Kiếm Lai

Chương 229: Trâm ngọc (2)




Gã đội nón thì đầu đầy nước mưa, thiếu niên thì đầu đầy sương mù
A Lương hầm hừ nói: “Ta thậm chí đã nơi nào đó, khắc xuống một chữ, nhưng kết quả là, chờ ta lon ton chạy tới, kết quả là quang cảnh thảm đạm như vậy, cho nên ngươi phải cảm tạ ân không giết của ta nha.”

A Lương tự mình nói: “Ngươi nếu về sau không có bản lãnh ở nơi đó khắc xuống hai ba chữ, xem ta có chém ngươi không.”

Trần Bình An bất đắc dĩ nói: “A Lương, ngươi có thể nói một số lời ta nghe hiểu được hay không?”

“Có thể.”

A Lương cười ha ha nói: “Ta tên A Lương, lương của thiện lương.”

Trần Bình An giúp hắn nói xong một câu tiếp theo, “Ta là một gã kiếm khách.”

Giờ khắc này, khóe miệng A Lương nhếch lên, vỗ một phát ở đầu vai thiếu niên, “Vậy cứ quyết định như vậy!”

Trần Bình An càng thêm buồn bực, “Ừm?”

A Lương đã bỏ qua đề tài, “Tiễn người ngàn dặm cũng có lúc phải từ biệt, ta sẽ đưa các ngươi đến biên cảnh Đại Ly sau đó rời khỏi, tin tưởng đến lúc đó, bọn nhóc các ngươi cũng có thể nhẹ nhõm sảng khoái đi xa cầu học rồi, tạm thời sẽ không có chuyện chướng khí mù mịt nữa, cho nên ở sau đó, ngươi phải tự cầu nhiều phúc, có thể mang theo bọn họ đi đến thư viện Sơn Nhai của Đại Tùy hay không, sau có thể còn sống trở lại Đại Ly huyện Long Tuyền hay không, đều phải trông vào bản lãnh của chính ngươi.”

Trần Bình An đột nhiên nói: “Cảm ơn.”

Từ lần đầu gặp nhau, cho tới bây giờ, thiếu niên mới bắt đầu hoàn toàn tin tưởng nơi nam nhân tự xưng A Lương này
A Lương lắc đầu nói: “Không có gì, ta chỉ là đang bù lại thua thiệt của mình, không liên quan mấy tới ngươi đâu.”

Rất nhiều năm trước, từng có một vị thiếu niên đọc sách họ Tề, sau khi đọc sách tới phiền, nói muốn theo hắn cùng nhau xông pha giang hồ, lần đó kiếm khách tên là A Lương chưa gật đầu đáp ứng
Nam nhân cảm thấy nếu lúc ấy mình kiên nhẫn thêm chút, thiếu niên kia sẽ không đi tới hôm nay một bước này
A Lương cuối cùng nói: “Trần Bình An, ngươi biết không?”

Thiếu niên nói: “Cái gì?”

A Lương lời nói thấm thía nói: “Về sau đối với loại tuyệt thế cao thủ như ta, phải phát ra tôn trọng từ phế phủ nha.”

Thiếu niên tò mò hỏi: “Ngươi đánh thắng được Chu Hà?”

