Thịnh Võ ba năm, tháng bảy
Hai thị vệ lôi kéo Tiêu Vân Trạm đang da tróc thịt bong, miệng phun máu tươi, quẳng hắn vào ngục giam
Ánh mắt thị vệ thoáng qua một tia kính nể, bị đánh năm mươi đại bản mà vẫn không nói tiếng nào, quả là một hán tử
Đáng tiếc..
Tiêu Vân Trạm suy yếu nằm rạp trên mặt đất bất động, hắn nghiến chặt răng hàm, trong mắt giăng đầy tơ máu
Nghĩ hắn Tiêu gia đời đời trung liệt, phụ huynh đều bỏ mình thảm khốc trên chiến trường
Hắn lãnh binh liều chết đánh thắng Tây Lương Quốc, thân mang trọng thương, lập tức liền bị Lương Võ Đế triệu hồi Kinh Thành, trực tiếp bị gán cho tội danh thông đồng với địch phản quốc
Lúc ấy các tướng sĩ đều can ngăn không để hắn hồi kinh
Một là đường xá xa xôi, trên người hắn lại có thương tích, trên đường sợ chuyển biến xấu
Hai là có mưu sĩ hoài nghi Lương Võ Đế đột nhiên triệu hắn hồi kinh, sợ có bẫy rập
Hắn tự nhiên cũng biết Lương Võ Đế cấp thiết triệu hắn hồi kinh như vậy sẽ chẳng có chuyện gì tốt, nhưng hắn không thể không về
Phụ nữ trẻ em phủ Trấn Quốc Công đều ở kinh thành, hắn không dám cũng không thể ngỗ nghịch Lương Võ Đế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế nhưng..
“A!”
Tiêu Vân Trạm thống khổ kéo khóe miệng cười lạnh một tiếng
Hắn không ngờ tới, Lương Võ Đế lại dung không được phủ Trấn Quốc Công như vậy
Lúc này, hắn đương nhiên cũng đã hiểu vì sao Lương Võ Đế không thể không giết hắn
Chỉ vì Tiêu gia có mấy vạn tư binh, tư binh chỉ nhận người Tiêu gia, đây cũng là lý do Lương Võ Đế kiêng kỵ hắn, muốn giết hắn, sợ Tiêu gia ủng binh tự trọng
Chi đội mấy vạn tư binh này là do Khai Quốc Hoàng Đế ban cho tiên tổ Tiêu gia, bởi vì tiên tổ Tiêu gia đã giúp Khai Quốc Hoàng Đế đánh xuống giang sơn, lại kết thành huynh đệ khác họ
Những tư binh này qua các đời hoàng đế đều không có cách nào hiệu lệnh, chỉ nghe lời người Tiêu gia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lương Võ Đế mới đăng cơ ba năm, liền đã dung không được sự tồn tại của Tiêu gia
Qua cầu rút ván, chim bay tận..
Thật đáng buồn, đáng tiếc, buồn cười..
“A!”
Tiêu Vân Trạm cười thảm một tiếng, từng ngụm chất lỏng dính nhầy từ cổ họng tuôn ra, chảy dọc khóe miệng nhỏ xuống trên nền đất hôi thối, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm
Hắn hai mắt đỏ tươi nghiến răng hàm, trong não quanh quẩn tội danh Lương Võ Đế tùy ý gán cho hắn, trong lòng hận ý dâng trào
Lão Thiên thật bất công, nghĩ hắn Tiêu gia đời đời trung lương, một lòng vì nước, nam nhi đều bỏ mình trên chiến trường, cuối cùng lại mang tiếng thông đồng với địch phản quốc
Lão Thiên bất công, hắn không phục!!
“Phốc thử!”
Tiêu Vân Trạm một ngụm máu tươi phun ra, đầu nặng nề đập vào vũng máu, mí mắt chậm rãi nhắm lại, khí tức yếu ớt
(Giá trị hắc hóa của Tiêu Vân Trạm 60...70...85...)
