Kiếm Lai

Chương 107: Thả Diều (2)




Lúc ấy Ninh Diêu thiếu chút nữa bị thiếu niên hỏi đến hận mình không phải kẻ câm điếc
Dựa theo cách nói cô gái áo đen, bất luận là luyện khí sĩ, hay là võ phu thuần túy, càng là người trong tu hành cảnh giới cao thâm, ở đây sẽ chịu áp lực càng lớn, chỉ có thể tử thủ giống như bị kỵ binh xông cửa, toàn dựa vào một hơi kéo dài không dứt để chống đỡ, một khi mở miệng, sẽ chịu thương tổn như nước biển chảy ngược
Thử nghĩ một chút, đối mặt với hồng thủy ầm ầm ào tới, sau đó ngươi ở trên đê đục ra một cái lỗ thủng nhỏ thử xem sao
Nhưng mà cuối cùng Ninh Diêu vẫn nói chắc nịch, nếu thiếu niên đối mặt chém giết với lão viên Chính Dương sơn, Trần Bình An không có một chút phần thắng nào
Trong bóng hòe, thiếu niên ánh mắt kiên nghị, sắc mặt lạnh lùng, thầm lẩm bẩm: "Không được để lão viên tiếp cận trong vòng mười bước, mười bước, ít nhất phải giữ được khoảng cách này
Ninh Diêu từng nói, chỉ cần lão viên không chó cùng rứt giậu thì vẫn còn cơ hội sống sót
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà Trần Bình An trả lời, muốn để cho lão viên hạ sát thủ với mình, nếu không thì không có ý nghĩa
Nhất định phải làm cho lão viên Chính Dương sơn nổi cơn giận dữ, để cho lão đầu viên này không tiếc vận dụng chân khí trong cơ thể, mới có thể thật sự tổn hại tiêu hao tu vi mà hắn ngàn năm vất vả tích góp được, có lẽ lão viên cảm thấy hắn và Lưu Tiện Dương là dân chúng trấn nhỏ, mạng vốn không đáng giá tiền, nhưng mà Trần Bình An thực sự muốn biết, đến lúc đó lão viên trơ mắt nhìn tu vi đạo hạnh này trôi đi, thì có đau lòng hay không, còn cảm thấy có đáng tiền hay không
Đương nhiên tiền đề của tất cả chuyện này, đó là khi vừa đối mặt mình không thể bị người ta dùng một quyền đánh chết
Thiếu niên nhìn xuống hành lang người đến người đi, lẩm bẩm nói: "Cho dù không chạy thoát, cũng nhất định phải đánh thêm mấy quyền
Trần Bình An căn bản không nghĩ tới có thể giết chết lão viên, càng không nghĩ tới chuyện mình có thể sống sót
Đại trạch Lý gia, tiểu cô nương đến từ Chính Dương sơn kia là cháu gái ruột của lão tổ Đào gia, được Lý gia từ trên xuống dưới cung phụng như Bồ Tát, Lý gia trừ việc ở biệt viện sắp xếp thêm một hai nha hoàn, đều phải là người trong nhà, hành động nhanh nhẹn lanh lợi, quan trọng nhất là hiểu rõ nguồn gốc, thân thế trong sạch, có thể từ tổ tông đã trung thành như một đối với Lý gia
Biệt viện này nằm ở vị trí trung tâm, không gần đường phố Phúc Lộc
Tiểu cô nương tên là Đào Tử, tên thân mật là Quả Đào, là hạt dẻ cười của mấy vị lão tổ kiếm tiên Chính Dương sơn
Đương nhiên không phải nhờ vào dáng vẻ tính tình ngây thơ đáng yêu thiên chân khả ái, mà là độ cao kiếm đạo của cô trong tương lai có tư cách để cho Chính Dương sơn không tiếc phí tổn nhập vào một lượng lớn tài nguyên
Năm trăm năm nay, so với các đời lão tổ các đại sơn phong của Chính Dương sơn, bốn chuyện căn cốt, thiên phú, tính tình và cơ duyên của Đào Tử, đều được coi là cầm cờ đi trước, nói đơn giản, tiểu cô nương Đào Tử sẽ là một tồn tại thần kỳ có rất nhiều ưu điểm, nhưng lại không có bất kỳ khuyết điểm nào
Đây mới là trăm năm mới có một chân chính thực sự, chứ không phải là thổi phồng khen ngợi
Tiểu cô nương lúc này không có bàn sơn lão viên ở bên cạnh, một mình đứng ở một địa phương hoàn toàn xa lạ, không nói tới sợ người lạ hoặc là luống cuống, chỉ có chút nhàm chán, còn có chút tiếc nuối, nghe giọng điệu Viên gia gia, hình như là không có cách nào từ nơi này dời đi một ngọn núi nào
