Kiếm Lai

Chương 1207: Một ít điển cố




Quế Hoa đảo cuối cùng cũng hồi đáp Lão Long thành, ở ngoài thành, hòn đảo từ từ cập bến, lần này đường về xem như thuận buồm xuôi gió, khiến người ta nhẹ cả người
Ba người rời khỏi Khuê Mạch tiểu viện, Ngụy Tấn đeo kiếm sau lưng, Mễ Dụ mang kiếm, eo buộc một bầu rượu, Vi Văn Long hai tay không, rời thuyền đi về Lão Long thành
Giữa hòn đảo và Lão Long thành có một con đường trên biển
Tiểu nương Quế Hoa Kim Túc, dưới sự bày mưu tính kế của sư phụ Quế phu nhân, một đường tiễn ba vị khách quý, đưa họ đến một bến đò khác của Lão Long thành
Đến lúc đó, họ sẽ đổi thuyền, dọc theo tẩu long đạo đi về trung tâm Bảo Bình châu
Trên biển Lão Long thành, giữa hai bến đò trên đất liền là một phần con phố dài trăm dặm của Tôn thị
Vốn dĩ là cúng phụng cao cấp nhất của Phạm gia, người quản lý Quế Hoa đảo, Kim Đan kiếm tu Mã Trí muốn gọi xe ngựa nhưng bị Ngụy Tấn từ chối nhã nhặn, nói đi bộ là được
Kim Túc rất kính nể vị kiếm tiên trẻ tuổi của miếu Phong Tuyết Thần Tiên, vốn là hỏi kiếm Bắc Câu Lô Châu thiên quân Tạ Thực, sau đó đến Kiếm Khí trường thành giết yêu, hôm nay mới quay về
Ngụy kiếm tiên là thần tiên Thượng ngũ cảnh trẻ nhất trong lịch sử Bảo Bình châu, hoàn toàn xứng đáng
Kim Túc có thể chắc chắn, lần này Ngụy Tấn du ngoạn từ Kiếm Khí trường thành trở về, vừa về đến miếu Phong Tuyết, nhất định sẽ giúp miếu Phong Tuyết gây dựng thanh thế lớn mạnh
Theo một vài tin tức nhỏ trước kia lưu truyền ra, không rõ thật giả nhưng bị đồn thổi rất đáng sợ, rằng Ngụy Tấn có thể dựng lều tu hành trên đầu thành Kiếm Khí trường thành, dốc lòng dưỡng kiếm
Đây là đãi ngộ độc nhất, còn là hàng xóm của người có kiếm thuật cao nhất ở Kiếm Khí trường thành, một vị lão thần tiên
Hai căn nhà tranh lớn nhỏ, nghe nói Ngụy Tấn thường xuyên được lão nhân kia chỉ điểm kiếm thuật
Đây là chuyện để luyện khí sĩ cả Bảo Bình châu có nhiều đề tài bàn tán, mỗi khi nhắc đến đều thấy vinh dự
Ngày nay tu sĩ cả châu, hễ nhắc đến kiếm tu, không thể không nhắc đến Ngụy Tấn của miếu Phong Tuyết
Bảo Bình châu của ta là châu nhỏ nhất trong chín châu của Hạo Nhiên thiên hạ, nhưng đồng hương Ngụy Tấn của chúng ta ở Kiếm Khí trường thành đầy kiếm tiên như mây đó, vẫn là một người nổi danh
Thậm chí có tiên sư còn cảm thấy rằng, một khi thiên quân Kỳ Chân của Thần Cáo tông phi thăng hoặc bế quan không màng chuyện trần tục nữa, thì người đứng đầu tiên gia của châu kế tiếp rất có thể là Ngụy Tấn
Một khi Ngụy Tấn vào cảnh Tiên Nhân, trở thành đại kiếm tiên đứng đầu trong lịch sử Bảo Bình châu, đến lúc đó đất trời cũng đồng lòng với lực lượng của hắn
Đợi đến khi số mệnh kiếm đạo của cả châu ngưng tụ vào người hắn, thành tựu đại đạo càng không thể đo lường
Về hai người bạn không rõ lai lịch của Ngụy Tấn, Kim Túc chỉ có thể đối đãi khách sáo, nghe nói đều là những người chỉ còn chút nữa là đắc đạo thành Địa Tiên Kim Đan
Tại Khuê Mạch tiểu viện, Kim Túc thỉnh thoảng hầu Quế phu nhân và ba người cùng nhau pha trà luận đạo, cũng phát hiện chút khác biệt nhỏ, vị khách họ Vi khá rụt rè, không giỏi ăn nói, nhưng rất thích thú với phong thổ Bảo Bình châu
Hắn ít khi chủ động hỏi thăm, toàn hỏi về phương hướng kinh doanh, kiếm tiền của các đại gia tộc Lão Long thành, giống như đệ tử nhà buôn
Ngược lại, vị Mễ công tử có túi da cực tốt, trông như trích tiên bước ra từ trong sách lại tỏ ra không màng sự đời
Hai bên đường có những chỗ đất bằng được các tu sĩ trên núi tạo ra trông như đóa sen nở, phong cảnh rất thuận lợi, người người qua lại, du khách rất đông
Mễ Dụ đi giữa con đường, trông như một vị khách hoa từ trên trời đi vào chốn nhân gian, Trích tiên nhân
Kim Túc vốn dĩ trong lòng đã sớm chuẩn bị tinh thần, càng si mê Tôn Gia Thụ, không thừa nhận cũng không được, chỉ xét riêng dung mạo, vị Mễ công tử này đúng là thần tiên trong các vị thần tiên
Trên đường có nhiều thiếu nữ và phụ nữ, mắt sáng long lanh, không nhịn được liếc nhìn Mễ Dụ vài lần, bất giác, ngắm cảnh hoa sen cũng ít đi mà nhìn vị công tử nho nhã lại nhiều hơn
Thần tiên nơi nào, luyện đan ngắm sao, mài mực tập viết
Sen nở mười dặm, gió mát bên hồ, trăng sáng lụa là
Mễ Dụ lẩm nhẩm hai câu này từ trên một cuốn sách lấy ở cửa hàng quạt giấy của Yến gia, người đọc sách của Hạo Nhiên thiên hạ, tài văn chương thật là tốt
Hơn nữa, nếu không nói về người mà chỉ nói về phong cảnh, Hạo Nhiên thiên hạ này thực sự tốt hơn Kiếm Khí trường thành rất nhiều
Đây là còn chưa đến Lão Long thành mà đã có cảnh này rồi
Lúc này, Vi Văn Long cảm thán bằng giọng lòng:
"Đây chính là quê hương của ẩn quan đại nhân và Ngụy kiếm tiên
Không cần Ngụy Tấn nhắc nhở, hai chữ ẩn quan là một điều kiêng kỵ không lớn không nhỏ, không thích hợp để ở cửa miệng lúc nào cũng nhắc tới, dù Vi Văn Long có nhịn không được nhắc đến, cũng chỉ có thể dùng giọng lòng mà thôi
Ngụy Tấn cười nói:
"Nếu không phải là đi châu khác thì vùng đất rộng lớn như vậy khó gọi là quê hương
Mà Ngụy Tấn không những không quá nhớ nhung Bảo Bình châu, trên thực tế còn chẳng có chút trung thành nào với miếu Phong Tuyết
Kim Túc đưa tay chỉ lên bầu trời Lão Long thành, giới thiệu với hai người từ nơi khác đến:
"Trước kia ở Lão Long thành chúng ta có một biển mây, nghe nói là di vật của tiên nhân thượng cổ, thấp nhất cũng là bán tiên binh
Cưỡi mây vượt thuyền thì thấy được, còn khi ở trong thành thì không thấy
