Về phần ngọn núi không biết tên có Trảm Long đài, Trần Bình An đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng, tự nói với bản thân là không thể dính vào, cho dù hiện giờ vẫn chưa có người biết đấy, trước mắt có cơ hội tốt như vậy, nhưng Trần Bình An cũng tuyệt đối sẽ không mua
Trấn nhỏ hiện giờ nhiều khách bát phương, không còn là Ly Châu tiểu động thiên gì đó niêm phong với bên ngoài nữa, sơn đạo mấy trăm dặm ngay cả Trần Bình An cũng có thể đi được, sau này có thể cản được bước chân của ai chứ, huống chi là những thần tiên chân đập trường kiếm bay tới bay lui đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có điều trước khi bỏ tiền mua núi, Trần Bình An định vào núi thêm một chuyến
Một lúc bỏ ra nhiều tiền như vậy, trước đó lại không biết mình mua gì, cho dù biết rõ là mối làm ăn một vốn bốn lời, Trần Bình An vẫn cảm thấy cả người khó chịu
Đây kỳ thật cũng là do chịu khổ quen rồi
Trần Bình An hiện giờ có tám viên xà đảm thạch chưa phai màu, còn lại lần lượt giấu ở nhà mình và nhà Lưu Tiện Dương, số lượng không ít, không biết có phải là nguyên do thoát vây "Tránh được một kiếp" ở suối nhỏ hay không, tuy rằng độ trơn nhẵn và màu sắc đều giảm bớt với trình độ khác nhau, nhìn thì không còn bắt mắt như lúc vừa lấy ra khỏi nước, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn mang theo chút "linh khí", loại cảm giác không thể nói rõ này, giống như Trần Bình An lần đầu tiên mắt nhìn thấy Cố Sán ở ngõ Nê Bình, hoặc là Lý Bảo Bình ở phố Phúc Lộc, liền cảm thấy đây nhất định là một đứa trẻ thông minh lanh lợi vậy
Trần Bình An cất ba gói tiền đồng kim tinh, bỏ lại vào trong hũ
Vừa nghĩ tới phải xin phép Nguyễn sư phụ để vào núi, Trần Bình An lại thấy đau cả đầu
Diêu lão đầu cũng vậy, Nguyễn sư phụ cũng thế, Trần Bình An hoài nghi mình có phải là không có duyên với trưởng bối hay không, đặc biệt là không có duyên sư phụ
Trần Bình An đi tới góc ngồi xổm xuống cạnh chiếc gùi, nhìn chằm chằm viên Trảm Long đài trong tay, vươn tay ra vuốt ve hòn đá màu đen này, hắn rất hiếu kỳ, một tảng đá không bắt mắt như vậy, sao lại có liên quan tới thần tiên có thể đạp kiếm mà bay như Ninh cô nương, càng không nghĩ ra Trảm Long đài rốt cuộc có thể mài cho một thanh kiếm sắc bén tới tới mức độ nào
Trần Bình An đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lấy ra năm lá hòe, lúc ấy tiểu cô nương áo bông đỏ nhặt được tám lá từ chỗ cây hòe già, Trần Bình An tặng cho cô bé ba lá để trả công
Trần Bình An cẩn thận lật xem lá hòe, nhìn thì rất mỏng, kỳ thực lại rất cứng, chỉ tiếc đã mất đi ánh sáng xanh chạy dọc theo gân lá
Trần Bình An đoán chắc đó chính là cái gọi là phúc ấm tổ tông, chỉ ở một số tiết điểm là có những điểm sáng xanh còn sót lại
Trần Bình An kẹp năm lá hòe vào trong Hám Sơn quyền phổ
Sau khi Trần Bình An làm xong tất cả, ra cửa viện bắt đầu tẩu thung
Hàng xóm ở hai bên đều đã trước sau chuyển đi
Trần Bình An rất nhanh đắm chìm trong quyền thung, hoàn toàn quên mình
Một thân quyền ý như nước suối chảy
Ninh Diêu cô nương từng nói, luyện quyền một trăm vạn lần mới là bước đầu tập võ mà thôi
Trần Bình An sao dám lười biếng
Hắn vô tình nhớ tới chữ và điểm đỏ trên người gỗ
Cả người thoải mái nóng rừng rực, trong cơ thể giống như có một con rồng lửa đang bay lượn, từ đầu lượn xuống dưới, va va chạm chạm, không hề thông thuận, những khiếu huyệt này giống như quan ải thô ráp hoang tàn, đường giữa quan ải tuyệt đối không được gọi là đường dài thênh thang mà có chỗ thì rộng rãi nhưng lại gập ghềnh không bằng phẳng, có chỗ thì vừa hẹp vừa dốc, khi rồng lửa đi qua, lắc la lắc lư giống như người đi qua cầu treo vậy
