Kiếm Lai

Chương 1277: Kiếm tu như mây




Gặp đoàn khách tới thăm, phủ quân Kim Hoàng bước xuống bậc thang, nhanh chóng tiến lên, chắp tay chào, cười lớn nói:
"Trịnh Tố xin chào ân công
Dù khuôn mặt đã thay đổi rất nhiều, từ một thiếu niên áo bào trắng đeo kiếm, ôm bầu rượu, biến thành một nam tử trưởng thành áo dài thanh sam trước mắt, Trịnh Tố vẫn liếc mắt đã nhận ra thân phận đối phương
Chính là thiếu niên kiếm tiên gặp giữa đường năm xưa, xong việc phủi áo rời đi, không để lại tên, phong lưu vô cùng
Huống hồ, bên hông nam tử trước mặt còn đeo cái bầu rượu màu đỏ thẫm, khiến Trịnh Tố thấy quen mắt vô cùng, y hệt năm đó
Trần Bình An chắp tay đáp lễ, cười nói:
"Làm phiền phủ quân rồi
Trịnh Tố lập tức nghiêng người, Trần Bình An giơ tay mời, cuối cùng hai người vai kề vai hướng đến cửa chính phủ Kim Hoàng, Trịnh Tố nhỏ giọng áy náy:
"Vừa rồi biết ân công đến hàn xá, ta liền lập tức báo tin cho Tùng Châm hồ, nào ngờ vợ ta có việc không về được, tạm thời không thể tới phủ tiếp đón
Thực ra Trịnh Tố trong lòng thấy có chút kỳ lạ, khi vừa chờ người, phủ Kim Hoàng đã nhận được phi kiếm báo tin từ miếu thủy thần Tùng Châm hồ, lại là một vị tiên sư phụng sự Đại Tuyền có thân phận kín tiếng, thay vợ hắn trả lời phủ Kim Hoàng, thậm chí không phải bút tích của Liễu Ấu Dung
Chuyện này quá không hợp lẽ thường, vợ hắn tuyệt sẽ không tùy tiện rời khỏi thủy phủ, nếu là bình thường, Trịnh Tố đã lập tức đến Tùng Châm hồ, vợ tuy thân phận cao quý, hiện đã là chính thần sông nước hạng hai của vương triều Đại Tuyền, là hồ quân chính thống của cả hồ Tùng Châm, nhưng thật ra cũng chỉ là Kim Thân cảnh Động Phủ với đạo hạnh, nàng lại càng không giỏi đánh nhau với người khác, mấy năm nay nàng kiên trì cái gọi là tu hành, thấy Trịnh Tố vốn quen chém giết buồn cười mà đau lòng, cuối cùng vẫn là để nàng tùy ý, đánh đánh giết giết, không hợp với nàng
Trước kia là vậy, hôm nay là vậy, về sau cũng vậy
Trần Bình An dùng tiếng lòng nói:
"Vãn bối Tào Mạt, người Bảo Bình châu, đây là lần thứ hai đến Đồng Diệp châu
Đây là lời hắn đã nghĩ sẵn trên đường đến
Nếu không phải qua nhiều chi tiết, xác định phủ Kim Hoàng hôm nay đã là nơi thị phi, Trần Bình An không ngại thẳng thắn nói cho Kim Hoàng phủ biết tên thật
Một người có thể xây phủ sơn thần phủ quân, đâu cần triều đình giúp trải một con đường quan, làm hương hỏa thần đạo, thậm chí cố ý lập cột mốc biên giới ở đầu cầu, chứng tỏ đây là địa phận núi sông Bắc Tấn
Hơn nữa người lập bia không phải là quận trưởng huyện lệnh các loại quan phụ mẫu, trên cột mốc ghi rõ, là sơn thủy ty thuộc Lễ bộ của Bắc Tấn quốc
Còn chuyện khác thường ở trạm dừng chân sau đó, cũng xác nhận những gì Trần Bình An nghĩ, Lưu thị Đại Tuyền..
hiện giờ chắc là Diêu thị Đại Tuyền rồi, hiển nhiên muốn thông qua Kim Hoàng phủ, phủ Tùng Châm để thẩm định cuối cùng, làm cơ hội, đang tính kế một chuyện miếu đường với Bắc Tấn
Trịnh Tố thoải mái cười nói:
"Rượu hoa lan cất của phủ Kim Hoàng ta, ở vùng trung Đồng Diệp châu là món rượu ngon nổi tiếng, ngang qua Kim Hoàng phủ, có thể không coi trọng ta đây, duy có món rượu này không thể bỏ qua
Sau khi ngồi xuống, Trần Bình An có chút lúng túng, ngoài thầy trò hai người, còn năm đứa nhỏ, ồn ào như một đám người đến phủ Kim Hoàng ăn trực uống chùa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bạch Huyền ngạo mạn, Nạp Lan Ngọc Điệp luôn nhìn ngó xung quanh, Diêu Tiểu Nghiên nhút nhát, Hà Cô tuổi nhỏ mà cao lớn, Vu Tà Hồi thì mắt gà chọi, nói chuyện thẳng thắn
Một đoàn bảy người, một người là võ phu Khí Cảnh, một người là võ phu Sơn Điên cảnh
Sáu người còn lại là nửa kiếm tu
Trong đó Bạch Huyền và Nạp Lan Ngọc Điệp đều là kiếm tu Động Phủ cảnh, theo quy củ trên núi, hai đứa trẻ tuổi này đã sớm thành kiếm tu giữa năm, có thể gọi là tiểu kiếm tiên rồi
