Kiếm Lai

Chương 486: Sắc Lệnh (1)




Trần Bình An đưa hai tay hứng tuyết, xoa hai tay vào nhau, cười đi trở về hang động, đưa tay hơ lửa sưởi ấm xong, lúc này mới lấy một quyển sách từ trong gùi ra, bắt đầu nương theo ánh lửa ngồi đọc sách
Hắn đang đọc một quyển Nho gia điển tịch do Văn Thánh lão tiên sinh tặng, Trần Bình An có trí nhớ tốt, trên đường đi rất chăm mở ra đọc, nội dung đã thuộc nằm lòng từ lâu, chỉ là Trần Bình An vẫn thích lật sách giống như vậy, nhẹ giọng đọc thành tiếng
Lý Bảo Bình từng nói, đọc sách trăm lần sẽ tự hiểu ra nghĩa
Trần Bình An cảm thấy những lời này thật sự rất đúng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho nên bây giờ mỗi lần trước và sau khi đứng tấn đi quyền dựa theo những gì ghi chép trong Hám Sơn Phổ, hắn sẽ dùng tới câu này, trong lòng tự nhủ với bản thân, đọc sách là như vậy, có lẽ quyền pháp cũng tương tự, nói không chừng luyện quyền trăm vạn lần, quyền ý sẽ tự sinh ra
Dù sao cần cù luyện quyền như vậy, ngày đêm không ngừng nghỉ, mỗi ngày đều tiêu tốn bảy tám canh giờ, có hiệu quả rõ rệt trong việc chắp vá lại thể phách tả tơi như mái nhà rách nát, nhất là phương pháp thổ nạp do Dương lão đầu truyền thụ, phối hợp với phương thức vận khí của Thập Bát Đình, Trần Bình An có thể rõ ràng nhận biết khí lực dần cường kiện hơn, cho nên duy trì mạng sống đã không còn là mục đích duy nhất nữa
Trần Bình An mong muốn nhiều hơn một chút, ví dụ như nếu có cơ hội tương phùng, sẽ biểu diễn đứng tấn trước mặt một cô nương, thì nàng ấy sẽ không đến mức trưng ra vẻ mặt si ngốc giống như như lúc còn ở trong tổ trạch ngõ Nê Bình, dường như muốn nói trên đời này sao có thể có một kẻ ngu ngốc như vậy, mà nàng ấy sẽ giơ ngón tay cái với hắn, lại một lần nữa nói ra hai chữ, "Soái khí
Trần Bình An cầm quyển sách trong tay, từng trang giấy chậm rãi lật qua, đọc cực kỳ chăm chú, ánh lửa chập chờn chiếu rọi khuôn mặt ngăm đen của thiếu niên, người bên ngoài nếu nhìn một lúc lâu, sẽ thấy có một thần thái khác
Nữ đồng váy hồng tuy chân thân là hỏa mãng, nhưng mà vẫn mang tính cách trẻ con, trước giờ chỉ ru rú ở trong thư lâu Chi Lan, không dám lộ diện, e sợ gặp phải tai họa bất ngờ, lần này theo Trần Bình An về quê nhà, càng ngày càng khôi phục thiên tính hoạt bát, lúc này nữ đồng đang ở bên kia bận nặn người tuyết, chỉ hận lão thiên gia không cho thêm nhiều tuyết lớn
Tiểu đồng áo xanh tuy là rắn nước, trời sinh thân cận với nước, thế nhưng đối với trận tuyết lớn rét đậm này, hắn thật sự không có chút hứng thú, uể oải ngồi bên cạnh lửa trại, sầu não vì gặp gỡ toàn những người chẳng ra sao, cảm thương cho vận mệnh trắc trở của mình
Nữ đồng váy hồng đang đắp một người tuyết giống lão gia nhà mình, trông rất sống động, đang định kể công với Trần Bình An, bỗng nhiên biến sắc, nhanh như chớp chạy về hang động, thần sắc bối rối nói: "Lão gia lão gia, bên kia có một đôi nam nữ, nam tử nhìn không có gì bất thường, nhưng nữ tử kia yêu khí rất nặng, chúng ta phải làm sao bây giờ
Tiểu đồng áo xanh ra sức ngửi ngửi, lập tức tinh thần phấn khởi, "Ây da, đúng là một đại yêu, toát lên sặc mùi hồ ly, lão gia, ta nói với người biết, yêu hồ trên thế gian đều có dung nhan tuyệt mỹ, nhìn ta đây, ta sẽ đi bắt cho người một nha hoàn thông phòng làm ấm chăn, bảo đảm tốt hơn nhiều so với con bé ngốc gầy như cây gậy trúc này
Trần Bình An khép sách lại, nói: "Nếu như họ chỉ đi ngang qua, chúng ta cứ việc nhường đường, nếu như muốn đả thương người, chúng ta lại ra tay cũng không muộn
Tiểu đồng áo xanh đang đầy lòng nhiệt tình đành thở dài một tiếng, ngồi về chỗ cũ, tiếc nuối nói: "Lão gia nên cho ta một cơ hội kiến công lập nghiệp đi chứ
