Chương 14: Tiết học của Ban trưởng
Sau giờ tan học,
Mộ Thiên Tuyết bước đến trước mặt Đồng Nhan Nhan, hỏi nàng về những chuyện đã xảy ra lúc trước
Mặt Đồng Nhan Nhan đỏ lên, nàng cúi đầu, không dám hé lời
Tống Kỳ Kỳ thấy vậy, định nhân cơ hội lẳng lặng chuồn ra khỏi phòng học, nhưng Mộ Thiên Tuyết đã gọi nàng lại, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tống Kỳ Kỳ, ngươi lại đây.”
Tống Kỳ Kỳ trưng ra vẻ mặt đau khổ, nói: “Ban trưởng, ta muốn đi nhà vệ sinh.”
Mộ Thiên Tuyết không nói thêm gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng
Đợi đến khi nàng toàn thân run rẩy, cúi đầu thấp xuống, ngoan ngoãn đi đến
“Vì sao ngươi lại đi khi dễ Đồng Nhan Nhan?”
Ngữ khí Mộ Thiên Tuyết nghiêm khắc, ánh mắt uy nghiêm lướt qua những nữ sinh khác trong lớp: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi, trong lớp chúng ta tuyệt đối không cho phép có hành động bắt nạt đồng học, có ai chưa nghe rõ lời ta nói sao?”
Lời này vừa thốt ra, Tống Kỳ Kỳ lập tức sốt ruột, vội vàng giải thích: “Ban trưởng, ta không có
Ta không hề bắt nạt Nhan Nhan
Ta xin thề
Các bạn học khác đều có thể làm chứng, ta chỉ là cùng Nhan Nhan mở một chút trò đùa mà thôi.”
Ngồi ở gần đó Tần Phỉ và Phương Tư Đồng cũng vội vàng giúp Tống Kỳ Kỳ giải thích
“Ban trưởng, Kỳ Kỳ chỉ là mở trò đùa thôi, cũng không có khi dễ Nhan Nhan.”
“Đúng vậy Ban trưởng, ta cũng có thể làm chứng đây
Mọi người đều yêu thích Nhan Nhan, làm sao có thể khi dễ nàng đây.”
Mộ Thiên Tuyết lạnh lùng nhìn hai người, nói: “Vậy Đồng Nhan Nhan tại sao lại khóc
Trên mặt nàng vì sao còn có dấu vết bị nắm chặt?”
“Cái này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
.”
Tần Phỉ và Phương Tư Đồng lập tức không dám nói tiếp
Trò đùa kia hình như có chút quá đáng, hơn nữa Ban trưởng đã sớm lệnh cấm, không được chế giễu hay khi dễ tên nam sinh quái gở ngồi ở phía sau kia
“Ban
Ban trưởng, Kỳ Kỳ không có khi dễ ta
.”
Đồng Nhan Nhan cũng đỏ mặt giúp đỡ giải thích
Thế nhưng Mộ Thiên Tuyết vẫn giữ vẻ mặt nghi ngờ
Tống Kỳ Kỳ thấy không thể giấu được, đành thuật lại chuyện lúc trước, cười khổ nói: “Ban trưởng, ta chỉ là thấy mọi người đều rất náo nhiệt, mà chỉ có Lạc Phi một mình ngồi ở phía sau không nhúc nhích, trông như khúc gỗ, cho nên ta cùng hắn mở trò đùa
Ai ngờ Nhan Nhan vậy mà lại đứng lên bảo vệ hắn
Ta thấy Nhan Nhan đỏ mặt trông rất đáng yêu, nên không nhịn được nhéo một cái vào mặt nàng, cùng nàng mở trò đùa, ai ngờ lại bị ngươi nhìn thấy
.”
Mộ Thiên Tuyết nghe xong, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên quái gở ở hàng ghế cuối, rồi nhìn về phía Đồng Nhan Nhan, nói: “Là như vậy sao?”
Đồng Nhan Nhan cúi đầu, đỏ mặt nói: “Là
là
đúng như vậy
.”
