Khoa Học Tự Nhiên Trạng Nguyên Thi Khoa Cử? Mạnh Đến Trẫm Mắt Trợn Tròn

Chương 66: Cùng mây khâm trò chuyện




Chương 66: Cùng Vân Khâm trò chuyện
“Hảo hữu của ta là Lê Tố, Huyện Án Thủ và Phủ Án Thủ ở chỗ chúng ta đều là hắn.” Lâm Trạch nói lời này mang theo vài phần kiêu ngạo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vân Khâm càng thêm cảm thấy hứng thú với Lê Tố, hắn cũng là người đã giành được cả Huyện Án Thủ lẫn Phủ Án Thủ
“Vị Lê công tử này hiện tại có ở đây không?” Vân Khâm vội vàng mở lời hỏi, trên mặt tràn đầy vẻ cầu học như khát
Lâm Trạch cùng Tần Minh nhìn nhau, có lẽ việc luận đạo cùng người có học vấn cao hơn sẽ giúp Tố ca được nâng cao trình độ
Kỳ thực, bọn hắn nhận thấy Tố ca đôi khi có chút phiền muộn, cụ thể là điều gì thì bọn hắn không rõ, nhưng có thể đoán được là hắn đang gặp phải một vài vấn đề trong việc viết sách luận, mà trình độ của ba người bọn họ thật sự không thể giúp được Tố ca nhiều
Lâm Trạch lúc này liền lập tức nói: “Hắn đang ở trong phòng, ta đi gọi hắn ra.”
Lâm Trạch đứng dậy đi về phía phòng của Lê Tố
Trong phòng, Lê Tố đang luyện chữ
Luyện chữ có thể giúp bình tâm tĩnh khí, tu thân dưỡng tính
Kỳ thực, so với viết sách luận, hắn lại càng thích luyện chữ hơn
Lê Tố lúc này quả thực có chút buồn rầu, dường như sách luận và thi phú của hắn lại bị kẹt ở một bình cảnh, hắn cảm thấy không thấy rõ ràng sự tiến bộ, nhưng hắn biết rõ chính mình vẫn còn không gian để vươn lên, còn lâu mới đạt tới đỉnh cao nhất
Trong vòng một năm, sách luận và thi phú của hắn đã tiến bộ rất nhiều, trong kỳ thi Huyện và Phủ Thí, đều là do hắn tự tay viết
Trong mảng sách luận, hắn có một vị đại lão sư phụ
Trong mảng thi phú, hắn có một kho thơ ca của Trung Hoa trên dưới năm ngàn năm trong đầu cung cấp cho hắn học tập và tham khảo
Về mặt tài nguyên, những gì hắn có thể tiếp xúc đã vượt xa một thư sinh bình thường
Về khả năng học tập và nỗ lực, hắn cũng không hề thua kém các thư sinh khác
Hơn nữa, bất luận là lúc nào, việc học tập loại sự tình này vĩnh viễn không có điểm cao nhất, chỉ có điểm cao hơn, một người mãi mãi cũng không đạt được giới hạn tối cao của việc học tập
Sau khi suy tư một hồi, Lê Tố quyết định một mặt hắn cần phải đọc thêm nhiều sách, đồng thời, các thư sinh đến tham gia Thi Viện chắc hẳn có rất nhiều người có học vấn không tệ, hắn có lẽ có thể ra ngoài xã giao một phen
Những người có thể đến Thi Viện, nói thế nào cũng sẽ không quá kém, và việc kết giao giữa các thư sinh lúc này, sau này khi vào quan trường, nói không chừng sẽ có lúc hữu dụng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước kia hắn không đi kết giao, là vì lúc đó hắn có thể đạt được sự tăng tiến lớn thông qua việc tự học, dành thời gian cho việc học tập của chính mình rõ ràng là có sự tăng tiến hơn nhiều so với việc đi luận đạo
Dưới sự tối đa hóa lợi ích và thời gian, hắn đã chọn tạm thời không đi kết giao, trước tiên dành thời gian cho bản thân
Lê Tố thu bút, thưởng thức một chút thư pháp của mình
Sự khổ luyện là hữu dụng, chữ của hắn hiện tại cũng đã nâng cao một bước
Lâm Trạch gõ cửa phòng Lê Tố, ngữ khí có vài phần vội vàng: “Tố ca, Tố ca.”
Lê Tố đặt bút lông lên giá bút: “Tự mình đẩy cửa tiến vào.”
