Kiếm Lai

Chương 1033: Gặp phải ta Thôi Đông Sơn (2)




Hoàng hôn buông xuống, tại hẻm Kỵ Long, quận Long Tuyền, một cửa tiệm hé cửa
Một nha đầu da đen nhẻm bê ghế đẩu ngồi trước cửa, trong tiệm, Thạch Nhu thỉnh thoảng liếc mắt ra ngoài ngóng xem động tĩnh
Thạch Nhu biết, Bùi Tiễn hay ngồi trước cửa gặm hạt dưa, là vì nhớ sư phụ của nàng rồi
Từ khi Trần Bình An rời bến đò núi Ngưu Giác, đi hướng Bắc Câu Lô Châu, Chu Liễm đã đích thân trông coi bên trường tư, trông chừng ròng rã một tuần lễ
Cuối cùng thì Bùi Tiễn cũng quen với việc đi học ở đó, không còn nghĩ đến chuyện trèo tường trốn học nữa
Nhưng dù vậy, Chu Liễm vẫn không nỡ buông, có lần hắn tới trường tư hỏi thăm tình hình, kết quả vừa mừng vừa lo
Mừng là Bùi Tiễn không đánh nhau, cũng chẳng gây sự với ai
Lo là đám thầy đồ đều bó tay với cô nhóc này, tiểu nha đầu ấy tuyệt nhiên chẳng có chút kính ý gì với kinh sách thánh hiền
Khi đi học thì ngoan ngoãn ngồi cạnh cửa sổ, lẳng lặng vẽ hình người tí hon lên mép sách
Đến giờ tan học, nàng lại lật sách ào ào, có vị thầy đồ nào đó nghe ngóng được tin, bèn lật hết sách của Bùi Tiễn, kết quả thì đúng là chẳng sót tờ nào cả
Mà mấy hình người kia thì vẽ quá sức là cẩu thả, một vòng tròn là đầu, năm nét gạch nhỏ là mình và tay chân, khi gập sách lại, thấy hình như tiểu nhân kia đang múa quyền, hoặc là vẽ thêm đường kiếm
Thầy đồ vừa buồn cười vừa bất lực, không tức giận, bắt đầu hỏi bài Bùi Tiễn, bảo nàng đọc thuộc lòng một đoạn trong sách
Không ngờ cô bé lại đọc vanh vách, chẳng sai chữ nào
Thầy đồ đành chịu thua, chỉ nhắc nàng không được bôi bẩn kinh sách bằng nét vẽ như gà bới, về sau tiểu cô nương bèn lén mua sách vở bên ngoài trường tư về, học hành thì vẫn thế, còn vẽ thì chăm chỉ hơn
Tan học, nàng có khi một mình xuống chỗ gốc cây nhặt lại mấy tờ giấy Tuyên trắng, một tay che trước mặt, một tay cầm bút, trên giấy tùy hứng vẽ vời, chặn đường đi của kiến, thế là vẽ kín cả tờ giấy, như mê cung ấy, tội nghiệp chú kiến cứ luẩn quẩn trong mê cung mà chẳng thể thoát ra
Vì công tử Trần thị ở Long Vĩ Khê dặn dò các thầy cô giáo là cứ coi Bùi Tiễn như một đứa trẻ bình thường ở Long Tuyền quận, nên mọi học sinh lớn nhỏ trong trường tư chỉ biết cô nhóc đen thui này ở cửa tiệm Áp Tuế hẻm Kỵ Long, trừ khi thầy gọi lên trả lời bài thì thôi, còn thì ở trường tư cả ngày chẳng mấy khi mở miệng, đi học hay về đều thích men theo cầu thang ở hẻm Kỵ Long mà đi, còn thích nghiêng người sang một bên, tóm lại là một kẻ kì dị, các bạn học chẳng mấy ai dám gần
Ở trường tư lâu rồi thì dần dần có tin đồn lan ra, bảo rằng nha đầu đen thui này là một kẻ tham tiền, ngày nào cũng buôn bán giúp tiệm Áp Tuế kiếm lời
Lại có vài học sinh thề sống thề chết rằng đã tận mắt chứng kiến cô bé da đen ấy so cao thấp với con ngỗng trắng lớn ngoài đường
Lại có vài đứa trẻ hẻm Kỵ Long nói mỗi sáng Bùi Tiễn cố tình gáy ó o như gà trống, ồn ào chết đi được