Mộ Thiên Tuyết cau mày, trầm mặc một lúc, đột nhiên xoay người, bước lên bục giảng
Trong phòng học lập tức trở nên yên tĩnh
Mỗi khi Ban trưởng vẻ mặt nghiêm túc bước lên bục giảng, chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn giảng dạy
Lúc này, không ai được phép nói chuyện
“Chuyện đêm hôm đó, ta vốn không muốn nhắc lại.”
Mộ Thiên Tuyết đứng trên bục giảng, quét mắt nhìn toàn bộ học sinh trong lớp, sắc mặt lạnh băng nói: “Nhưng đã các ngươi muốn nói, vậy hôm nay ta liền nói rõ ràng cho các ngươi biết
Trong mắt ta, biểu hiện của Lạc Phi đồng học đêm đó, còn tốt hơn bất cứ người nào đang ngồi đây
Không có hắn, rất có thể một số người trong các ngươi sẽ bị thương, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.”
Lời này vừa thốt ra, toàn bộ lớp học nhìn nhau
Còn Lạc Phi đang ngồi ở hàng ghế cuối thì giật mình trong lòng, ánh mắt nhìn về phía bục giảng
Đồng Nhan Nhan ngồi ở phía trước, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé, vô cùng kích động
Ban trưởng cũng đã biết sao
Ban trưởng sắp tuyên bố sao
Mộ Thiên Tuyết dừng lại, để mọi người tiêu hóa đoạn văn này, sau đó mới nói: “Đêm hôm đó các ngươi đều đi ngủ sớm, không có người nào quan tâm doanh trại có an toàn hay không, càng không có người quan tâm trong rừng núi liệu có dã thú ẩn hiện hay không
Lúc ta đốt lửa trại ở bốn phía doanh trại, thêm củi lửa, cũng chỉ có Lạc Phi tới giúp đỡ
Những thanh củi đó cũng phần lớn là hắn đi nhặt được.”
“Không sai, người dùng tên bắn chết bầy sói kia, mới thật sự là người đã cứu các ngươi
Nhưng nếu như không có những ngọn lửa trại đang cháy, không có những thanh củi được thêm vào liên tục, bầy sói rất có thể đã sớm xông vào doanh trại
Các ngươi có lẽ căn bản là đợi không kịp người kia cứu viện, càng không có khả năng kiên trì được đến khi đội cảnh vệ tới.”
“Cho nên, tự hỏi lương tâm đi, các ngươi những người này, ở trước khi bầy sói tập kích không làm gì mà đã đi ngủ sớm, hoặc là ở trong lều vải nói chuyện phiếm chơi bài, có tư cách chế giễu bôi nhọ người đêm hôm đó yên lặng đốt lửa bảo vệ các ngươi hay sao
Dù cho những lửa trại kia không có chút tác dụng nào, đối với bầy sói không gây ra ảnh hưởng gì, nhưng hành động này của Lạc Phi đồng học, lẽ nào không đáng nhận được tán dương và cảm kích sao
Vì sao, các ngươi lại muốn trào phúng và giễu cợt hắn?”
“Các ngươi lấy tư cách gì?”
Mộ Thiên Tuyết đứng trên bục giảng, ánh mắt uy nghiêm và phẫn nộ
Phía dưới, tất cả học sinh đều cúi đầu, không dám lên tiếng
Cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tống Kỳ Kỳ mắt đỏ hoe, trở lại chỗ ngồi
Giáo viên cầm sách vở, đứng ở cửa phòng học, yên lặng nhìn cảnh tượng này, chưa tiến vào quấy rầy
“Vào lớp đi.”
