Chương 31: Bạch Liên cư sĩ
Trang Hành cắm Hộ Thân phù vào cái lỗ phía trên hộp, Hộ Thân phù khít khao ăn khớp với lỗ, hắn nghe được tiếng cơ cấu chuyển động, bề mặt chiếc hộp này vậy mà như cây khô gặp mùa xuân, những sợi cỏ điên cuồng lúc nãy lại mọc ra từ bề mặt hộp
Chỉ là lần này, chúng nó mọc cực kỳ ôn hòa, những sợi cỏ đó quấn quýt vào nhau, vươn lên thành rễ cây
Rễ cây tiếp tục sinh trưởng, mọc ra lá sen, một nụ hoa nho nhỏ chậm rãi hé mở, Bạch Liên nở rộ, hai mươi bốn cánh hoa ôn nhuận như ngọc
Vân Linh đến bên cạnh Trang Hành, Bạch Liên phản chiếu trong con ngươi của nàng, nàng đưa tay ra, cẩn thận sờ lên cánh hoa sen
"Thật xinh đẹp..
Vân Linh lông mi khẽ run
"Đúng là rất xinh đẹp
Trang Hành nhìn Vân Linh một chút
Nàng cười lên, đóa hoa sen nhỏ bé kia liền nở rộ
Cảnh tượng này đang diễn ra trên chiếc hộp, tựa như một đời của đóa sen, từ hạt giống bắt đầu nảy mầm, sau đó tùy ý sinh trưởng, mọc ra rễ cây và nụ hoa, sau khi hoa sen nở rộ, cánh hoa tàn lụi, kết thành hạt sen
Lần này không phải hư ảnh, hoa sen và hạt sen đều là thực thể, tràn ngập hào quang, đẹp một cách mộng ảo
Chỉ là, cuối cùng, hoa sen và hạt sen vẫn khô héo rụng mất, chúng nó chỉ nở rộ mười mấy giây đồng hồ, sau đó hóa thành bụi đất bay tứ tán, tan theo gió
Vân Linh nhìn những hạt bụi bay theo gió, ánh sáng trong mắt nàng dần biến mất, nụ cười cũng tắt trên môi nàng
Nàng nhìn về phía cái hang mà chuột bạch đã đào lúc rời đi, ánh mắt cụp xuống, dường như có chút buồn bã
"Hình như..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
có thể mở ra được rồi..
Trang Hành gõ gõ chiếc hộp trong tay
Vân Linh lúc này mới chuyển ánh mắt sang, Trang Hành hít một hơi thật sâu, mở chiếc hộp ra
Trong hộp đặt một cuộn ngọc giản, nhìn qua liền biết ngọc giản này giá trị liên thành, hai mươi bốn phiến bạch ngọc được xâu bằng tơ vàng, mỗi một phiến đều thuần khiết không tì vết, tỏa ra một loại hào quang ôn nhuận
Những hào quang này phản chiếu thành chữ trước mắt Trang Hành, hắn kinh ngạc vô cùng, nếu như nói thanh kiếm của Hòe An tiểu thư còn có thể dùng võ học để giải thích, thì những gì vừa xảy ra chính là thủ đoạn thần tiên thực sự
Hắn cẩn thận đọc những văn tự này, càng xem trong lòng càng kinh hãi
"Ta ba tuổi tập nói, sáu tuổi thông thần, mười hai tuổi trảm giao, mười lăm tuổi nổi tiếng thiên hạ, người đời gọi là Bạch Liên cư sĩ, tự cho rằng thiên hạ không người nào có thể sánh bằng ta
"Nhưng nay tuổi già sức yếu, mới hiểu rõ một đời hư danh, chẳng làm nên sự nghiệp gì, bèn dốc hết sở học cả đời, lưu lại ngọc giản này, cất giấu tại Thái Hồ
"Người có duyên nhặt được ngọc giản, tức là có tư chất học đạo của ta, đi đâu tùy duyên, chỉ xin nhớ lấy tên ta
"Khánh Hoa năm thứ mười sáu, viết tại Diêm Đô
"Ký tên: Bạch Liên cư sĩ
Sau khi hắn đọc xong, những chữ kia từ từ tan đi, hào quang trên ngọc giản cũng mờ dần, không còn động tĩnh gì nữa
"Vừa rồi những cái kia là chữ à
Không biết viết gì
Vân Linh thì thầm
Trang Hành chợt nhận ra Vân Linh không biết chữ, nàng cũng không biết ngọc giản này đại biểu cho cái gì
Nếu những văn tự kia không phải giả, vậy thì ngọc giản này, không chỉ đơn thuần là một cái ngọc giản, mà là truyền thừa sở học cả đời của một vị tiên nhân
Mặc dù chưa từng nghe qua danh xưng Bạch Liên cư sĩ, nhưng hắn đã được chứng kiến thủ đoạn của tiên nhân, chỉ cần giơ tay nhấc chân, liền từ không sinh có, Khô Vinh hiện rõ
Đóa Bạch Liên mới rồi, đã thể hiện hết phong thái Tiên nhân, đơn giản như là cố ý phô diễn kỹ thuật, cố ý khơi gợi lòng hướng tới của người xem
Trang Hành không khỏi nghĩ, nếu học được đạo của Bạch Liên cư sĩ, liệu hắn có thể làm được những chuyện thần dị như vậy không
Sáu tuổi thông thần, mười hai tuổi trảm giao, mười lăm tuổi đã vang danh thiên hạ, đó là hạng người có thiên phú tuyệt luân, tài học uyên bác đến nhường nào
Tay hắn nắm chặt chiếc hộp, bất giác siết lại một chút
Chuột bạch nhiều lần đào hang trong sông, chỉ sợ là đang tìm cái ngọc giản này, đây tất nhiên là một món bảo bối hiếm có, nhưng ngọc giản chỉ có một, mà ở đây lại có hai người
Vân Linh đã không biết ngọc giản có tác dụng gì..