Chỉ là không biết vì sao, mấy năm trước biển mây đột ngột biến mất, hôm nay đã thành chuyện lạ trên núi, khá nhiều luyện khí sĩ trên núi còn đặc biệt đến xem để xác minh tin tức thật giả
Vi Văn Long vô thức bắt đầu tính toán giá trị của một kiện bán tiên binh ở Bảo Bình châu
Mễ Dụ thản nhiên nói với Ngụy Tấn bằng giọng lòng:
"Bảo Bình châu của các ngươi có nhiều người rảnh rỗi không có gì làm đến vậy sao
Ngụy Tấn có ấn tượng tốt về Mễ Dụ, lại thêm việc cả đại kiếm tiên Mễ Hỗ và Nhạc Thanh đều là những người bạn hợp ý, nên khi ở chung với Mễ Dụ, Ngụy Tấn thường không khách sáo, đáp:
"Những lời này bất cứ kiếm tiên nào ở Kiếm Khí trường thành cũng có thể nói được, chỉ mình Mễ Dụ ngươi không có tư cách oán trách, ngươi say ngủ bên ráng mây, giả làm người trong tiên giới, lừa phỉnh nữ tu nơi khác, một đống sổ sách nợ tình rối rắm
Mễ Dụ cười ha hả nói:
"Không nhắc chuyện gì lại đi nhắc chuyện này, đáng kiếp ngươi Ngụy kiếm tiên cô đơn
Ở Bảo Bình châu hiện nay có bao nhiêu kiếm tiên chứ
Đường đường kiếm tiên, lại còn trẻ như vậy, mà không có mấy hồng nhan tri kỷ, ta thật không biết là mắt các tiên tử Bảo Bình châu có vấn đề hay là ngươi Ngụy Tấn không thông minh, lẽ nào mỗi lần ngươi hành tẩu trên núi đều dán một tờ giấy lên trán viết bốn chữ 'Không thích nữ tử'
Thôi nào thôi nào, Ngụy kiếm tiên đừng vội ngượng ngùng, chúng ta đều là người nhà cả rồi, mau lấy tờ giấy đó ra cho ta và Vi huynh đệ mở mang tầm mắt..
Ngụy Tấn cười nói:
"Thật sự không có tờ giấy đó, làm Mễ kiếm tiên thất vọng rồi
Kim Túc chỉ biết ba người đang nói chuyện bằng giọng lòng, không biết họ đang trò chuyện gì mà vui vẻ đến vậy
Một cỗ xe ngựa đứng giữa đường
Sau khi Quế Hoa đảo cập bờ, một thanh niên cao quan xuống xe, lưng đeo một miếng ngọc bội "Lão Long bố vũ"
Là Thiếu thành chủ Lão Long thành, Phù Nam Hoa
Sau khi gặp Ngụy Tấn, Phù Nam Hoa cúi đầu ôm quyền nói:
"Vãn bối Phù Nam Hoa, bái kiến Ngụy kiếm tiên
Ngụy Tấn gật đầu nói:
"Không vào thành làm khách, ta muốn đi luôn
Nếu không phải bên cạnh còn có Kim Túc của Quế Hoa đảo thì có lẽ Ngụy Tấn đã chẳng thèm mở miệng nửa lời, trong giới giang hồ, Ngụy Tấn có thể trò chuyện vui vẻ với những kẻ võ phu thô tục, nhưng đối với người tu luyện, hắn chưa bao giờ giả bộ, không thích giao du
Phù Nam Hoa nghiêng người nhường đường, mỉm cười nói:
"Tuyệt không dám làm phiền Ngụy kiếm tiên
Vãn bối lần này đến vì ngưỡng mộ, kỳ thực đã là thất lễ
Sau khi ra khỏi con đường trên biển, cả đoàn lên đường tiến về bến đò tiếp theo
Mễ Dụ tặc lưỡi:
"Ngụy Tấn, ngươi ở Bảo Bình châu, mặt mũi ghê gớm nhỉ
Ngụy Tấn cười nói:
"Mắng người à
Đến bến đò bên kia, không biết ai là người đầu tiên nhận ra kiếm tiên miếu Phong Tuyết, trong lúc nhất thời náo nhiệt không ngừng, đợi đến khi Ngụy Tấn xuống thuyền, người đi đường nhao nhao nhường đường cho vị kiếm tiên này
Ở Bảo Bình châu kiếm tu không nhiều, một vị kiếm tu địa tiên cũng đủ để được gọi là "Kiếm tiên nào đó", huống chi Ngụy Tấn lại là một kiếm tiên Thượng ngũ cảnh thực thụ
Vậy nên, những người đi đường ở đằng xa thì chỉ trỏ, còn ai đứng gần Ngụy Tấn thì chủ động hành lễ
Mễ Dụ lại nói:
"Người mắng ngươi cũng hơi nhiều đó
Ngụy Tấn bất lực nói:
"Mễ Dụ, yên tĩnh chút đi, nếu không thì lên thuyền xong, trên đường tìm một chỗ sơn thủy yên tĩnh, tránh xa thuyền rồi luận bàn kiếm thuật một trận nhé
Mễ Dụ cười nói:
"Ta đâu có ngốc, cũng là cảnh Ngọc Phác, ta chỉ đánh thắng kiếm tiên Thiệu của Xuân Phiên trai thôi, chứ đánh không lại Ngụy kiếm tiên của miếu Phong Tuyết
Vi Văn Long càng thêm bất đắc dĩ, hai vị kiếm tiên tiền bối, luận bàn thì cứ luận bàn, lôi sư phụ ta vào làm gì
Ba người cùng Kim Túc cáo từ rồi lên một chiếc thuyền
Không giống như cái gã Ngụy Tấn cứ ru rú trong nhà, Mễ Dụ vẫn như cũ cưỡi Quế Hoa đi xa như thường, không quá muốn trốn trong phòng, hôm nay lại thích ra mạn thuyền ngắm cảnh sông núi, vừa cười vừa nói với Vi Văn Long bên cạnh:
"Thì ra thiên hạ rộng lớn, ngoài hòn đảo ra còn có nhiều núi xanh như vậy
Trời đổ tuyết lớn, thuyền đi ngang qua một ngọn núi có môn phái
Núi cao trùng điệp, đền đài quán các của tiên gia san sát nhau, nếu dựa vào lan can nhìn ra xa, cảnh tượng càng thêm kỳ vĩ, mấy vệt xanh ngọc giữa trời tuyết, khiến người ta phải ngoái nhìn, cảnh trí tiên gia này, mấy ai có được
Đối diện vách núi, có một khách áo xanh râu dài, đang đứng trên sườn dốc, lại có tám chín vị người như thần tiên, đang đánh cờ xem cờ, chẳng biết ai là chủ ai là khách
Cúi đầu nhìn chốn tha hương chỉ có phong cảnh nhân gian tươi đẹp, kiếm tiên Mễ Dụ như khóc không ra khóc, như cười không ra cười
Ngụy Tấn ít khi ra khỏi phòng, đi tới chỗ Mễ Dụ, nói:
"Chính ngươi từng nói, ở Bảo Bình châu này, không có mấy ai là kiếm tiên, ngươi có thể cứ thong thả mà ngao du, đi uống chút rượu ngon rồi đuổi kịp thuyền cũng được
Mễ Dụ đã trở lại vẻ mặt bình thường, "Thôi đi, toàn không có tiên tử nữ tu, đi cũng chẳng có gì thú vị
Ngụy Tấn gật đầu nói:
"Vân Hà sơn, Hứa thị Hồ quốc ở Thanh Phong thành, Trường Xuân cung phía bắc kinh thành Đại Ly, nữ tu khá nhiều đấy
Mễ Dụ cười mắng:
"Lão tử là phong lưu chứ không phải là sắc quỷ
Sống chung với ẩn quan trẻ tuổi lâu, mưa dầm thấm lâu ngày Vi Văn Long, bỗng dưng nhỏ giọng nói:
"Việc này còn phải xem lại
Ngụy Tấn hiểu ý cười cười
Mễ Dụ giơ ngón cái lên, tâm tình rất tốt, "Câu này nói được..