Nói đơn giản, vị lão thần tiên Quan Hải cảnh đang cầm phất trần ở trạm dừng chân, nếu thật sự liều mạng, chỉ cần Bạch Huyền và Nạp Lan Ngọc Điệp hợp sức, có khi chỉ cần hai người phi kiếm
Trịnh Tố cười nói:
"Ta đã dặn phủ chuẩn bị đồ ăn, đều là món dân dã trên núi và đồ mới ở hồ Tùng Châm, thêm hai khắc nữa, có thể cùng Tào tiên sư thưởng rượu hoa lan cất
Vị phủ quân này tự nhiên không thể ngờ tới, những vị khách ghé thăm này, đã khiến cho phủ Kim Hoàng có thể được gọi là "kiếm tu như mây" rồi
Trần Bình An đột ngột đứng dậy, "Làm phiền phủ quân dẫn ta đi xem xung quanh một chút
Trịnh Tố có chút bất ngờ, vẫn là tùy theo ý khách, gật đầu cười nói:
"Tự nhiên thôi
Bùi Tiễn đứng lên từ ghế, nói:
"Sư phụ, cứ để bọn họ cho con là được
Trần Bình An nhắc nhở bằng tiếng lòng:
"Nhớ dùng tên thật ở phủ Kim Hoàng, đừng gọi là 'Trịnh Tiễn' nữa
Bùi Tiễn gật đầu
Đợi đến khi Tào sư phó và vị phủ quân áo bào vàng rời đại sảnh, Nạp Lan Ngọc Điệp lập tức nhảy phóc lên, sờ chiếc ghế tựa bên cạnh khắc hình linh chi, "Bùi tỷ tỷ, ghế làm bằng gỗ gì mà trông sang và đắt tiền thế
Bùi Tiễn ngồi lại chỗ, cười nói:
"Chị không biết, nhưng chắc chắn có giá trị
Nhớ những đồ lọ bình này, đừng có động vào lung tung, toàn đồ cổ mấy trăm năm cả đấy, càng đáng giá hơn
Nạp Lan Ngọc Điệp cười hì hì nói:
"Lỡ làm vỡ, thì bắt Tiểu Nghiên đền, ở lại đây làm nha hoàn
Diêu Tiểu Nghiên vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, đáng thương nói:
"Ngọc Điệp tỷ tỷ, đừng dọa muội
Hà Cô là người cao nhất trong chín kiếm tiên phôi tử, vắt chéo chân, lắc lư, "Thì ra phủ sơn thần cũng chỉ có vậy, còn không bằng Vân Cấp phong và Hoàng Hạc ki
Vu Tà Hồi hơi có mắt gà chọi, thân thể vừa trượt, ngồi phịch xuống ghế, thở dài một hơi, "Thoải mái, sau này ta cũng muốn làm vài chiếc ghế như vậy
Bạch Huyền vừa muốn cởi giày, ngồi xếp bằng trên ghế
Bùi Tiễn nói:
"Ngồi yên
Bạch Huyền liếc mắt, nhưng vẫn từ bỏ ý định
Bùi tỷ tỷ tuy rằng tư chất võ đạo bình thường, nhưng mà là đệ tử khai sơn của Tào sư phó, phải cho cô chút mặt mũi
Bùi Tiễn kiên nhẫn giải thích:
"Xuống núi xuống nước kiêng kỵ nhiều thứ, ra ngoài phải nhớ đạo lý nhập gia tùy tục, chúng ta lại là khách, không thể tùy hứng làm bậy
Bạch Huyền dựa người vào ghế, ai oán thở dài:
"Quy củ quá nhiều, thật đáng ghét
Bùi Tiễn đặt ngang gậy leo núi lên đầu gối, mặc kệ Bạch Huyền than phiền, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần
Bùi Tiễn ngược lại không thật sự ghét Bạch Huyền, mỗi khi hồi tưởng lại lần đầu mình xuống núi, Bùi Tiễn lại thấy Bạch Huyền thật ra đã giữ mình rất nhiều, rất hiểu chuyện rồi
Chỉ là không ghét cũng không có nghĩa Bạch Huyền không bị ghi nợ, với tình hình hiện tại, chắc chưa về đến núi Lạc Phách, Bùi Tiễn đã phải đổi cho Bạch đại gia một quyển sổ nợ mới rồi
Nhưng Bùi Tiễn giờ tò mò một chuyện, vì sao sư phụ và tiểu sư huynh đều cố ý khiến Bạch Huyền hiểu lầm một chuyện, mà không vạch trần ra
Bạch Huyền như thể đã cam chịu số phận, tuy hiện giờ có cảnh giới cao nhất, đã bước vào Động Phủ cảnh giữa năm, nhưng dường như tự nhận là người có thành tựu kiếm đạo thấp nhất trong đám
Đứa trẻ này luyện kiếm cũng tốt, chịu đựng được gian khổ, nhưng chí hướng không cao
Mà theo sư phụ và Ngỗng trắng lớn nói về chín thanh bổn mạng phi kiếm, cộng thêm tính tình và thiên phú của Bạch Huyền, Bùi Tiễn thấy Bạch Huyền dù không thể nói chắc có thành tựu cao nhất, nhưng chắc chắn không thấp
Thực tế thì hiện giờ, Bạch Huyền đã trở thành người đứng đầu một cách mờ ảo
Và cái khí chất vô hình này, trong mắt Bùi Tiễn hôm nay, chính là thứ rất quan trọng trên con đường tu hành đầy cơ duyên bất ngờ, tựa như..