Lại có người nói Bùi Tiễn bắt nạt ngỗng trắng lớn xong rồi thì lại đi đánh nhau với con gà trống lớn nhất phía bắc thị trấn, còn la hét cái gì "ăn ta một cước Toàn Phong Thối" hoặc là ngồi xổm xuống đất vung quyền về phía gà trống, đúng là điên hết chỗ nói
Sau khi Chu Liễm đến trường tư một lần, về cửa tiệm nói chuyện với Bùi Tiễn, từ đó Bùi Tiễn không vẽ hình lên sách nữa, cũng không cho kiến vào mê cung giấy Tuyên nữa
Chỉ là sau giờ tan học, nàng thường lủi vào một chỗ hẻo lánh ở hẻm Kỵ Long, dùng bùn trám nước, một mình nặn tượng đất bé xíu rồi bày binh bố trận, chỉ huy hai bên đánh nhau
Cứ nặn được ba bốn mươi tượng đất, mỗi lần bày xong trận nàng lại thu binh, cất kỹ mấy con tượng bé kia
Thạch Nhu thấy vậy thì thầm báo với Chu Liễm, Chu Liễm bảo không cần phải để ý
Nhưng sau đó có hai chuyện
Chuyện thứ nhất, là có lần Bùi Tiễn chép xong sách, hăm hở chạy đi làm tướng quân thao binh diễn võ, rồi lại về rất nhanh
Thạch Nhu vừa hỏi thì Bùi Tiễn mặt ủ mày ê, đứng sau quầy, tựa đầu vào đó, bảo là mấy hôm trước mưa lớn, hai đạo quân của nàng chết hết rồi
Điều đó làm Thạch Nhu thấy hơi buồn, Bùi Tiễn vốn hay xông xáo, sao có thể để "gia sản" bị mưa ướt thế được, nhưng mà Chu Liễm sau đó vẫn cứ bảo là kệ
Chuyện thứ hai, đến cả Chu Liễm cũng nhíu mày, nhận được tin từ Thạch Nhu, hắn vội chạy từ núi Lạc Phách xuống hẻm Kỵ Long
Thạch Nhu kể rằng, hôm đó tan học về, Bùi Tiễn xách cổ con ngỗng trắng đã chết, vác về tiệm ở hẻm Kỵ Long, rồi đem đi chôn ở đâu đó không rõ
Lúc ấy Bùi Tiễn đang lủi thủi một mình trong phòng, ôm sách đọc
Chu Liễm đứng trước cửa tiệm, Thạch Nhu kể là Bùi Tiễn chẳng chịu nói gì, tin này là tự mình cô nghe ngóng được
Trên đường tan học về, Bùi Tiễn bị một bà cô ngoài phố chặn lại, bảo chắc chắn Bùi Tiễn đã đánh chết ngỗng của nhà mình, chửi rủa một tràng
Bùi Tiễn một mực cãi không phải, bà cô kia còn động tay, Bùi Tiễn né tránh xong thì chỉ nói "không phải ta"
Đến cuối cùng thì Bùi Tiễn lôi hết tiền riêng của mình ra, từ hai hạt bạc vụn với mấy đồng tiền lẻ mà tích góp được đưa hết cho bà cô kia, nói là để mua con ngỗng chết đó, nhưng ngỗng không phải do nàng đánh
Thạch Nhu lo lắng, hỏi Chu Liễm phải làm sao, có nên nói chuyện an ủi Bùi Tiễn không
Chu Liễm lúc ấy đang quay lưng về phía quầy hàng, mặt hướng đường hẻm Kỵ Long, bảo "Không phải là không thể, nhưng vô ích, tính Bùi Tiễn sao ngươi không rõ, chỉ nghe ai chứ
Thạch Nhu bèn tính kế, bảo là để mình đi tìm bà cô kia nhờ vả chút, rồi tìm mấy đứa học trò hư ở trường tư, bắt chúng xin lỗi Bùi Tiễn
Kết quả Chu Liễm đang hay cười hay nói bỗng nổi khùng, chửi thề, "Có cái rắm ý nghĩa gì, lại còn việc nọ xọ việc kia à
Thạch Nhu sợ đến tái mặt
Nhưng cuối cùng Chu Liễm vẫn chỉ lặng lẽ đứng trước cửa rồi quay trở về núi Lạc Phách, chẳng làm gì cả
