Vu Lộc đột nhiên tay rung cổ tay, cần câu cong lên tạo thành một đường cong xinh đẹp vô cùng, thiếu niên cao lớn ha ha cười nói: "Mắc câu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô gái đứng dậy rời đi, "Nam nhân không có ai tốt cả!”
Vu Lộc vừa thật cẩn thận rê cá, vừa nhìn về phía bóng lưng cô gái, "Ta có tốt hay không, khó mà nói, nhưng có người nào đó thật sự rất tốt, ừ, chỉ là hơi thiên vị mà thôi, rương sách không có, cây trâm không có, chỉ có điều ai cũng có giầy rơm, ài, thực tại làm cho người ta có chút mất mát
Tạ Tạ xoay người, sải bước đi về hướng Vu Lộc
Vu Lộc nhanh chóng mất bò mới lo làm chuồng, "Ta không có ý gì khác, chúng ta đều giống nhau, không lo ít của mà lo chia không đều thôi, cô đừng hiểu lầm..
Cô gái không có ý định dừng bước, Vu Lộc đã đánh rơi cần câu, ngay cả cá mắc câu cũng không quan tâm, nhanh chân bỏ chạy
Tạ Tạ cầm lấy cần câu vẫn còn chưa gỡ cá bên bờ kia, ném mạnh xuống giữa hồ, lúc này mới vỗ vỗ tay rời đi
Vu Lộc trợn mắt há hốc mồm, lần này là thật sự có chút nổi trận lôi đình, thấp giọng căm giận nói: "Đổi lại là cần câu của Trần Bình An, cô thử xem, nếu cô còn dám mạnh tay như vậy ta làm con cô
Lâm Thủ Nhất, trên búi tóc cài một cây ngọc trâm chất liệu bình thường, thiếu niên màu da hơi đen, nhưng mà khó lấn át được khuôn mặt tuấn lãng, tuy ở thư viện Sơn Nhai mang tới cho người ta ấn tượng là tính tình lạnh lùng, trầm mặc ít cười, nhưng mà Lâm Thủ Nhất vẫn đang được nhiều nữ tử hoan nghênh, nữ tử Đại Tùy tuy không thể thi lấy công danh, nhưng mà không ngăn cản các cô có thể chính đại quang minh đi học ở trường, trước khi lập gia đình, đều có thể đến các đại thư viện
Lâm Thủ Nhất vẫn thường như trước, gặp trúng chương trình học không thích, thì sẽ đi tàng thư lâu đọc sách
Một đường bước vào, cực kỳ bắt mắt
Trong đám đệ tử đầu tiên của tân thư viện Sơn Nhai, học trò sinh trưởng ở địa phương Đại Tùy, không phú thì quý, hoặc là đến từ gia tộc có uy tín danh dự của kinh thành, hoặc là hào môn thâm căn cố đế của địa phương, không nơi nào không phải là cuộc sống xa hoa, con cháu thế đại trâm anh phú quý
Lâm Thủ Nhất xuất hiện, giống như một dòng nước suối tươi mát đến từ khe núi, để cho rất nhiều nữ tử si mê không thôi
Lâm Thủ Nhất cự tuyệt đẩy người ta ra xa ngàn dặm, càng thêm khơi dậy ý chí chiến đấu của những nữ tử thế tộc này, nhìn Lâm Thủ Nhất làm cái gì đều cảm thấy đặc sắc độc đáo, ví dụ như thiếu niên ăn mặc mộc mạc, áo cơm khởi cư đơn giản đến cực điểm, so với những quyền quý vương tôn thường ngày ở bên cạnh, cách biệt một trời một vực, đây chính là phong thái thuần nho của Lâm Thủ Nhất
Nếu nói chỉ vì nguyên do này mà thân cận Lâm Thủ Nhất, chỉ là nhận thức nông cạn, có vài chi tiết giống như không ai chú ý, lại củng cố động lực thật lớn cho loại hảo cảm này
Ví dụ như Lâm Thủ Nhất rất được đại nho Đổng Tĩnh coi trọng, vị lão giả nổi danh triều dã Đại Tùy này, kiêm thông Nho Đạo hai môn học vấn
Đổng Tĩnh thường xuyên kêu Lâm Thủ Nhất đi đến nhà tranh đơn sơ của lão, một mình truyền thụ học vấn
Mỗi khi gặp lúc trời dông tố, sẽ tự mình dẫn theo Lâm Thủ Nhất, đi tới hướng Thiết Thụ Sơn nơi cao nhất trong kinh thành Đại Tùy, về phần nguyên do trong đó, người ngoài thư viện trừ xem náo nhiệt, cũng có ý đồ nhìn ra môn đạo
