Chương 94: Nghe nói Ngụy viện trưởng giảng bài rất đáng sợ
Tịch Thịnh không rõ đã nghĩ thế nào, đồ đệ mình lại không tự tay dạy, còn đưa đến nơi này làm gì
Quan hệ giữa bọn họ có tốt đến mức để hắn dạy đồ đệ cho mình hay sao
Chẳng lẽ không sợ hắn cố tình nhằm vào đồ đệ của Tịch Thịnh sao
Ngụy Thế An đi trước, Lê Tố cõng rương sách, cầm túi sách nặng nề đi theo sau, trong thư viện không ít người đều thấy cảnh này, trong lòng thầm đoán thân phận của Lê Tố
Có thể khiến Ngụy viện trưởng tự mình dẫn đến, đây phải là thân phận thế nào, hay là tài hoa xuất chúng đến mức nào chứ
Ngụy Thế An đối với thái độ của Lê Tố không được tốt lắm, dù sao khi đọc sách, hắn và sư phụ của Lê Tố là quan hệ cạnh tranh, mà lần nào hắn cũng tiếc bại
Sau này Tịch Thịnh gặp biến cố, không quen chốn quan trường nên từ quan, xây dựng thư viện này, hai người không còn gặp nhau nhiều
Kết quả, Tịch Thịnh này lại dám đưa đồ đệ tới chỗ hắn
Ngụy Thế An tức giận nói: “Ta mặc kệ tài hoa ngươi thế nào, đã bỏ lỡ kỳ khảo hạch nhập học lần trước, ngươi chỉ có thể trực tiếp vào Hoàng Trai, thành thật chờ lần khảo hạch tiếp theo rồi dựa vào thực lực của mình mà đi sang các chữ trai khác.”
Lê Tố không có dị nghị gì với sự sắp xếp này: “Được, ngài xưng hô thế nào?”
Ngụy Thế An dừng bước, quay người, trừng mắt nhìn Lê Tố: “Sư phụ ngươi bảo ngươi tìm ta, hắn không nói cho ngươi ta là ai à?”
Lê Tố im lặng lắc đầu
Hắn vốn dĩ ngay cả tên sư phụ cũng không biết, mãi đến trước khi rời đi mới hỏi
Nếu hắn không chủ động hỏi, sư phụ căn bản sẽ không chủ động nói cho hắn biết
Ngụy Thế An lập tức bị tức đến râu dựng lên, trợn mắt: “Gọi ta là Ngụy viện trưởng.”
Lê Tố lẩm bẩm trong miệng: “Ngài là viện trưởng à
Ngụy viện trưởng, ngài cùng sư phụ ta ở giữa có phải hay không…”
“Không có!” Lê Tố còn chưa nói xong, Ngụy Thế An đã trực tiếp phủ nhận
Lê Tố hơi cúi đầu, xem ra sư phụ hắn đã đắc tội với Ngụy viện trưởng này rồi
Ngụy Thế An đưa Lê Tố đến chỗ ở của học sinh Hoàng Trai: “Ngươi cứ ở đây, không có việc gì thì đừng tìm ta.” Hắn không rảnh rỗi mà chăm sóc đồ đệ của Tịch Thịnh
Lê Tố gật đầu: “Tốt, cảm ơn Ngụy viện trưởng.”
Ngụy Thế An quay người rời đi ngay, không hề nhìn Lê Tố thêm lần nào nữa
Hắn cứ tưởng Tịch Thịnh sau khi gây chuyện với bệ hạ hiện tại sẽ sống khổ sở, không ngờ người ta lại thu một tiểu đồ đệ, xem ra cuộc sống vẫn trôi qua không tệ
Tuy nhiên, đồ đệ đã đưa đến trước mặt hắn, hẳn là Tịch Thịnh không ngại hắn “dạy bảo” tiểu đồ đệ này một phen
Ngụy Thế An nhếch mép nở một nụ cười ranh mãnh, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, hắn quyết định đích thân đi Hoàng Trai giảng bài một đoạn thời gian
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vốn dĩ thân là viện trưởng, Ngụy Thế An không cần tự mình giảng bài, nhưng nếu hắn muốn, hắn có thể đến bất cứ chữ trai nào để giảng cũng được
……
Lê Tố đi vào phòng, bên trong có một vị học sinh, dường như hắn đang chuyên tâm viết lách điều gì đó, không chú ý đến động tĩnh bên ngoài
Khi Lê Tố đẩy cửa vào, đã làm hắn giật mình
Vị học sinh kia vội vàng che lại nội dung mình đang viết, nghi hoặc hỏi: “Ngươi là?”
Lê Tố đặt đồ đạc xuống: “Huynh đài khỏe, ta tên là Lê Tố, là học sinh mới nhập học hôm nay, được sắp xếp ở đây, lần đầu gặp mặt xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Ta… Ta gọi Tống Thăng, tự là Khiêm Hòa, năm nay vừa cập quan.” Tống Thăng có chút ngại ngùng nói
Hai người xem như đã làm quen sơ bộ
Lê Tố đi đến chiếc giường trống bên kia dọn dẹp sách vở của mình, sắp xếp chúng ngay ngắn trên bàn
Tống Thăng thỉnh thoảng đánh giá Lê Tố, phát hiện Lê Tố chỉ chuyên tâm vào những quyển sách kia, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận từng li từng tí lại cầm bút lên, tiếp tục múa bút thành văn
Lê Tố trong lòng cảm thán, quả nhiên học sinh Minh Nhạc thư viện này lại càng thêm cố gắng
Lê Tố sắp xếp đồ đạc xong xuôi thì mở lời: “Khiêm Hòa huynh, xin làm phiền hỏi chỗ ăn cơm của thư viện ở đâu?”