Từ sau chuyện đó, Bùi Tiễn không còn để người khác lo lắng nữa, ngoan ngoãn đi học nghe thầy giảng, đi sớm về khuya, đúng giờ giấc, hễ có thời gian rảnh là ra tiệm giúp buôn bán, chép sách, giã gạo, tập điên kiếm pháp
Nhưng cái vẻ yên lòng này lại khiến Thạch Nhu càng thêm bất an
Thạch Nhu thà rằng Bùi Tiễn cứ vả bà cô ngoài phố kia một phát, hoặc là ở trường tư cãi nhau tay đôi với thầy đồ còn hơn
Nhưng Bùi Tiễn chẳng hề làm vậy
Lúc này, Thạch Nhu mới chợt nhận ra, hóa ra không chỉ Trần Bình An không ở đó thì núi Lạc Phách đã khác, mà là hai núi Lạc Phách kia chứ
Còn hắn mà không ở bên cạnh Bùi Tiễn, thì lại có tận hai con người khác nhau
Cũng may Bùi Tiễn vẫn có thể như hôm nay, tự mình bê ghế ra trước cửa tiệm, vừa gặm hạt dưa, vừa lẩm bẩm một mình không biết cái gì, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn về cuối con hẻm
Bùi Tiễn lúc này, Thạch Nhu cảm thấy quen thuộc hơn cả
Hôm nay, Bùi Tiễn vừa bưng ghế về sân sau tiệm định luyện tiếp điên kiếm pháp đang dần thành hình thì nghe lão đầu bếp bên cạnh tiệm kêu lớn:
"Bồi thường hàng
Mau ra đây bồi thường
Bùi Tiễn tay cầm gậy, hùng hổ chạy ra, "Lão đầu bếp ngươi chán sống à?
Đợi khi Bùi Tiễn chạy đến trước tiệm thì thấy bên cạnh lão đầu bếp đang đứng khoanh tay một tiểu nha đầu bé tí, mặt mũi băng bó, đứng đó đối diện với nàng
Bùi Tiễn ngẩn ra, nghiêm mặt nói:
"Ai đây
Chẳng lẽ là con gái riêng lưu lạc bên ngoài của lão đầu bếp à
Cuối cùng ông cũng tìm được về rồi á
Chu Liễm liếc mắt, vỗ nhẹ đầu tiểu cô nương đang đứng trước ngưỡng cửa, "Nó tên Chu Mễ Lạp, là sư phụ ngươi gửi từ Bắc Câu Lô Châu về đó
Bùi Tiễn giơ quyền đấm vào lòng bàn tay, mắt sáng lên:
"Sư phụ thật là lợi hại, bây giờ không chỉ nhặt tiền, còn có thể nhặt cả nha đầu nữa
Tiểu cô nương mặc đồ đen nhíu mày lại, hàng lông mi cũng mờ mờ, nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô nhóc đen thui trước mặt, dù cũng không tính là cao
Bùi Tiễn trợn mắt lên nhìn, rồi lại cười toe toét nói:
"Tối ta mời ngươi ăn cá luộc được không
Nói xong, Bùi Tiễn một tay xòe ra làm dao, một tay xòe ra làm thớt, cổ tay chặt tới chặt lui, nhanh đến hoa cả mắt, rồi nàng phát ra những âm thanh lốp đốp, đến khi xong, nàng dồn khí xuống bụng, trầm giọng nói:
"Đao pháp của ta, thứ nhì đương thời, chỉ kém sư phụ ta một chút thôi
Rồi nàng xòe hai tay ra:
"Ngươi ăn cá to thế này bao giờ chưa
Ngươi ăn cua to thế này bao giờ chưa
Chu Mễ Lạp lập tức không dám khoanh tay trước ngực nữa, nhăn mặt lại, mồ hôi nhễ nhại, mắt láo liên
Thạch Nhu cười, đúng là một con cá con kỳ quặc
Chu Mễ Lạp nhanh trí nghĩ ra, dùng giọng phổ thông Đại Ly lơ lớ nói:
"Sư phụ ngươi nhờ ta nhắn lại, nói hắn rất nhớ ngươi
Bùi Tiễn hai mắt chợt sáng, cô bé áo đen vội vàng nhảy xuống bậc thềm, có chút sợ sệt
Bùi Tiễn lại cầm cây gậy leo núi đang dựa vào vai, nghênh ngang đi tới gần cửa, ánh mắt nhìn cô bé áo đen, phải gọi là..
