Kiếm Lai

Chương 347: Đồng hành (2)




Sau đó Thôi Sàm lộ ra sắc mặt đau khổ người mù cũng sẽ không coi là thật, than thở: “Hai người đều là tù phạm di dân của Lô thị vương triều, thân thế rất đáng thương, Tạ Tạ trước kia từng ở thư viện Sơn Nhai học hành nghiên cứu một khoảng thời gian, Vu Lộc vận khí tệ hơn chút, rời quê không bao lâu, Đại Ly chúng ta liền khởi xướng trận đại chiến đó, hai người chỉ đành đều tự quay về quê nhà, hôm nay quốc gia bị diệt, thân phận học sinh thư viện liền thành bùa giữ mạng của bọn họ, nếu ta không dẫn bọn họ đi ra, sau này chắc chắn họ sẽ chết ở trong núi lớn phía tây huyện Long Tuyền các ngươi, hoặc là bị vị thần tiên nào đó trên núi không vừa mắt liền đánh chết, hoặc là mỗi ngày màn trời chiếu đất, sớm suy kiệt sức lực, không đến ba mươi tuổi đã mệt chết tươi
Cho nên bọn họ hôm nay rất mang ơn, nhất định muốn gọi ta là công tử thiếu gia, ta khuyên như thế nào cũng khuyên không nổi, ài.”

Nào ngờ thiếu nữ ngăm đen cười tủm tỉm nói: “Xưng hô của chúng ta ngược lại đã thành gánh nặng của công tử ngươi, vậy sau này ta sẽ không gọi là công tử nữa.”

Cũng may Vu Lộc không đổ thêm dầu vào lửa, chỉ mỉm cười nói: “Ta vẫn sẽ tiếp tục gọi công tử, quen rồi.”

Thôi Sàm quay đầu cười ha ha nói: “Cảm ơn cô nương nha, ta cảm ơn ngươi nha.”

Lâm Thủ Nhất khựng lại một chút, giống như lại được âm thần âm thầm truyền thụ cẩm nang diệu kế, thấp giọng nói: “Dương lão đầu nói hai người này, chúng ta tốt nhất là nhận lấy, trăm lợi mà không một hại
Nếu thật sự không thích họ Thôi, về sau có thể dùng để làm kẻ chết thay, phàm là có tai có nạn, toàn bộ để cho hắn gánh lấy là được, trên người hắn cất giấu một món ‘Phương thốn vật’, của cải dày, chịu được dày vò.”

Thôi Sàm luôn vểnh tai nghe lén đột nhiên biến sắc, nhảy cẫng lên mắng to: “Dương lão đầu, ngươi là lão rùa đen, có ai xỏ lá người ta như ngươi không
!”

Trần Bình An đè thấp giọng cười hỏi: “Nếu nhận lấy hai người kia, về sau coi như là bạn học của các ngươi sao?”

Lâm Thủ Nhất cười khổ nói: “Có thể là vậy, thật ra ta và Lý Bảo Bình đều không rõ tình huống thật sự của thư viện Sơn Nhai, lúc trước Mã lão phu tử mang theo chúng ta rời khỏi trấn nhỏ, cũng chưa từng nói những thứ này.”

Lý Hòe vẫn luôn nhìn lén thiếu niên cao lớn tên là Vu Lộc kia, cảm thấy như là kẻ dễ dàng giao tiếp, chắc chắn dễ nói chuyện hơn so với Lý Bảo Bình tính cách nóng nảy, cùng với Lâm Thủ Nhất tính tình lạnh nhạt
Vu Lộc đeo bọc hành lý nặng nề, sau khi phát hiện tầm mắt của Lý Hòe, vị thái tử điện hạ Lô thị vương triều này, cười gật đầu hành lễ
Tiểu cô nương áo bông đỏ đeo hòm sách nhỏ xanh lục, thi thoảng lại đối mặt với thiếu nữ ngăm đen dáng người cao gầy kia
So với lần trước gặp thầy trò ba người lão đạo nhân mù, tình huống vừa vặn ngược lại, Lý Bảo Bình đối với tiểu cô nương mặt tròn gọi thân mật Tửu Nhi mới nhìn đã vừa mắt, đối với thiếu nữ tên họ cổ quái này, thì lại không thích nổi một chút nào
Tuy khuôn mặt Tạ Tạ mang ý cười, nhìn không ra bất cứ cảm xúc chân thật gì, nhưng đối với Lý Bảo Bình thấp hơn mình hơn nửa cái đầu, trong lòng thiếu nữ cũng không thích
Giữa tiểu cô nương và thiếu nữ lần đầu gặp nhau, loại cảm xúc kỳ diệu này, hẳn là không liên quan tới bất cứ đạo lý nào cả
Trần Bình An nhìn về phía Thôi Sàm, nói: “Vu Lộc và Tạ Tạ, có thể gia nhập chúng ta, nhưng ngươi không được.”

Thôi Sàm thu lại tất cả biểu cảm, cứng ngắc hỏi: “Vì sao?”

Trần Bình An đáp: “Bởi vì ta cảm thấy ngươi không phải người tốt.”