có vài phần phong thái ẩn quan đại nhân
Mễ Dụ đột nhiên hỏi:
"‘Chủng kết tử khứ’ là điển cố gì vậy
Có chuyện gì hay không
Ngụy Tấn không hiểu ra sao, lắc đầu nói:
"Không biết
Mễ Dụ lắc đầu, "Ngụy huynh, học vấn không ổn rồi
Ngụy Tấn không để ý, trở về phòng tiếp tục chuyên tâm vun đắp kiếm ý
Vi Văn Long thì đi mua sơn thủy công báo ở phía bên kia thuyền
Mễ Dụ một mình dựa vào lan can, nghĩ đến rất nhanh sẽ có thể đến núi Lạc Phách ăn rồi chờ chết, về sau còn có cái ‘kính hoa thủy nguyệt’ trong truyền thuyết mà xem, Mễ Dụ càng thêm vui vẻ
Chỉ là không hiểu vì sao ẩn quan đại nhân cứ luôn nhắc đến chuyện ‘kính hoa thủy nguyệt’, hơn nữa mỗi lần nói với mình, nụ cười đều đặc biệt..
chân thành
Đây là lần đầu Lý Hòe đi xa vượt châu, lúc trước leo lên thuyền ở núi Ngưu Giác, những con rối anh linh kéo thuyền giữa biển mây, gió thổi sấm chớp, mỗi khi mưa to, sấm sét vang dội, những con rối anh linh mà Phi Ma tông luyện hóa kia, như khoác giáp vàng, soi sáng phía trước thuyền tựa như có mặt trời mặt trăng dẫn đường cho đại thuyền, Lý Hòe xem mãi không chán, vì nơi ở không có đài ngắm cảnh, Lý Hòe thường xuyên đi ra mạn thuyền ngắm cảnh, lần nào cũng vội vàng
Bùi Tiễn ở cạnh bên, không thích ra ngoài, nàng nhiều nhất là dựa vào cửa sổ, nhìn một chút những dị tượng kỳ lạ trên bầu trời, Lý Hòe mấy lần khuyên nàng ra mạn thuyền cùng đi, Bùi Tiễn luôn nói đã đi qua ngàn sông vạn núi, cái gì lạ lùng quái gở mà chưa từng thấy qua
Ngược lại nàng trịnh trọng nhắc nhở Lý Hòe một mình đi ra ngoài, phải cẩn thận, không nên chủ động gây sự, nhưng nếu có chuyện rắc rối đến tìm thì cũng đừng sợ, nếu như thực sự không xong, nàng sẽ chạy đi báo cho Tô quản sự
Lý Hòe nhìn Bùi đà chủ lão luyện thành thục, một bên tập quyền trong căn phòng hơi chật hẹp, một bên nói những lời giang hồ có vẻ già đời, trong lòng vô cùng kính phục, vì vậy cũng thành khẩn nói mấy câu hữu ích, kết quả là lại bị Bùi Tiễn bảo phải chép sách, rồi tặng cho một cái "lăn chữ"
Phi Ma tông có quan hệ sâu sắc với núi Lạc Phách, tu sĩ Nguyên Anh Đỗ Văn Tư và người được kỳ vọng là đích truyền tổ sư đường Bàng Lan Khê, cả hai đều làm cung phụng ghi danh ở núi Lạc Phách, chỉ là việc này không bị khuếch trương ra bên ngoài, hơn nữa mỗi lần thuyền qua lại, hai bên tổ sư đường đều có một khoản tiền lớn qua lại, dù sao hiện nay, tất cả đường tài chính từ Hài Cốt Ghềnh, phố Xuân Lộ, hầu như bao phủ toàn bộ tuyến đông nam của Bắc Câu Lô Châu, các đỉnh núi tiên gia lớn nhỏ, vô số cuộc buôn bán, thực ra đều có dính dáng đến núi Lạc Phách, núi Lạc Phách nắm giữ bến đò ở nửa núi Ngưu Giác, mỗi lần Phi Ma tông vượt châu thuyền đi lại Hài Cốt Ghềnh, Lão Long Thành một chuyến, mỗi năm thanh toán một lần, sẽ có gần một thành lợi nhuận chia vào túi tiền núi Lạc Phách, đây là mức chia rất có quy củ, Phi Ma tông phải xuất nhân xuất lực, phố Xuân Lộ, cùng với hai bên đồng minh, những đỉnh núi phiên thuộc, tổng cộng chiếm tám phần, Bắc Nhạc Sơn quân Ngụy Bách, phân nốt một thành lợi nhuận cuối cùng
Vì vậy, núi Lạc Phách và Phi Ma tông nằm ở phía nam Bắc Câu Lô Châu, có thể nói là đã có giao tình quân tử, cũng có lợi ích thực sự trói buộc, giao tình, nếu có thể ghi rõ vào sổ sách, mà cả hai bên đều có thể kiếm tiền, dựa trên sự kiêu hãnh trong việc kinh doanh, mà lại có thể không phản bội, thì mối giao tình này mới thực sự bền chặt
Quản sự thuyền, một lão nhân họ Tô, đặc biệt dành ra hai gian phòng hạng nhất để khoản đãi hai vị khách quý, kết quả là cô thiếu nữ họ Bùi kia vừa hỏi giá, đã nhất quyết không muốn ở nữa, nói đổi thành hai khoang thuyền bình thường là được, còn hỏi lão quản sự nếu đổi phòng có phiền phức không, phòng hạng nhất để không thì không sao, còn làm thuyền mất hai phòng nữa
Lão quản sự đã quen làm ăn rồi, sớm đã luyện được một đôi mắt tinh tường, thấy nàng thành ý, cũng không phải là khách sáo, liền nói thẳng, đến Bảo Bình châu buôn bán với các tiên sư trên núi, đường sá xa xôi, chỉ cần có phòng tốt để ở, cũng chẳng cần tính toán chút ít tiền tiên này
Nhất là những đệ tử tiên gia ở gần kinh thành Đại Ly, bây giờ đều thích đến Bắc Câu Lô Châu du lịch một chuyến, ai nấy đều vung tay quá trán, nên chẳng lo phòng giá cao mà không có người ở
Nhưng số tiền đó, Phi Ma tông thật sự chẳng quan tâm có kiếm được hay không
Sau đó cô thiếu nữ nói thêm vài lời, thiện ý của tiền bối thực sự xin ghi lòng tạc dạ, chỉ là giá cả chênh lệch quá lớn, nếu như họ chiếm hai gian phòng hạng nhất, há chẳng phải Phi Ma tông bị lỗ mất hai đồng Tiểu thử sao, nàng đi ra ngoài là để chịu khổ, chứ không phải để hưởng thụ, nếu như bị sư phụ biết, nhất định sẽ bị trách phạt
Vì vậy về tình về lý, đều nên chuyển phòng
Lão nhân bèn cười đưa cho cô thiếu nữ một tấm thẻ gỗ "Tiểu thử", nói rằng dùng tấm thẻ này có thể mua đồ vật tương đương một đồng Tiểu thử trong cửa hàng tiên gia Hư Hận phường trên thuyền
Lão nhân không cho Bùi Tiễn cơ hội từ chối, cậy tuổi cao hơn, nói nếu không nhận thì sẽ mất tình nghĩa, thiếu nữ nói người lớn ban cho thì không dám chối từ, hai tay nhận tấm thẻ, cùng lão Nguyên Anh không hề thấp trong bối phận của Phi Ma tông, cúi đầu tạ lễ
Quản sự thuyền họ Tô, tên là Hi, là một lão Nguyên Anh của Phi Ma tông, chưởng quầy của Hư Hận phường họ Hoàng, tên là Thần Du, cả hai đã là bạn lâu năm, sống chung gần ba trăm năm
