Kiếm Lai

Chương 379: Thảo Hôi Xà Tuyến (1)




- Giải thích tên chương: Thảo hôi xà tuyến hay còn gọi là thảo xà hôi tuyến
Thảo xà là một con rắn di chuyển qua cỏ không để lại dấu chân, nhưng con rắn có trọng lượng nên vẫn để lại một số dấu vết tuy khó thấy
Hôi tuyến nghĩa là lấy một sợi chỉ khâu kéo qua đống tro tàn sau khi đốt củi, vì sợi chỉ rất nhẹ nên dấu vết để lại rất mơ hồ
Nó có nghĩa là những thứ ẩn dụ để lại những manh mối và dấu hiệu mờ nhạt
Lý ra có thể dịch ra thuần Việt nhưng mình nghĩ nên để tựa của tác giả sẽ truyền tải được nhiều ý hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hết giải thích
Thiếu niên Thôi Sàm phía dưới ra sức lắc đầu, “Ta không lên!”

Trần Bình An nhíu mày nói: “Vì sao?”

Thôi Sàm lớn tiếng nói: “Ta sợ nóng, dưới đáy giếng mát mẻ hơn.”

Trần Bình An hít sâu một hơi, đứng lên, chậm rãi đi vòng quanh giếng cổ
Rất nhanh thôi, từ phía dưới truyền đến tiếng nói, “Trần Bình An, ngươi đừng giả bộ nữa, ngươi không nhận ta là đệ tử, nhưng ta đã nhận định ngươi là tiên sinh của ta, cho nên ta đánh cũng không thể đánh ngươi, giết cũng không dám giết ngươi, một khi ngươi cố ý muốn ra tay chắc chắn ta phải chịu thiệt
Còn nữa, một thân sát khí của ngươi, cũng sắp lấp đầy cái giếng cũ này, lúc này nếu ta còn đi lên chịu đòn, chẳng phải ta bị ngốc à?”

Thiếu niên áo trắng nói xong thì cười ha ha, chân đạp trên mặt nước khẽ bập bềnh, thiếu niên áo trắng đưa tay sờ sờ tường trong của chiếc giếng cũ, rêu xanh âm u, trơn mềm lạnh lẽo
Tuy ngoài miệng nói chuyện ung dung thoải mái, nhưng tâm trạng hắn ta vào giờ phút này cũng không vui vẻ chút nào, quả thực so với ra vẻ đại gia ở phủ đệ Đại Thủy thì càng thêm hao phí tâm thần, của cải còn sót lại không nhiều lắm
Bởi vì sau khi từ đáy sông dọc theo nước ngầm đi tới đáy giếng, lần đầu tiên Thôi Sàm ý thức được, tiểu tử họ Trần ở bên trên lại thật sự có thể uy hiếp đến tính mạng hắn, tuy không rõ Trần Bình An che giấu thủ đoạn kinh thế hãi tục gì, nhưng trực giác của hắn ta xưa nay rất chuẩn
Dưới chân Trần Bình An đang đi lòng vòng, nhưng không muốn vòng vo với tên kia, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Bản đồ hình thế ra từ huyện nha môn này, có phải ngươi kêu huyện lệnh Ngô Diên lén giở trò hay không?”

Thôi Sàm hô: “Này này này
Trần Bình An, ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu.”

Trần Bình An gật đầu nói: “Vậy là đúng rồi.”

Thôi Sàm nhất thời tức giận, “Gì
Còn có đạo lý như vậy sao?”

Trần Bình An hỏi: “Ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, ngươi sẽ làm thương tổn bọn Lý Bảo Bình hay không?”

Thôi Sàm không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà là hỏi ngược lại: “Ta nói ra đáp án, ngươi sẽ tin tưởng ta sao?”

Trần Bình An không chút do dự nói: “Sẽ không.”

Thôi Sàm tức giận đến nhảy dựng lên, “Vậy ngươi hỏi làm cái rắm gì!”

Thiếu niên bên trên không nói nữa
Thôi Sàm vểnh tai nghe ngóng, không có động tĩnh, nhất thời có chút kích động, uất ức đầy một bụng, vẻ mặt bi tráng, nghĩ con mẹ nó thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà, đổi thành phủ đệ Đại Thủy tối nay, tùy tiện xách ra một con kiến, vứt ở trước mặt Trần Bình An ngươi, ngươi còn kiêu ngạo như vậy thử xem
Chỉ tiếc người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, thiếu niên áo trắng vội vàng thò cổ hét lên: “Trần Bình An Trần công tử Trần huynh đệ Trần đại gia Trần lão tổ tông
Ngươi sống chết không thích làm tiên sinh của ta, không làm thì không làm, nhưng chúng ta vô duyên vô cớ lại không oán không thù, có thể đừng vô lý như vậy được không
Nếu không nói tình cảm, hai ta giảng một chút đạo nghĩa giang hồ cũng được mà!”

Bên trên rốt cuộc có đáp lại, “Ta từng hứa với Tề tiên sinh, phải đưa bọn họ đến thư viện Đại Tùy an toàn.”