năm đó sư phụ mang Bảo Bình tỷ tỷ, Lý Hòe đến học ở thư viện Đại Tùy, sư phụ trở thành người tự nhiên che chở tất cả, hơn nữa còn được mọi người xem là điều đương nhiên, đạo lý trời sinh
Giả như sư phụ, và tiểu sư huynh không ở đây, Bạch Huyền có lẽ sẽ lập tức thể hiện tài năng, nhất định sẽ là người đứng ra giải quyết ổn thỏa tình hình hỗn loạn
Bùi Tiễn do dự một lát, tụ âm thành tuyến, chỉ nói nhỏ với Bạch Huyền:
"Bạch Huyền, sau này kiếm đạo có tiền đồ, ngươi muốn làm gì nhất
Bạch Huyền lén liếc nhanh qua, thấy Bùi tỷ tỷ đang riêng nói chuyện với mình, vẫn lười biếng nằm xuống, dùng tiếng lòng đáp:
"Không muốn làm gì cả, giờ ta chỉ muốn, sau này gặp được thằng nhóc cùng lứa Bạch Long động, đúng lúc nó đi đêm bị lạc, chém nó gần chết rồi chạy, ta giúp nó nhớ lâu, tới vô ảnh đi vô tung, làm việc tốt không để lại tên
Bùi Tiễn không muốn nói chuyện nữa, hết nói nổi
Chẳng lẽ sư phụ cũng không thích nói chuyện khi lần đầu mang mình theo, cũng là vì như thế
Bùi Tiễn quay đầu nhìn năm đứa nhỏ
Hà Cô cùng Vu Tà Hồi rất hợp ý, đang ghé đầu vào nhau xì xào bàn tán, nói cái cô nữ quỷ tỷ tỷ mặc váy quả lựu có khe nước kia lớn lên rất xinh đẹp, một chút cũng không dọa người, đúng là còn đẹp hơn Bùi tỷ tỷ một chút
Nạp Lan Ngọc Điệp thì chăm chú nhìn mấy bức tranh chữ quý giá trong đại sảnh Kim Hoàng phủ, Diêu Tiểu Nghiên thì cần cù cẩn thận chăm sóc phi kiếm của mình, có đến ba cái phi kiếm khác hẳn người thường, lúc nào cũng khiến Diêu Tiểu Nghiên có chút luống cuống tay chân, hơi phiền não
Mấu chốt là Diêu Tiểu Nghiên cảm thấy mình quá ngốc, gan quá nhỏ, phi kiếm lại quá nhiều mà lại vô dụng, vì vậy cô bé lo lắng trên con đường tu hành, cứ đi tới đi lui, rồi mình sẽ trở thành kẻ vô dụng nhất, đáng ghét nhất, giống như đứa con ghẻ
Bùi Tiễn nhẹ nhàng nói với Diêu Tiểu Nghiên:
"Tiểu Nghiên, lúc nghỉ ngơi thì không cần khổ luyện kiếm như vậy, nếu không cả đời sẽ rất mệt mỏi đấy, nghe Bùi tỷ tỷ này, sau này lúc chuyên tâm thì chuyên tâm luyện kiếm, có chuyên tâm thế nào cũng không quá đáng, lúc thư thả thì cứ thư thả vui chơi, có thoải mái thế nào cũng đừng sợ người khác nói ngươi lười biếng, bởi vì đối với người tu luyện mà nói, cả đời rất dài đấy, chúng ta không vội vàng đạt được thành tựu ngay
Diêu Tiểu Nghiên nghe vậy lập tức thu lại tâm trạng, hơi đỏ mặt, vội vàng gật đầu nhẹ với Bùi tỷ tỷ
Bùi Tiễn sau khi nói xong, nhịn không được bật cười, có chút tự giễu, có phải là vì thu nhận A Man làm đệ tử không chính thức mà mình lại đi giảng đạo lý cho người khác rồi không
Cũng không biết con bé câm như A Man kia sau này có hòa hợp được với đám trẻ này không
Bùi Tiễn nghĩ đến đây liền có chút lo lắng, dù sao thân phận A Man cũng rõ rồi, là yêu quái ở núi rừng mà ra, còn mấy mầm non kiếm tiên này lại đến từ Kiếm Khí trường thành, sẽ rất khó hòa hợp chung sống được
Thôi vậy, không nghĩ nhiều nữa, dù sao còn có sư phụ ở đây
Bạch Huyền, phi kiếm bản mệnh là "Dạo chơi", một khi tế ra thì phi kiếm cực nhanh, hơn nữa còn đi theo con đường đổi tổn thương, thậm chí đổi cả mạng, hỏi kiếm giống như chơi cờ, Bạch Huyền cực kỳ..
vô lý, nhưng lại mười phần giống tiên nhân
Nạp Lan Ngọc Điệp là người duy nhất trong chín đứa trẻ có đến hai thanh phi kiếm, một thanh "Hạnh Hoa thiên", một thanh "Hoa đăng", công thủ toàn diện
Diêu Tiểu Nghiên thì lại là người duy nhất có..
ba thanh phi kiếm dưới cảnh giới thứ 5 của kiếm tu, "Áo xuân", "Mạng nhện", "Nghê thường", ba phi kiếm bản mệnh thần thông đều tương tự nhau, không nặng công kích, mà giỏi phòng ngự, có thể nói cô bé suốt ngày, lại mặc thêm ba món pháp bào có phẩm chất pháp bảo, tự nhiên có thể bảo vệ cơ thể, giúp ích cho hồn phách của kiếm tu
Theo lý mà nói, Diêu Tiểu Nghiên bẩm sinh được trời ưu ái, việc phá cảnh chắc hẳn sẽ nhanh nhất, chỉ là Diêu Tiểu Nghiên tính tình tương đối nhu mì, nên trên con đường tu hành, bị tâm tính ngày thường kéo chân
Hà Cô, phi kiếm "Phi Lai Phong"
Vu Tà Hồi, phi kiếm "Chữ phá làm"
Nhất là cái thanh phi kiếm bản mệnh của Bạch Huyền, thực ra thích hợp nhất là những trận giao chiến đối kháng, thậm chí có thể nói, nó quả thực chính là phi kiếm bản mệnh hàng đầu trong việc hỏi kiếm giữa kiếm tu
Đó cũng là vì sao Bạch Huyền hay nói những câu như "Cầu xin ngươi đừng lạc đàn", "Có bản lĩnh thì solo"