Thực ra Bùi Tiễn và Lý Hòe mới lên thuyền không lâu, hai người bạn rảnh rỗi kia, đã hàn huyên tới chuyện hai đứa trẻ, lão Nguyên Anh nói so với đứa tên là Trần Linh Quân lúc trước kia, thiếu nữ tuổi không lớn, nhưng lại già dặn hơn nhiều, chỉ là không biết giá trị một tấm thẻ thuyền Tiểu thử kia, Bùi Tiễn sẽ dùng nó như thế nào
Hoàng chưởng quỹ vui mừng khôn xiết, vừa lên thuyền đã ngược lại kiếm được của thuyền một đồng Tiểu thử, mấu chốt là có thể kiếm được một chút ân tình, quả không nhiều
Tiện thể giúp nói vài lời tốt cho Trần Linh Quân kia, cảm thấy tiểu tử kia không tệ, quen thuộc, nói chuyện cũng thoải mái
Ngoài việc tán gẫu, Hoàng chưởng quỹ còn có một vấn đề nghiêm túc, hỏi thăm lão hữu, rằng núi Lạc Phách có phải xem thường việc làm ăn nhỏ của mình hay không, nếu không tại sao mình nói muốn mở cửa hàng ở núi Ngưu Giác, mà núi Lạc Phách rõ ràng có không ít cửa hàng mặt tiền bỏ trống, lại cứ nói chậm chút rồi bàn tiếp, chỉ hứa miệng sẽ nhất định chừa cho mình một vị trí địa lý tốt nhất
Tô quản sự cười trấn an bạn cũ, sơn chủ trẻ tuổi kia không có ở trên núi, Chu Liễm đang thay mặt quản lý sự vụ, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, không để cho Hư Hận phường mở chi nhánh ở núi Ngưu Giác, chắc chắn có sự cân nhắc của họ, nhưng có thể khẳng định không phải là xem thường ông Hoàng chưởng quỹ và Hư Hận phường, phong cách của núi Lạc Phách vẫn có, tuyệt không phải là kẻ nịnh nọt, hơn nữa Chu Liễm kia, đối nhân xử thế, cẩn thận chặt chẽ, càng không phải hạng người nông cạn thiển cận
Bạn cũ nói là nói vậy, đạo lý thì kỳ thật cũng đều hiểu
Có điều bị từ chối thì Hoàng chưởng quỹ không khỏi bực bội trong lòng, chỉ nói rằng núi Lạc Phách ngày nay so với thời mà chúng ta quen Trần Bình An thì khác nào đã "ăn nên làm ra", người trẻ tuổi kia lại không thường ở trên núi, về sau như thế nào, liệu có biến thành những tiên gia phú quý bỗng dưng mà quên hết tất cả hay không, khó mà nói được
Từ phố Xuân Lộ, Bắc Câu Lô Châu, cho đến thành Lão Long, Bảo Bình châu, trên tuyến đường vận chuyển tài nguyên cuồn cuộn vô hình này, ngoài bốn phương sớm nhất liên minh với Phi Ma tông, phố Xuân Lộ, núi Phi Vân và núi Lạc Phách, dần dần bắt đầu có Phạm gia, Tôn gia thành Lão Long tham gia vào, ngoài ra còn có một người trẻ tuổi tên Đổng Thủy Tỉnh, sau đó ba vị đệ tử dòng dõi tướng quân của Đại Ly thượng trụ quốc, Quan Ế Nhiên - một trong những giám sát quan của sông lớn đổ ra biển, Tào đốc tạo của Đại Ly Long châu, Viên quận trưởng, tạm thời cũng chỉ lấy danh nghĩa cá nhân, bắt đầu chiếm một phần rất nhỏ định mức trên núi để mua bán
Trên thực tế, núi Phi Vân vốn có thể thu lợi nhiều hơn, chỉ là Ngụy đại sơn quân đều đặn nhường cho núi Lạc Phách
Hoàng chưởng quỹ cũng không thật sự muốn kiếm tiền từ núi Ngưu Giác, mà phần lớn là tin tưởng phẩm chất của người trẻ tuổi kia, nguyện ý cùng núi Lạc Phách không ngừng phát triển, chủ động kết một mối thiện duyên mà thôi
Người tu đạo Bắc Câu Lô Châu, khí khái giang hồ nặng, sĩ diện
Những năm qua, Hoàng chưởng quỹ không ít lần khoe khoang với bạn bè khắp nơi rằng mình có con mắt tinh tường, là người sớm nhất ở Bắc Câu Lô Châu nhận ra sơn chủ trẻ tuổi kia không phải người tầm thường, điểm này, đến tông chủ Trúc Tuyền cũng không bằng mình
Càng như vậy, lão chưởng quỹ lại càng cảm thấy mất mát
Sinh không mang theo đến, chết không mang theo đi tiền của thần tiên, cũng chỉ như khách qua đường gửi nhờ túi tiền người khác, đối với một Kim Đan đại đạo vô vọng mà nói, kiếm thêm hay bớt vài đồng, chuyện nhỏ, có gì quan trọng hơn việc được cùng người cọ rượu chém gió hay sao
Không có
Một ngày, hai người bạn thân lại uống rượu, một phụ nhân của phường Hư Hận, phụ trách các công việc buôn bán cụ thể, đến đây nói chuyện với hai lão, Tô lão sau khi nghe xong, trêu ghẹo cười nói:
"Hai đứa nhỏ đó là nhặt rác hay sao
Các ngươi cũng không ngăn cản
Phường Hư Hận lại kiếm tiền thâm độc như vậy
May mà ta chỉ cho một cái thẻ gỗ tiểu thử, nếu không, phường Hư Hận của ngươi qua đợt này, sau này thật đừng hòng mở cửa tiệm ở núi Ngưu Giác nữa
Hoàng chưởng quỹ bất đắc dĩ nói:
"Ta đây không phải sợ phức tạp, nên căn bản không nói chuyện này với Củ Ấu
Chủ yếu là do trong phường vừa đến kỳ thanh lý tồn kho 60 năm một lần, một đống lớn đồ cũ kỹ lôi ra, nhiều thứ sổ sách lộn xộn, bạn cũ không trả được tiền, bèn lấy đồ gán nợ, rất nhiều thứ chỉ đáng năm mươi đồng Tuyết hoa tiền, phường Hư Hận cũng xem như nhận một đồng tiền Tiểu thử
Người phụ nữ quản sự của phường Hư Hận, được chưởng quỹ gọi thân mật là "Củ Ấu", lập tức hiểu ra mức độ nghiêm trọng, đã có cách ứng phó, vừa định lên tiếng, thì vị Tô lão đức cao vọng trọng kia đã cười nói:
"Không cần cố gắng làm gì, như vậy không phải rất tốt sao, quay về để Hoàng chưởng quỹ lấy thân phận trưởng bối, tự nhận là bạn vong niên với Trần Bình An, đưa tặng một món đồ may mắn đáng giá một đồng Tiểu thử, nếu không thì cô bé tên Bùi Tiễn kia sẽ không nhận đâu
Nói đến đây, lão nhân và Củ Ấu thuận miệng hỏi:
"Mua một đống lớn đồ rách nát, có khi nào sửa được nhà dột không
Phụ nhân cười khổ lắc đầu, "Trong phường chúng ta có một tiểu nhị mới đến, kiếm tiền đến mức lục thân không nhận, cái gì cũng dám bán, giá nào cũng dám ra