hiền từ, đưa tay sờ đầu cô bé, cười hì hì nói:
"Lùn tịt, trắng trẻo mập ú, nuôi mấy trăm năm mới được như quả bí lùn, không sao không sao, ta sẽ không coi thường ngươi đâu, ta Bùi Tiễn đây, là đại đệ tử khai sơn của sư phụ, đâu phải loại người nhìn mặt mà bắt hình dong
Chu Mễ Lạp học được một ít tiếng phổ thông Đại Ly, tuy nói chưa lưu loát, nhưng nghe hiểu thì được
Chu Liễm cười nói:
"Sau này Chu Mễ Lạp giao cho ngươi đấy, đây là ý của công tử, ngươi thấy thế nào
Nếu không vui, ta dẫn Chu Mễ Lạp về núi Lạc Phách
Bùi Tiễn giật giật khóe môi, liếc nhìn lão đầu bếp, "Trời đất bao la, sư phụ là nhất, sau này cái đồ quả bí lùn này ta sẽ chiếu cố tốt
Ta sẽ cho nàng ăn..
Chu Mễ Lạp lập tức hô:
"Chỉ cần không ăn cá, cái gì cũng được
Bùi Tiễn cười hì hì nhào nặn đầu cô bé áo đen, "Ngoan
Chu Liễm đi rồi
Thạch Nhu gục bên quầy hàng, tự vui vẻ một mình
Từ đó về sau, ở hẻm Kỵ Long này có thêm một cô bé áo đen
Sau đó con chó kia cũng thường chạy tới, mỗi ngày cứ khoảng giờ tan học, Chu Mễ Lạp lại cùng nó ngồi xổm ở cửa lớn, chờ Bùi Tiễn trở về hẻm Kỵ Long
Hôm nay Bùi Tiễn vội vã đi ra, nhìn thấy Chu Mễ Lạp đang ôm gậy leo núi, cùng con chó thổ nằm sấp dưới đất, Bùi Tiễn ngồi xổm xuống, tóm lấy mồm chó, véo một cái, "Nói, hôm nay có ai bắt nạt trái bí đao nhỏ không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con chó kia chỉ muốn chết quách cho xong
Lão tử biết nói sao đây
Bùi Tiễn lắc cổ tay, vặn đầu chó sang hướng khác, "Không nói
Muốn làm phản hả?
Chu Mễ Lạp rụt rè nói:
"Đại sư tỷ, không ai bắt nạt ta cả
Bùi Tiễn gật gù, buông tay, tát một phát vào đầu chó, "Ngươi làm tả hộ pháp hẻm Kỵ Long kiểu gì vậy, ngươi thế này thì không ra gì, chả có tác dụng gì, hẻm Kỵ Long chỉ có một Hữu hộ pháp thôi
Chu Mễ Lạp lập tức đứng thẳng người, nhón chân, hai tay nắm chặt cây gậy leo núi
Bọn họ cùng nhau đi qua phố phường ngõ hẻm, về hẻm Kỵ Long, vừa xuống bậc thềm, một bóng áo trắng từ trên trời rơi xuống, tay áo cuồn cuộn, phất phơ, ở tư thế kim kê độc lập rơi xuống đất, một tay để ngang trước ngực, một tay khép hai ngón chỉ lên trời, "Muốn đi qua đây, phải để lại tiền mua đường
Con chó kia vội vã cụp đuôi, quay đầu bỏ chạy
Chu Mễ Lạp có chút khẩn trương, kéo kéo tay áo Bùi Tiễn, "Đại sư tỷ, ai vậy
Dữ quá
Nàng ngược lại không thấy đối phương chắc chắn là người xấu lợi hại, chỉ là thấy hắn bị có vấn đề ở đầu óc, lại còn cao to, nhỡ hắn cậy sức đánh mình với Đại sư tỷ thì không ai nói phải trái được
Nàng thấy vẻ mặt Bùi Tiễn ngưng trọng, Bùi Tiễn từ tốn nói:
"Là một đại ma đầu nổi danh giang hồ, cực kỳ khó giải quyết, không biết bao nhiêu cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ đều thua dưới tay hắn, ta đối phó cũng thấy có chút khó khăn, ngươi cứ đứng sau lưng ta, yên tâm, hẻm Kỵ Long này là do ta che chở, không ai được phép ở đây làm càn