Điều này chẳng phải là nói..
Đang lúc Trang Hành nghĩ như vậy, Vân Linh đã đi sang một bên, bưng chậu gỗ của nàng lên, không nói tiếng nào đi ra ngoài
Trang Hành im lặng nhìn nàng đi được vài bước, cuối cùng vẫn gọi nàng lại: "Ngươi định đi bây giờ sao
Vân Linh quay đầu: "Cha ngươi không phải đang tìm ngươi sao
Ngươi mau mau trở về đi, đừng để cha ngươi lo lắng
"Thế nhưng..
cái ngọc giản này..
"Ngươi lấy về đi, ta không muốn
Nói xong, Vân Linh quay đầu liền đi, không một chút do dự
Trang Hành sững sờ một lúc, chợt thấy suy nghĩ vừa rồi của mình thật là tiểu nhân, vậy mà lại nghĩ một mình độc chiếm cái ngọc giản này, chiếm hết mọi lợi ích
"Chờ một chút
Trang Hành chạy lên, "Những chữ vừa rồi, ngươi xem có hiểu không
"Ta không biết chữ
Vân Linh lắc đầu
"Thật ra ta biết chữ, chỉ là vừa rồi nhìn mê mẩn quá, không có đọc ra tiếng, ta đem những chữ kia giảng cho ngươi nghe nhé
Trang Hành nói
Vân Linh chớp mắt mấy cái, khẽ nói: "Được lắm
Đúng lúc này, phụ thân của Trang Hành tìm đến bờ sông
"Trang nhi
Nên về nhà thôi
Phụ thân ló đầu ra, hét lớn một tiếng
"Vậy đi, ngày mai ta lại nói cho ngươi nghe
Trang Hành thấy phụ thân tìm tới, vội vàng giấu chiếc hộp xuống dưới bụng, nếu để phụ thân phát hiện ngọc giản và hộp, thứ này sẽ không thuộc về hắn nữa, trong nhà tuy quản giáo hắn khá thoải mái, nhưng hắn dù sao cũng mới năm tuổi, rất nhiều chuyện, một mình hắn không làm chủ được
"Ngươi ngày mai có rảnh không
Đến lúc đó ta đến đây tìm ngươi
"Phải đợi đến hoàng hôn ta mới có rảnh
"Vậy cứ quyết định như vậy nhé, ngày mai hoàng hôn, ta đến bên guồng nước tìm ngươi
Trang Hành nắm chặt dây lưng quần, buộc chiếc hộp vào bụng
"Được lắm
"Ngày mai gặp
Trang Hành vẫy vẫy tay, chạy về phía phụ thân
"Ừm, ngày mai gặp
Vân Linh vẫy tay
Cô gái đứng mỉm cười trong ánh hoàng hôn, dưới trời chiều, mái tóc đen của nàng nhuốm một vệt màu, da thịt phảng phất trong suốt, một cô gái thanh thuần như nước, lúc cười lên, lại khiến người ta có chút không dời được mắt
"Ngươi cái tiểu tử này, đi đâu chơi vậy, sao lại làm cả người đầy bùn thế
Phụ thân vỗ vỗ đầu Trang Hành
"Hi hi
Trang Hành nhếch miệng cười
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Còn cười, về xem mẹ ngươi làm sao xử lý ngươi
Phụ thân nói dọa, nhưng giọng điệu lại chỉ là đùa giỡn, "Nhanh để cha xem xem, có bị trầy xước chỗ nào không
Trang Hành né tránh, chạy về phía trước: "Cha, chúng ta thi xem ai chạy về nhà trước
"Bắt nạt cha ngươi làm việc đồng áng cả ngày đúng không
Phụ thân cười hai tiếng, đuổi theo
Hai cha con nô đùa, biến mất khỏi tầm mắt của Vân Linh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trời tối, Vân Linh ngồi bên guồng nước không người, múc nước rửa sạch vết bẩn trên người
Nàng có chút khó khăn nhìn bộ quần áo và đôi giày này, tuy đã cọ sạch bùn, nhưng quần áo ướt sũng, trời đầu xuân, mặc vào người rất lạnh, nhưng nàng cũng chỉ than một tiếng, ôm lấy đôi chân gầy yếu của mình, nhìn về phía bờ sông
Nước sông róc rách chảy, chỉ có tiếng ếch nhái côn trùng kêu vang làm bạn
"Thì ra không phải cha đến thăm ta nha..
Nàng ngồi một mình bên bờ sông, ngồi rất lâu
Không có ai tìm đến nàng, cũng không có ai gọi nàng về nhà
Đợi đến khi mái tóc đã gội khô, nàng đứng dậy đi vào trong thôn
Mặc dù vẫn vậy, nhưng trong lòng dù sao cũng có một chút mong chờ vào ngày mai, nàng vẫy tay về phía dòng sông, quay đầu rời đi
Dù chỉ một mình, cũng phải tiến về phía trước
Không phải cha sẽ lo lắng.