Mấy vị giám định sư trong phường ta, mắt nhìn cũng không kém, hai đứa nhỏ đó lại toàn chọn đồ rẻ nhất mà mua, đoán chừng cứ mua như thế này, đợi bọn nó xuống thuyền, một đồng Tiểu thử, giữ lại được mười đồng Tuyết hoa tiền cũng khó
Đến lúc đó e là phường Hư Hận chúng ta cũng bị mắng là tiệm ma rồi
Hoàng chưởng quỹ lộ vẻ cổ quái
Phụ nhân cười, biết rõ quan hệ của hai người, nàng cũng không sợ tiết lộ bí mật, "Cái cậu tiểu nhị mới kia, còn được Hoàng chưởng quỹ nhà chúng ta khen là một gốc cây hạt giống tốt đó, bảo ta phải bồi dưỡng cẩn thận
Nguyên là hôm nay Bùi Tiễn vô cùng phấn khởi, cầm trong tay tấm thẻ gỗ tiểu thử kia, mang theo Lý Hòe đi một chuyến phường Hư Hận, Lý Hòe lại càng hớn hở, nói rất đúng lúc, mở lịch ra, hôm nay hợp mua bán, để ta đây để ta đây
Hai người đi xem đôi pháp kiếm mà sư phụ đã nhắc đến trước, vừa nhìn đã ưng ý, dù sao mua là khẳng định không mua nổi, "Mưa rơi" và "Đèn kêu", là hai thanh di kiếm của đạo lữ tiên nhân thượng cổ, bị hư hại nghiêm trọng, muốn sửa chữa lại như lúc ban đầu, tốn của cải quá nhiều, không có lời
Lúc sư phụ đi thuyền, hai thanh kiếm đó là một trong những trấn quán bảo vật, đến nay vẫn không thể bán được
Hôm nay đồ đạc của phường Hư Hận đặc biệt nhiều, Bùi Tiễn nhìn đến hoa cả mắt, chỉ là giá cả cũng không hề rẻ, quả nhiên ở trên thuyền của tiên gia, tiền cũng không phải là tiền
Lý Hòe khẳng định, nói mình chỉ mua đồ rẻ thôi, Bùi Tiễn vốn còn chút do dự, bèn dứt khoát giao thẻ gỗ cho Lý Hòe, để hắn thử vận may
Lý Hòe hai tay vỗ vào nhau, giơ cao lên, lòng bàn tay dùng sức chà xát, lẩm bẩm thần linh ơi, thần tài hôm nay đến nhà ta làm khách..
Bùi Tiễn thì tương đối yên tâm
Một cái đồ rửa bút bằng sứ men xanh thừa của tiên nhân
Mười đồng Tuyết hoa tiền
Nhìn rất có tiên khí, cái công phu nung gốm sứ này, trông cũng rất công phu luyện tập rồi, không kém
Quê Lý Hòe là nơi nào
Sao có thể không biết gốm sứ tốt xấu chứ
Khóe mắt Lý Hòe liếc qua phát hiện Bùi Tiễn đang cười lạnh, lo lắng nàng cảm thấy mình tiêu tiền bừa bãi, liền dùng ngón tay gõ nhẹ, leng keng tùng tùng, thanh thúy dễ nghe, vừa nhìn vừa gõ lại nghe, mắt tay tai ba thứ cùng sử dụng, liên tục gật đầu, tỏ vẻ món này không tệ không tệ, tiểu nhị trẻ tuổi cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ người mua này, không thể xem bề ngoài, mắt nhìn không kém không kém
Một bức quyển trục cũ nát, mở ra, vẽ hình hồ ly bái trăng
Năm đồng Tuyết hoa tiền
Ở phường Hư Hận này, đồ bình thường thế này, có thấy nhiều đâu
Tiểu nhị trẻ tuổi ở bên cảm thán, khách quan không có gì bất ngờ xảy ra, chắc lại sắp sửa nhà dột rồi
Nhìn bức tranh long đong lận đận này, tuy rằng linh khí chẳng có nửa phần, nhưng chỉ riêng nét vẽ, rõ ràng mạch lạc, cũng đủ thấy con hồ ly mị râu tóc rõ nét, cũng đã đáng giá năm đồng Tuyết hoa tiền rồi
Một hộp đựng đồ thư phòng bằng gỗ tử đàn khảm vàng bạc, kèm tặng một đôi sư tử ba màu tinh xảo đáng yêu
Mười lăm đồng Tuyết hoa tiền
Bùi Tiễn ít thấy cảm thấy món mua này không quá tệ, hộp thư phòng như hộp đa bảo, mở ra rất nhiều ngăn lớn nhỏ, lấy số lượng bù vào
Bùi Tiễn luôn có duyên với loại đồ này
Một bó bùa giấy vàng, buộc chắc bằng hai sợi dây đỏ, cao một thước, bùa quá nhiều, gấp lại nhiều năm, đã nhàu nát, chỉ có hai tờ đầu và cuối còn nhìn rõ hoa văn bùa, phẩm cấp
Theo lời của tiểu nhị phường Hư Hận, chỉ cần trong hơn trăm cái phù lục đó, một nửa trong số đó, có hai tờ bùa cùng phẩm cấp, thì chắc chắn không lỗ
Đây là của một vị khách qua đường nản lòng trước đó, vì ví tiền trống rỗng nên đành phải bán rẻ cho thuyền, đã hẹn trăm năm sẽ chuộc lại, kết quả đã bao nhiêu năm trôi qua, đến đợt thanh lý tồn kho gần đây, mấy lá bùa này mới lại thấy ánh mặt trời, theo định giá của giám định sư, chỉ riêng sợi dây đỏ không biết chất liệu đó, dựa vào độ bền chắc, cũng có thể đáng giá một đồng Tuyết hoa tiền
Cuối cùng, Hư Hận phường ra giá ba mươi đồng Tuyết hoa tiền, Lý Hòe với tư thế tự cho mình là rất ra dáng trả giá xuống còn hai mươi chín đồng, vô cùng có cảm giác thành tựu
Bùi Tiễn ở bên cạnh Lý Hòe, một mực thờ ơ, nhìn Lý Hòe vui vẻ ôm một bó bùa chú dày cộm, tiểu nhị của phường Hư Hận thì lại càng vui hơn vì bán được hàng có hoa hồng
Lý Hòe tùy tiện xách bó bùa nặng trịch, khẽ huênh hoang với Bùi Tiễn:
"Nghe xong đã biết có chuyện xưa rồi, có lời có lời
Bùi Tiễn tức giận nói:
"Chuyện xưa
Mấy kẻ bán cao da chó ngoài phố cũng đều có mấy câu chuyện tổ tông
Ngươi muốn thì cứ nghe, ta có thể kể cho ngươi mười tám chuyện tại chỗ
Lý Hòe ngơ ngác
Bùi Tiễn kéo Lý Hòe sang một bên, "Lý Hòe, rốt cuộc ngươi được không đó
Đừng có mua bừa nữa
Tổng cộng một đồng Tiểu thử, không còn mấy đồng Tuyết hoa tiền nữa rồi
Ta nghe sư phụ đã từng nói, những thứ hàng hoá phía nam mua được ở trên núi, nếu đem đến phía bắc sông lớn đổ ra biển của Bắc Câu Lô Châu, hoạt động đúng cách, tìm đúng người bán, giá cả có khi lại tăng lên gấp bội
Lý Hòe ngây ra, thầm nghĩ ta có bao giờ mua bừa đâu
Từ trước đến nay chỉ xem xét tùy duyên không hỏi giá, dù sao mua được thì mua, không mua nổi thì thôi
Sau khi mua về cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ bán ra đổi tiền
Lý Hòe có chút chột dạ, vỗ ngực đảm bảo nói:
"Lần sau ta nhất định cẩn thận ngó ngó
Bực đến nỗi Bùi Tiễn vỗ bốp vào đầu Lý Hòe một cái, "Thì ra lúc nãy ngươi cũng không thèm xem xét kỹ hả?