Chỉ là từ khi bước chân vào Trâm Ngọc luyện kiếm, cho đến tận bây giờ đang ở Kim Hoàng phủ Đồng Diệp châu, Bạch Huyền vẫn luôn vì cái phi kiếm của mình mà bị đánh giá là "Bính xuống" trong hồ sơ ở hành cung nghỉ mát, một mực lầm tưởng tư chất kiếm đạo của mình là kém nhất trong chín người, rất có khả năng là người có thành tựu thấp nhất trong tương lai
Cũng không phải là do Ẩn Quan đại nhân tọa trấn nhiều năm ở hành cung nghỉ mát, cố ý nhằm vào Bạch Huyền, một đứa trẻ không có cơ hội ra chiến trường, vả lại Kiếm Khí trường thành vốn là một chiến trường, một khi kiếm tu phải dấn thân vào một chiến trường mà bốn phía toàn là tử địch, Bạch Huyền cho dù có một kiếm thành danh, cũng rất có khả năng phải lập tức rút lui khỏi chiến trường, mà ở Kiếm Khí trường thành, chiến đấu lại quá khốc liệt, số lượng kiếm tu và yêu tộc Man Hoang tấn công thành, lại quá chênh lệch, phi kiếm bản mệnh của Bạch Huyền đã định sẵn là cậu không hề thích hợp để chiến đấu trên tường thành, thậm chí có thể nói Bạch Huyền trời sinh không thích hợp với Kiếm Khí trường thành, vốn là Kiếm Khí trường thành
Vì vậy ở quê nhà của lũ trẻ, phẩm chất phi kiếm của Bạch Huyền, dựa theo cái quy tắc bình chọn cực kỳ coi trọng công lao sự nghiệp năm xưa ở hành cung nghỉ mát, chỉ đành xếp hạng "Bính xuống"
Hơn nữa, tại Kiếm Khí trường thành, Bạch Huyền lại sở hữu một thanh phi kiếm như vậy, thật sự có thể giúp cậu bé cuối cùng bước vào Kim Đan, thậm chí là Nguyên Anh sao
E rằng một trận chiến lớn, hoặc vài trận chiến thôi, thì phi kiếm đã bị phá hủy, và rồi kiếm tu cũng chẳng làm nổi nữa
Thực tế, những đứa trẻ được các kiếm tiên nơi khác mang về Hạo Nhiên thiên hạ năm đó, đều là những mầm non kiếm tiên có tư chất rất tốt, ví dụ như kiếm tiên Tạ Tùng Hoa ở Ngai Ngai châu mang đi hai mầm non kiếm tiên là Cử Hình và Triêu Mộ, thanh "Lôi trạch" của Cử Hình năm đó được hành cung nghỉ mát định giá là "Ất trung", còn hai thanh phi kiếm "Mưa lớn" và "Hồng nghê" của cô bé Triêu Mộ thì bị định giá "Ất xuống" và "Bính trên"
Ngoại trừ số ít phi kiếm hạng Giáp có thể đếm trên đầu ngón tay như "Cam lộ" của kiếm tiên Ngô Thừa Bái ra, thì thật ra sáu cấp độ Ất, Bính của phi kiếm, ở Kiếm Khí trường thành cũng đã là phẩm chất rất tốt rồi
Không chỉ có Cử Hình và Triêu Mộ đi theo Tạ Tùng Hoa, mà còn có Trần Lý và Cao Ấu Thanh đi theo Ly Thải, tất cả những mầm non kiếm tiên rời quê hương sớm hơn Bạch Huyền và những người khác, phi kiếm của họ thực tế cũng chỉ là Ất hoặc Bính mà thôi
Cho nên khi Bạch Huyền từ Kiếm Khí trường thành đến Hạo Nhiên thiên hạ, chỉ cần sau khi đến núi Lạc Phách, có thể nhẫn nại từng bước một đến cảnh giới Kim Đan, từng chút một củng cố và nâng cao phẩm chất phi kiếm, Bạch Huyền sẽ là một kiếm tu chậm mà chắc, có sát thương cực lớn
Bùi Tiễn rất mong chờ lũ trẻ này tu hành ở núi Lạc Phách
Trịnh Tố dẫn Trần Bình An đi dạo Kim Hoàng phủ, đi ngang qua một tòa đình làm theo kiểu cổ xưa, xung quanh cây cối xanh um tươi tốt, tùng bách xum xuê
Vừa đi vừa trò chuyện đến đây, Trần Bình An nói ngay vào vấn đề chính:
"Phủ quân, chúng ta đến thăm hôm nay, có chút không thích hợp rồi
Trịnh Tố không che giấu, thẳng thắn nói:
"Tào tiên sư, thực không dám giấu giếm, Kim Hoàng phủ ta hôm nay thực sự không phải là nơi thích hợp để tiếp khách, hẳn là trước lúc ngài đi qua đình, đã có điều phát hiện rồi, lát nữa sau khi chúng ta uống rượu xong, ta sẽ cho người đưa các vị đi thuyền dạo chơi trên hồ Tùng Châm, về phận sự thì ta không tiện nói nhiều nội tình, vốn dĩ định uống rượu trước rồi sẽ cùng ân công nói những lời phá hỏng phong cảnh này
Trần Bình An gật đầu cười nói:
"Được thôi, giúp không được gì thì vẫn hơn làm trở ngại chứ
Trịnh Tố nhẹ nhàng thở ra
Như thế thì tốt rồi
Kim Hoàng phủ không có lý do gì mà lại khiến ân công của mình vướng vào một trận sóng gió lớn đang xảy ra ở hai nước
Núi xanh nước biếc còn gặp lại, uống rượu là đủ, gặp nhau rồi cũng có lúc phải chia tay, tin tưởng sau này còn có cơ hội cùng nhau uống rượu, chỉ là ôn chuyện thì đã khác
Trần Bình An và Trịnh Tố vào đình ngồi xuống
Trần Bình An hỏi:
"Vị Diêu lão tướng quân kia, thể cốt thế nào rồi
Trịnh Tố thở dài, chuyện này cũng chẳng có gì bí mật, triều đình hay dân gian ai cũng biết cả, không cần phải kiêng kị:
