệnh của hắn, nhưng lần này hắn không thức đêm học nữa, tri thức là không học hết được, đừng lại gây đột tử cho mình, cần phải ổn định một chút
Lê Tố ở trên lớp điên cuồng hấp thu tri thức, Lê Tố chuẩn bị sau giờ học tìm một tiệm sách để đọc, hiện tại hắn không mua nổi sách, chỉ có thể ở tiệm sách cọ sách mà nhìn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiệm sách bình thường sẽ không xua đuổi những người đến tiệm sách đọc mà không mua sách, trừ phi chiếm dụng tài nguyên trong thời gian dài, ảnh hưởng đến những khách hàng khác và kinh doanh bình thường, nhân viên tiệm sách mới có thể tới nhắc nhở
Giữa trưa, mọi người đều tự tìm chỗ ăn cơm, Lê Tố mang theo màn thầu cùng dưa muối, nước suối thì không tiện cầm, chứ mẹ hắn còn chuẩn bị cải trắng nấu thịt cho hắn mang đi
Lúc hắn ở thời kỳ trước, chưa từng ăn qua màn thầu dưa muối, hắn vẫn còn có mấy phần hiếu kì
Hắn ăn cảm thấy cũng rất ngon, gã sai vặt của Lâm Trạch đưa cơm trưa tới cho hắn, hắn tìm kiếm bóng dáng Lê Tố, cầm hộp cơm đi qua
Hai người từ trước đến nay hay ăn cơm cùng Lâm Trạch: "??
"Lâm huynh, ngươi đi đâu vậy
Chúng ta ở chỗ này
Lâm Trạch không quay đầu lại nói: "Ta đi tìm Lê Tố
Hai người nhìn nhau, sau đó cầm đồ ăn của mình đi theo
Đồ ăn của Lâm Trạch là ngon nhất trong số họ, nhà cũng là giàu có nhất, người cũng hào phóng, chính là cha hắn..
một lời khó nói hết
"Lâm huynh muốn cho Lê Tố gia nhập bọn ta sao
"Có lẽ vậy, ta không có ý kiến gì, ta cảm thấy Lê Tố vẫn rất có bản lĩnh, hiện tại ta không có mâu thuẫn gì với hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn hắn kỳ thật không phải không tiếp nhận học sinh đến từ trong thôn, là những học sinh kia đối với bọn hắn có sự địch ý, trên người có một loại cảm giác thanh cao, thật khó hiểu
Bọn hắn cũng không có khả năng dùng mặt nóng dán mông lạnh người ta
Lại còn có những người ngoài mặt thì hòa thuận với bọn hắn, sau lưng lại nói xấu họ, cứ như vậy một lúc sau, liền không còn trao đổi gì dư thừa nữa
Cảm giác của Lê Tố mang lại cho bọn hắn thật sự không giống những người kia
Lâm Trạch đi đến trước mặt Lê Tố, thấy Lê Tố cầm màn thầu gặm, còn gặm một cách ngon lành, trong lòng không khỏi thương hại mấy phần
Lê Tố không hiểu rõ Lâm Trạch đang tự mình suy diễn cái gì, chỉ cảm thấy bánh màn thầu nguội có hơi nghẹn người, nhưng lại là một loại hương vị rất mới lạ, lại ăn thêm một miếng dưa muối, vẫn rất có nhai lực
Trong tay Lê Tố còn cầm một bản Đại Học, vừa lật xem vừa nhai nhai
Lâm Trạch: "..
Đây là chăm chỉ hay là không chăm chỉ đây
Ngươi nói hắn chăm chỉ học tập đi, hắn lật đến vẫn rất nhanh, ngươi nói hắn không chăm chỉ đi, hắn ăn cơm đều đang nhìn sách
Lâm Trạch đem hộp cơm của mình để lên bàn, "Chúng ta cùng nhau ăn đi
Lê Tố tay cầm bánh bao vẻ mặt ngây ra, "A
Ngươi muốn ăn màn thầu à
Tự mình cầm lấy đi
Xem ra Lâm Trạch cũng muốn thể nghiệm một chút hương vị của màn thầu
Lâm Trạch do dự mình có nên cầm hay không, nếu là hắn không cầm, Lê Tố có thể sẽ nghĩ hắn xem thường hắn a
Lâm Trạch cuối cùng cầm một cái bánh bao, sau đó mở hộp cơm của mình ra, từng cái mâm đồ ăn được bưng ra, vài món thịt
"Lê huynh, cùng nhau ăn đi
Lê Tố nhìn thoáng qua nói: "Ăn ngon quá a, một cái màn thầu mà ăn hết mấy món thịt
Lâm Trạch bật cười một tiếng, thấy vẻ mặt Lê Tố rất tự nhiên, không có cảm thấy bị nhục nhã, tâm trạng Lâm Trạch tốt hơn mấy phần, hắn liền nói hắn không nhìn lầm người mà
Lúc này hai người vẫn hay chơi cùng Lâm Trạch cũng đến đây, "Tiểu Trạch, bọn ta cũng ăn chút
"Ăn đi ăn đi
Hai người nhìn thấy bánh màn thầu lạnh trong tay Lâm Trạch, sắc mặt đen lại, cũng chỉ có Lê Tố mới có thể khiến Lâm Trạch ăn màn thầu lạnh
Hai người cũng đem đồ ăn của mình đều lấy ra bày trên bàn, cùng nhau ăn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đột nhiên có người ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Cái tên Lê Tố này, vì mấy miếng ăn liền làm chó săn cho Lâm Trạch bọn hắn, thật sự là ném mặt người đọc sách chúng ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.