“Soạt ~~”
Ngục tốt giơ lên một thùng nước gạo, giội lên thân Tiêu Vân Trạm
Tiêu Vân Trạm đau đớn toàn thân giật mình, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, mí mắt run nhẹ hai lần, mỗi một hơi thở đều vô cùng gian nan
Ngục tốt nhìn thấy Tiêu Vân Trạm còn có hơi thở, hơi nhẹ nhõm thở ra, quay đầu nhìn về phía chưởng ấn thái giám Vũ Hóa Thiên
Vũ Hóa Thiên ghét bỏ khẽ nhíu mày, cầm mạt tử che miệng mũi,
“Đem người khiêng về Trấn Quốc Công phủ đi, đều cẩn thận một chút, đừng chết trên đường.”
Lương Võ Đế sợ Tiêu Vân Trạm chết tại ngục giam, không tiện đối với thiên hạ bàn giao, đặc biệt sai hắn đến xem một chút, đem người đưa về Trấn Quốc Công phủ
Cái này nếu là chết tại Trấn Quốc Công phủ, coi như không liên quan gì đến thiên gia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cái này cũng không thể trách Lương Võ Đế dung không được Tiêu gia, ai bảo Tiêu gia không chịu giao ra những tư binh kia đâu
Lương Võ Đế trời sinh tính đa nghi, bên giường há lại cho người khác ngủ ngáy, thu thập Tiêu gia là chuyện sớm muộn
Ngục tốt lên tiếng, tìm đến một khối ván khiêng, cẩn thận từng li từng tí khiêng Tiêu Vân Trạm, người đang thoi thóp, đi lên
Vũ Hóa Thiên nhìn xem Tiêu Vân Trạm được khiêng đến trước mặt hắn, cúi người đến gần tai hắn, cười gian nói,
“Tiêu Tướng Quân, hoàng thượng thương cảm Trấn Quốc Công phủ trên dưới, sáng mai liền sẽ hạ thánh chỉ, để Trấn Quốc Công phủ toàn phủ đi đày Ninh Cổ Tháp, ngươi cần phải chống đỡ a, nếu không phụ nữ trẻ em Trấn Quốc Công phủ trên đường đi Ninh Cổ Tháp..
ha ha ha...”
Tiêu Vân Trạm bỗng nhiên mở mắt ra, đầy mắt sát ý trừng mắt về phía Vũ Hóa Thiên
(Giá trị hắc hóa của Tiêu Vân Trạm 88...92...94...)
Vũ Hóa Thiên bị ánh mắt Tiêu Vân Trạm dọa đến lùi về sau một bước
Ngay sau đó, Tiêu Vân Trạm liền không còn thể lực chống đỡ được nữa, cúi thấp đầu xuống
Vũ Hóa Thiên che ngực, hằn học trừng Tiêu Vân Trạm đang nửa sống nửa chết một cái,
“Sắp chết đến nơi, còn dám cậy mạnh, đơn giản không biết mùi vị!”
“Vân Trạm!!!”
Tiêu lão phu nhân một đường chạy nhanh vọt tới chính sảnh, nhìn xem Tiêu Vân Trạm đang nằm trên tấm ván bất động, vành mắt bỗng nhiên đỏ bừng
Nàng hai tay run run, chậm rãi ngồi xổm bên cạnh Tiêu Vân Trạm, nhìn nhi tử toàn thân là máu, một đôi tay không biết nên chạm vào chỗ nào
“Còn không mau đi gọi thái y!”
Tiêu lão phu nhân nước mắt tuôn đầy mặt, hai mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Vân Trạm, nghẹn ngào hô lớn
Nha hoàn thiếp thân của Tiêu lão phu nhân, Lục Quả, gật đầu, vội vàng quay đầu chạy ra ngoài, đối diện đụng phải đại tẩu Vạn Tô Vân đang vội vàng chạy tới
“Mẫu thân, Tứ đệ, chuyện này rốt cuộc là thế nào!?”
Đại tẩu không để ý Lục Quả lỗ mãng, vội vàng đi đến bên cạnh lão phu nhân, nhìn Tứ đệ toàn thân thương tích, trong lòng nàng giật thót
“Nhanh đi Bình An đường tìm đại phu tới, nhanh đi!”
