Chương 37: Trở về nhà cùng Lê Gia người chia tiền vui sướng
Sáng sớm hôm sau, Lê Tố tìm tiên sinh xin nghỉ rồi đi thẳng ra phiên chợ mua sắm rất nhiều thứ, từ đồ ăn, quần áo đến đồ dùng, Lê Tố đều mua đủ
Về phần quần áo, hắn không mua thành phẩm may sẵn mà trực tiếp mua vải vóc
Hắn không rõ mỗi người trong nhà mặc cỡ quần áo bao nhiêu, mua vải về thì nương và các chị dâu có thể tự xem mà may
Gã sai vặt cưỡi xe ngựa cùng đi với Lê Tố, còn giúp hắn mang đồ vật lên xe ngựa
Mua sắm một hồi, Lê Tố quả thực không sót món nào
Hai tháng chưa về nhà, trong lòng Lê Tố hết sức nhớ mong
“Tiểu công tử, còn thứ gì muốn mua nữa không?” Gã sai vặt hỏi
“Không cần nữa, đi thôi.” Lần về nhà này Lê Tố ngay cả sách cũng không mang theo, hắn thật sự muốn tự cho mình một ngày nghỉ ngơi trọn vẹn
Lần trước gã sai vặt đã cùng Lê Tố đi qua Lê gia nên lần này quen đường cũ, liền cưỡi xe ngựa đi thẳng vào thôn Lê gia
……
Người nhà Lê gia hai ngày nay mới hoàn thành xong đợt cấy mạ nặng nhọc nên cũng được rảnh rang, có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian
Tuy nhiên, việc nghỉ ngơi của nhà nông không có nghĩa là cả ngày ngồi yên trong nhà
Bọn họ còn phải ra đồng nhổ cỏ, lên núi thu thập rau dại, muối dưa cà, chế biến các loại rau ngâm để dành ăn trong mùa trái vụ, và trồng các loại rau quả ngắn ngày như rau xanh, củ cải, đậu nành trên những mảnh đất đang bỏ trống
Nhưng tổng thể mà nói thì không mệt mỏi như những ngày mùa
Những năm trước, vào khoảng thời gian này, Lê gia còn phải tìm trăm phương ngàn kế kiếm thêm công việc làm, ví như đàn ông đi vào trong huyện thành làm chút việc khổ cực để phụ cấp cho gia đình, còn phụ nữ thì ở nhà làm những việc lặt vặt và may vá kiếm sống
Năm nay, nhờ có một nghề nghiệp ổn định, cuộc sống đã không còn quá khổ cực như vậy
Hơn nữa, vì đã kiếm được tiền, đồ ăn thức uống trong nhà cũng khá hơn nhiều
Cho tới nay đã chia tiền được hai tháng, không chỉ Phùng Thúy Thúy trong tay có tiền, mà ngay cả mỗi nhà nhỏ trong gia đình đều tích trữ được không ít, cuộc sống mỗi ngày đều càng có thêm hy vọng
Lê Tố vì hai tháng này không có ở nhà, phần tiền thuộc về hắn đều ở chỗ Phùng Thúy Thúy, cơ bản chi tiêu ăn mặc trong nhà vẫn theo Phùng Thúy Thúy nơi này ra, dù sao số tiền lớn trong nhà đều nằm trong tay Phùng Thúy Thúy
“Cũng không biết con út khi nào về, hai tháng không về nhà, không biết nó sống ra sao.” Trong lòng Phùng Thúy Thúy không ngừng nhớ nhung
“Đọc sách quả thật quá cực khổ, chờ Tiểu Tứ về, làm nhiều món ngon cho hắn bồi bổ.” Lê Đại Bình ở một bên dùng cây trúc đan cái gùi, nhà nông rất nhiều thứ đều có thể tự làm thì sẽ tự làm, thật sự không làm được mới đành phải đi mua
“May nhờ có Tiểu Tứ, bây giờ các cha con ngươi đều không cần đi trong thành khiêng bao lớn nữa.” Phùng Thúy Thúy nói với mấy người đàn ông đối diện
Lê Chính Nghĩa vừa xâu thịt xiên vừa vững vàng gật đầu
Đừng xem mỗi xâu chỉ một văn ba văn, mỗi tháng bọn họ đều có thể chia được gần mười lượng bạc
Đây chính là mười lượng
Nếu như là đi khiêng bao lớn, không biết phải khiêng bao lâu mới có thể kiếm được số tiền bằng một tháng tiền bây giờ
Hơn nữa, một tháng mười lượng chỉ là số tiền chia về tay tiểu gia đình bọn hắn
Nhớ lại lúc chia tiền tháng thứ nhất, khi đó Tiểu Tứ không có ở nhà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ tính toán một hồi, trừ đi chi phí, cả nhà một tháng đã kiếm lời chín mươi mốt hai lượng bạc hơn, lúc ấy tất cả mọi người đều trố mắt ngạc nhiên
Bởi vì người tính sổ là lão nhị, mọi người đều nghi ngờ lão nhị tính sai, cả nhà chia nhau ra tính lại mấy lần, kết quả mỗi người tính ra đều không giống nhau, liền đem bạc lấy ra đếm, trừ đi chi tiêu hằng ngày, đại khái cũng không sai biệt lắm với kết quả lão nhị đã tính toán
Số bạc này khiến người nhà run rẩy, tay chân đều run lẩy bẩy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một tháng chín mươi lượng