"Năm đó trước khi rời khỏi Thận Cảnh thành, ta còn cố ý đến thăm lão tướng quân, lúc đó lão tướng quân đã không thể đứng dậy ra khỏi giường rồi, những năm này chắc là chỉ đang cố gắng chống cự
Trần Bình An lại nói:
"Nếu ta nhớ không nhầm, Thảo Mộc am là đạo quán lớn nhất của Đại Tuyền, vị Từ tiên sư kia ngoài giỏi lôi pháp, còn là một y sư cao nhân tinh thông luyện đan, thuốc mà ông ấy luyện ra có thể kéo dài tuổi thọ
Thực tế thì tiên sư Từ Đồng của Thảo Mộc am đã sớm chết dưới thân kiếm điên cuồng của Tùy Hữu Biên
Nhưng với địa vị của vương triều Đại Tuyền ngày nay ở Đồng Diệp châu, cộng thêm thân phận của nhà họ Diêu, cho dù nữ hoàng Đại Tuyền có đi cầu xin ai thì cũng không bị cự tuyệt
Cứ nhìn địa điểm ký kết hiệp ước lá đào kia mà xem, ngay ở Đào Diệp Độ, cách Thận Cảnh thành chỉ có vài bước đường thôi
Trịnh Tố lắc đầu nói:
"Tào tiên sư không biết, Thảo Mộc am đó đã là chuyện xưa cũ của Đại Tuyền rồi, tiên phủ đó đời đời nối dõi tông môn, trước đây vốn là do chủ nhân tiền nhiệm Từ Đồng đột ngột bế quan, nhường ngôi cho con trai trưởng, sau này trải qua tai ương, gió lớn mới biết cỏ cứng, Thảo Mộc am vậy mà ngầm cấu kết với lũ yêu quái súc sinh, thiếu chút nữa còn mở cổng lớn cho tu sĩ của Thảo Mộc am đi ra, vì vậy mà đan dược của Thảo Mộc am thất truyền đã lâu, không đáng nhắc đến
Những năm qua vì lão tướng quân nhà họ Diêu, bệ hạ khắp nơi tìm thuốc, đừng nói là Kim Đỉnh quan, bệ hạ thậm chí còn sai người đi đến Ngọc Khuê tông Thần Triện phong, cầu tông chủ ban cho một viên đan dược quý hiếm, còn nghe nói là cả Lục lão thần tiên ở Thanh Hổ cung tại Bảo Bình châu xa xôi kia, bệ hạ cũng phái người đi vượt châu tìm kiếm rồi
Trịnh Tố thấy Tào Mạt thần sắc bình tĩnh, phần lớn là do lần trước đi du lịch Đồng Diệp châu, theo đường phía bắc ngang qua Đại Tuyền, nghe nói từng ở Diêu gia tá túc
Mà Kim Hoàng phủ sở dĩ có thể quật khởi trở lại, Trịnh Tố biết ơn Diêu gia rất nhiều, liền không kìm được nhiều lời vài câu, từ đáy lòng cảm khái nói:
"Tào tiên sư hẳn cũng hiểu rõ, phàm phu tục tử hay võ phu thuần túy, cái gọi là linh đan diệu dược của tiên gia, tác dụng có hạn đã đành, còn khó tránh khỏi xung đột
Bình thường dùng để bồi bổ căn cơ bằng dược liệu thì dễ nói, nhưng chữa bệnh cứu mạng, một khi sơ sẩy sẽ thành ra trị ngọn hại gốc
Cho nên, về cơ thể Diêu lão tướng quân, tại hạ nói thẳng, thật sự là đại thế đã mất, đại nạn ập đến rồi
Chỉ có điều lão tướng quân có thể trụ được đến tuổi này, gần trăm tuổi cao niên
Ngày nay Đại Tuyền vương triều quốc lực ngày một lớn mạnh, ắt sẽ quật khởi thành một trong những vương triều hùng mạnh nhất Đồng Diệp châu, lão tướng quân coi như tiêu tan hết thảy, buông tay xuôi tay cũng sẽ không có gì tiếc nuối
Kỳ thực, đối với một vị thần sông thần núi đã sống lâu năm tháng, xem quen nhân gian sinh tử mà nói, nếu không phải quá nặng tình với Diêu thị của Đại Tuyền, Trịnh Tố cũng không đến mức sầu não như vậy
Trần Bình An hai tay nắm chặt đặt lên gối, rồi nhẹ nhàng buông ra, gật đầu hỏi:
"Nhìn cái thế Bắc Tấn dựng bia chặn đường, là quyết tâm ép phủ quân dời lên phía bắc rồi sao
Bên phía Đại Tuyền hoàng đế bệ hạ có ý gì
Liệu có gây khó khăn cho phủ quân không
Nếu Kim Hoàng phủ dời lên phía bắc, Trịnh Tố cũng không khó xử, người thật sự khó xử là triều đình Đại Tuyền nhất quyết muốn Kim Hoàng phủ bám rễ tại chỗ
Trịnh Tố thở dài trong lòng, nói một câu hàm hồ:
"Ăn lộc vua thì lo việc nước, mặc kệ hoàng đế bệ hạ quyết định thế nào, chúng ta là tiểu thần sông núi cứ vậy mà làm thôi
Trần Bình An nói:
"Đại Tuyền và Bắc Tấn, chia đôi hồ Tùng Châm, xem ra cũng còn nói lý
Trịnh Tố thần sắc bất đắc dĩ
Nếu hai bên chịu thương lượng như vậy thì tốt rồi
Bắc Tấn quốc lực yếu kém, lại không muốn nhường nhịn, nhất định đòi cả Kim Hoàng phủ dời lên phía bắc khu vực biên giới cũ của Đại Tuyền
Còn Đại Tuyền vương triều hùng mạnh hơn, càng không dễ gì nói chuyện
Từ phủ Thân quốc công trong kinh thành cho đến võ tướng biên quân Đại Tuyền, cả triều đình lẫn dân gian đều rất kiên quyết trong việc này
Nhất là Thiệu cung phụng chuyên trách việc này, đều cho rằng việc Kim Hoàng phủ dời lên phía bắc, mà vẫn ở phía nam hồ Tùng Châm, đã là nhượng bộ quá nhiều, nể mặt Bắc Tấn lắm rồi