Trần Bình An cười nói: "An toàn về đến nhà, chính là một đại công
Tiểu đồng áo xanh tủi thân nói: "Lúc này đã tiến vào lãnh thổ Đại Ly rồi, vẫn bình yên như thế, ta phải đợi tới bây giờ mới có thể khiến hai viên biến thành ba viên đây
Trên con đường núi cổ xưa được đục thông từ vách đá dựng đứng, một nam một nữ một trước một sau hành tẩu trong gió tuyết, nữ mặc cung trang gấm vóc, duyên dáng thướt tha, đầu đội nón che mặt, che đi dung nhan
Nam tử khuôn mặt thanh nhã, vóc người cao gầy, khoác một chiếc áo da cừu trắng như tuyết, bên hông treo một hồ lô rượu đỏ thẫm, cả người như hòa vào trong đêm gió tuyết giữa trời đất
Lúc hai người đi ngang qua hang động, nữ tử quay đầu nhìn ba người bên trong, rồi không hề nhìn thêm nữa
Cái nhìn hời hợt này, khiến cho tiểu đồng áo xanh trước đó còn nóng lòng muốn thử tài, như bị sét đánh, ngồi còn nghiêm chỉnh hơn cả Trần Bình An, trái lại nữ đồng váy hồng đạo hạnh thua kém một bậc, chưa biết nặng nhẹ lợi hại, không nhịn được nhìn đôi nam nữ kia thêm một lát
Trần Bình An thì đặt sách ở trên đùi, đưa tay hơ lửa sưởi ấm, thần sắc tự nhiên, mắt không nhìn nghiêng
Khi nam tử đi ngang qua người tuyết, chợt híp mắt mỉm cười, cảm thấy có chút thú vị, do dự một chút, trực tiếp xoay người đi về hướng hang động, cũng không được một tấc lại muốn tiến một thước, dừng bước ở "Cửa", nhìn thẳng về phía Trần Bình An, dùng ngôn ngữ chính thống của Đông Bảo Bình Châu thành thạo lưu loát hỏi: "Đi đường trong đêm tuyết, ta và thị nữ thật sự mệt mỏi quá rồi, vị công tử này có thể cho chúng ta vào trong nghỉ ngơi chốc lát được không
Trần Bình An quay đầu nhìn lại, là một vị nam tử khí chất ôn hòa, trong lòng Trần Bình An hiểu rõ, lần này ngõ hẹp gặp nhau, là phúc hay họa đều không tránh khỏi, nếu như đối phương thật sự có ác ý, hắn gật hay lắc đầu cũng như nhau, cho nên dứt khoát cười nói: "Được chứ
Nam tử đi vào, nhưng nữ tử che mặt được hắn gọi là thị nữ lại không đi theo, đứng ở bên ngoài, đứng thẳng lưng trang nghiêm
Nam tử thoải mái khoanh chân ngồi xếp bằng, đưa lưng về phía hang động, lấy hồ lô rượu ra chuẩn bị uống rượu, trước khi uống rượu lại thản nhiên nói: "Thị nữ của ta là hồ yêu, trước đó cô ấy nhận ra sự tồn tại của ba vị, ta mới bảo cô ấy phát ra một ít yêu khí, coi như là chào hỏi, để tránh phát sinh xung đột không cần thiết, chúng ta cũng không có ác ý
Sau khi phát hiện nỗi sợ hãi và sự thận trọng của tiểu đồng áo xanh, Trần Bình An đã biết có điều không ổn, thế nhưng việc đã đến nước này, Trần Bình An trái lại không đi suy nghĩ gì nhiều nữa, chỉ nín thở ngưng thần, tùy thời ứng đối nam tử và thị nữ đột ngột ra tay giết người
Thần tiên trên núi hay yêu quái tinh mị cũng vậy, tốt xấu khó dò, một khi đối đầu kẻ địch mạnh, thường sẽ lập tức phân ra ai chết ai sống, Trần Bình An cũng không xa lạ chuyện này, sau một loạt những phong ba như trong ngõ nhỏ đụng độ Thái Kim Giản Phù Nam của thành Lão Long Thành, rượt đuổi truy sát Bàn Sơn viên, tại mộ Thần Tiên lại đánh một trận với Mã Khổ Huyền, tới Kỳ Đôn sơn lại đối địch bạch mãng, ở dịch trạm Chẩm Đầu đối mặt với đợt ám sát của Chu Lộc vân vân, Trần Bình An sở dĩ có thể sống đến bây giờ, hai chữ “tâm định” này vô cùng quan trọng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nam nhân uống một ngụm rượu, ánh mắt sáng rực như trăng sao, nhìn Trần Bình An, đi thẳng vào vấn đề mà cười nói: " Cảnh giới võ đạo của công tử không cao, quyền ý lại rất vững chắc, đúng là không dễ dàng, nếu như có thể kiên trì tiếp tục, không chừng sẽ đạt tới chỉ cảnh
Tiểu đồng áo xanh nuốt một ngụm nước bọt, không dám nhúc nhích
Đại yêu đại yêu, con mẹ nó lớn thật, còn lớn hơn cả trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.