Đổi lại trước kia, bọn họ một năm bận rộn từ đầu đến cuối, giao xong thuế, bán lương thực, nhiều lắm cũng chỉ được hai mươi lượng, đó là còn tính lúc ruộng đồng trong nhà bội thu mùa tốt
Mấy năm nay để cung cấp cho Tiểu Tứ đọc sách, ruộng đồng trong nhà cũng bán không ít, nên một năm hai mươi lượng là không thể nào
Mà bây giờ bọn họ một tháng liền kiếm lời chín mươi lượng, cái này sao có thể không kinh ngạc
Trích ra một nửa cho Phùng Thúy Thúy, còn lại mọi người theo lời Lê Tố chia xuống, mỗi vợ con nhà còn được hơn chín lượng
Cầm số bạc trĩu nặng đó trong tay, họ lại có mấy phần xúc động muốn rơi lệ
Đổng Phương Phương cùng Lê Chính Bình là trực tiếp bật khóc
Lúc Đổng Phương Phương còn ở nhà mẹ đẻ, nàng không được coi trọng, làm công việc bẩn nhất, nặng nhọc nhất trong nhà, ăn uống cũng kém nhất
Cũng không phải là chưa từng phản kháng, nhưng đổi lại chỉ nhận được đánh đập và đói bụng, lại càng không cần nói trong tay có thể có bạc
Cho nên khi về đến Lê gia, nàng rất quý trọng
Cho dù lúc ấy nàng rất là chán ghét Lê Tố tiểu thúc tử này, cũng không dám khuyên phu quân gây chuyện
Hiện tại cầm trong tay mình chín lượng bạc trĩu nặng, nàng vui đến phát khóc
Con gái đi lấy chồng, thật sự giống như được đầu thai lần thứ hai
Lê Chính Bình cũng chịu khổ không ít ở Vương gia mấy năm này, ngay sau đó đứa con duy nhất của mình cũng đói đến gầy trơ xương
Vốn tưởng rằng sau khi ly hôn, ngày tháng sẽ không dễ chịu, lời đàm tiếu khẳng định là sẽ có, nhưng không người nào dám ở trước mặt nàng nói, lúc ấy Lê gia đến Vương gia một phen hành động đã chấn nhiếp tất cả mọi người
Lúc ấy tiểu đệ lựa chọn làm như vậy, là đã giúp nàng tính toán cho cả về sau
Trong tay càng có bạc, lại là thuộc về chính nàng cùng nữ nhi, niềm vui sướng khiến nước mắt không ngừng tuôn rơi
Đến lần chia tiền tháng thứ hai, người nhà Lê gia đã bình tĩnh hơn một chút, bất quá vẫn là vô cùng kích động
Chỉ là trong lòng cứ mãi nhớ tới Lê Tố đang đọc sách trong thành chưa về nhà, bọn họ có rất nhiều chuyện đều muốn nói với hắn
Thời gian trôi qua ở Lê gia khá hơn, mặc dù bọn họ đối ngoại nói làm ăn này cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ kiếm chút tiền vất vả, nhưng ai cũng không phải người mù, nhìn thấy Lê gia sống tốt, thái độ đối đãi Lê gia đều thân mật hơn nhiều
Người nhà Lê gia đang trò chuyện trong sân, mỗi người trong tay đều có việc làm, dù sao giữa trưa còn phải ra quầy bán hàng, thịt vẫn chưa xâu xong
Hiện tại mọi người đều rất nhanh tay nhanh chân, tốc độ xâu xiên rất nhanh, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng ở một bên hỗ trợ xâu
“Nãi nãi, Tiểu thúc thúc lúc nào mới có thể trở về ạ
Cháu đã chuẩn bị quà cho hắn rồi!” Lê Tử Nhược ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi, nàng đã rất lâu rất lâu không nhìn thấy Tiểu thúc thúc
Mấy đứa nhỏ đồng loạt gật đầu, bọn chúng cũng đã chuẩn bị quà cho Tiểu thúc thúc
Lê gia khi chia tiền cũng biết cho mấy đứa nhỏ trong nhà một chút tiền đồng, và bọn trẻ sẽ đưa tiền đồng đó cho Lê Chính Cường cùng Đổng Phương Phương, những người mỗi ngày đi trong thành, nhờ họ mua đồ vật mang về cho chúng
Bốn đứa nhỏ đều đưa hết mấy đồng tiền đó để mua quà cho Lê Tố
Phùng Thúy Thúy kỳ thật cũng không biết Lê Tố khi nào trở về, nói với Lê Chính Cường, “Lão nhị, hôm nay ngươi bán xong thì đi Tư Thục tìm Tiểu Tứ một chuyến, hỏi nó lúc nào về, tiện thể đưa ít bạc cho hắn, một mình hắn trong thành không dễ dàng.”
Kỳ thật Lê Tố thật sự ngoại trừ việc đọc sách tốn rất nhiều tâm lực, sẽ có cảm giác mệt mỏi, còn lại về mặt sinh hoạt hắn trôi qua rất thoải mái
Lê Chính Cường dùng sức gật đầu, “Được nương.”
Đúng lúc này, Lê Tố đã đến cửa chính
“Tiểu công tử, tới nơi rồi.” Thanh âm của gã sai vặt truyền đến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người nhà Lê gia đang trong sân nghe thấy động tĩnh bên ngoài, “Lão đại, ngươi ra ngoài nhìn xem.”
Lê Chính Nghĩa khẽ gật đầu, đi đến cửa nhà kéo ra đại môn, đầu tiên liền nhìn thấy xe ngựa
Lê Chính Nghĩa: “???” Đây là đi nhầm nhà người ta rồi sao?