Lý Hòe vẻ mặt như đưa đám, "Vậy chúng ta đem mấy món này trả lại cho phường Hư Hận
Bùi Tiễn là một kẻ nổi tiếng keo kiệt, bụng dạ hẹp hòi, thích nhớ thù, nếu thật phải bồi thường tiền, Lý Hòe hắn chắc chắn không gánh nổi, vì vậy Lý Hòe nói thôi vậy hôm nay cứ bỏ đi
Chưa từng nghĩ Bùi Tiễn giận dữ nói, ngươi ngốc hay không ngốc, hôm nay chúng ta đến Hư Hận phường mua bán, dựa vào chính là nhãn lực của mình, bằng bản lĩnh thật sự kiếm tiền, nếu là mua thua lỗ, bên phía Hư Hận phường nếu không phải biết được thân phận núi Lạc Phách của chúng ta thì thôi, nếu như đã biết, lần sau lại đến tiêu dùng, Dư Tuyết thừa tiền, tin hay không đến lúc đó chúng ta khẳng định có lời
Thế nhưng là hai ta kiếm mấy cái đồng tiền này, ít đi là sư phụ ta cùng núi Lạc Phách một phần tiền bôi trơn, Lý Hòe chính ngươi nghĩ cho kỹ
Vì vậy Bùi Tiễn đè đầu Lý Hòe, lại để hắn xài hết một viên Tiểu thử tiền
Bùi Tiễn sau đó, hai tay khoanh trước ngực, nghiêm mặt mắt lạnh nhìn Lý Hòe
Lý Hòe nơm nớp lo sợ, lại mua thêm mấy món đồ
Trở về phòng Bùi Tiễn, lớn nhỏ đồ đều bị Lý Hòe cẩn thận đặt lên bàn, Bùi Tiễn mở ra một quyển sổ sách mới tinh, vỗ bàn một cái, "Lý Hòe
Mở to mắt chó ra mà nhìn rõ đây, ngươi dùng giá bao nhiêu mua đồ phế thải nào, ta đều sẽ ghi rõ ràng từng khoản một cho ngươi
Nếu như khi chúng ta về quê mà đều bị lỗ hết, chính ngươi nhìn xem phải làm sao
Lý Hòe sốt ruột hai tay vò đầu
Bùi Tiễn liếc xéo hắn
Lý Hòe lập tức thả tay xuống, thầm nhủ, ngàn vạn lần không thể rụt rè, nếu không thì vạn nhất mua phải đồ thật, cũng sẽ bị Bùi Tiễn cho là giả dối, chính mình chuyến đi xa mới vừa đi ra ngoài, cũng không thể cứ để bị Bùi Tiễn làm khó dễ, vì vậy Lý Hòe ngồi xuống ghế, hướng về cái đồ rửa bút sứ men xanh nhẹ nhàng hà hơi, cẩn thận vuốt phẳng, đối với vị tiên nhân thừa trà trên đồ rửa bút lẩm bẩm, "Lão ca, lão ca, tranh thủ chút, nhất định phải cố gắng tranh đoạt a, có thể không kiếm tiền thì ngàn vạn lần đừng bị lỗ
Một khi để cho Bùi Tiễn bồi thường, thì Lý Hòe đại gia ngươi xong đời
Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, tu trăm năm mới được chung thuyền, huynh đệ tỷ muội, chúng ta nói nghĩa khí giang hồ đi, gặp nhau rồi sẽ có lúc chia tay, trước sau vẹn toàn, hòa khí sinh tài..