Mấy lần Trịnh Tố bí mật đến hồ Tùng Châm, tham gia nghị sự biên giới, nghe Thiệu cung phụng nói, cứ như Bắc Tấn mà còn tham lam, dám được một tấc lại muốn tiến một thước, đừng nói nhường một phần hồ Tùng Châm, mà đến Kim Hoàng phủ cũng đừng hòng mà chuyển nữa
Hoặc là đã chuyển thì phải chuyển, chuyển về phía nam
Bắc Tấn vốn đã yếu hơn Đại Tuyền vương triều, bằng không thì năm đó đã không bị quân kỵ của Diêu gia đánh cho không ngóc đầu lên được
Ngày nay Bắc Tấn lại càng suy yếu thảm hại, chỉ là cái thùng rỗng kêu to
Ngay đến lục bộ nha môn trung tâm quốc gia, cũng đều là các ông lão, ai nấy tuổi tác cao, mắt mờ, đi đứng cũng không vững
Cấp nhỏ thì khó thăng quan tiến chức, triều đình kinh đô còn thế, nói gì đến quân đội lớn nhỏ, tạp nham hỗn độn, quan trường địa phương đâu đâu cũng là những cảnh quan tham ô hỗn loạn thật giả lẫn lộn
Lúc đầu khi vợ được thăng làm thủy thần hồ Tùng Châm, đắp tượng Kim Thân, xây dựng từ miếu, đưa vào gia phả thần sông núi, nghiễm nhiên một vị phủ quân hồ
Trịnh Tố vui mừng khôn xiết, nhưng nay lại khiến y sầu não không thôi
Đúng là bản thân coi nhẹ thủ đoạn ngự nhân của hoàng đế bệ hạ
Chỉ có điều những chuyện nội tình này, không tiện nói nhiều, không hợp lễ chế quan trường, lại có vẻ được lợi còn khoe mẽ
Đại Tuyền có thể hậu đãi Kim Hoàng phủ như vậy, bất kể cuối cùng hoàng đế bệ hạ quyết định thế nào, Trịnh Tố cũng tuyệt không có lý do gì để từ chối
Vậy nên Trịnh Tố cười lắc đầu:
"Ta sẽ không bàn những chuyện này với ân công
Vị phủ quân này vẫn lo lắng sẽ liên lụy Tào Mạt
Nếu chỉ là ân oán sông núi tranh đấu giữa vị thủy thần dâm từ với hồ Tùng Châm, không liên quan đến tình thế triều đình hai nước và biên giới, Trịnh Tố cảm thấy mình rất tâm đầu ý hợp với vị kiếm tiên nơi khác này, thực lòng không ngại đối phương viện trợ Kim Hoàng phủ
Dù sao thắng thì cùng uống rượu ăn mừng, núi không chuyển thì nước chuyển, Trịnh Tố tin rằng thế nào cũng có lúc Kim Hoàng phủ trả ân
Dù là thua cũng không thể để một kiếm tiên trẻ tuổi giậm chân tại chỗ, sa lầy
Người trẻ tuổi dù gì cũng là một kiếm tu trên núi khó bề kiềm chế, trả thù người ta, gần như chẳng có kẻ thù nào để qua đêm
Một kiếm phá vạn pháp, đâu chỉ là lời khoe khoang của kiếm tu
Coi như một kiếm không giết được người, hai ba kiếm cũng đủ để ngự kiếm chạy trốn, dăm ba ngày lại đến thêm lần nữa, có lẽ nào ngàn ngày phòng trộm
Một môn phái tiên gia chẳng lẽ lại phải phong sơn
Còn đâu chuyện đệ tử xuống núi du lịch nữa
Còn việc luyện khí sĩ muốn trả thù kiếm tu, lại vô cùng phiền phức
Kiếm tu ít ai là dã tu nơi rừng núi, ai ai cũng có nội tình sâu dày, bối cảnh mạnh mẽ trên đỉnh núi
Hơn nữa lại thêm những tổ sư gia kiếm tiên kia
Trần Bình An áy náy nói:
"Ta rời quê xuống núi rèn luyện không nhiều lắm, chỉ hiểu chút ít quy tắc sông núi, chứ quy tắc quan trường thì hai mắt mù tịt, không nên hỏi vậy
Trịnh Tố đứng dậy cười nói:
"Không cần suy nghĩ nhiều, đi uống rượu
Dưới gầm trời này không có gì mà một bình rượu ngon không giải quyết được
Tào tiên sư uống được mấy ấm thì cứ uống, uống không hết ba ấm thì mang thêm mấy ấm trên đường uống
Mà ta thấy Tào tiên sư không giống người không uống được rượu, ba ấm thôi, không đùa đâu
Mời rượu loại chuyện này, vị phủ quân Kim Hoàng phủ này giờ mới gặp được một tiền bối cao nhân xứng đáng
Chỉ là Trần Bình An đột nhiên nói:
"Phủ quân, rượu chắc phải để dành rồi, ta có chút việc cần đi xa một chuyến, khoảng hai ba ngày thôi
Cụ thể bao lâu thì chưa rõ, ta sẽ nhanh chóng về Kim Hoàng phủ
Trịnh Tố sững sờ, không nghĩ nhiều, chỉ là nhất thời không biết Tào Mạt muốn những đứa trẻ kia tiếp tục ở lại phủ hay theo về hướng hồ Tùng Châm
Dĩ nhiên là vế sau an ổn hơn, nhưng như vậy lại có vẻ đuổi khách
Trần Bình An cười nói:
"Đệ tử ta là Bùi Tiễn, còn mấy đứa nhỏ kia, cứ ở lại phủ tốt rồi
Ta tranh thủ đi nhanh về nhanh
Trịnh Tố gật đầu đồng ý, tuy nói đây là vùng biên giới giữa Đại Tuyền và Bắc Tấn, giờ lại đang là thời thế nước ngầm trỗi dậy, nhưng phủ Kim Hoàng sơn và phủ Tùng Châm thủy thân thiết, lại có hai vị cung phụng Đại Tuyền thân phận ẩn mình ở đây, chắc có việc cũng đủ sức bảo vệ lũ trẻ đến từ nơi khác
Dù sao hiện tại, dù cho hai nước Đại Tuyền và Bắc Tấn quốc lực chênh lệch ra sao, làm gì cũng phải chiếm hai chữ đại nghĩa
Nếu không, bên Đại Phục thư viện sẽ mất đạo lý mà nếu mất sự ủng hộ của thư viện thì coi như mọi sự đều hỏng