Mộ Thiên Tuyết nhìn thoáng qua giáo viên đang đứng ở ngoài, bước xuống bục giảng
Giáo viên đi vào phòng học, đặt sách vở ở trên bàn giáo viên, ánh mắt mang đầy ý vị sâu xa lướt nhìn phía dưới một chút, cất cao giọng nói: “Thầy giáo biết, chuyến đi chơi lần này, các em đã gặp nguy hiểm kinh tâm động phách, nhưng may mắn thay, đã biến nguy thành an, các em đều trở về an toàn
Nhưng các em phải biết rằng, đây không phải là do các em may mắn, không phải ông trời phù hộ, mà chính là có người đã bảo vệ các em
Ban trưởng của các em, Thầy giáo của các em, bạn học của các em, còn có người anh hùng vô danh đã thi ân mà không cầu báo kia, thậm chí chính bản thân các em
Cho nên, tiết học này chúng ta không học sách giáo khoa, chúng ta sẽ nói một chút về trách nhiệm và đoàn kết, nói một chút về sự tha thứ và thiện lương, nói một chút về dũng cảm và cảm ân.”
Có người vỗ tay
Sau đó, toàn bộ lớp học, cũng bắt đầu vỗ tay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thầy giáo gật đầu nhẹ, cầm phấn viết, viết lên bảng đen những chữ lớn kia
Lạc Phi nhìn về phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay tán loạn
Lúc trước cũng có người chuyên môn nói cho hắn những từ ngữ này, bảo hắn làm một người tích cực vươn lên
Kết quả, hắn còn chưa kịp làm, người nói cho hắn những từ ngữ này, lại đột nhiên bỏ rơi hắn mà không một tiếng động rời đi
Miệng nói trách nhiệm, trong tay lại viết phản bội
Ngay cả người thân cận nhất cũng đã như vậy, huống chi là những người khác
Cho nên, hắn bây giờ, ngoại trừ Lạc Gia Gia, tuyệt đối sẽ không tin tưởng bất cứ ai khác nữa
Buổi sáng vẫn là hai tiết học
Sau khi tan học,
Hắn đi đến phòng đọc điện tử, chuẩn bị lên mạng tra tìm một chút thông tin về phòng thuê trọ
Mộ Thiên Tuyết rủ hắn cùng nhau ăn cơm trưa, nhưng hắn đã từ chối
Hắn không quen người khác quan tâm, càng không quen cùng những nữ sinh khác ngoài Lạc Gia Gia cùng nhau ăn cơm
Hắn chán ghét bầu không khí ồn ào lúc ăn cơm ở căn tin kiểu đó
Đi vào phòng đọc, lấy máy tính, giấy bút, bắt đầu lên mạng tra tìm
Lúc này, ở trong phòng học của câu lạc bộ Xạ Tiễn
Tô Tiểu Tiểu vừa ăn cơm hộp, vừa hưng phấn kể với một nữ sinh về câu chuyện mấy mũi tên trên hồng tâm
Nữ sinh kia mặc một bộ chế phục JK màu trắng, cổ áo và váy có một vòng màu xanh nhạt, trước ngực buộc một chiếc cà vạt nhỏ, trên đùi mặc vớ dài màu trắng, chân mang giày da nhỏ màu đen, tóc dài xõa vai, dáng người thon thả, vẻ ngoài thanh thuần, là một người Nhật Bản
Tên là Kitajima Sakura
Cũng là thành viên của câu lạc bộ Xạ Tiễn
“Kỳ lạ thật, Bộ trưởng sao còn chưa tới vậy
Đã nói buổi trưa hôm nay sẽ tới dạy ta bắn tên mà.”
Tô Tiểu Tiểu buông cơm hộp xuống, lấy ra điện thoại di động, có chút bất mãn nói: “Ai, Bộ trưởng chắc lại cho ta leo cây rồi
Kitajima học tỷ, lát nữa ngươi phải chỉ đạo ta nha.”
Kitajima Sakura mỉm cười, đang định nói chuyện, thì ánh sáng ở cửa đột nhiên tối sầm lại, một thiếu nữ tóc đen thẳng có chiều cao và khí chất mạnh mẽ bước vào
“Oa, Bộ trưởng
Cứ tưởng ngươi không tới chứ!”
Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp có khí chất mạnh mẽ này, lập tức hớn hở nghênh đón
Ánh mắt Mộ Thiên Tuyết, đột nhiên bị mấy mũi tên trên hồng tâm hấp dẫn
Không có tiền nói yêu thương ta chỉ có thể đi trảm yêu trừ