Lý Hòe giơ cao cái đồ rửa bút lên, trên đó có cái tên kỳ quái, không khắc quốc hiệu niên hiệu, mà lại là một câu thơ cổ triện, "Thừa trà tiếp dẫn thần tiên khách, từng đến ba tinh bên cạnh"
Lý Hòe nói:
"Câu thơ này, trong sách chưa từng thấy qua
Bùi Tiễn một bên ký sổ vừa nói:
"Ngươi đọc qua bao nhiêu sách
Lý Hòe không phản bác được
Bùi Tiễn đặt bút xuống, rạch ròi công tư:
"Nếu như làm ăn thua lỗ, không thể hoàn toàn tính lỗi ngươi, ta phải chịu một nửa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Hòe như trút được gánh nặng
Bùi Tiễn suy nghĩ, cầm cái tệp bùa chú kia, bắt đầu cố cởi dây buộc màu đỏ, chưa từng nghĩ có chút tốn sức, nàng tốn cả buổi mới miễn cưỡng cởi được nút thắt, đem cái sợi dây đỏ dài đến hơn một trượng để sang một bên, về chất liệu bùa chú, Bùi Tiễn không xa lạ gì, nàng trước rút hai tờ giấy vàng bùa chú ở đầu và cuối ra, đều là lá bùa bình thường nhất, không phải giấy hoàng tỳ tiên sư mang theo khi vào núi xuống nước, chẳng qua là bùa chú xuất từ tay luyện khí sĩ, cũng không sai, bằng không thì với một tệp giấy hoàng tỳ dày như vậy, chứ đừng nói là thai nghén phù gan có chút linh quang hoàn chỉnh bùa chú, cũng đã rất đáng tiền rồi, mấy viên Tiểu thử tiền cũng chưa chắc mua được, ở đâu đến phiên bọn họ mua
Kết quả Bùi Tiễn lại rút hai tờ bùa chú ở đầu và cuối xong, lập tức mở tệp bùa chú ra, sau đó nàng bắt đầu trợn mắt há hốc mồm
Một tiếng sét giữa trời quang nện lên đầu Lý Hòe, thật sự quá tủi thân, có cảm giác xuất sư chưa thành đã tử trận, sao người nơi khác này, kể cả thần tiên trên núi, sao cũng không có nửa phần thuần phác của người quê mình vậy

Một tệp dày bùa chú, ngoài bốn tờ vẽ bùa ban đầu, tất cả còn lại đều là lá bùa trống không đáng một đồng
Bùi Tiễn nhỏ giọng lẩm bẩm quả nhiên, trên núi mua bán, cũng giống như mua bán ở kinh thành Nam Uyển quốc năm xưa, một giuộc
Bùi Tiễn hai tay dùng sức xoa mặt, cuối cùng ai thán:
"Được rồi, đã nói mỗi bên chịu một nửa, ba mươi lăm viên Tuyết hoa tiền này, toàn bộ tính vào sổ sách của ta
Lại lần nữa mở sổ sách, tuy rằng cầm bút viết, nhưng mà Bùi Tiễn vẫn quay đầu nhìn chằm chằm Lý Hòe
Lý Hòe cẩn thận hỏi:
"Có nên đi đến Hư Hận phường mắng chửi một trận không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bùi Tiễn nghiến răng nghiến lợi:
"Người ta cũng đâu có ép mua ép bán, mắng cái rắm
Bùi Tiễn khép sổ sách, dựa lưng vào ghế, liền người mang ghế lay động, lẩm bẩm:
"Chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, không có đâu
Bùi Tiễn vừa nhắc đến rơi xuống, Lý Hòe cũng có chút đau lòng, bởi vì có chút nhớ món bánh sủi cảo nhân thịt heo cải trắng nhà mình rồi, mọng nước, nhân nhiều, dù là không có thịt cũng rất ngon
Vừa nghĩ tới chuyến đi ra ngoài của mình, còn chưa tới Bắc Câu Lô Châu đâu, cũng đã lưng đeo một khoản nợ lớn bằng nửa Tiểu thử tiền, Lý Hòe càng đau lòng hơn
Bùi Tiễn nói:
"Thôi được rồi, viên Tiểu thử tiền kia, vốn là từ trên trời rơi xuống, mấy món đồ này, xem cũng tạm được, nếu không ta cũng không để ngươi mua lại, quy tắc cũ, chia đều
Một chiếc đồ rửa bút bằng sứ men xanh của tiên nhân, một bức tranh hồ ly bái trăng, một hộp đựng thư phòng bằng gỗ đàn lão kèm một đôi sư tử ba màu, một cái chặn giấy hình dáng cổ cầm mô phỏng Lạc Hà, một chiếc nghiên mực tiên nhân nâng trăng say rượu, một chiếc bát men màu xanh biếc chạm trổ họa tiết đuổi trâu
Nói thật, có thể tại một cửa hàng tiên gia ở trạm quá cảnh, mà chỉ dùng một viên Tiểu thử tiền mua được nhiều "đồ tiên gia" như vậy, cũng không dễ dàng
Bùi Tiễn gục xuống bàn, xem xét cái chặn giấy cổ cầm, Lý Hòe thì nhìn bức tranh hồ ly bái trăng, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu liếc nhau, sau đó cùng nhau toe toét cười
Những món đồ không đáng giá trên bàn, đương nhiên không tính cái tệp lá bùa đã bị Bùi Tiễn ném vào rương sách, bọn họ thật ra rất thích a
Đến bến đò Hài Cốt ghềnh, lúc xuống thuyền, Bùi Tiễn mang Lý Hòe đến cùng Tô quản sự và Hoàng chưởng quỹ từ biệt
Hoàng chưởng quỹ cười ha hả lấy ra một phần quà chia tay, nói đừng từ chối, cùng sư phụ ngươi là bạn vong niên, nên nhận lấy
Bùi Tiễn nhất quyết không muốn nhận, chỉ nói về sau chờ Hư Hận phường ở bến đò núi Ngưu Giác khai trương thuận lợi, nàng sẽ cố gắng hết sức đưa phần quà nhỏ mừng khai trương, lại mặt dày xin Hoàng gia gia một cái lì xì thật lớn
Hoàng chưởng quỹ cười đến không ngậm miệng lại được, đáp ứng
Không những thế, Bùi Tiễn còn lấy ra lễ vật Noãn Thụ tỷ tỷ chuẩn bị, dùng lá trúc xanh mà Ngụy sơn quân núi Phi Vân trồng, làm thành phiếu tên sách tinh xảo, phân biệt tặng cho hai vị tiền bối trên thuyền
Trên lá trúc có viết một ít nội dung thơ từ, không phải do ngỗng trắng lớn ghi, thì là lão đầu bếp ghi, Bùi Tiễn cảm thấy cả hai ghép lại cũng không đẹp bằng chữ sư phụ, đành tạm dùng vậy
May mà hai vị lão nhân đều cười nhận, không chê bai gì, đều lướt nhìn một chút rồi lại nhìn thêm mấy lần, Bùi Tiễn vốn còn rất lo lắng rằng bọn họ sẽ vừa nhận đã quăng xó, xem ra là không rồi
Lên núi xuống nước, trước bái thần tiên rồi thắp hương, sư phụ chưa từng dặn Bùi Tiễn, nhưng mà nàng đi theo sư phụ đi qua giang hồ xa xôi như vậy, không cần dạy
Vì vậy Bùi Tiễn không đến Bích Họa thành trước mà trực tiếp mang Lý Hòe đến Mộc Y sơn
Người tiếp khách, vẫn là thần tài của Phi Ma tông, Vi Vũ Tùng
Trúc Tuyền lần này trùng hợp ở trên núi, nên đến xem đại đệ tử khai sơn của Trần Bình An
Cũng đeo rương trúc tay cầm gậy leo núi, tiểu đồng áo xanh tên Trần Linh Quân trước đây, trông rụt rè, mặc dù không ghét, nhưng thực sự không phải quá ưa thích
Thế nhưng cô gái gầy đen trước mắt, Trúc Tuyền nhìn vào thấy lại rất vừa mắt
Nữ tử cũng tốt, tiểu cô nương cũng vậy, lớn lên xinh đẹp thế làm cái gì
Thiếu nữ tên Bùi Tiễn này, cũng rất không tệ
Trúc Tuyền cẩn thận hỏi lộ trình đi lại của Bùi Tiễn và Lý Hòe