Lâm Trạch lập tức đẩy cửa ra, ngữ khí mang theo vài phần kích động: “Tố ca, có một vị Vân công tử đến chỗ chúng ta, hắn muốn tìm ngươi tham khảo học thuật.”
“Vân Khâm?” Lê Tố nghe đến Vân công tử, liền nghĩ đến Vân Khâm mà sư phụ đã nói với hắn
Lâm Trạch kinh ngạc hỏi: “Tố ca, ngươi biết hắn sao?”
Lê Tố khẽ gật đầu: “Từng nghe nói qua, chưa từng gặp qua, bất quá, hắn làm sao tìm đến đây?” Chẳng lẽ Vân Khâm cũng biết sự tồn tại của hắn
“Hắn ở ngay s·á·t vách bên ngoài, biết chúng ta cũng tới tham gia khảo thí, liền đến đây.” Lâm Trạch không hề giấu diếm, trực tiếp nói cho Lê Tố
Lê Tố thầm nghĩ, có lẽ chỉ là một sự trùng hợp, bất quá cụ thể có phải trùng hợp hay không, gặp mặt sẽ biết
“Ra đi gặp.” Hắn đang nghĩ tới việc ra ngoài kết giao thêm vài người bạn, đây không phải là đã có người đưa tới cửa rồi sao
Người mà sư phụ đều cảm thấy không tệ, Lê Tố hai mắt sáng lên
Lâm Trạch cùng Lê Tố sóng vai đi ra ngoài
Khi Vân Khâm nhìn thấy Lê Tố, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc
Sau khi tìm hiểu, hắn biết vị Lê công tử này là người nhà nông, huyện thành của hắn cũng hẻo lánh
Hắn cứ ngỡ thư sinh đi ra từ một nơi như vậy sẽ có một hình ảnh mộc mạc
Gặp bản thân người rồi, thì lại hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng
Y phục quả thực rất mộc mạc, nhưng khí chất quanh thân, nếu nói là quý tử kinh thành hắn cũng không cảm thấy kỳ quái
Cái vẻ tự phụ quanh thân kia, Vân Khâm quả thực cảm thấy hơi thắng hắn một bậc
Vân Khâm đè nén sự kinh ngạc trong lòng, đứng dậy chắp tay đối với Lê Tố: “Tại hạ Vân Khâm, nghe nói Lê công tử là Huyện Án Thủ và Phủ Án Thủ, tất nhiên là tài tình siêu phàm, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh xứng với thực.”
“Vân công tử quá khen, nghe nói Vân công tử cũng là người đoạt được vị thứ nhất trong Thi Huyện và Phủ Thí, có tài học như thế, chắc hẳn ngày sau tất nhiên tiền đồ vô lượng.” Lê Tố cũng đối Vân Khâm tiến hành tán dương qua lại theo phép xã giao
Lê Tố làm một cử chỉ mời ngồi với Vân Khâm, Vân Khâm cũng làm một cử chỉ tương tự
Hai người cùng nhau ngồi xuống
Vân Khâm nghĩ thầm, vị Lê công tử này thế mà lại nghe nói qua hắn
Lê Tố thấy thái độ của Vân Khâm đối với hắn, liền biết Vân Khâm quả thực không biết rõ quan hệ giữa hắn và sư phụ
Lê Tố ngồi xuống đối diện vị trí của Vân Khâm
Hai người lại tán dương nhau vài câu, quan hệ thân thiết hơn một chút, liền đi vào chính đề, dù sao hai người đều vô cùng muốn cùng đối phương thảo luận học thuật, sau đó nâng cao chính mình
Lê Tố cùng Vân Khâm trò chuyện hết sức thoải mái, trong lòng đều công nhận tài học của đối phương siêu phàm
Những người khác thấy hai người trò chuyện vui vẻ, bọn hắn mặc dù không thể chen vào lời nói, nhưng được nghe hai vị đại lão nghiên cứu thảo luận học vấn, đối với bọn hắn cũng là một cơ hội tốt hiếm có, nhao nhao chăm chú lắng nghe
Lê Tố cùng Vân Khâm đều trò chuyện vô cùng vui vẻ, sau một phen trao đổi của Lê Tố, thật sự có vài phần cảm giác đả thông hai mạch Nhâm Đốc
Vân Khâm càng thêm kinh hãi không thôi, xem ra lần này Tiểu Tam Nguyên thật đúng là không nhất định là hắn, trình độ học thức mà Lê Tố biểu hiện ra, tuyệt đối là không kém hắn
