Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7076: Thanh Nhi




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chương 7076: Thanh Nhi (2)
Chỉ là, ngay cả bọn Đổng Khánh Chi, Vân Trúc cũng không ngờ, phía trên Bất Hệ Chu kia, thế mà còn có người
Cái này thật sự ngoài dự đoán của mọi người
Càng làm hai người cảm thấy có chút khó chịu là, nữ tử đội nón thần bí kia vậy mà lại cho rằng, bọn họ không phải đối thủ của Tô Dịch
Mà lần nữa nhìn thấy nữ tử đội nón tự xưng “dẫn độ giả”, trong lòng Tô Dịch cũng có chút khác thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những lời đó của tù đồ, giống như lại vang lên ở bên tai
“Trên tu vi, các ngươi xa ở trên hắn, nhưng trên lực lượng tâm cảnh, các ngươi kém hắn quá nhiều.”
Ở chỗ sâu trong kiếp vân, nữ tử đội nón mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hư ảo, “Càng đừng nói, hắn nắm giữ Thiên Đạo Cửu Sắc cùng Mệnh Thư, nếu muốn giết các ngươi, dễ như trở bàn tay.” 
“Dưới tình huống bực này, phàm là trong lòng có hiểu biết, đều nên rõ cái gì gọi là thức thời, mà không phải tự tìm mất mặt.” 
Một đoạn lời, vang vọng trong thiên địa. 
Khiến không khí cũng trở nên nặng nề. 
Một nữ tử áo trắng của Huyết Hà cung nhịn không được nói: “Cái gì gọi là thức thời, cái gì lại gọi là tự tìm mất mặt, tranh đoạt cơ duyên, nào phải các hạ nói hai ba câu có thể phán định ai thua ai thắng?” 
Đoạn lời này, mang theo ý tứ hàm xúc bác bỏ. 
Huyết Hà cung Đổng Khánh Chi đột nhiên biến sắc, thời điểm bực này, sao có thể tùy ý mở miệng? 
Một khi... 
Còn chưa chờ Đổng Khánh Chi nghĩ tiếp, nữ tử áo trắng đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, thân thể như bị sét đánh, ngã ngồi ở đó, cả người bị một tầng kiếp quang thần bí cấm kỵ giam cầm. 
“Nghi ngờ người khác, cũng cần có tư cách, ngươi... Có sao?” 
Nhìn chỗ sâu trong kiếp vân nơi xa, nữ tử đội nón áo xám đứng ở nơi đó, từ đầu đến cuối cũng chưa từng có ai nhìn ra nàng là ra tay như thế nào! 
Mọi người dựng cả lông tóc lên. 
Nữ tử áo trắng kia cũng là nhân vật nguồn lửa, chiến lực có lẽ hơi thua kém Đổng Khánh Chi, nhưng cũng tuyệt đối không phải người cùng cảnh giới bình thường có thể so sánh. 
Nhưng, nàng cũng không kịp giãy dụa, đã bị trấn áp giam cầm, mặc cho ai có thể không chấn động? 
“Người không biết vô tội, mong tiền bối bớt giận!” 
Đổng Khánh Chi ngay lập tức ôm quyền tạ lỗi. 
Người khác trong lòng quay cuồng, rất khó bình tĩnh, nữ tử đội nón thần bí kia quá đáng sợ rồi, căn bản nhìn không ra có tu vi gì. 
Nhưng càng là như thế, càng cho người ta một loại cảm giác “đạo cao như trời, giữ kín như bưng”. 
Nữ tử đội nón không bận tâm Đổng Khánh Chi, cũng không nhìn nữ tử áo trắng bị trấn áp giam cầm kia thêm một cái. 
Nàng lẳng lặng đứng ở trên Bất Hệ Chu, ánh mắt xa xa nhìn về phía Tô Dịch, “Đạo hữu đã là chúa tể trên dòng sông vận mệnh này, tâm địa thật có chút quá mức yếu đuối.” 