Trần Bình An đi ra khỏi lều cỏ, ôm quyền cáo từ Trịnh Tố, mũi chân điểm nhẹ, thân hình từ dưới đất bay lên, thoáng chốc đã biến mất, hơn nữa lại rất yên tĩnh
Trịnh Tố trong lòng chấn động
Bản thân y dù gì cũng là một phủ quân sơn thần bản địa, đừng nói rung động linh khí trong gang tấc, mà đến sự lưu chuyển vận số sông núi trong phạm vi trăm dặm, đều nắm rõ trong lòng bàn tay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tào Mạt rời đi, lại không phải là loại lục địa thần tiên thi triển súc địa thành thốn thần thông gì
Nếu không có chút bụi bặm bay lên trước đình nghỉ, Trịnh Tố đã lầm tưởng đó là Ẩn Nặc Thuật pháp của một đại tu sĩ Thượng Ngũ Cảnh
Trần Bình An đi đến bến đò trước, Thôi Đông Sơn lắc đầu, câu trả lời rất đơn giản, không được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù biết sẽ có câu trả lời đó, Trần Bình An vẫn thấy có chút xót xa
Tu đạo lên núi, quả nhiên là vừa sợ vạn nhất, lại vừa mong vạn nhất
Dặn Thôi Đông Sơn chú ý chăm sóc Kim Hoàng phủ, Trần Bình An lại một lần nữa đạp đất, nháy mắt rời khỏi bến đò, một mình cưỡi gió, rời xa Thận Cảnh thành của Đại Tuyền, gió cuốn chớp giật, nhưng vẫn giấu kín khí tượng vốn phải rực rỡ như cầu vồng
Nếu tiên sinh có mệnh lệnh, Thôi Đông Sơn sẽ ngoan ngoãn ngồi trên lan can, mở to mắt quan sát Kim Hoàng phủ, kể cả tám trăm dặm hồ Tùng Châm, đều thu hết vào trong tầm mắt Tiên Nhân
Thôi Đông Sơn lấy ra một cái quạt giấy, nhìn xuống mặt đất, tùy ý thi triển vọng khí thần thông, trong tầm mắt, nhân gian mặt đất tuy là ban ngày thời gian, nhưng như cũ như nhặt được sắc lệnh, đồng thời sáng lên những chiếc chén nhỏ lớn nhỏ không đều, sáng tối bất định như đèn lồng, có chút lung lay bất định, cực kỳ mơ hồ, nhỏ như hạt cải, giống như gió núi thổi là tắt, có chút ngọn đèn dầu cô đọng, to như nắm đấm, ví dụ như vị võ tướng trẻ tuổi ở đình nghỉ chân bên kia Bắc Tấn quốc, lại còn là một đệ tử tướng chủng có võ vận bên người, cùng Bắc Tấn hoàng đế cùng quốc tộ cũng có chút dây dưa không nhỏ, vì vậy người này chỉ cần không gặp phải tai họa bất ngờ, gặp phải vài chuyện ngoài ý muốn lớn, liền đã định trước sẽ là một vị phù long chi thần rồi
Cái gọi là ngoài ý muốn, thật giống như giao long đi lấy nước ở hồ, nhấc lên sóng lớn lật cả sông, không tránh né, ngược lại nghênh đầu đánh vào, không chết cũng khó
Chẳng qua nhìn biểu hiện của người tuổi trẻ kia khi trước gặp tiên sinh nhà mình cùng Đại sư tỷ, không quá giống một cái chết non yểu mệnh, bởi vì tích phúc
Ngược lại vị lão thần tiên Quan Hải cảnh ở trong đình nghỉ chân kia, tương đối giống một người đi đường quá phiêu bạt mệnh lớn lên
Đến nỗi vị quân chủ Kim Hoàng phủ mà trong mắt Thôi Đông Sơn là một chiếc đèn lồng màu vàng chiếu sáng rạng rỡ, Kim Thân thần vị bố trí, vị sơn thần này lại dời sơn thủy gia phả đến Đại Tuyền Thận Cảnh thành, vì vậy mà có mối liên hệ quanh co với quốc tộ của Đại Tuyền, Thôi Đông Sơn hai mắt tỏa sáng, một cái nhảy về phía trước đứng dậy, lung la lung lay đứng ở trên lan can, chậm rãi tản bộ về phía đầu thuyền, thủy chung híp mắt tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn lại, tìm hiểu căn nguyên, ánh mắt từ Kim Hoàng phủ đi về phía Tùng Châm hồ, rồi đi về hướng biên giới hai nước, cuối cùng dừng lại một chỗ, ôi, thật nồng đậm long khí, trách sao lúc trước chính mình đã cảm thấy có chút không đúng, còn có một vị tu sĩ Ngọc Phác cảnh giúp đỡ che lấp
Hôm nay ở Đồng Diệp châu này, tu sĩ thượng ngũ cảnh hiếm thấy lắm, phần lớn là chút địa tiên tiểu vương bát đang gây sóng gió
Chẳng lẽ là vị nữ đế Đại Tuyền kia đang dò xét vùng biên giới
Phải nói, Kim Hoàng phủ và Tùng Châm hồ dùng phi kiếm truyền tin qua lại, không quá hợp tình hợp lý, không nên để một vị tu sĩ bùa chú Kim Đan hồi âm, hóa ra là vị thủy thần nương nương kia phụng chỉ rời khỏi hạt cảnh, đi bí mật yết kiến hoàng đế bệ hạ
Còn cái chuyện chặn đường phi kiếm, nhìn trộm mật thư gì đó, không thể có khả năng