Nhưng Vân Khâm không hề có sự ghen ghét đối với Lê Tố, chỉ có sự thưởng thức
Việc khoa cử này, người có năng lực sẽ đảm nhiệm, chưa kể hắn không nhất định sẽ thua Lê Tố, cho dù thật sự không giành được Bảng thủ Thi Viện, có thể kết giao với một học sinh như Lê Tố, hắn cũng không xem là không có thu hoạch
Trên con đường khoa cử, tâm tính cực kỳ trọng yếu
Nếu là gặp phải người có học thức siêu phàm mà chỉ biết sợ hãi cùng lo lắng, thì về sau nhất định là sẽ không có thành tựu quá cao
Điểm này Vân Khâm nhìn rất rõ ràng
Bởi vì mọi người chung đụng vô cùng vui vẻ, tối đến liền cùng nhau hẹn dùng cơm
Vân Khâm cùng Lê Tố đi ở trước nhất, Vân Khâm tò mò hỏi: “Hiền huynh, ngươi có bái sư không?” Nếu như không có bái sư, một người như Lê Tố này, tới kinh thành, e rằng sẽ có rất nhiều lão học cứu tranh giành thu hắn làm đồ đệ
Vân Khâm cùng Lê Tố sau một phen giao nói, xưng hô của hai người đã biến thành hiền huynh hiền đệ
Vân Khâm vừa qua sinh nhật tròn mười lăm tuổi, Lê Tố năm nay qua sinh nhật liền mười sáu tuổi, Lê Tố lớn hơn Vân Khâm vài tháng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lê Tố nhẹ gật đầu: “Ta có sư phụ.”
Vân Khâm có chút tiếc nuối, vậy thật là đáng tiếc
Trong mắt Vân Khâm, nơi Lê Tố sinh sống không có người đọc sách lợi hại nào, hắn đại khái là bái một Tú tài hoặc là Cử nhân làm sư phụ, nhưng đối với Lê Tố hiện tại mà nói, e rằng không có quá nhiều điều có thể giúp được hắn
Vân Khâm còn nghĩ nếu Lê Tố chưa bái sư, hắn sẽ giúp Lê Tố một cái tốt, giới thiệu cho hắn một vị sư phụ
“Sư phụ ta là người rất lợi hại.” Lê Tố nhìn thoáng qua biểu lộ của Vân Khâm, nhịn không được giải thích một câu cho sư phụ
“Dám hỏi Hiền huynh tôn tính đại danh của sư phụ?” Vân Khâm hỏi
Nếu là thật sự lợi hại, hắn hẳn phải biết
Những người đọc sách lợi hại có danh tiếng vang xa trên đời này, hắn cơ bản đều biết một chút
Cái này thật đúng là đã hỏi trúng tim đen Lê Tố
Hắn chỉ biết là sư phụ hẳn là họ Thịnh, hoặc là trong tên có chữ Thịnh, hắn căn bản không biết rõ tên của sư phụ
Sư phụ cũng không có nói cho hắn biết, hắn cảm thấy tên họ không quan trọng, liền một mực không hề hỏi thăm
Nhưng nói mình không biết rõ tên sư phụ có phải có chút không tốt lắm không
Lộ ra giống như một nghịch đồ
Sau khi Lê Tố suy nghĩ, Vân Khâm tưởng rằng hắn chỉ là đang bảo vệ sư phụ, sư phụ hắn đúng là một tiểu bối vô danh, Lê Tố lo lắng nói ra tên sư phụ hắn thì hắn không biết rõ
Vân Khâm vội vàng xóa chủ đề: “Có sư phụ cũng rất tốt.”
“Hiền đệ không có bái sư sao?” Hắn cứ ngỡ một người như Vân Khâm sẽ bị người ta tranh đoạt, không ngờ là hắn đã đ·á·n·h giá thấp các thư sinh dưới gầm trời này
Lê Tố nghĩ bản thân hắn với trình độ như này e rằng cũng chẳng là gì, có lẽ là trước kia ở địa phương quá nhỏ bé, là hắn ếch ngồi đáy giếng
Thảo nào sư phụ xưa nay đều không khen hắn, hóa ra trình độ của hắn quả thực không có bao nhiêu lợi hại
Lê Tố sau đó quyết định muốn càng cố gắng hơn, nếu không sẽ không thể đạt được mục tiêu của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.