Xem ta lấy mạng chó của hắn
Chu Mễ Lạp ra sức gật đầu, lau mồ hôi trên trán, lùi về phía sau một bước
Sau đó nàng thấy Bùi Tiễn cầm gậy nhảy xuống, vừa vặn rơi bên cạnh người áo trắng kia, sau đó một trượng quét ngang ra ngoài
Chu Mễ Lạp trợn mắt, có chuyện gì vậy, sao một côn này lại quét chậm như rùa bò thế, còn không bằng kiến tha mồi nữa
Còn người áo trắng kia chậm rì rì ngửa ra sau, hai ống tay áo trắng như tuyết cũng chậm rãi nâng lên, như hai tờ giấy Tuyên đang được mở ra
Vừa kịp né tránh một gậy quét ngang
Sau đó ngươi tới ta đi, vẫn chậm như sên bò, ngươi một gậy, ta giơ chân, Chu Mễ Lạp cảm giác mình có khi chạy xong một vòng hẻm Kỵ Long rồi
Chu Mễ Lạp lúc này cau hai mày vào nhau, nàng thật không hiểu gì cả
Cuối cùng Bùi Tiễn và tên mặc đồ trắng dáng vẻ đẹp trai như trộm cắp, não lại có vấn đề cùng nhau thu tay, đều làm động tác dồn khí đan điền
Bùi Tiễn ừ một tiếng, "Cao thủ
Có thể đỡ được sáu chiêu điên kiếm pháp của ta, đánh khắp giang hồ một nước vô địch rồi
Người áo trắng kia cũng gật gù, "Đúng là như thế
Chu Mễ Lạp có chút mờ mịt, gãi đầu
Sau đó người áo trắng tươi cười rạng rỡ nói:
"Ngươi là Chu Mễ Lạp đúng không, ta là Thôi Đông Sơn, ngươi có thể gọi ta tiểu sư huynh
Chu Mễ Lạp vội vàng đứng dậy, chạy xuống bậc thang, rướn cổ nhìn người tự xưng là Thôi Đông Sơn kia, "Trần Bình An nói ngươi hay bắt nạt người khác, ta thấy không giống
Người nọ vung tay áo một cái, giơ ngón tay hoa lan, một tay che mặt, "ngại ngùng" nói:
"Tiên sinh nhà ta hay nói đùa
Khóe miệng Chu Mễ Lạp giật giật, quay đầu nhìn Bùi Tiễn
Bùi Tiễn đạp một cái vào chân Thôi Đông Sơn, "Đứng đắn vào, đừng làm mất mặt sư phụ ta
Thôi Đông Sơn ho khan hai tiếng, ngồi xổm xuống, mỉm cười nói:
"Được rồi, đứng dậy đi
Chu Mễ Lạp trợn tròn mắt
Người nọ duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm nàng
Chu Mễ Lạp thấy choáng váng đầu óc, chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi
Không biết bao lâu, Chu Mễ Lạp cảm thấy chỗ mi tâm nhói đau, sau đó không còn gì lạ nữa
Người nọ đã đứng lên, nhẹ nhàng vỗ đầu Chu Mễ Lạp, cười nói:
"Không sao
Đi thôi, cùng về cửa hàng
Bùi Tiễn cau mày nói:
"Cũng phải cẩn thận đấy, đây là chuyện sư phụ ta giao cho ngươi đấy
Thôi Đông Sơn chắp tay sau lưng, đi cùng hai cô bé, thần sắc bất đắc dĩ nói:
"Biết rồi
Đi thôi đi thôi
Phía trước hẻm Kỵ Long, hai cô bé, không ai nhường ai, nghênh ngang
Cái gọi là đường đi ngạo nghễ, yêu ma khiếp sợ
Bùi Tiễn đối với Chu Mễ Lạp thật sự rất tốt, còn lấy ra lá bùa chú trân quý, nhổ một bãi nước bọt, vỗ cái bốp lên trán Chu Mễ Lạp
Thôi Đông Sơn ở phía sau hai cô bé, chậm rãi đi, nhìn các nàng, cười
Ánh sáng rực rỡ của nhật nguyệt
Ánh sáng hạt gạo