Thôi Đông Sơn thu hồi ánh mắt, đi về phía nam, bởi vì phía xa có một đoàn xe ngựa trùng trùng điệp điệp đi từ xa đến, có một vị kiếm tu Kim Đan tọa trấn trong đó, gần xe ngựa còn có một vị quan viên thân mang văn vận, không thể nghi ngờ xuất thân từ nha môn Lễ bộ Bắc Tấn, nếu không phải là một người đọc sách có tài hoa hơn người, mạch văn bản thân cực kỳ xuất chúng, vậy thì nên là quan hàm Lễ bộ Thị lang, quan phẩm rất cao, lộ ra cái bề ngoài mạnh mẽ, bên trong thì yếu của Bắc Tấn hoàng đế, quá thấp thì lại quá coi thường triều đình Đại Tuyền, vậy mà người coi giữ sơn thủy gia phả một quốc gia Lễ bộ tả thị lang, đến bàn việc di dời hai phủ Kim Hoàng, Tùng Châm, vừa vặn thích hợp
Chỉ có điều Bắc Tấn bên kia nhất định không ngờ rằng Đại Tuyền có quyết tâm lớn đến như vậy, liền cả hoàng đế bệ hạ cũng đã đích thân đến biên giới hai nước, vì vậy chịu thiệt là không tránh khỏi rồi
Thôi Đông Sơn nhẹ nhàng lay động quạt, thần sắc nghiền ngẫm, giống như tiên sinh cùng Đại sư tỷ, năm đó đã gặp vị nữ đế Đại Tuyền kia, hình như quan hệ cũng không tệ
Hơn nữa Thôi Đông Sơn thông qua trò chuyện với tiểu Mễ Lạp, biết được trong mắt Bùi Tiễn, "Diêu tỷ tỷ đối với ta khá hào phóng rồi"
Chẳng qua lời của Bùi Tiễn, ít nhất phải giảm đi tám phần mười, dù sao cũng là Bùi Tiễn khi còn bé cùng một tiên tử tỷ tỷ Bắc Câu Lô Châu tên là Tùy Cảnh Rừng cùng nhau dạo chơi, bị Bùi Tiễn "Vô tình nói ra"
Nếu như không có ngoại lệ, Bùi Tiễn sau khi nhận quà từ Tùy Cảnh Rừng về, chắc chắn cuối cùng còn sẽ bổ sung thêm một câu, tương tự như "Cái cô nương Diêu kia đi, hào phóng thì có hào phóng thật đấy, lớn lên cũng thật là đẹp mắt, nhưng vẫn không ưa nhìn bằng Tùy tỷ tỷ ngươi đâu, trời đất chứng giám"
Không khó đoán đấy
Chân tướng chắc chắn không sai lệch lắm như vậy
Cho nên nói đại sư tỷ chưa lớn lên, thật là toàn thân lanh lợi nhiệt tình
Thật giống như vèo một cái, tùy tiện nhảy về phía trước, thì đã làm sao, sau khi hạ xuống liền trưởng thành
Bên Kim Hoàng phủ, yến tiệc đồ ăn vẫn như cũ, Bùi Tiễn đối với việc sư phụ đột ngột rời đi, cũng không nói gì, dẫn một đám hài tử ăn uống miễn phí quá, chỉ có thể cố gắng để Bạch Huyền và Hà Cô tướng ăn nhiều một chút
Trịnh Tố hỏi cô gái trẻ tên Bùi Tiễn kia, có biết uống rượu không
Bùi Tiễn như lâm đại địch, vội vàng nói mình không uống, xưa nay chưa từng uống rượu
Trịnh Tố cũng không tiện mời rượu một cô gái trẻ, vị phủ quân này đành phải tự mình uống rượu, nhấp vài chén hoa lan cất
Bùi Tiễn đột nhiên cúi đầu gần đây gắp một đũa thức ăn, cau mày
Trịnh Tố cũng có chút không vui
Không phải là đám trẻ con làm ầm ĩ trên bàn rượu, thực ra đều rất yên tĩnh, mà là Trịnh Tố phát hiện bên ngoài phủ Kim Hoàng, có một đám khách không mời mà đến không có ý tốt, ngoài ý liệu của Trịnh Tố, biết sẽ đến, nhưng không ngờ đến nhanh như vậy
Mấu chốt là trong đó có một vị địa tiên của Bắc Tấn quốc, dù chưa lộ diện trong xe ngựa, nhưng kiếm khí toàn thân tràn trề tung hoành, hùng hổ, rõ ràng bày ra tư thế một lời không hợp là muốn hỏi kiếm Kim Hoàng phủ
Trịnh Tố vì phân tâm với động tĩnh bên ngoài phủ, vì vậy không phát hiện ra, trên bàn cơm hai đứa bé tên Bạch Huyền và Nạp Lan Ngọc Điệp đã liếc mắt nhìn nhau trước, sau đó tất cả bọn trẻ đều ngừng đũa
Bùi Tiễn tụ âm thành tuyến nói với tất cả bọn trẻ:
"Ăn cơm
Năm phôi thai kiếm tiên lúc này mới tiếp tục động đũa
Bạch Huyền thầm hỏi:
"Bùi tỷ tỷ, có người đến đập quán, chúng ta cũng không thể ăn chùa một bữa cơm của phủ quân chứ
Bùi Tiễn cười nói:
"Đó là một vị kiếm tu Kim Đan, mấy đứa gom lại cũng không đủ xem
Bạch Huyền ngẩn người, nghi hoặc nói:
"Ở chỗ các ngươi, một kiếm tu Kim Đan đã có thể vênh váo tự đắc thế à, hù ai đấy
Ở quán rượu của Tào sư phó, đừng nói Kim Đan và Nguyên Anh, ngay cả kiếm tu thượng ngũ cảnh, chỉ cần đến trễ sẽ hết chỗ, ai cũng phải ngồi xổm bên đường uống rượu, muốn ăn thêm một đĩa dưa muối còn phải xin tiểu nhị một hồi, chưa chắc đã được
Bùi Tiễn không cãi lại được
Cũng không thể nói tại Hạo Nhiên thiên hạ có vài châu, kiếm tu Kim Đan đã là một vị kiếm tiên rồi sao
Mà ở quê của Bạch Huyền bọn họ, hình như ngoại trừ Phi Thăng cảnh và Tiên Nhân cảnh, thì dù là kiếm tu Ngọc Phác cảnh, nếu bị gọi một tiếng kiếm tiên trên đường cũng như là đang mắng người
Bùi Tiễn nhìn đám trẻ con này, ánh mắt ôn nhu, tụ âm thành tuyến, lần nữa nhắc lại với bọn chúng:
"Ăn cơm
Các ngươi cứ yên tâm ăn cơm, không cần quan tâm cái gì cả
Sư phụ không ở, có đệ tử ở đây
Cũng có thể chăm sóc tốt các ngươi đám trẻ con xa nhà này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.