Cuối cùng con rồng lửa lượn qua lượn lại ở vài khí phủ gần hạ đan điền, giống như như là đang tìm chỗ thích hợp nhất để chiếm cứ làm Long cung
Ninh Diêu từng nói tới ba cảnh giới luyện thể của võ đạo, cảnh giới thứ nhất là Nê Phôi cảnh, tới lúc đỉnh phong viên mãn nhất, bản thân sẽ sinh ra một cỗ khí, giống như điện thờ Bồ Tát bùn ngồi trên cao, dồn khí ở đan điền, bất động như núi, thân thể có một cỗ khí tượng mới, bắt đầu nuôi dưỡng huyết nhục gân cốt, khiến cho cả người giống như cây khô gặp mùa xuân, rất nhiều tạp chất và lắng đọng đều sẽ bị bài trừ ra khỏi thân thể
Trần Bình An đang bước đi trên con đường này
Không có sư phụ chỉ điểm, cũng không thể tính là đánh bậy đánh bạ
Cái dựa vào là cần cù bù thông minh, suốt tám năm lên núi xuống nước, trèo đèo lội suối, cùng với một loại hô hấp thổ nạp tuy thô ráp nhưng lại có pháp môn kỳ lạ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tám năm chưa phá vỡ được cảnh giới thứ nhất của võ đạo
Vương triều và giang hồ thiên hạ, trừ quê hương của Ninh Diêu ra thì đều chú trọng nghèo học văn giàu học võ, cũng may con đường võ đạo không có tập tục xấu đọ tốc độ đề thăng cảnh giới, quan trọng càng tiến dần từng bước thì tạo nghệ càng cao thâm, chú trọng bước vững mỗi một bước, có điều chậm chạp như Trần Bình An cũng không được tính là mất mặt xấu hổ lắm
Dù sao vô số người trẻ tuổi dòng dõi hào môn trên thế gian, quả thật đã bị cản ở ngoài bệ cửa đầu tiên, mất cả đời cũng không tìm thấy sự tồn tại của cỗ khí đó, nhưng trước mắt cho thấy, Trần Bình An chắc chắn là chẳng liên quan gì tới thiên tài võ học cả
Trần Bình An đột nhiên "tỉnh táo" lại, thở hắt ra một ngụm trọc khí
Hắn chậm rãi đi lại trong sân, dần dần thả lỏng tứ chi
Trần Bình An cúi đầu nhìn thấy cành hòe đặt ở góc tường, đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn vót cho mình một thanh kiếm gỗ
Lúc nhỏ sau khi cha mẹ bỏ đi, Trần Bình An mỗi lần ở chỗ mộ thần tiên từ xa nhìn bạn cùng lứa chơi đùa, nữ hài tử phần lớn là thả diều, nam hài tử thì dùng kiếm gỗ kiếm trúc do cha làm cho bùm bùm so chiêu, đánh nhau rất vui vẻ, Trần Bình An khi đó luôn muốn có một thanh, chỉ là về sau trở thành học đồ nung gốm, quanh năm suốt tháng mệt mỏi làm việc, thế là quên mất
Trần Bình An ngồi xổm trước cành hòe, cảm thấy làm một thanh kiếm gỗ thì chắc chắn không thành vấn đề, nếu là hai thành thì khá là khó
Trần Bình An trước tiên chuyển cành hòe tới ngoài cửa phòng, lại cầm dao chặt củi hay cầm vào núi mở đường, chuẩn bị động thủ làm cho mình một thanh kiếm gỗ
Chỉ là khi Trần Bình An xách dao ngồi ở cửa thì lại có chút do dự, rồi lại bỏ dao xuống, cảm thấy cây hòe già không thể đơn thuần coi là một gốc cây già được, dù sao Tề tiên sinh và cây hòe còn từng có một hồi đối thoại, thế là cành hòe trước mắt này khiến Trần Bình An cảm thấy có chút không được tự nhiên
Trần Bình An lại đặt cành hòe về góc tường, phát hiện mình thật sự không hề buồn ngủ, thế là rời khỏi sân, sau khi khóa cửa thì lại tới ngõ Nê Bình
Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đi tới gần cây cầu đá vòm, nghĩ đến sau này không thể nhảy sông qua bờ nữa, liền cắn răng một cái đi lên cầu đá, lại ngồi ở bàn đá giữa cầu, hai chân thả xuống dưới, Trần Bình An có chút căng thẳng, cúi đầu nhìn mặt nước sâu thẳm, lẩm bẩm nói: "Bất kể ngươi là thần tiên, hay là yêu quái, chúng ta chắc cũng không oán không cừu, nếu ngươi thật sự có gì muốn nói với ta thì đừng báo mộng nữa
Giờ ta ở ngay đây rồi, ngươi muốn nói thì nói đi."