Kiếm Lai

Chương 368: Bách Quái (Thượng) (2)




Trần Bình An cảm khái nói: “Thì ra là như vậy
Đúng rồi, Lý Hòe ngươi có ghét ai nhất không?”

Lý Hòe sửng sốt, “Không có, mỗi lần về nhà, ăn một cái chân gà béo ngấy thơm ngào ngạt, nghe mẫu thân ta dùng chuyện lông gà vỏ tỏi răn dạy cha ta cùng tỷ ta, toàn bộ những chuyện không vui của ta đều biến mất không còn nữa.”

Trần Bình An trực tiếp lấy ngón tay vuốt bấc đèn, để đèn sáng ngời hơn chút, cười nói: “Ngươi lợi hại đó.”

Lý Hòe nghi hoặc nói: “Ta có gì mà lợi hại
Ta còn cảm thấy ngươi không sợ nóng rất lợi hại đó, ngươi lên núi xuống nước có thể không đi giày rơm, biết đốn củi biết câu cá, vậy mới lợi hại, Lý Bảo Bình nha đầu hoang dã kia, lúc còn rất nhỏ đã thích trèo cây, sau đó hô “Bay đây”, bốp một cái ngã xuống đất, không bao giờ khóc, tự mình đứng dậy, cuối cùng khập khiễng về nhà, vì sợ tướng đi bất thường sẽ bị trưởng bối trong nhà nhìn ra, cô ấy sẽ cố ý kéo dài đến khuya mới về nhà, ngay cả loại người không sợ trời không sợ đất như cô ấy cũng cảm thấy ngươi là người giỏi nhất trên đời này.”

Trần Bình An một lần nữa cầm lấy đao khắc, “Chờ ngươi lớn hơn một chút, sẽ biết vì sao mình lợi hại.”

Lý Hòe nghe mà không hiểu gì hết, nhìn những cây trâm kia, càng thêm thèm thuồng, “Khi nào tặng trâm cho chúng ta đây?”

Trần Bình An dừng động tác khắc chữ, “Đến thư viện Đại Tùy đi.”

Lý Hòe hỏi: “Quyển Sưu Sơn Đồ kia ngươi sao lại tặng cho Lâm Thủ Nhất
Ta nhận ra ngươi cũng rất thích nó mà.”

Trần Bình An giơ một cây trâm ngọc lên, nương ánh đèn, cẩn thận chăm chú nhìn hoa văn nhỏ bé trên cây trâm, “Ta sợ thứ tốt ta không cầm được, các ngươi cũng không phải người ngoài, tặng cho các ngươi, ta không xót của.”

Lý Hòe cứ nhất định phải soi mói sự riêng tư của người khác, thử hỏi: “Một đêm chi tiêu hai ngàn lượng bạc, cũng không thấy xót ruột?”

Trần Bình An thả trâm ngọc và đao khắc ra, cất hết vào trong hòm, cau mày nói: “Ta phải ra ngoài đi một chút, đi thêm vài bước ngắm phong cảnh chút, coi như là kiếm về mấy lượng bạc.”

Lý Hòe quay đầu nhìn bóng lưng Trần Bình An, đứa nhỏ mừng trộm
Đợi sau khi Trần Bình An đóng lại cửa phòng, Lý Hòe lặng lẽ nói cho bản thân, về sau nhất định phải lấy món đồ tốt nhất nào đó tặng cho Trần Bình An
Vì thằng cha này, suốt cả hành trình, đi qua nhiều sông núi như vậy, không biết đã bao nhiêu lần cùng đứa nhát gan như mình đi tiểu tiện, sau đó đứng ở nơi không xa nói chuyện với mình giúp mình đỡ sợ
Trần Bình An không dám đi lung tung khắp nơi, đi về phía cái đình nghỉ mát kia, nhìn thấy Lâm Thủ Nhất đang ngồi ở bên đó đúng như mình dự đoán, hắn không dám quấy rầy vị thần tiên trên núi trổ tài năng sớm nhất trong đội ngũ này, nhìn người kia từ xa một lúc, khi hắn đang định xoay người rời đi, liền nhìn thấy Lâm Thủ Nhất đứng lên, vẫy vẫy tay với hắn
Trần Bình An đi vào đình nghỉ mát, so với thiếu niên tuấn lãng trước khi đi vào khách điếm Thu Lô, bây giờ Lâm Thủ Nhất tựa như đã có thêm chút phong thái phiêu dật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Thủ Nhất chọn một đề tài không lúng túng, “Thôi Đông Sơn kia đã mượn ta một tấm phù lục, rồi phá vỡ quy tắc của khách điểm, đi ra khỏi đình nghỉ mát này, nhảy vào cái giếng nước cũ kia, biến mất không thấy nữa.”

Trần Bình An nhẹ nhàng nói: “Thôi Đông Sơn sống hay chết, ta không quản nổi, cũng sẽ không quản.”

Lâm Thủ Nhất nín nhịn hồi lâu, quay đầu nhìn về phía giếng nước bên kia, “Chuyện ngủ lại khách điếm Thu Lô, ta biết là ngươi có ý tốt, nhưng ngươi nên đánh tiếng với ta trước.”

