Không Muốn Làm Ruộng Muốn Tu Tiên

Chương 98: Muốn tiễn đưa




"Không có sao chứ, Vân Linh
Trang Hành quan tâm hỏi
"Ừm
Vân Linh đưa tay đỡ trán, nàng không sao cả, chỉ là vừa rồi chân khí cạn kiệt, nhất thời không thích ứng kịp, nên mới suýt chút nữa ngã nhào
"Ngươi vừa rồi, đó là độn thuật gì vậy
Trang Hành hỏi
"Ta còn không thấy ngươi làm sao qua được nữa
"Cái này..
Ta cũng không rõ lắm
Vân Linh nhìn xuống hai chân mình, "Chỉ là nghĩ đến việc tới bên cạnh ngươi, một bước liền vượt qua mấy thước..
"Còn có thể thi triển lại một lần nữa không
Trang Hành hỏi
Vân Linh lắc đầu: "Không được, chân khí của ta dùng hết rồi
"Thế mà đã dùng hết rồi ư
Trang Hành kinh ngạc nói
"Ừm
Vân Linh gật đầu
Trang Hành thầm nghĩ Thần Thông Đạo pháp mà bọn họ học được hôm nay, đúng là rất hao tổn "thanh mana"
Không chỉ Vân Linh, hắn Ngự kiếm mấy giây, chân khí cũng cạn kiệt
Có điều, tuy tiêu hao rất lớn, nhưng đây cũng là Thần Thông chi thuật đường đường chính chính
Chiêu này của Vân Linh, giống như là Súc Địa Thành Thốn, nếu dùng tốt thì thật khó lường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ai mà không biết tầm quan trọng của "thoáng hiện" chứ
Chiêu này bất kể là dùng để truy sát hay dùng để chạy trốn, đều là tuyệt kỹ
Mà đối với Trang Hành mà nói, Ngự kiếm thuật này tương đương với việc bỗng dưng có thêm một sát chiêu
Liền đặt tên là Dục Hảo Kiếm Đấu Thuật, chiêu này của hắn, thanh kiếm ném ra ngoài, kiếm còn có thể lượn một vòng quay về tay hắn
Đến lúc đó người khác hỏi, hắn sẽ nói, là lúc hắn ném mạnh kiếm ra, cổ tay rung lên cực nhanh, nhờ đó khiến kiếm bay ra một đường cong hoàn mỹ
Ha ha, Trang Hành vui vẻ
Hắn nhìn thấy chuột bạch lại đang nhảy nhót trước mặt hắn, xem ra tiểu gia hỏa này rất muốn phần thù lao của nó
"Được rồi, được rồi, đều thuộc về ngươi
Trang Hành mở miệng túi nhỏ ra, đặt nó xuống đất
"Chít chít
Chuột bạch thân mật cọ cọ ngón tay hắn, rồi lập tức chui đầu vào trong túi, chỉ lộ ra nửa người, bên ngoài hai cái chân nhỏ thì ra sức quẫy đạp
Lúc nó lại thò đầu ra khỏi túi, gương mặt của nó căng tròn, rất giống một chú chuột Hamster nhỏ
Nó dường như không sử dụng Thần Thông trữ vật, chỉ là ngậm những Yêu Hạch này trong miệng
Trang Hành có thể hiểu suy nghĩ của nó, ai kiếm được tiền mà không muốn nắm trong tay, tỉ mỉ đếm đi đếm lại chứ
Chuột bạch này đã kiếm được, Trang Hành cùng Vân Linh lại càng kiếm lời lớn
Chỉ dùng bảy viên Yêu Hạch của sói đuôi trắng mà đổi được một môn Thần Thông Đạo pháp, nếu tu sĩ trên đời này biết có loại giao dịch này, ai nấy đều mong tìm đến cửa
Đừng nói là bảy viên, chính là bảy mươi viên, bảy trăm viên, cũng có khối người bằng lòng đổi
Trang Hành lại nhìn bức tranh tường trước mặt, cảm thấy họa sĩ sáng tác ra nó quả thật là thần nhân
"Bức tranh tường này, cứ để nó ở lại đây đi