Nha hoàn Thu Nguyệt đi theo sau lưng đại tẩu, quay người liền chạy ra ngoài
“A!” Nhị Tẩu Diêu Văn Hồng dẫm mạnh bước vào chính sảnh liền che miệng hét lên một tiếng, cuống quýt xông vào, vẻ mặt không dám tin nhìn Tiêu Vân Trạm toàn thân là máu
“Là ai đánh Tứ đệ thành ra dạng này, còn có vương pháp hay không!”
Tam Tẩu Trịnh Vân Vân tiếp nối bước chân tiến vào, nhìn xem Tiêu Vân Trạm đẫm máu, vành mắt nàng đỏ lên, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi lộp bộp
“Tứ đệ hồi kinh thời điểm không phải rất tốt sao, sao vào cung trở về lại ra nông nỗi này
Cho dù phạm phải tội lớn đến đâu, xem ở phần công lao Tứ đệ đánh thắng trận trở về, cũng không nên ra tay ngoan độc đến vậy...”
“Khóc cái gì mà khóc, vẫn chưa tới lúc khóc.” Tiêu lão phu nhân gắng gượng chống đỡ lấy một hơi, ánh mắt từng cái đảo qua ba cô con dâu,
“Mau ổn định người trong phủ, trong phủ không thể loạn, lập tức cho người đi nghe ngóng hoàng thượng vì chuyện gì mà trách phạt lão Tứ.”
Đại tẩu gật đầu, “Mẫu thân, ta cái này đi nhà mẹ đẻ hỏi thăm một chút.”
Còn chưa đợi đại tẩu nhấc chân, Lục Quả liền thở hồng hộc chạy trở về,
“Lão phu nhân, bên ngoài phủ tất cả đều là thị vệ canh gác, không cho các nô tì ra ngoài.”
Con ngươi Tiêu lão phu nhân chấn động, thân thể loạng choạng hai lần
Đại tẩu vội vàng tiến lên đỡ lấy Tiêu lão phu nhân, vẻ mặt lo lắng nhìn xem Tiêu lão phu nhân, “Mẫu thân!”
Tiêu lão phu nhân run rẩy bờ môi, hít sâu một hơi, mí mắt chớp xuống nhìn về phía Tiêu Vân Trạm đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất
“Đi, đem trong phủ dược liệu tất cả đều tìm ra, cây nhân sâm trăm năm kia mau lấy ra cho Vân Trạm ngậm trên môi.”
Đại tẩu nhíu mày, nhìn về phía Tam Tẩu, “Tam đệ muội, ngươi chăm sóc tốt mẫu thân, ta đi tìm dược liệu.”
Tiêu lão phu nhân khoát khoát tay, “Không cần lo lắng cho ta, mau đi.”
Tam Tẩu xoa xoa nước mắt, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy Tiêu lão phu nhân
Nhị Tẩu nhíu mày phân phó nha hoàn bưng một chậu nước ấm, cẩn thận từng li từng tí lau đi vết máu trên mặt Tiêu Vân Trạm
Đại tẩu vén váy, vừa chạy đến cửa ra vào, liền nghe thấy Nhị đệ muội phát ra một tiếng kêu sợ hãi
“Không có..
không có..
không còn thở!?”
Nhị Tẩu đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, chỉ vào sắc mặt trắng bệch của Tiêu Vân Trạm, nước mắt trong nháy mắt tuôn ra ngoài
Đại tẩu dưới chân lảo đảo một chút, hai tay bám vào khung cửa, suýt nữa té ngã trên đất
Nàng toàn thân run rẩy, vẻ mặt không dám tin quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Trạm
Làm sao có thể!
Nàng không tin
Đại phu nhân luôn luôn ổn trọng, lúc này đã không còn giữ được hình tượng đại gia khuê tú, đứng lên loạng choạng nghiêng ngả đi tìm người kiểm tra
“Phốc thử ~~”
Tiêu lão phu nhân nghe được tiếng la của nhị nhi tức, sợi dây căng cứng trong lòng trong nháy mắt đứt rời, thân thể mềm nhũn, phun ra một ngụm máu rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.