Sau đó tay Thôi Đông Sơn ở sau lưng, nhẹ nhàng nâng lên, giữa hai ngón tay, vê một hạt hồn phách tàn dư đen như mực
Thôi Đông Sơn nhếch khóe môi, "Xui xẻo, gặp ta Thôi Đông Sơn, coi như ngươi xui tám đời
Bến đò phố Xuân Lộ
Tống Lan Tiều trông coi chiếc thuyền của sư môn, sau khi ở tổ sư đường nhận được tin phi kiếm của Đường Thanh Thanh, Nguyên Anh lão tổ và tổ sư đường đã nhất trí quyết định, cố ý bảo hắn tạm thời không cần trông thuyền, gần đây ở lại phố Xuân Lộ, từ hắn Tống Lan Tiều tự mình tiếp đãi vị kiếm tiên trẻ tuổi từ nơi khác tới từ Hài Cốt ghềnh, cho đến khi yến tiệc mùa xuân kết thúc, đến lúc đó nếu như vị kiếm tiên trẻ tuổi họ Trần vẫn còn muốn ở lại ngắm cảnh phố Xuân Lộ thì đương nhiên rất tốt
Tống Lan Tiều ở bến đò đã chờ gần một canh giờ, nhưng vẫn có tâm trạng tốt, cùng người quen chào hỏi, thêm vài phần chân thành vui vẻ
Thuyền quản sự dưới đời này đều là người đáng thương trên đường tu hành, chẳng qua là sư môn con cờ bỏ đi hơn hẳn con cờ bỏ đi, Tống Lan Tiều cũng không ngoại lệ
Ngoại trừ ân sư ra, các vị trưởng bối còn lại của tổ sư đường và cung phụng khách khanh, dù tuyệt đại đa số rõ ràng cảnh giới tương đương với hắn Tống Lan Tiều, có người chỉ hơn hắn một bậc, giữa tên đổi chữ Lan thành chữ Trúc thôi, nhưng thật không xem trọng hắn, một là đồng môn khác mạch, hai là thu nhập của thuyền quanh năm suốt tháng, gia mộc sơn mạch sản xuất kỳ hoa dị thảo gỗ tốt, tiền của thần tiên kỳ thực cũng chỉ qua tay hắn, trên thuyền, có người thân tín của tổ sư đường chuyên trách cùng các thế lực tiên gia liên hệ, hắn chẳng qua là với thân phận chủ thuyền nhận chút canh thừa thịt nguội tiền hoa hồng, một khi có chuyện gì ngoài ý muốn, tổ sư đường còn có thể quở trách rất nhiều, nói không quá khổ, nhưng những lúc thảnh thơi thì chẳng có mấy
Một chiếc thuyền chậm rãi ghé bờ, sau đó bến đò phố Xuân Lộ vốn đã phồn hoa nay còn thêm náo nhiệt, các thuyền lớn nhỏ từ khắp nơi của Bắc Câu Lô Châu đều phát hiện một chuyện lạ
Khách trên chiếc thuyền kia vậy mà không có ai cưỡi gió hạ xuống, cũng không ai nhảy xuống, tất cả đều không ngoại lệ, toàn bộ ngoan ngoãn dùng hai chân bước xuống thuyền, không chỉ vậy, sau khi xuống thuyền, ai nấy mặt mày như vừa trốn chết trở về
Trần Bình An đi xuống thuyền, Thiết Đồng Phủ Ngụy Bạch cùng đám người Đường Thanh Thanh đi sau, nhưng cách hơn mười bước
Gặp được Tống Lan Tiều càng thêm thân thiện, Trần Bình An cười để vị Kim Đan Xuân Lộ Phố này dẫn đến một nơi địa thế thuận lợi trong dãy núi Gia Mộc
Bên đó có riêng dinh thự để khách quý dừng chân, từng tòa nhà cổ kính nằm giữa rừng trúc
Hai người cưỡi một chiếc thuyền nhỏ có bùa chú, đi về phía chỗ ở
Biển trúc trải dài, xanh biếc âm u, linh khí dồi dào, khiến người vui vẻ thoải mái