Điều này làm cho tiểu cô nương thực chán ngán thất vọng, khi Tô tỷ tỷ Chính Dương sơn bước vào trung ngũ cảnh, đã được lão tổ tặng một ngọn núi làm lễ vật, trở thành lãnh địa tư nhân của Tô tỷ tỷ, ngọn núi kia chính là Viên gia gia vạn dặm xa xôi tự mình cõng về Chính Dương sơn, an trí ở phương vị đông bắc Chính Dương sơn, tuy không lớn, nhưng mà tiểu cô nương vẫn rất hâm mộ
Cô cảm thấy ở trong thư phòng có chút buồn bực bèn bước đi đến chính đường, hai tay chắp sau lưng, như bà cụ non ngửa đầu nhìn tấm biển hồi lâu
Phía sau tiểu cô nương luôn có hai vị nha hoàn thanh tú đi theo bên người, trong đó một người từ nhỏ được Lý gia phát hiện thiên tư không tầm thường, liền được bồi dưỡng trọng điểm trở thành người trong võ đạo, có chút thành tựu
Thật ra đối với Lý gia đích hệ mà nói, loại hành vi này không khác gì với nuôi chim trồng hoa, chứ không phải là hy vọng cô gái kia về sau có thể trở thành một vị võ đạo tông sư
Trong nhà giàu tường cao, chuyện nô bộc lớn mạnh bắt nạt chủ, không phải không có, huống chi Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân, nô tỳ phó dịch tầm mắt rất cao, tiềm lực quá lớn, đối với gia tộc các đời truyền thừa chưa chắc là chuyện tốt
Tiểu cô nương đi về hướng cửa lớn, ở trong sân nhảy nhót đảo quanh
Thật ra cô không tự tiện rời khỏi sân, để cho bọn hạ nhân khó xử
Viên gia gia đã nhắc nhở cô, người Phong Lôi Viên cũng đã đến trấn nhỏ, trước khi lão ta bãi bình, cô không được rời khỏi tòa viện này
Tiểu cô nương tuy nhỏ tuổi, nhưng mà từ nhỏ mưa dầm thấm đất trên núi tu hành vân ba quỷ quyệt, nguy cơ tứ phía, hơn nữa gia giáo cực nghiêm, cho nên không phải loại đứa nhỏ bất hảo làm cho trưởng bối luôn lo lắng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu cô nương chán đến chết cuối cùng dựa người vào trên bàn đá, trên bàn có đặt một chiếc lồng chim, bên trong là một con chim hình như tên Bộ xà ưng tức là Ưng bắt rắn, đang cúi đầu, khá ốm yếu, lông chim xam xám, rất xấu xí, trước đó tiểu cô nương mặc kệ đùa như thế nào, bộ xà ưng này cũng không quan tâm tới cô, cho nên cô cũng cảm thấy không chút thú vị, hiện tại cô thật sự là không có việc gì làm nên đi kiếm chuyện, mới huýt sáo trêu chọc con súc sinh có lông này
Trong lồng có hai đồ đựng thức ăn bằng sứ do lò gốm Lý gia lén chế tạo ra, khéo léo tinh xảo, chiếc trang nhã đựng nước, chiếc xinh xắn đựng thức ăn
Chỉ là bộ xà ưng nọ sau khi bị người bắt được, thì không uống chút nước không ăn hạt gạo nào đã hai ngày rồi
Ở trấn nhỏ, bộ xà ưng cực ít khi bị người ta bắt được, ngẫu nhiên có mấy lần, bất luận là chim non tuổi nhỏ hay là bộ xà ưng trưởng thành, đều là tuyệt thực mà chết, không có ngoại lệ
Thế nào cũng nuôi không sống được, càng khó thành chim ưng săn mồi để người điều khiển
Tiểu cô nương huýt sáo thấy bộ xà ưng nọ vẫn không phản ứng, rốt cuộc hoàn toàn không còn kiên nhẫn, đứng lên, xoay người bước đi
Một tiếng nổ lớn vang lên
Một chiếc đồ chứa thức ăn ở trong lồng đột nhiên vỡ nát
Tiểu cô nương đầu tiên là dại ra trong giây lát, sau đó hầu như bản năng túm lấy một nha hoàn cao gầy kéo tới, để cho cô ta che chắn trước người mình
Tỳ nữ dáng người cao gầy thân thể đầy đặn, chỉ cảm thấy cổ tay mình giống bị như dây sắt quấn chặt, đau đến thiếu chút nữa thét to ra tiếng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật ra nha hoàn thấp bé hơn một chút kia lại có ánh mắt sắc bén, ngay lập tức tự mình đứng chắn trước người tiểu cô nương, nhanh chóng nhìn quanh
Chiếc đồ đựng thức ăn thứ hai trong lồng lại ầm ầm nổ tung, giống như tiếng pháo vang lên ở trên bàn
"Có thích khách, ở trên nóc nhà Thanh Hinh viện bên kia
Tỳ nữ tập võ có thành tựu lần này cuối cùng đã bắt được bóng người, nhìn thấy trên nóc nhà lân cận có một bóng người đang ngồi xổm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.