Trên mặt nước đáy giếng, thiếu niên áo trắng hoàn toàn trầm mặc
Cạnh giếng nước, ở sau khi câu này qua đi, cũng vô thanh vô tức như thế
Trần Bình An trước sau không tín nhiệm thiếu niên áo trắng, lòng cảnh giác đối với người này rất sâu nặng
Họ Thôi ngay từ đầu đã lòng dạ khó lường, đây là điều không thể nghi ngờ, người mù cũng nhìn ra được
Ví dụ như lần này vào ở khách điếm Thu Lô, họ Thôi trước tiên lấy tòa miếu thành hoàng kia làm lời dẫn, thuận nước đẩy thuyền dẫn dắt tới khách sạn Thu Lô, nhìn như mang ý tốt, thực ra dùng việc tu hành của Lâm Thủ Nhất làm mồi nhử, để Trần Bình An hắn chủ động yêu cầu tìm kiếm địa chỉ cũ lão thành hoàng
Sau khi rời ải Dã Phu Đại Ly, dọc theo đường đi, so với va chạm trước đó thật sự quá mức trôi chảy
Lâm Thủ Nhất an tâm tu hành, Lý Hòe thì không tim không phổi, tuổi còn nhỏ
Lý Bảo Bình tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng chuyện hai cha con Chu Hà Chu Lộc khiến tiểu nha đầu hơi tổn thương, hơn nữa suốt cả hành trình, cô bé là một người phụ cấp du học danh xứng với thực nhất, thường xuyên tự hỏi một số vấn đề cổ quái, hơn nữa so với Lâm Thủ Nhất đã là Luyện khí sĩ, cùng với Lý Hòe thiên phú dị bẩm, Lý Bảo Bình mới là người chịu khổ nhất trên con đường cầu học
Về phần Tạ Tạ và Vu Lộc, vốn do thiếu niên áo trắng dẫn vào đội ngũ, lại là một vấn đề khác
Trần Bình An tuy suốt ngày bận rộn hơn bất cứ ai khác, trừ chăm sóc chuyện ăn, mặc ở, đi lại của ba người, lúc đi đường, còn phải không ngừng hành thung luyện quyền, những lúc rảnh rỗi, thì dựng cọc kiếm lô để tẩm bổ thân thể, bù lại chỗ khuyết
Nhưng mặc kệ là trong trận chém giết ở Kỳ Đôn sơn, hay là bị Chu Lộc âm hiểm ám sát trong dịch trạm Chẩm Đầu trấn Hồng Chúc, hoặc là sau khi gặp nữ quỷ áo cưới khiến thân hãm hiểm cảnh, cùng với sau đó trèo non lội suối qua Hoàng Đình quốc, từ đầu đến cuối Trần Bình An chưa bao giờ quên một việc, đó là hắn đang hộ tống ba người bọn Lý Bảo Bình đi Đại Tùy cầu học
Tối nay ở đình nghỉ mát bên kia, trước khi rời đi, Lâm Thủ Nhất nhắc nhở một câu, nói Thôi Đông Sơn người này, muốn lấy món đồ từ trên người Trần Bình An ngươi, không nhất định là vật thật, có thể là một số thứ rất không chân thực, liên quan đến đại đạo của người tu hành
Trong lúc vô tình Lý Bảo Bình cũng từng nói, họ Thôi chơi cờ rất lợi hại, cô và Lâm Thủ Nhất nhiều nhất suy tính mấy nước cờ phía sau, nhưng họ Thôi có thể tính toán rất sâu xa, xa đến mức khiến cô, Lâm Thủ Nhất, Tạ Tạ lẫn Vu Lộc đều không thể tưởng tượng, lúc chơi cờ với đám người bọn họ, rất có thể ngay từ lúc đầu ván, họ Thôi đã nghĩ tới giữa ván, thậm chí là hết cờ
Sau khi Lâm Thủ Nhất rời khỏi đình nghỉ mát, Trần Bình An nhìn cái giếng cũ kia, hắn càng cảm thấy khúc mắc khó giải thích
Trần Bình An nghĩ tới nghĩ lui, chẳng những không giải đáp được thắc mắc, ngược lại trong đầu càng rối như tơ vò, cuối cùng hắn thật sự không có cách nào cả, bắt đầu thử tạm gác lại hết toàn bộ chuyện rườm rà phức tạp, đẩy ngược tất cả mọi thứ trở lại nơi ban đầu
Ví dụ như quê nhà trấn nhỏ
Rồi ví dụ như lần đầu tiên gặp mặt
Sau đó Trần Bình An nhớ tới một người ngoài cuộc, huyện lệnh Ngô Diên
Có huyện lệnh sẽ có nha môn, mà từng tấm bản đồ hình thế to nhỏ kia trên người, nguồn gốc thật sự, là tòa nha môn đó, chứ không phải Nguyễn Tú cô nương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau khi trở lại phòng Trần Bình An bắt đầu mở ra những bản đồ đó, lần này hắn xem suốt một canh giờ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vẫn như cũ không tìm thấy chân tướng chính xác, nhưng mơ hồ, Trần Bình An thấy được một sợi dây
Nếu nối sợi dây này lại với nhau trên các bức bản đồ, có lẽ chiều dài không tới một trượng
Nhưng chỉ có chút chiều dài đó thôi lại khiến Trần Bình An bọn họ vất vả đi lâu như vậy
Thôi Sàm giơ hai tay, “Sợ ngươi rồi
Ta thề với trời được không
Thôi Đông Sơn ta cam đoan sẽ không thương tổn Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất ba đứa con nít này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.