Trong lời nói, vậy mà lại mang theo một tia ý tứ thất vọng. 
Hiển nhiên, một hồi đối chiến đó lúc trước, nàng đều thấy ở đáy mắt, cho rằng Tô Dịch ở trong đại chiến biểu hiện không đủ cứng rắn! 
Tô Dịch lại không tán đồng, nói: “Tranh đoạt cơ duyên, điểm đến là dừng được rồi, không thù không oán, lại nào cần hạ tử thủ?” 
Nữ tử đội nón rõ ràng rất bất ngờ, “Chẳng lẽ trở thành chúa tể của dòng sông vận mệnh, chưa từng khiến tâm cảnh ngươi xảy ra thay đổi?” 
Đối với người khác mà nói, đây là một vấn đề rất tầm thường. 
Tựa như đang nói, ngươi đã từ một kẻ phàm tục đi lên ngôi vị hoàng đế, lại vì sao không có tâm cảnh thân là hoàng đế. 
Nhưng vấn đề này, lại khiến trong lòng Tô Dịch sinh ra xúc động. 
Hắn nhớ tới tình hình sau khi một trận chiến Vĩnh Hằng Thiên Vực cùng Mệnh Ma nhất mạch hạ màn, tâm cảnh mình xảy ra biến hóa. 
Nhất sinh phụ khí thành kim nhật, tứ hải vô nhân đối tịch dương. 
Mình khi đó, quả thực đã có thể xưng là chúa tể trên dòng sông vận mệnh, lại cảm thấy một loại cô tịch, buồn bã cùng mờ mịt nói không nên lời. 
Về sau, Tô Dịch mới biết, khi mình nắm giữ Trấn Hà Cửu Bi cùng Mệnh Thư, cũng liền ý nghĩa, hắn chính là thiên đạo của dòng sông vận mệnh! 
Ý chí của hắn là ý chí thiên đạo! 
Nhưng như vậy, tâm cảnh của mình cũng nhất định sẽ chịu ảnh hưởng. 
Dù sao, thiên đạo vô tình. 
Hiển nhiên, nữ tử đội nón cho rằng, sau khi Tô Dịch trở thành chúa tể của dòng sông vận mệnh, tâm cảnh tất nhiên đã như thiên đạo, khác với ngày xưa. 
Không giấu diếm cái gì, Tô Dịch thản nhiên nói: “Trời xanh là trời xanh, ta là ta, thà làm ta.” 
Nữ tử đội nón hơi trầm mặc, nói: “Hay cho một cái ‘thà làm ta’ !” 
Nàng đã hiểu, Tô Dịch tâm cảnh như thế, đã nhảy ra khỏi lồng giam, siêu thoát ở ngoài quy tắc trật tự, không chịu dòng sông vận mệnh ràng buộc nữa! 
“Lúc trước, ta ngược lại có chút mạo muội rồi.” 
Nữ tử đội nón nói: “Chờ sau khi đạo hữu giải quyết chuyện của mình, còn xin đến chỗ sâu trong kiếp vân này gặp một chút.” 
Dứt lời, nữ tử đội nón cùng Bất Hệ Chu dưới chân nàng lặng yên biến mất không thấy. 
Cùng lúc đó, lực lượng giam cầm ở trên người nữ tử áo trắng theo đó biến mất. 
Mọi người nhìn nhau, tuy không rõ nữ tử đội nón vì sao lại đột nhiên rời khỏi, nhưng trong lòng đều âm thầm thở phào một hơi. 
Lúc trước, nữ tử đội nón mang cho bọn họ áp lực thật sự quá lớn. 
So với đối mặt Đạo Tổ càng sâu hơn. 
Đó là một loại áp bách vô hình, như đối phương một ý niệm, liền có thể mang tất cả bọn họ san bằng thành kiếp tẫn! 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.