Chiếc thuyền nhỏ "chống sào hái hoa đưa đò" là một cô gái trẻ
Trên thuyền nhỏ, đồ uống trà đầy đủ cả
Nàng ngồi xổm một bên thuyền, pha trà thuần thục
Tống Lan Tiều và Trần Bình An cùng nhau uống trà ngắm cảnh, Tống Lan Tiều giới thiệu các kiến trúc cửa hàng, hang động núi và cảnh quan sông núi dọc đường
Dãy núi Gia Mộc chiếm diện tích rất lớn, thuyền nhỏ bùa chú đi mất gần nửa canh giờ mới vào khu vực linh khí vượt trội so với những nơi khác dưới biển trúc
Sau đó mất thêm khoảng một khắc đồng hồ nữa mới đến được bên cạnh đình nghỉ mát trên đỉnh biển trúc
Trần Bình An lần này xuất hiện, không đeo sọt trúc, không đội nón rộng vành, cũng không cầm gậy leo núi, ngay cả kiếm tiên cũng đã thu lại
Hắn chỉ đeo hồ lô dưỡng kiếm, tay cầm quạt xếp bằng ngọc trúc, áo trắng nhẹ nhàng, phong thái ngời ngời
Cô lái đò Xuân Lộ Phố có tư chất tu hành không cao đứng bên thuyền nhỏ, cười nói tự nhiên
Nhưng cả quãng đường đi, ngoài việc thêm trà, nói chuyện xã giao, nàng không nói gì khác
Khi Trần Bình An đến gần, hai ngón tay kẹp một đồng Tuyết Hoa tiền
Nữ tu kia có vẻ hơi bất ngờ, do dự một chút rồi vội vàng giơ tay ra
Trần Bình An buông tay, nhẹ nhàng để đồng Tuyết Hoa tiền rơi vào lòng bàn tay nàng, sau đó nói một tiếng cảm ơn
Tống Lan Tiều thấy nữ tử có vẻ hơi lo lắng, liền cười nói:
"Cứ nhận đi, cái quy củ cứng nhắc ở những nơi khác, đến biển trúc này không ăn thua gì đâu
Khi Trần Bình An và Tống Lan Tiều đi về phía dinh thự, hắn nghi hoặc nói:
"Tống tiền bối, chẳng lẽ ta đã phá vỡ quy tắc của Xuân Lộ Phố
Tống Lan Tiều lắc đầu cười:
"Những nơi khác trong dãy núi Gia Mộc đãi khách ở phủ đệ đều có quy tắc riêng, không cho phép người lái đò nhận tiền thưởng của khách, nhưng đến biển trúc này thì tùy ý
Trần công tử nếu thích, cho một đồng Tiểu Thử tiền cũng được, hơn nữa chắc chắn là tiền riêng của người lái đò, Xuân Lộ Phố tuyệt đối không lấy một chút hoa hồng nào
Trần Bình An cười nói:
"Mạo danh là trang hảo hán, ta không làm được
Xuân yến được tổ chức vào ba ngày sau
Vừa đúng trước Hạ chí
Hơn nữa Tống Lan Tiều nói rằng sau khi vào hạ còn có một bữa tiệc sừng hươu nữa, nhưng không so được với quy mô của phiên chợ trước
Vì vậy hôm nay số thuyền đến cũng ít hơn, dù sao Xuân Lộ Phố vẫn coi trọng mùa xuân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người thong thả đi giữa con đường mòn trong rừng trúc
Sau đó họ về một tòa nhà u tĩnh treo biển "Kinh Trập", có sân nhỏ ba lớp
Xuân Lộ Phố có sáu dinh thự được đặt tên theo sáu tiết khí của mùa xuân
Trong đó ba dinh thự thanh quý nhất nằm ở trong rừng trúc này
Dinh thự "Thanh Minh" thường khách không mấy ai muốn ở, vì cái tên không may mắn
Nhưng các đạo gia cao nhân đến thăm Xuân Lộ Phố lại thích ở đây