Trần Bình An gật đầu nói: “Về sau ta sẽ làm vậy.”

Lâm Thủ Nhất quay đầu, cẩn thận đánh giá sắc mặt và ánh mắt của thiếu niên giày rơm, “Chỉ vậy thôi?”

Trần Bình An hỏi ngược lại: “Chứ sao nữa?”

Lâm Thủ Nhất tự giễu nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ giảng đạo lý với ta, hoặc là gọn gàng dứt khoát, xắn tay áo đánh ta một trận rồi nói tiếp, thật ra ta đã chuẩn bị tâm lý bị đánh không đánh trả bị mắng không mắng lại.”

Trần Bình An lắc đầu, không nói lời nào, dựa nghiêng vào cột của đình nghỉ mát, nhìn về phía cái giếng nước di chỉ lão thành hoàng kia, Lâm Thủ Nhất nhìn không ra trò gì
Lâm Thủ Nhất nhìn Trần Bình An, “Xin lỗi.”

Trần Bình An cười khoát tay, ngồi xếp bằng, sau đó mắt không chớp dùng sức nhìn thẳng giếng nước cũ
Lâm Thủ Nhất như trút được gánh nặng, sau đó thắc mắc hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Thiếu niên giày rơm nghiêm trang nói: “Ta muốn nhìn để lấy lại vốn số bạc đó!”

Thiếu niên lạnh lùng đã là người tu hành vội vàng đưa tay xoa mạnh má, chỉ vì để không mình cười thành tiếng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bên bờ Hàn Thực giang, phủ đệ Đại Thủy
Nam nhân áo bào xanh trên chủ vị nhìn phía khách nhân dưới sảnh, không ngừng có người đứng dậy nâng chén kính rượu, nói lời ca công tụng đức, khó tránh khỏi toát ra một chút đắc chí hài lòng
Mới vừa rồi còn có một vị văn hào vang danh triều dã lại một lần nữa đứng dậy kính rượu, nói bản quận nhiều năm nay mưa thuận gió hoà, tất cả đều nhờ công của hắn, vị thuỷ thần lão gia này, trong lời nói tỏ ý cuộc sống của dân chúng một châu này không hề có chút liên quan nào tới tên quận thủ họ Ngụy kia
Mấu chốt là khi nói ra lời nịnh nọt hơi thô thiển này, có một người đang ngồi nơi đây, mặc quan phục tòng tam phẩm Hoàng Đình quốc, đã không chút do dự đứng dậy kính rượu, phụ họa vị văn hào kia, miệng đầy lời lẽ khen ngợi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thân là quan lớn tòng tam phẩm, Biệt Giá một châu, người cấp quan cao nhất lần hiến tế đại điển này, đối mặt hắn ngồi cao nơi chủ vị, cũng vẫn luôn miệng gọi thuỷ thần lão gia
Một khi trở thành thần linh hưởng thụ hương khói, tên họ, gia tộc lúc còn sống đều kiêng, về phần người có thể gặp mặt thần linh, vì kiêng kị, bình thường đều cần phải chú ý một điểm này, sẽ không chỉ tên nói họ
Cách nói “lão gia” này, là một cách xưng hô thông thường khá ổn thỏa, về phần vì sao như thế, có rất nhiều ý kiến, trong đó một ý kiến chuẩn xác nhất, nói là trong ba vị thân truyền đại đệ tử của Đạo tổ, có một người thích gọi ân sư là lão gia, Đạo tổ vui vẻ tiếp nhận, vì thế mới truyền lại đến nay
Nam tử áo bào xanh chậm rãi thu hồi tầm mắt
Hai bên dưới sảnh có bốn tâm phúc đang ngồi, tùy tùng bên cạnh hắn chinh chiến bốn phương, dài thì hơn ba trăm năm, ngắn cũng có hơn trăm năm, một vị trong đó trước khi hóa làm hình người, bản tôn là một con cá chép đỏ tươi, xưng huynh gọi đệ với vị dã tu cá chép tinh kia của Trùng Đạm giang Đại Ly, có mối quan hệ tâm đầu ý hợp
Nhưng vị cá chép tinh đó lúc này đang mang nhiệm vụ trong người, nên chỗ ngồi bị bỏ trống
Một vị là rắn nước tu luyện thành tinh, sử dụng một đôi roi sắt, là di vật tiên nhân hắn trong lúc vô tình có được, mỗi lần chém giết với người ta, hắn ta thích lấy roi sắt đập nát đầu đối thủ
Hắn ta thích cắn nuốt đồng nam đồng nữ, chỉ là bị nam tử áo bào xanh quản lý nên thi thoảng mới đi ra ngoài kiếm ăn, không dám quá mức không kiêng nể gì
Còn có một vị xuất thân Lan Thủy Cáp Mô, thiên tư tốt nhất, nhưng trời sanh tính lười biếng, cho nên cảnh giới lại thấp nhất, chỉ là thiên phú dị bẩm, động cái là nuốt vào lượng lớn nước sông ở chỗ rẽ sông lớn, chỉ cần không khép miệng, có thể nuốt mãi không ngừng, mãi mãi cũng không vỡ bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.