Trang Hành nói, "Nó hiện tại chỉ là một bức tranh, nếu chúng ta đem chuyện này bẩm báo cho sư huynh, lại khó giải thích lai lịch của nó
"Chuột bạch bản tính sợ người, nó tin tưởng hai chúng ta mới dẫn chúng ta tới đây, chúng ta cũng không thể bội tín vong nghĩa, tiết lộ nó ra ngoài, nó chắc chắn không muốn vô duyên vô cớ bị người khác biết đến sự tồn tại của mình
Trưởng nhóm từng nói, Sơn Tiêu này vô hại với người, nhưng Sơn Tiêu vốn sinh ra đã gớm ghiếc khó coi, giống như lệ quỷ, đám quan sai này khó tránh khỏi sinh lòng e dè, sợ Sơn Tiêu đột nhiên nổi điên
Chính Trang Hành đã tiến lên, vịn lấy móng vuốt Sơn Tiêu đi qua
"Tiểu đạo trưởng, đừng đến gần Sơn Quỷ này, cẩn thận bị nó làm bị thương đấy
một quan sai bên cạnh lên tiếng nhắc nhở
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Xin yên tâm
Trang Hành cười nói, "Nó tuy là Sơn Quỷ, nhưng cũng là bạn của ta
Hắn dẫn Sơn Tiêu, đi đến trước lồng giam
Cảnh tượng này quả thực kỳ lạ, lão Sơn Quỷ đáng sợ kia, trước mặt vị tiểu đạo trưởng mình mặc đạo bào này, lại giống như một lão nhân đang dần già đi
Quan sai xung quanh, không biết là do Sơn Tiêu xấu xí này cực kỳ hiểu nhân tính, hay là vị tiểu đạo trưởng kia quá có bản lĩnh, bọn hắn nhìn đạo bào của Trang Hành, chỉ im lặng không nói một lời, nhưng trong bất tri bất giác, cũng đã thả lỏng, buông lỏng tay đang nắm chuôi đao
Đôi mắt đục ngầu của lão Sơn Tiêu nhìn thẳng vào gã thôn phu trong lồng giam
Móng vuốt của nó vươn vào trong lồng, đem bó quả dại kia đặt xuống trước mặt gã thôn phu
Gã thôn phu nhìn nó, khó khăn ngồi dậy, dùng bàn tay gần như tàn phế, run rẩy cầm lấy một quả dại
Hắn đem quả dại đó cho vào miệng, ngay cả vỏ cũng không lột, cắn một miếng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nước quả chảy ra, hắn vừa ăn vừa nhả vỏ ra
"Hắc Ám, trái cây ngươi hái thật khó ăn
Lão Sơn Tiêu nhìn hắn, lặng lẽ lùi lại
Trang Hành vịn móng vuốt lão Sơn Tiêu, không nhìn gã thôn phu thêm một lần nào nữa
Gã thôn phu chỉ cảm thấy quả dại trong miệng hắn chua chát khôn nguôi, nhưng cũng không nói nên lời, nào ngờ kẻ cuối cùng tiễn đưa hắn trên cõi đời này lại là một con Sơn Tiêu
Hắn cuối cùng cũng có chút hối hận, hắn biết mình đã làm những chuyện gì, cũng rõ ràng bị bắt sẽ có kết cục gì
Cái chết cũng không thể khiến hắn hối cải, nếu có ngày hắn lại bị bắt, sắp bị xử trảm, thì hắn sẽ chỉ cảm thấy là do mình chưa đủ cẩn thận, không đủ kỹ lưỡng
Nhưng giờ này khắc này, hắn cuối cùng cũng đã hối hận
Hắn nghĩ, có lẽ đời hắn vốn dĩ đã có một lựa chọn khác, nếu năm đó thành thật làm ruộng trong thôn, thì giờ này có lẽ cũng đã có một thằng cu bụ bẫm rồi
Hắn nhìn Trang Hành đang đứng cạnh Hắc Ám, thầm nghĩ, hắn thực ra cũng đã từng có cơ hội đứng ở vị trí của Trang Hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.