Trên đời này không có tường nào không có kẽ hở, Đổng Tĩnh cũng có bạn tri kỉ của mình, lại có tiếng là tửu phong tử, chỉ cần uống vài ly rượu, sẽ thổ lộ ra một ít dấu vết để lại, Lâm Thủ Nhất là thiên tài tu hành trăm năm khó gặp, một khi dưỡng dục ra hạo nhiên khí, có ngũ lôi chính pháp hỗ trợ, tất nhiên là nhân vật thần tiên khởi bước trung ngũ cảnh, hơn nữa có hi vọng trước hai mươi lăm tuổi chen chân vào cảnh thứ sáu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói đơn giản một chút, điều này có nghĩa Lâm Thủ Nhất thiên tài tu đạo này có tư cách tiến lên cảnh thứ mười, điều này đã vượt thật xa phạm trù thiên tài tầm thường
Đột nhiên một đứa nhỏ thở hổn hển, một hơi chạy đến trước mặt Lâm Thủ Nhất, là Lý Hòe, sau khi nhìn thấy Lâm Thủ Nhất, lập tức khóc lóc thương tâm muốn chết, nức nở nói: "Lâm Thủ Nhất, con rối gỗ màu của ta không thấy đâu, có người trộm nó đi rồi
Lâm Thủ Nhất hỏi: "Không phải đánh mất chứ
Lý Hòe liều mạng lắc đầu, "Không thể nào
"Học xá bên ngươi có mấy người ở
"Thêm ta nữa là bốn
"Có hoài nghi đối tượng nào hay không
Lý Hòe vẫn lắc đầu
Lâm Thủ Nhất nhíu chặt mày, cuối cùng hắn mang theo Lý Hòe quay về học xá của mình, từ đáy rương sách lấy ra mấy tấm ngân phiếu, đưa cho Lý Hòe, tiền này là lúc trước gia tộc hắn gửi đến dịch trạm Chẩm Đầu ở trấn Hồng Chúc, ngày đó Lâm Thủ Nhất nhận được thư nhà, sắc mặt có thể nói khó coi đến cực điểm
Lý Hòe kích động nói: "Làm gì
Ta chỉ cần rối gỗ màu, ta không cần tiền
Lâm Thủ Nhất nói: "Sau khi ngươi trở lại học xá, nói với bạn cùng phòng, ngươi làm mất rối gỗ màu ở… tóm lại ngươi tùy tiện nói ra một nơi, ai có thể lượm về giúp ngươi, ngươi sẽ cho hắn số tiền này
Lý Hòe mờ mịt nói: "Cách này có được không đó?”
Lâm Thủ Nhất bất đắc dĩ nói: "Trước tiên cứ thử xem sao
Ngày hôm sau, Lý Hòe vô cùng vui vẻ tìm được Lâm Thủ Nhất, "Biện pháp này thật đúng là dùng được
Lâm Thủ Nhất không vui vẻ gì mà nói: "Sau này khóa kỹ rương, đừng cứ khoe khoang mấy thứ đồ rách nát của ngươi
Lý Hòe cả giận nói: "Cảm tạ thì cảm tạ, sau này ta nhất định sẽ trả lại tiền cho ngươi, nhưng mà không cho ngươi nói như vậy về chúng nó
Lâm Thủ Nhất đưa tay ra vỗ một cái lên đầu thằng nhóc này, "Bớt làm phiền ta đi, ta muốn đi thư lâu
"Cẩn thận biến thành con mọt sách
Lý Hòe làm mặt quỷ với Lâm Thủ Nhất, chạy nhanh như chớp
Không được vài ngày, Lý Hòe lại mang vẻ mặt cầu xin đi tìm Lâm Thủ Nhất, cúi đầu, sợ hãi không dám mở miệng nói chuyện
Lâm Thủ Nhất bị chặn ở cửa thư lâu thở dài, "Sao lại thế này
Rối gỗ màu lại bị trộm
Đứa nhỏ ốm yếu nói: "Không, lần này là bộ tượng đất nhỏ..
"Rương có khóa kỹ không
"Khóa kỹ mà, ta cam đoan
Hai ổ khóa đó
Chìa khóa ta đi đâu làm gì cũng để trong ngực
Lâm Thủ Nhất có chút đau đầu, đưa tay day day mi tâm, "Ta đi tìm Đổng tiên sinh, xem hắn có biện pháp nào không
Cứ như vậy cũng không phải biện pháp hay
Lý Hòe đột nhiên ngẩng đầu, gượng ép cười nói: "Quên đi, ta sẽ tự mình tìm thử, nói không chừng chúng nó đã chạy về rồi
Không đợi Lâm Thủ Nhất giữ lại, Lý Hòe đã chạy đi, hô gọi đứa nhỏ cũng không nghe
Lý Hòe và Lý Bảo Bình hôm nay vừa vặn cùng lên lớp học, sau khi tan học Lý Bảo Bình tìm thấy Lý Hòe đang cố ý trốn tránh mình, phát hiện mép miệng hắn sưng đỏ nhịn không được hỏi: "Sao vậy
Lý Hòe rụt cổ, "Bị ngã một cú
Lý Bảo Bình trừng mắt: "Nói
Lý Hòe mân mê miệng, muốn khóc thành tiếng, kiệt lực nhịn lại, càng thêm đáng thương, "Cãi nhau với người ta, đánh không lại người ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ai
"Là bạn cùng phòng của ta…Nhưng ta một người đánh ba người, không khiến các ngươi thất vọng
"Đi!"