Dịch lộ bên này, không ai cảm thấy câu này buồn cười, cho dù là Lý Hòe không tim không phổi nhất, cũng cảm nhận được một luồng áp lực mưa gió sắp đến
Vu Lộc quay đầu nhìn về phía sau, xa xa bụi đất bay lên, vó ngựa giẫm mặt đất chỉnh tề, mặt đất truyền đến từng đợt chấn động nặng nề, mặt đất giống như thân thể tiện dân bị hung hăng vụt roi, hấp hối, chỉ có thể yên lặng thừa nhận
Một luồng quân uy hùng hậu của thiết kỵ Đại Ly đập vào mặt, cho dù chỉ là đội ngũ ba bốn mươi khinh kị binh, vẫn tản mát ra một loại khí tức sát phạt thô bạo dữ tợn dọa người
Điều này làm thiếu niên cao lớn kìm lòng không được nheo mắt
Bên này Thôi Sàm giơ ra hai bàn tay, làm một tư thế dồn khí đan điền, cố gắng tâm bình khí hòa nói: “Sở dĩ ta tới nơi này, là có lão tú tài nhất định muốn ta theo ngươi học làm người, ngươi không thu ta làm học sinh, không sao, ta sẽ lấy thân phận công tử của Vu Lộc cùng Tạ Tạ, theo các ngươi cùng nhau đi xa cầu học là được, các ngươi coi như ta không tồn tại, thế nào?”

Trần Bình An gật đầu nói: “Chỉ cần ngươi đừng chọc vào ta, không nói lời cổ quái cái gì tiên sinh học sinh là được.”

Thôi Sàm vừa muốn nói chuyện
Kỵ quân Đại Ly mang theo tiếng gầm rú chợt lướt qua,

Vu Lộc vẫn luôn quan sát toàn bộ chi tiết của chi kỵ quân này đã sớm cúi đầu, còn không quên lấy cánh tay che bão cát bụi đất
Thiếu nữ Tạ Tạ càng sớm dời bước đến ngoài dịch lộ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thiếu niên Thôi Sàm mi tâm có nốt ruồi son, vừa rồi còn mặc một bộ đồ trắng không dính hạt bụi nào
Đại Ly kỵ quân khí thế hùng tráng gào thét lao qua, Thôi Sàm đứng yên ở tại chỗ, thiếu niên lắm mồm, người đầy bụi đất, còn đang há miệng, lại một chữ cũng đã nói không nên lời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Hòe chỉ cảm thấy một màn này thật sự là vô cùng thê thảm, nhỏ giọng nói: “Thảm thì hơi thảm chút.”

Thiếu niên áo trắng mặt xám mày tro, mãi sau đó mới biết nâng tay lau mặt, ánh mắt hoảng hốt, lẩm bẩm: “Thế này làm sao mà sống được.”

Dựa theo quy củ Nguyễn Cung định ra, hôm nay tu sĩ nhàn tản đi qua lãnh thổ, nếu không có triều đình Đại Ly đặc xá, chỉ cần là đi qua trên không Ly Châu động thiên lúc ban đầu, đều không thể vượt qua không trung hoặc là ngự kiếm phi hành
Sau khi đám luyện khí sĩ thanh danh hiển hách kia trả giá bằng tính mạng, hôm nay rất nhiều thế lực trên núi của Đại Ly đều ngầm thừa nhận quy củ khá vô lý này
Lưu Bá Kiều tu sĩ Phong Lôi viên ở ngoài lãnh thổ hạ phi kiếm xuống, trả bạc xong, ngồi xe ngựa hào hoa xa xỉ dịch trạm chuyên môn cung cấp cho tu sĩ đi đến huyện thành, tìm tới học thục mới mà Trần thị quận Long Vĩ xây dựng, phát hiện bạn tốt Trần Tùng Phong đang tự mình giảng bài cho mười mấy đứa trẻ vỡ lòng, sau khi Trần Tùng Phong phát hiện Lưu Bá Kiều đứng ở ngoài cửa sổ, liền muốn tìm người giúp mình giảng bài cho bọn nhỏ, Lưu Bá Kiều vội vàng xua tay, ý bảo mình chờ là được
Sau nửa canh giờ, tiên sinh Trần Tùng Phong đợi lũ trẻ chắp tay lễ kính xong thì bước nhanh ra khỏi lớp học, sóng vai mà đi cùng Lưu Bá Kiều, nhìn bội kiếm, hiếu kỳ nói: “Thanh này chính là phù kiếm đạo gia số một số hai mà kinh thành Đại Ly khóa trong cái giếng rồng - thanh ‘Phù Lục’ đó?”

Lưu Bá Kiều trợn mắt thật to, hai tay ôm lấy ót, “Tống Trường Kính con rùa này, đã nói đem phù kiếm để lại cho ta, chờ ta đi rút ra, kết quả trên chuyến đường ta đi về phía Bắc này, tất cả đều là tin tức nói kinh thành Đại Ly có người đã cầm phù kiếm đi rồi, ta còn không tin, cho rằng Tống Trường Kính đã dùng thủ thuật che mắt trên binh thư, cố ý trải đường giúp ta, kết quả chờ ta đến kinh thành, xong rồi, đã bị một người phụ nữ lợi hại tên là Dương Hoa thật sự nhanh chân đến trước!”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.