A Lương có chút đau đầu
Cảm thấy gã này càng khiến người ta chán ghét hơn so với Tề Tĩnh Xuân năm đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nước sâu thì không có tiếng, mưa to đều nhanh tạnh
Trận mưa to này không bao lâu sau khi Trần Bình An và A Lương đi trở về dưới cái cây to, đã biến thành mưa nhỏ tí tách, giọt mưa không ngừng từ trên lá cây nhỏ xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu cô nương áo bông đỏ ở lúc Trần Bình An trở lại dưới tàng cây, vẻ mặt mơ hồ lo lắng
Trần Bình An cười tươi, xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, nhẹ giọng nói không có việc gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sắc mặt tiểu cô nương trong tích tắc sáng lạn hẳn lên, như một dải cầu vồng sau cơn mưa làm người ta bất ngờ, sạch sẽ làm người ta run rẩy
Giờ khắc này, Trần Bình An đột nhiên có chút áy náy, chỉ là trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào, rất nhiều lời kẹt ở trong đầu, liền đành phải yên lặng luyện tập kiếm lô đứng cọc
A Lương sau khi thấy một màn như vậy, hiểu ý cười, nhưng một câu của Lý Hòe rất nhanh đánh mất tâm tình không tệ của A Lương, "A Lương A Lương, nghe Trần Bình An nói ngươi là đi lên núi ị, bởi vì như vậy có thể không cần chùi đít"
A Lương cười ha ha hỏi, Trần Bình An nói thật à
Lý Hòe liếc Trần Bình An đứng ở cách đó không xa, đại khái là sợ A Lương và Trần Bình An đối chất nhau, cũng học giọng điệu A Lương cười ha ha, nói rằng tuy Trần Bình An không nói ra, nhưng ta cảm thấy chắc chắn hắn có suy nghĩ như vậy, đương nhiên ta cảm thấy A Lương ngươi không phải là người như thế, ta còn cố tình giải thích với Chu Lộc tỷ tỷ, vỗ ngực cam đoan A Lương ngươi không phải như thế đâu
A Lương nhẹ nhàng kéo tai Lý Hòe, cúi đầu cười hỏi, ồ
Lý Hòe vô cùng đau đớn nói, "A Lương, đều do Trần Bình An, quá mức không ra gì rồi, muốn ta thay ngươi mắng hắn hay không
A Lương dùng sức véo tai tên tiểu vương bát đản này, "cho rằng A Lương ta dễ lừa phải không
Lý Hòe kêu gào, chỉ tiếc không có ai thèm để ý tới, Lý Hòe lập tức gió chiều nào che chiều ấy, "A Lương A Lương, ta có người chị, tên là Lý Liễu, tên hơi khó nghe một chút, nhưng rất xinh đẹp, điều này tuyệt đối không lừa ngươi, Lâm Thủ Nhất và Đổng Thủy Tỉnh hai tên háo sắc đó đều thầm thích tỷ tỷ của ta, Đổng Thủy Tỉnh khi không có việc gì làm sẽ đi tới nhà chúng ta ăn chùa, mỗi lần nhìn thấy tỷ của ta, một người to như thế, còn đỏ mặt, thật sự là buồn nôn
A Lương, ta cảm thấy ngươi so với Đổng Thủy Tỉnh mạnh hơn nhiều, đẹp trai tính tình tốt, cưỡi được con lừa uống được rượu, muốn sau này ta giúp ngươi làm quen chị của ta hay không
A Lương vội vàng buông tai Lý Hòe, hai tay nhẹ nhàng đặt ở trên vai Lý Hòe, nhấn xuống một cái, cười nói chúng ta ngồi xuống từ từ tán gẫu
Trần Bình An đi đến phía trước cha con Chu Hà Chu Lộc, hỏi: “Chu Hà thúc thúc, có thể nói chuyện một chút hay không?”

Hán tử nhếch miệng cười nói: “Chờ câu này của ngươi rất lâu rồi
Vậy chúng ta tùy tiện đi dạo đi, dù sao mưa cũng nhỏ à.”

Hai người sóng vai đi ra khỏi cái cây to không biết tên bóng cây lớn như núi đó, không đợi Trần Bình An mở miệng hỏi, Chu Hà liền tự báo gia môn cùng gốc gác, “Trần Bình An, trấn nhỏ lúc trước xảy ra nhiều chuyện kỳ quái như vậy, ngươi đã có thể sống sót ở dưới tay Bàn Sơn Viên Chính Dương sơn, còn trở thành minh hữu kết bạn với vị thiếu nữ người nơi khác kia, nhắm chừng rất nhiều chuyện ngươi đều đã biết được, như vậy ta cũng không giấu gì cả, dù sao an nguy của tiểu thư là quan trọng nhất, hai cha con chúng ta sinh ra đã là nô gia lâu đời của Lý gia, chính là nhiều thế hệ làm tạp dịch nô tỳ, ở chỗ chủ nhân Lý gia kiếm bát cơm ăn, tuy nghe rất đáng thương, thật ra không thê thảm như ngươi nghĩ, từ đầu năm tới cuối năm cũng không gặp được lão tổ tông mấy lần, về gia chủ, lại đến vị Bảo Bình tiểu thư này của chúng ta, không ai coi cha con chúng ta như là kẻ dưới mà đối đãi, nhất là tiểu thư và khuê nữ nhà ta, thật ra quan hệ của hai người không kém gì chị em ruột nhà người thường.”

Lúc nói tới đây, nam nhân trung niên quay đầu nhìn con gái đứng ở dưới cái cây to nhìn về nơi xa, chính là thời điểm thiếu nữ trổ dáng, chưa thật sự nảy nở, đại khái qua một năm nữa sẽ là đại cô nương thật sự
Hắn cảm thấy con gái mình sẽ không kém hơn bất cứ một vị thiên kim tiểu thư nào của kinh thành Đại Ly, đối với điều này hắn vẫn rất tự hào, tin chắc con gái Chu Lộc về sau nhất định sẽ tỏa sáng rạng rỡ ở Đại Ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.