Lê Tố phải cõng nặng đi bộ từ chân núi lên, hiện tại quả thực là đói bụng cồn cào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tống Thăng mấp máy môi, do dự rồi nói: “Ta vừa vặn cũng định đi, chúng ta cùng đi chứ.”
Lê Tố liền vội nói: “Tốt.”
Lê Tố cảm thấy Tống Thăng hẳn là một người ngại giao tiếp
Lê Tố cười nói chuyện phiếm với Tống Thăng, chủ yếu là trò chuyện về một số việc của thư viện, dù sao hắn mới tới, quả thực chưa hiểu rõ lắm quy củ nơi đây
Trong lúc trò chuyện, Lê Tố hiểu được Tống Thăng là học sinh Minh Nhạc thư viện từ năm ngoái, còn những chuyện khác liên quan đến Tống Thăng thì dường như hắn không muốn nhắc đến, Lê Tố đương nhiên là người có hiểu biết, sẽ không cứ thế mà hỏi tới
Lê Tố kỳ thật muốn hiểu rõ nhất chính là Ngụy viện trưởng: “Khiêm Hòa huynh, Ngụy viện trưởng có dạy học sinh không?”
Tống Thăng lắc đầu, rồi lại gật đầu
Lê Tố: “???” Thế này là sẽ hay là không sẽ
“Khoảng thời gian ta ở học viện, Ngụy viện trưởng không dạy học sinh bao giờ, nhưng nghe nói mười mấy năm trước hắn có dạy học.”
“Bởi vì yêu cầu của Ngụy viện trưởng quá cao, nên một lần kia thư viện có rất nhiều người thi đậu Cử nhân, nhưng học sinh từng được Ngụy viện trưởng dạy thì nhắc đến Ngụy viện trưởng liền thay đổi sắc mặt.”
“Nghe nói rất đáng sợ.” Tống Thăng thân thể run lên một cái
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lê Tố hiểu rõ gật đầu
Kỳ thật hắn vẫn muốn xem thử Ngụy viện trưởng, người khiến các học sinh nghe danh đã sợ mất mật, sẽ giảng bài thế nào
Dù sao sư phụ nói yêu cầu của hắn đã coi như là tương đối thấp, còn Ngụy viện trưởng mà có thể tạo ra hiệu quả khiến học sinh nghe tin đã sợ mất mật như vậy thì yêu cầu của hắn chắc chắn phải rất cao đi
Thảo nào sư phụ lại bảo hắn đến Minh Nhạc thư viện, là muốn hắn mở mang kiến thức về cường độ dạy học ở bên ngoài lớn đến mức nào, để hắn nhận rõ năng lực của mình, đừng kiêu căng tự mãn
Lê Tố tự cảm thấy mình đã hiểu được nỗi khổ tâm của sư phụ
Hai người đi đến chỗ ăn cơm của học sinh thư viện
Đồ ăn thư viện không đắt, chỉ hai đồng tiền một bữa, tất cả món ăn đều tùy ý chọn, món thịt còn lại rất nhiều, chẳng lẽ học sinh ở đây không thích ăn thịt
Lê Tố nhìn thấy vẻ ngoài món ăn cũng không tệ lắm, cũng không đến nỗi gọi là khó ăn đi
Chắc mấy học sinh gặp trước đó kén chọn thôi
“Cái học sinh kia hình như là vị mới tới hôm nay, còn là Ngụy viện trưởng tự mình đưa vào!”
“Vậy hắn chắc chắn là lần đầu tiên tới đây ăn cơm, có trò hay để xem rồi.”
“Hắn còn lấy nhiều thịt như vậy…” Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra liền muốn cười
Các học sinh ở lâu trong thư viện, đặc biệt thích xem những cảnh tượng như vậy, nhìn vào sẽ khiến lòng người vui vẻ
Lê Tố đưa một miếng thịt vào miệng mình, nhai nhai, phát ra một tiếng nôn khan…
Cứ thế mà nôn oẹ một tiếng trước mặt bao người
Lê Tố: “……” Thật là mất mặt
Cái đầu bếp này có phải thù hắn từ trong tối không
Trong khi đó, những học sinh khác cười rộ lên, ngay cả Tống Thăng vốn dĩ thẹn thùng cũng cười đến mức thân thể run lên
Lê Tố: “……” Là ai nói cuộc đời không có nhiều người xem như vậy
Bọn hắn đều đang cười nhạo hắn
Lê Tố không hiểu tại sao lại có người có thể làm thịt khó ăn đến thế
Hắn phải hình dung cái mùi này thế nào đây
Cảm giác như mình đang nhai một miếng giẻ rách thối…
Xem ra hắn đã hiểu lầm mấy vị học sinh kia rồi, thức ăn nơi này là thật sự khó ăn
Thảo nào món thịt còn lại nhiều như vậy, không phải học sinh thư viện không thích ăn thịt, mà là cái thịt này có thể khiến người ta trúng độc chết
Lê Tố khó khăn khống chế nét mặt của mình, khiến bản thân trông thật bình tĩnh
Lê Tố lại ăn một miếng món ăn khác
Lần này hắn tránh thịt, kết quả lại mặn đến phát khổ
“Đồ ăn thư viện luôn có mùi vị này sao?” Lê Tố khó khăn nuốt miếng thức ăn trong miệng, hỏi Tống Thăng
Tống Thăng bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy.”