Thực ra sau mỗi dịp xuân yến, việc quyết định ai được ở những căn nhà này lại là chuyện khiến các bậc tổ sư của Xuân Lộ Phố đau đầu, cho ai không cho ai, sơ sẩy một chút là gây ra oán hận
Thật ra còn một dinh thự đặc biệt vinh hạnh nhất là "Lập Xuân", hai ngày nay vị khách quý Nguyên Anh vừa rời đi nên đang bỏ trống
Dù rất đắt khách nhưng cũng không phải là không thể đưa ra, cho vị kiếm tiên trẻ tuổi kia ở cũng được
Nhưng sau khi các bậc tổ sư bàn bạc thì thấy nhà này quá gần sườn dốc Ngọc Oánh, mà Tiểu sư thúc tổ của Kim Ô Cung đang ở đó pha trà tiếp khách, như vậy không ổn
Vạn nhất có đánh nhau thì chuyện tốt hóa thành tai họa
Khi bàn bạc chuyện này, một đám trưởng bối và cung phụng vốn ngông nghênh đã long trọng hỏi ý kiến của Tống Lan Tiều
Điều này làm cho Tống Lan Tiều có chút cảm giác hãnh diện
Nhưng dù sao cũng là một lão Kim Đan, cũng không để lộ chút đắc ý nào, ngược lại còn thêm cung kính, ứng đối cẩn thận
Việc trên núi, quan trọng nhất là tế thủy trường lưu
Hôm nay đắc ý, ngày mai thất ý, là chuyện bình thường
Tống Lan Tiều tiến vào dinh thự Kinh Trập này, nhưng không ở lại lâu mà nhanh chóng cáo từ
Trong nhà có hai nữ tu trẻ tuổi dung mạo xuất chúng
Một trong hai người là đệ tử chân truyền của một tu sĩ Kim Đan Xuân Lộ Phố
Theo lệ, các nàng có nhiệm vụ làm thị nữ tạm thời cho khách
Điều này làm Trần Bình An không được tự nhiên
Khi đưa Tống Lan Tiều đến cửa, hắn trực tiếp hỏi có thể đuổi hai cô gái kia không
Tống Lan Tiều cười ha hả nói:
"Trần công tử là khách quý số một của Xuân Lộ Phố, đương nhiên có thể làm thế
Có điều hai nha đầu kia về sẽ bị liên lụy đó
Trần Bình An thở dài, quạt xếp, không nói gì
Tống Lan Tiều nhỏ giọng nói:
"Lão tổ của chúng ta vốn muốn đích thân nghênh đón Trần công tử, nhưng vừa lúc việc xuân yến thúc đẩy một chuyện phát sinh ngoài ý muốn, cần nàng lão nhân gia tự mình giải quyết
Nàng ấy tâm tư quá tỉ mỉ, thực sự không thể rời đi, đành phải nhờ ta xin lỗi Trần công tử một tiếng
Trần Bình An cười nói:
"Lão tổ thật quá khách khí
Sau khi Tống Lan Tiều rời đi, chờ đến khi bóng dáng Tống Lan Tiều biến mất ở cuối con đường mòn trong rừng trúc, Trần Bình An không lập tức quay về dinh thự mà lại bắt đầu đi dạo xung quanh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đến khi Trần Bình An trở về dinh thự thì thấy Liễu Chất Thanh của Kim Ô Cung đang đứng ở cửa ra vào
Vẫn dáng vẻ thiếu niên, đầu cài trâm vàng, dáng người ngọc thụ lâm phong
Hai nữ tu trẻ tuổi đi theo một bên như tùy tùng, ánh mắt ôn nhu, không chỉ là sự ngưỡng mộ kiếm tiên mà còn là ánh mắt si mê của các cô gái đối với người con trai tuấn tú
Trần Bình An cười
Người so với người thật tức chết
Nếu học trò của mình đứng ở đây, hai nữ tu Xuân Lộ Phố này e rằng trong mắt sẽ chẳng còn kiếm tiên Liễu nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.