Theo lời thiếu nữ thì giai đoạn trước đại khái giống với Trần Linh Quân, đều từ Hài Cốt ghềnh đi về hướng đông nam, đến cửa biển Xuân Lộ, chỗ sông lớn đổ ra biển, sẽ hoàn toàn khác nhau, Trần Linh Quân thì men theo tể độc ngược dòng, mà Bùi Tiễn và họ sẽ đi thẳng lên phía bắc, rồi không đi về phía bắc nhất mà sẽ có một nhánh đường rẽ bên trái, về quá trình tiếp theo từ Xuân Lộ phố, Bùi Tiễn và Lý Hòe sẽ không đi thuyền tiên gia mà đi bộ
Nhưng mà phong cảnh vùng Hài Cốt ghềnh quanh Mộc Y sơn, hai người vẫn muốn đi dạo một vòng trước đã
Lý Hòe không có ý kiến gì, chưa nói đến là có ý kiến thì có ích gì
Đà chủ là Bùi Tiễn chứ đâu phải hắn
Bắc Câu Lô Châu nhã ngôn, nhờ quan hệ với Chu Mễ Lạp, Bùi Tiễn đã sớm rành rọt
So với châu khác, nhã ngôn Bắc Câu Lô Châu được sử dụng rộng rãi khắp cả châu, cho nên về ngôn ngữ thì bớt lo hơn nhiều, chỉ là có chút phong tục tập quán của Bắc Câu Lô Châu, thì thật sự khiến người khác không bớt lo
Còn tiếng phổ thông của mấy tiểu quốc xung quanh Ách Ba hồ, Bùi Tiễn đã sớm tinh thông
Thật sự mà dốc lòng học một việc gì đó thì Bùi Tiễn luôn rất nhanh
Chỉ là đi theo bên cạnh sư phụ, muốn cái gì cũng chậm một chút, sao chép sách chậm một chút, đi đường chậm một chút, lớn lên chậm một chút
Trúc Tuyền hiếm khi nào kiên nhẫn nghe hết lời của một cô bé như vậy
Dù là tại nhà mình trong đường nghị sự của tổ sư, cũng không thấy nàng vị tông chủ này để tâm đến vậy, phần lớn là ngồi khoanh chân trên ghế, một tay chống cằm, ngáp liên tục, mặc kệ nghe hiểu hay không, nghe thấy hay không, đều thỉnh thoảng gật đầu qua loa
Mấy vị lão tổ chấp pháp trên núi là Yến Túc, thần tài của Phi Ma tông là Vi Vũ Tùng, cùng đám người Đỗ Văn Tư là thành viên đường nghị sự của Phi Ma tông, đối với điều này đều đã quen rồi
Mấy năm trước, việc làm ăn đường dài với Bảo Bình châu thành công, lòng tin của Trúc Tuyền tăng vọt, đại khái là phát hiện ra mình vốn là thiên tài kinh doanh, cho nên mỗi lần họp đường nghị sự, nàng đều thay đổi thói quen xấu, ý chí chiến đấu bừng bừng, cứ thích xía vào những chi tiết cụ thể, kết quả bị Yến Túc và Vi Vũ Tùng liên thủ "trấn áp" xuống, nhất là Vi Vũ Tùng, trực tiếp mở miệng gọi một tiếng "mẹ của hắn", bảo tông chủ đừng có khoa tay múa chân nữa, rồi sau đó đẩy nàng đến Thanh Lư trấn ở Quỷ Vực cốc
Trước khi xuống núi, Trúc Tuyền nhất định phải tặng Bùi Tiễn một phần quà gặp mặt
Giống như ở bên độ thuyền, Bùi Tiễn vẫn từ chối nhận quà, luôn có một lý do hợp tình hợp lý
Nếu là ở bên cạnh sư phụ, chỉ cần sư phụ không nói gì, thì cứ nhận quà thôi
Nhưng lúc sư phụ không có ở bên cạnh, Bùi Tiễn cảm thấy không thể tùy ý như vậy
Trúc Tuyền liền nhận Bùi Tiễn làm con gái nuôi, không cho Bùi Tiễn cơ hội cự tuyệt, trực tiếp cưỡi gió đi Hài Cốt ghềnh
Để lại hai người Bùi Tiễn và Lý Hòe nhìn nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người xuống núi đến chân núi của thành Bích Họa này
Tám bức thần nữ đồ phù điêu đều không còn nữa, chỉ còn lại một vài bức tranh thủy mặc không còn khí tức hay hoa văn nhiều màu sắc, vì vậy thành Bích Họa biến thành nơi tụ tập của các quán Bao Phục lớn nhỏ, càng thêm phức tạp, bát nháo
Ở nơi này, Bùi Tiễn vẫn còn nhớ cái điển cố sư phụ từng kể, năm đó có một phụ nữ, lao thẳng vào hắn, kết quả không đụng phải ai, đành phải tự mình vứt một cái bình "Chính tông lưu hà bình" đáng giá ba đồng Tiểu Thử tiền
Chỉ là lần này Bùi Tiễn không thể gặp được người phụ nữ đó
Thật ra năm đó nghe sư phụ kể con đường này, Bùi Tiễn vẫn giả vờ ngốc, lúc đó nàng không hề ngại ngùng nói với sư phụ, rằng hồi nhỏ mình đã từng làm rồi, so với người phụ nữ kia còn lão luyện hơn nhiều
Chỉ có điều không thể một người được, phải có đồng bọn, đứa lớn thì phải ăn mặc như chó đội lốt người, quần áo sạch sẽ, trông có vẻ giàu có, con nhỏ vào mùa đông, thì đơn giản hơn, chỉ cần hai bàn tay nứt nẻ đầy máu, cầm vật nát, đứa lớn thì tóm chặt người đi đường không cho đi, đứa nhỏ thì lập tức ngồi xổm xuống đất, thò tay lung tung khuấy lên, nơi này máu chỗ kia máu, bôi một vệt lên mặt mình, động tác nhanh lên, rồi cất cao giọng gào khóc, được bi thảm, như là mất cha mẹ, chỉ cần nhìn thôi, cũng rất dễ khiến người ta sợ hãi
Lại còn kêu gào đây là đồ gia truyền, đây là bán đổ bán tháo ở hiệu cầm đồ do cha mình cùng đi, là để lấy tiền cho mẹ chữa bệnh, rồi vừa khóc vừa dập đầu, nếu khôn lanh chút, có thể cúi đầu trong đống tuyết, vết máu trên mặt mờ đi cũng không sao, lại dùng mu bàn tay quệt một cái, như vậy càng có tác dụng
Nếu không phải mùa đông, thì phải chịu khổ hơn, Bùi Tiễn khi ấy đã nếm trải một lần khổ rồi, nên không chịu làm việc đó nữa, chuyển đi nơi khác kiếm ăn rồi
Đơn giản là lúc đó, nàng thật sự không chịu nổi đau đớn do mảnh sành cắt vào tay mà
Hơn nữa, không phải mùa đông thì sẽ không có tuyết, dập đầu sẽ không đau sao
Có một gã sư phụ già làm nghề bẩn thỉu đó, Bùi Tiễn sau khi chạy rồi, còn tiếc nuối, bởi vì sau này hắn gặp Bùi Tiễn, nói nàng thật sự là có tố chất, khi khóc rất thật, thật như khóc tang, một đôi mắt to tròn, khóc lên thì vẻ mặt tràn đầy nước mắt giả, lẫn với máu tươi trên mu bàn tay nứt nẻ bôi lên mặt, cái khuôn mặt nhỏ nhắn, như thể chỉ còn lại đôi mắt to như vậy, có thể lừa người ta không đành lòng
Chỉ là gã sư phụ già đã đánh què chân rất nhiều bạn cùng lứa tuổi của Bùi Tiễn, Bùi Tiễn gặp hắn lần cuối, là trong một con hẻm ở kinh thành Nam Uyển quốc, vào mùa đông, cũng không biết là bị người ta đánh chết, hay là chết cóng, cũng có thể bị đánh tàn phế, lại chết cóng, ai mà biết được
Dù sao trên người hắn cũng không còn lại một đồng nào, Bùi Tiễn đã lén lục soát người hắn, nhân lúc lính tuần kinh thành còn chưa đến nhặt xác, nàng biết rõ điều đó
Nhớ năm đó chính mình còn chửi một câu "làm ma, cũng nghèo mạt rệp"
Lý Hòe hỏi:
"Ngươi đang nghĩ gì thế
Bùi Tiễn lắc đầu cười nói:
"Không nghĩ gì cả
Chỉ là nhớ sư phụ rồi
Nhớ người sư phụ đã đưa Bùi Tiễn của năm xưa đến Bùi Tiễn của ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.